T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 2 - Chương 3



Sloane bước đi trên một hành lang dài, trống rỗng màu trắng, ánh sáng ở đây quá chói, đôi khi khiến người ta cảm thấy muốn mù luôn con mắt. Gã có cảm giác gì đó rất quen thuộc với nơi này. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng gã, và chỉ trong phút chốc thôi, dường như gã đã quay trở lại với cái nơi ấy. Bọn họ lại đến tìm gã nữa sao? Gã nhìn xuống toàn thân mình, sau đó nhẹ nhõm thở phào một hơi khi nhận ra gã đã không còn là đứa trẻ đầy sợ hãi trong quá khứ nữa, cũng không còn phải ở bên trong những căn phòng trắng đầy ám ảnh như thế này trước mắt gã đây. Gã đã trưởng thành rồi, mạnh hơn rất nhiều so với gã của thời điểm trước đó. Gã nắm chắc khẩu súng trong tay mình, và bộ trang phục mà gã đang mặc lúc này chính là bộ giáp bảo hộ tác chiến của THIRDS. Gã ở đây vì thực hiện một nhiệm vụ nào đó. Một nhiệm vụ rất quan trọng. Gã chỉ ước rằng bản thân có thể nhớ ra được đó là nhiệm vụ gì mà thôi.

Gã di chuyển hết sức cẩn thận, cố gắng để điều khiển nhịp thở của mình. Ở cuối hành lang kia có một cánh cửa đôi. Cánh cửa đó cũng được sơn màu trắng, đồng màu với bố cục của cả khu hành lang. Gã không biết đằng sau đó là gì, nhưng có gì đó không hề ổn ở đây. Gã vừa chạm vào thiết bị liên lạc của mình thì đã nghe thấy những tiếng thở dốc nặng nề, tiếp theo đó là một giọng nói khiến cho cả người gã chợt sững lại.

"Sloane... Cứu em. Xin anh mà..."

"Gabe?"

"Ở đằng sau cánh cửa... Nhanh lên anh ơi! A! Không!"

Sloane nhanh chóng chạy qua khu hành lang và vọt đến chỗ cánh cửa. Gã như chết đứng khi vừa mới đặt chân vào một căn phòng trống trơn vói bốn bức tường xám xịt. "Không, không thể nào." Gã lắc đầu quầy quậy, trái tim gã như muốn nhảy ra khỏi cổ họng và đáy máy của gã không ngừng co giật từng cơn. Gabe đang quỳ trên sàn nhà, hai tay bị trói chặt ra đằng sau lưng. Bên cạnh Gabe, cũng bị trói buộc trong tư thế tương tự như vậy, chính là Dex. Isaac đứng ngay sau hai người, trên tay hắn ta cầm một khẩu A38. Sloane nâng tay, dự định chĩa thẳng khẩu súng trong tay mình về phía Isaac, nhưng gã chợt nhận ra hai tay gã đã trống trơn từ lúc nào không hay. Cái quái quỷ gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra đây? Sao Isaac lại bắt được cả Gabe và Dex chứ? Tại sao gã không nhớ bất cứ điều gì như vậy được?

"Đến lúc mày phải đưa ra lựa chọn rồi."

Sloane nhìn chằm chằm Isaac, vẻ mù mờ không rõ. Isaac giơ khẩu súng lên, chĩa thẳng vào phía sau gáy của Gabe. "Không. Tôi xin cậu." Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Sloane, gã giơ hai tay lên trước mặt mình, đôi bàn tay run rẩy không ngừng. Cả người gã bị bao trùm trong một thứ cảm giác khủng hoảng chết chóc tột độ. Gã đã biết mình đang rơi vào hoàn cảnh gì rồi. "Cậu muốn gì cũng được, nhưng đừng làm hại hai người họ. Tôi xin cậu đó."

Nụ cười chứa đầy nọc độc của Isaac khiến cho trái tim của Sloane như ngừng đập, và hắn ta chuyển khẩu súng từ sau đầu Gabe sang phía Dex. Hắn ta bước lùi lại. "Mày chọn đi."

"Tại sao cậu lại phải làm điều này? Gabe là em trai của cậu đấy!"

"Vì sao ư? Vì tao chính là một kẻ điên, rõ thế còn gì. Và mày? Mày chỉ là một thằng hèn, một thằng nhát chết. Cho mày 5 giây."

Sloane nhìn vào ánh mắt màu hạt dẻ đang ngập trong những giọt nước mắt của Gabe, rồi sau đó lại nhìn sang đôi mắt với màu xanh pha lê sâu thẳm của Dex. Gã ngẩng lên, nhìn thẳng vào Isaac. "Chúng ta làm một cuộc trao đổi thì sao? Đổi tôi lấy hai người họ. Người mà cậu muốn là tôi mà, đúng không?"

Isaac hơi nghiêng đầu sang một bên, vẻ nghĩ ngợi, sau đó, gã cong môi, để lộ một nụ cười đầy ác độc. "Và rồi từ bỏ cơ hội để hành hạ mày, khiến mày phải đau khổ sao? Không bao giờ. Năm."

"Em yêu anh, Sloane." Gabe cất tiếng thu hút sự chú ý của Sloane.

"Bốn."

Ánh mắt của Sloane lại chuyển đến trên người Dex, biểu cảm trên gương mặt anh lúc này khiến gã tan nát cõi lòng. Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như vậy, và anh nhẹ nhàng gật đầu. "Tôi hiểu mà."

"Ba."

"Tôi không làm được." Giọng gã run rẩy như đang cầu xin Isaac. "Xin cậu đấy, đừng làm như vậy." Sao gã có thể chọn được đây? Gã yêu Gabe, nhưng điều đó không có nghĩa rằng gã có thể buông tay Dex. Đối với gã, Dex... là một người rất đặc biệt. Gã chưa từng gặp ai như anh trong suốt cuộc đời của mình. Gã còn muốn tìm hiểu về con người của anh nhiều hơn nữa, muốn ở bên cạnh anh. Dex cư xử với gã rất chân thành, luôn ở bên động viên và an ủi gã bằng nụ cười hiền hậu của anh và cả những động tác vuốt ve nhẹ nhàng kia nữa.

"Hai." Isaac liên tục đưa đẩy khẩu súng giữa hai người Dex và Gabe.

"Tôi xin cậu." Sloane van nài. Gã quỳ sụp xuống, ánh mắt gã mờ đi trong nước mắt, trái tim gã như đang bị ngàn nhát dao cứa vào. Từ trước đến nay, gã chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày gã quỳ phục dưới đầu gối đôi chân mình, cúi đầu van cầu một kẻ điên như Isaac cả. Nhưng lúc này đây, kẻ trước mặt gã muốn gã làm gì gã cũng chấp nhận. "Tôi van cậu."

"Một."

Khẩu súng dừng lại ở phía sau đầu Gabe và Sloane không kìm nổi tiếng khóc của mình nữa. "Không phải em ấy!"

Tiếng súng chói tai vang lên và Sloane gào lên trong tiếng khóc quặn thắt lòng...

Sloane run bần bật, cả người chới với, tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn, cả căn phòng xung quanh gã chỉ toàn bóng tối mù mịt. Gã đang ở đâu thế này? Chuyện gì đang xảy ra đây? Có phải gã vẫn còn đang ở sơ sở nghiên cứu đó không?

"Sloane!"

Sloane loạng choạng, vội vã lăn xuống khỏi giường, cả người gã cứ thế mà đâm sầm vào vách tường. Gã quay người lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn khắp một lượt quanh căn phòng và chuyển đến trên người của người đàn ông đang nằm trên chiếc giường ngủ lớn nọ. Những ánh trăng len lỏi qua từng khe hở nhỏ của tấm màn che cửa sổ, nhảy nhót trên mái tóc màu nâu vàng rối tung, nhẹ nhàng lan ra trên mái đầu của người đàn ông đó.

"Dex?"

Dex bước xuống giường, hai tay mò mẫm phía trước mình, chậm rãi từng bước đến gần chỗ Sloane hơn, gương mặt anh đầy vẻ bận lòng. "Tôi đây, anh bạn à. Dex đây."

Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Không phải, vừa rồi chính là một cơn ác mộng, rất chân thực, rất sống động, và giờ từng chi tiết khủng khiếp trong cơn ác mộng lúc nãy kéo đến như bão lũ. Gã đã làm gì thế này? "Không, không." Cả người gã trượt dài theo vách tường, gã chỉ biết dùng hai tay ôm chặt lấy mặt mình. Dex nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai gã, và Sloane còn không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mặt anh. Gã vẫn có thể thấy được khung cảnh đó... Cả cơ thể đầy vết thương của Dex nằm giữa một bể đầy máu, ánh mắt xanh thẳm đó vẫn mở trừng trừng chiếu thẳng vào gã... Dòng máu vẫn rỉ ra từ giữa hai cánh môi anh, nụ cười dịu dàng đó chưa hề biến mất, cứ vậy hướng đến gã.

"Này, bình tĩnh nào, nói chuyện tới tôi đi. Nói xem đã xảy ra chuyện gì nào."

Sloane chỉ lắc đầu. Làm sao gã có thể giải thích được với Dex những điều mà gã vừa mới làm đây Gã biết tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó nói lên điều gì trong con người gã? Về chuyện giữa hai người bọn họ? Trời ơi, mọi thứ thật đến đáng sợ. Gã nắm lấy tay Dex, kéo anh vào sát người mình, siết anh bằng một cái ôm chặt đến nỗi gã nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ của Dex, nhưng gã vẫn không hề thả lỏng cánh tay mình. Gã phải khẳng định rằng Dex vẫn đang ở đây, ngay cùng với gã lúc này, ở trong vòng tay ôm của gã, và anh vẫn còn sống khỏe mạnh chứ không phải bị tử hình chỉ vì những lời nói và sự chọn lựa của gã. "Tôi xin lỗi." Sloane thì thào. "Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm."

"Về việc gì?" Dex hơi khó thở, vỗ vô lên vai của Sloane. "Anh biết tôi rất thích mấy cái ôm nhiệt tình mà, nhưng anh bạn à, anh giống như đang sắp nghiền nát tôi luôn rồi đây này." Sloane thả lỏng cánh tay ra, nhưng gã vẫn không chịu để Dex rời khỏi cái ôm của mình. Gã vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dex, gã chỉ có thể úp mặt mình vào gáy anh. "Chuyện xấu đến thế sao?" Dex nhẹ nhàng ve vuốt cánh tay của Sloane. Gã thấy mình chẳng hề xứng đáng với sự dịu dàng này của anh chút nào.

"Ừ." Sloane đáp lại, không tự chủ được mà lại siết chặt hai cánh tay của mình. Gã thấy mình giống như một đứa trẻ. Nhưng gã không thể dồn đủ can đảm để thú nhận với Dex những điều mà gã vừa mới làm. Isaac nói đúng. Gã chỉ là một tên hèn chết nhát mà thôi. Kể từ sau cái ngày vào tháng 12 đó khi gã xuất hiện trước cửa nhà Dex và nói rằng gã muốn thử xem chuyện của hai người rồi sẽ đi đến đâu, nói rằng gã muốn buông bỏ quá khứ để bước tiếp, nhưng rồi gã nhận ra rằng bản thân vẫn không thể nào làm như thế được. Dex rất kiên nhẫn, anh là một người có lòng kiên nhẫn kiên định nhất mà trước nay Sloane từng gặp, nhưng anh có thể như vậy thêm bao lâu nữa? Gã đã nói với Dex rằng gã cần thời gian, và anh cũng đồng ý, nhưng nếu như ngay cả thời gian cũng không giúp được gã thì sao đây? Nếu như gã sẽ mãi không bao giờ thôi ám ảnh bởi cái chết của Gabe? Gã có thể tiếp tục một cách nửa vời như thế này với Dex trong bao lâu nữa đây, bao lần nữa gã sẽ làm tổn thương đến Dex trong khi anh xứng đáng nhận được những điều tốt hơn gã nhiều?

"Này, nhìn tôi đi." Dex khẽ khàng đặt hai tay lên hai bên má Sloane, ôm lấy mặt gã. Gã ngẩng đầu lên nhìn anh, cổ họng gã như có thứ gì đó nghẹn ứ lại khi sự quan tâm trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đối diện hiện lên trong mắt gã. "Chỉ là một giấc mơ không đẹp thôi, được không? Dù là gì đi nữa, giờ anh đang ở đây rồi, ở ngay bên cạnh tôi. Anh vẫn an toàn mà, thấy không? Mọi thứ đều vẫn rất ổn."

Sloane gật đầu. Gã ước rằng bản thân mình có thể tin điều đó là sự thực. Mặc những cảm giác bồn chồn khó chịu đang dâng lên trong lòng của mình, gã đi theo sự dẫn dắt của Dex, để anh dẫn gã về giường, cố gắng để gạt đi thứ mặc cảm tội lỗi vì sự lựa chọn của gã trong cơn mê sảng vừa rồi. Khi hai người đã yên vị trên giường, gã ôm chặt lấy Dex, cả người cứ thao thức một lúc lâu cho dù người bên cạnh gã đã rơi vào giấc ngủ êm đềm tự lúc nào. Thi thoảng gã lại đảo mắt nhìn quanh căn phòng một hồi, tự hỏi rằng gã đang làm cái quái gì ở đây thế này, nhưng chỉ cần gã nhìn đến hoặc cảm nhận thấy hơi ấm của Dex trong lòng mình, một giọng nói nhỏ nhẹ liền vang lên trong đầu gã, thủ thỉ với gã rằng đây chính là nơi mà gã thuộc về. Gã bám víu lấy chính cảm giác đó, cho phép từng dòng xúc cảm cuốn trôi đi những gì còn sót lại của cơn ác mộng khủng khiếp vừa rồi. Mọi thứ vẫn ổn mà. Gã đang ở đây rồi, ngay bên cạnh Dex. Mọi thứ vẫn rất ổn.

Thật kỳ lạ, gã ngủ liền mấy tiếng mà chẳng gặp chút mộng mị nào nữa. Gã tỉnh dậy khi Dex vẫn đang say giấc, chuyện này cũng không có gì lạ cả. Lúc nào gã cũng dậy trước Dex hết. Gã cảm thấy bản thân đúng là hơi sến súa khi tự nhiên lại đi nghĩ đến mấy chuyện như thế này, nhưng gã không chỉ là người luôn luôn thức dậy đầu tiên trong hai người, mà gã còn muốn mãi là người đầu tiên. Đó đã trở thành một thói quen của gã rồi. Gã sẽ thức dậy, ngắm gương mặt vẫn đang trong giấc ngủ của Dex một chốc, tự mỉm cười như một tên ngốc khi nhìn thấy được tư thế ngủ của người cộng sự của gã. Cứ như là Dex đã trải qua ba trận vật lộn vói tấm chăn rồi cả tấm đệm giường, rồi sau đó nhận lấy một kết quả thua toàn tập vậy. Tấm chăn cuốn quanh hông anh, một chân anh gác đè lên trên, người nằm nghiêng sang một bên, chân còn lại kẹp lấy chiếc gối đã bị vặn cho đến không ra hình thù ban đầu, tóc của anh rối bù xõa tung đủ mọi hướng. Chết thật, Dex trông nóng bỏng quá đi mất.

Sloane cẩn thận rướn người về phía anh, nhẹ đặt một nụ hôn lên bả vai trần của anh, cả người như mê đắm khi trông thấy tấm lưng trần dẻo dai kéo dài xuống tận hai cánh mông đầy đặn, chắc khỏe lấp ló sau tấm chăn. Trời đất, gã mê chết cặp mông của anh. Mà nghĩ đi nghĩ lại, trên người Dex có chỗ nào mà gã không yêu cơ chứ.

Yêu?

Gã mau chóng xua cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Gã bị cái quỷ gì thế này? Gã quan tâm đến Dex, rất quan tâm đến anh, và gã cũng không ngại ngần gì thể hiện những cảm xúc thật của mình, bộc lộ cho Dex thấy rằng anh có thể khiến gã điên cuồng như thế nào, nhưng yêu lại là một câu chuyện hoàn toàn khác – một điều mà gã vẫn chưa sẵn sàng để đi sâu khám phá xem thực hư ra sao. Gã đã yêu Gabe, nhưng rồi nhìn xem, tình yêu ấy đã dẫn đến kết cục ra sao. Không đâu, khi Gabe ra đi, em ấy đã mang luôn cả tình yêu của gã xuống nấm mồ, cũng lấy luôn một phần con người của gã đi theo, và gã sẽ không bao giờ có thể lấy lại mảnh khuyết thiếu đó trong mình. Gã bận lòng về Dex nhiều lắm, và gã chắc rằng nếu như gã buông thả bản thân, gã sẽ không kìm nổi mà sa vào sự dịu dàng của anh, khao khát anh nhiều hơn, muốn được ở bên cạnh anh lâu hơn, nhưng gã không bao giờ tin rằng gã có thể yêu thêm một lần nữa.

Gã cảm thấy bực mình về những suy nghĩ của chính mình. Gã bước xuống giường, nhặt chiếc sịp boxer và chiếc áo T-shirt trên mặt đất lên và bắt đầu một buổi sáng theo như thói quen thường nhật của gã. Gã có khoảng 40 phút nữa trước khi Dex loạng choạng lần mò vào phòng bếp như một cái xác sống để tìm cho mình một cốc café ngon lành. Sloane chưa bao giờ gặp một ai mà yêu chết mê chết mệt café như Dex cả, và họ lại còn làm việc cho một cơ quan toàn những người sống không thể thiếu được mấy loại chất kích thích như thế nữa chứ. Nếu như café mà trở thành một loại chất cấm, có khi toàn bộ THIRDS sẽ rơi vào một trạng thái khủng hoảng tột độ, và người cộng sự của gã có khi sẽ trở thành một con nghiện chính hiệu, chuyên đi buôn bán và trao đổi hạt café xuyên suốt cả 5 thành phố luôn mất.

Buổi sáng đầu tiên sau lần làm tình đầu tiên của bọn họ, Dex vẫn thức dậy trong trạng thái thông thường của anh, và niềm kích động lẫn phấn khích trong Dex đã dẫn đến một màn khẩu giao đầy kích thích cho gã ngay trong phòng tắm. Ngay sau đó, Sloane đã phát hiện ra rằng lần ấy chỉ là một trường hợp hy hữu ngoài ý muốn. Sự kết hợp giữa liều thuốc điều trị vết thương khi đó của anh, sự phấn chấn của anh khi sắp được trở lại với nhịp điệu công việc bình thường sau nhiều tuần nghỉ ngơi phục hồi, và cả sự khao khát của anh muốn khơi dậy dục vọng trần trụi trong gã chính là nguyên nhân của một màn kích tình với một Dex vô-cùng-tỉnh-táo về sau. Còn từ đó trở đi, cho tới khi người cộng sự của gã có được cốc café như mong muốn của mình thì cả người anh gần như chẳng có chút dấu hiệu nào của sự sống cả.

Một loạt tiếng động sột soạt vang lên, kèm theo đó là một tràng ngáp dài đầy ngái ngủ lọt vào trong tai của Sloane khiến gã quay người lại, ánh mắt của gã tràn đầy sự hứng thú khi nhìn Dex lần mò ngồi bịch xuống cạnh quầy counter. Vài sợi tóc trên đầu anh rối tung rồi mù, quấn lại với nhau thành từng đụm nhỏ, trông qua cứ như là anh mọc thêm hai cái sừng tý hon trên đầu vậy. Trên một bên má đỏ ửng của anh vẫn còn in hằn những đường may của chiếc gối ngủ nọ.

"Chào buổi sáng." Sloane nói, giọng gã đầy vui vẻ.

Dex liếc mắt nhìn gã mà chẳng buồn ngẩng đầu lên. Anh hầm hừ một hồi khiến Sloane không nhịn được mà bật cười. Thế mà anh còn gọi gã là một tên già gắt gỏng cơ đấy. Gã thêm một lớp bọt nóng sữa vào cốc café của Dex, sau đó đặt cốc café cappuccino cỡ lớn trước mặt anh. Dex dùng hai tay cầm quanh cốc café, cả người run rẩy một hồi, và thay vì nâng cốc lên để uống, anh cứ thế ngả người xuống đặt môi lên vành cốc rồi húp sì sụp từng ngụm.

"Ôi trời đất ơi." Dex rên rỉ, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt của anh lúc này giống hệt như khi đang chìm đắm trong đê mê lúc bọn họ làm tình với nhau vậy. Nhìn thấy cảnh đó khiến cho phần thân dưới của Sloane có xu hướng cứng lên. Gã tò mò quá, không nhịn được liền lên tiếng hỏi.

"Nếu như cậu phải chọn giữa café và..."

"Café."

"Cậu còn chưa biết tôi định nói gì mà." Sloane bật cười.

Dex lắc đầu. "Không quan trọng. Café trên hết."

"Tôi hay café."

"Café."

"Ôi chà. Vậy thì, làm tình hoặc café."

"Café."

"Em trai cậu hay..."

"Café. Tôi sẵn sàng bán luôn đứa em mình để đổi lấy một cốc café ngon lành thơm ngậy." Anh nhấp một ngụm café, sau đó thở ra một hơi dài. Ánh mắt của anh chuyển đến trên người Sloane. "Được rồi, có lẽ tôi sẽ không đổi em mình lấy café đâu. Mặc dù..." Anh mím môi, ra chiều như đang nghĩ ngợi gì đó, sau rồi lại lắc đầu. "Không đâu, anh nói đúng đấy, nghe nó cứ sai sai thế nào ấy."

Sloane không nghi ngờ gì cả, có khi trong lòng Dex gã còn xếp sau café chứ chẳng đùa, vì từ nãy đến giờ Dex vẫn cứ thong thả, chậm rãi với cốc café của anh. Một cốc café đậm đà vói lớp bọt sữa thơm ngậy còn có thể đánh gục cả tâm trí người bạn tình của gã đây, nhưng ngay khi Dex thưởng thức xong cốc café của mình, hai người lại cùng nhau ăn sáng, rồi thu dọn bát đĩa sạch sẽ, gọn gàng. Sau đó, cả hai đi lên trên tầng, đánh răng. Sloane cởi luôn chiếc T-shirt đang mặc trên người trong khi bước đến chỗ chiếc ghế bành ở phía cuối phòng ngủ, chỗ mà gã đang để chiếc túi xách với đống quần áo của mình. Và đúng như gã đoán, gã không đi nổi đến chỗ đống đồ của mình rồi.

Dex sáp lại gần gã, vòng hai tay ôm lấy eo gã. Một tay anh vuốt ve, lần mò lên trước ngực gã, tay còn lại móc vào bên trong mép chiếc sịp boxer của gã, không ngừng hôn lên tấm lưng trần của gã. Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm láp làn da gã, thi thoảng lại cắn nhẹ một cái.

"Còn nghĩ đến chuyện đổi tôi lấy café nữa không?"

"Tôi chỉ chưa suy nghĩ thấu đáo chút thôi mà. Anh cũng biết là tôi không kìm được lòng mình mỗi khi nàng tiên cá xinh đẹp của Starbucks duỗi bàn tay mềm mại đầy caffein của nàng bao lấy tôi còn gì. Tôi yếu mềm lắm. Nên tôi đang xấu hổ với bản thân mình lắm đây." Tay Dex luồn vào sâu trong chiếc boxer, bao lấy dương v*t đang cương cứng lên của Sloane khiến gã không nhịn được rên lên một tiếng trầm khàn; tay kia của anh tụt luôn chiếc sịp của gã xuống. Hàm răng của Dex mơn trớn hai cánh mông trần của Sloane, cả người gã chỉ có thể không ngừng run rẩy dưới từng động tác của anh, kìm không nổi những tiếng rên rỉ khàn khàn. "Tôi phải làm gì để bù đắp cho anh bây giờ?" Đầu lưỡi của Dex hé ra liếm nhẹ trên mông gã, sau đó anh bất chợt cắn mạnh xuống.

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Sloane đáp lại, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình cho ổn định.

"Vậy thì tôi để anh chịch cái miệng này của tôi trong phòng tắm nhé? Tôi biết anh thích làm chuyện đó lắm mà."

"Thích" còn là nói giảm nói tránh đi nhiều đấy. Khi Dex nắm tay gã, dẫn gã vào phòng tắm, trong đầu Sloane chỉ hiện lên một suy nghĩ rằng những buổi sáng về sau sẽ thú vị như thế nào khi có Dex ở ngay bên cạnh mình.

~oOo~oOo~oOo~

Trung tâm huấn luyện của THIRDS rất lớn, chiếm giữ ba tòa nhà nằm trên Đại lộ York, ba cơ sở nằm liền ngay cạnh nhau với một cơ sở huấn luyện ngoài trời dọc theo khu phố Cherokee Place. Quả thực nhìn qua trông hoành tráng vô cùng.

Hằng tháng nay, dường như Dex chỉ luôn tự thân một mình tham gia hết các bài tập huấn luyện này đến bài tập huấn luyện khác. Hôm nay, bài huấn luyện của anh có liên quan đến việc tạo ra một sự kết nối với người cộng sự Therian của mình. Đáng lẽ anh đã phải hoàn thành xong bài tập huấn này từ nhiều tháng trước rồi, ngay từ lúc anh mới tham gia vào THIRDS luôn kìa. Nhưng vì nhiều nguyên nhân xuất phát việc anh và cả đội phải tập trung xử lý vụ án HumaniTherians nên bài tập huấn đó vẫn bị hoãn lại cho đến tận bây giờ. Những đặc vụ tham gia vào đợt tập huấn này cùng với anh đều là lính mới vừa được tuyển lựa vào THIRDS không lâu, chính vì thế mà anh nghiễm nhiên trở thành một tay lính mới có nhiều kinh nghiệm nhất trong số các đặc vụ tham gia.

Anh đứng chờ trong một khu vực khá lớn với nhiều dãy phòng nhỏ có màn che khép kín tạo thành những không gian riêng tư dành cho quá trình biến hình và chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình của các đặc vụ Therian. Sloane để đồ đạc và trang phục cá nhân của gã ở trong phòng chứa đồ tương đối rộng rãi ở ngay kế bên khu vực này, sau đó gã đi đến chỗ Dex, cả người không mặc gì, chỉ có có một chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Gã nháy mắt với Dex một cái rồi lướt qua anh, lật tấm màn che lên và bước vào một căn phòng được chỉ định cho gã. Dex đứng nghiêm chỉnh chờ ở bên ngoài, hai tay bắt chéo, siết chặt lại ở sau lưng, cố gắng giữ cho bản thân không bị hoảng loạn khi xung quanh anh vang lên hàng trăm những tiếng gầm gừ, gào rú, những tiếng rống đầy dữ dội và hoang dại cứ không ngừng vọng đi vọng lại khắp trong khu vực này. Anh đã quen với việc biến hình của các đặc vụ người Therian, nhất là khi anh lại còn lớn lên trong một gia đình cùng với một đứa em trai là người Therian; nhưng đứng tại một khu vực với hàng trăm đặc vụ Therian đang trong quá trình biến hình lại là một điều mà anh vẫn đang phải tập cho quen. Cuối cùng, anh gắng sức đẩy hết sự chú ý vào người cộng sự của anh.

Những tiếng gào đầy đau đớn của Sloane vọng ra khi gã bắt đầu chuyển đổi hình thái khiến cho Dex phải nhíu mày. Không kể là anh đã nghe thấy âm thanh này bao nhiêu lần, anh vẫn chẳng thể nào thôi lo lắng. Cảm giác từ những lần biến hình như vậy là điều mà anh không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Theo như lời của em trai anh, quá trình đó giống như toàn bộ cơ thể bị tách rời ra và cấu trúc lại từ trong ra ngoài, các thớ cơ và làn da bị kéo căng hết cỡ, xương nứt ra, nội tạng chuyển rời, những sợi lông đâm xuyên qua da và dần nhú lên; và rồi sau đó, cảm giác đó lại lặp lại khi chuyển đổi từ hình thú sang hình dạng con người, lại còn thêm cả những ảnh hưởng sau kỳ biến hình dưới dạng một cơn động kinh tạm thời cũng khó chịu không kém. Các nhà nghiên cứu người Therian đã rất nỗ lực để tìm ra giải pháp cho quá trình này, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có một phương án nào khả thi. Thậm chí ngay cả khi họ tìm ra một loại thuốc có thể giảm thiểu những tác động hậu kỳ biến hình, nhưng kèm theo đó cũng là một loạt các tác dụng phụ, và rồi có ai lại dám dùng loại thuốc đó chứ?

Tất cả lính mới, dù là người thường hay người Therian, đều được ghép cặp với một người cộng sự đã có kinh nghiệm công tác trong ngành, và vì đợt huấn luyện này nhằm mục đích để thiết lập ra sự kết nối giữa các đặc vụ người thường và đặc vụ người Therian, cho nên thành phần tham gia cũng rất đa dạng, các đặc vụ đến từ cả Cục Quân sự, Cục Tình báo và Cục Trinh sát. Dex thấy có gì đó cọ vào chân mình, anh nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy người cộng sự đang đứng ngay bên cạnh anh. Ngay khi Sloane ở hình thái Therian, cơ thể của gã cũng to lớn không kém gì khi gã ở hình thái con người. Phải mất đến một vài tuần thì anh mới có thể dễ dàng nhận ra được đâu là người cộng sự của mình ở giữa một loạt những đặc vụ Therian có hình thái báo đen khi họ đang ở trong dạng thú. Chính những chi tiết nhỏ nhặt nhất đã tạo nên các điểm khác biệt. Đôi mắt màu hổ phách nóng rực đó, bộ lông mềm mượt đen tuyền óng ả với những xoắn mờ giống như những cánh hoa hồng nở rực, rồi những thớ cơ chắc khỏe đầy sức mạnh, cách thức gã di chuyển, biểu cảm trên gương mặt của gã, cách mà gã nhìn vào Dex giống hệt như gã có thể biết được trong đầu anh đang nghĩ gì. Có thứ gì đó trong lòng Dex luôn nói với anh rằng con báo đen đằng kia chính là người cộng sự của anh.

Dex đứng yên đó, hai tay bắt chéo trước ngực, cố nhịn cười khi thấy người cộng sự của mình đang làm ra những hành động mang rõ đặc tính của loài thú họ Mèo. Gã đi vòng quanh Dex, cọ người mình vào bên chân anh, những tiếng "grừ grừ" trầm trầm như tiếng máy cưa của gã quanh quẩn khắp bên tai Dex. Sloane đang để lại mùi của gã trên khắp người Dex, và Dex biết rõ rằng tốt nhất là anh không nên ngăn gã lại hoặc can thiệp vào hành động này của gã. Ừ thì, anh cũng chỉ mới nhận ra điều này gần đây thôi.

Lần đầu tiên khi gã làm vậy, anh đã tự ý di chuyển, và cứ thế phạm phải một sai lầm lớn mà không hề hay biết, vì anh còn không nhận ra hành động của Sloane mang ý nghĩa gì cơ mà. Thế là Sloane chồm lên đè anh xuống, khiến anh sợ đến suýt chút nữa vãi cả ra quần. Gã đứng chiễm chệ trên lưng anh, sau đó không ngừng hẩy qua hẩy lại người anh đến mấy vòng, rõ ràng là gã đang trừng phạt anh vì anh dám đi xa khỏi gã. Cael cũng luôn luôn để lại mùi của cậu trên người anh khi cậu ở trong hình thái Therian thời hai người từng còn là những đứa trẻ. Nhưng hành động đó của Cael lại biểu thị một mối liên kết hoàn toàn khác. Khi Cael lưu lại mùi của mình trên người Dex, đó nhằm mục đích cho những người Therian khác biết rằng Dex chính là người thân của cậu, là một đồng minh mà phần thú dữ trong Cael thừa nhận. Còn khi Sloane lưu lại mùi của gã trên người anh, anh không thể biết được rõ gã đang muốn truyền đi thông điệp nào với những người xung quanh.

Trung tâm huấn luyện của THIRDS có rất nhiều khu vực có diện tích rộng lớn ngoài trời, được bao kín xung quanh bởi những bức tường bê tông cốt thép phủ đầy dây thép gai dẫn điện trên đỉnh tường, nhìn qua giống hệt như thiết kế kiểu nhà tù vậy. Mục đích của thiết kế này là để ngăn cản sự rình mò từ những kẻ tò mò với ý đồ xấu xa. Những kẻ quá khích loài người không hề bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để chứng minh rằng người Therian chẳng là gì ngoài những con thú dữ không có nhân tính và tàn nhẫn. THIRDS không bao giờ mong muốn rằng những thước phim hay đoạn video ghi lại cảnh các đặc vụ Therian của họ công kích kẻ thù khi ở trong hình thái thú bị phát tán nhan nhản trên các phương tiện truyền thông đại chúng cả. Ngay khi Sloane kết thúc hành động cọ khắp người Dex, gã đẩy đẩy hai chân của Dex từ phía sau. Mỗi lần gã làm như vậy là Dex lại như có thể nghe được giọng nói của Sloane vang lên trong đầu mình. Nhấc cái mông đi nhanh nhanh lên nào, tên người mới kia.

Theo như sự chỉ dẫn trước đó, Dex hướng đến khu huấn luyện "A". Từng tấm thảm cao su được xếp thành hàng trên nền cỏ tạo thành những vị trí ngồi ngay ngắn dành cho các đặc vụ loài người, những người cộng sự Therian của họ thì ngồi hoặc nằm trực tiếp lên trên nền cỏ ở bên cạnh họ. Dex nhắm ngay một tấm thảm được đặt ở gần giữa hàng, cách người hướng dẫn không quá gần nhưng cũng không quá xa. Anh ngồi xuống, hai chân khoanh lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khá thân thiện với những đặc vụ ở xung quanh anh. Sloane ngồi phịch một cái xuống bên cạnh anh, trông như gã đang chán lắm thì phải, nhưng mà nhìn đi nhìn lại một lượt thì hầu hết các đặc vụ Therian thuộc họ Mèo khi họ ở trong hình thái thú đều trông có vẻ như đang rất nhàm chán giống như gã. Chắc hắn cũng là một trong những đặc tính của họ nhà Mèo rồi.

Khắp nơi đều vang lên những tiếng rầm rì to nhỏ. Dex phát hiện ra có một số đặc vụ nhìn về phía anh với ánh mắt tò mò, trong khi có một số khác thì lại cố tỏ ra rằng họ không hề liếc nhìn gì về phía bên anh cả.

Dex cẩn thận nhìn xuống dưới người mình. Anh quên không kéo khóa quần hay gì à? Không, khóa kĩ rồi mà. Anh dựa sát người vào Sloane, nhỏ giọng thầm thì bên tai gã. "Này, chuyện gì đang xảy ra thế kia?"

Sloane hẩy miệng mình vào một bên cánh tay Dex, ở đó có một tấm phù hiệu của Đội Thanh trừng Delta, Đơn vị Alpha. Dex nhìn quanh một lượt, giờ anh mới chú ý thấy rằng có những phù hiệu của các đặc vụ đến từ nhiều đội khác, hầu hết là thuộc Đơn vị Beta và Đơn vị Omega, mà anh chưa từng nghe nói đến. "Ồ, thế ra chúng ta là những người duy nhất thuộc Đơn vị Alpha ở đây à?" Một tiếng gằn dữ dằn đáp lại câu hỏi của anh. "Tôi sẽ coi đó như là một lời khẳng định." Giờ thì anh cũng hiểu được sự tò mò của những người xung quanh là thế nào rồi. Theo như những gì mà anh biết được, Đơn vị Alpha là đơn vị nổi bật nhất tại THIRDS, và cũng là đơn vị thực thi những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, đồng thời cũng khắt khe nhất đối với việc tuyển lựa các đặc vụ.

Đơn vị Alpha chỉ xuất hiện một vị trí trống trong trường hợp có một đặc vụ thuộc đơn vị này nhận quyết định nghỉ hưu, hoặc hy sinh, hoặc vướng phải những rắc rối nghiêm trọng đến nỗi bị điều chuyển sang một đơn vị khác. Và rồi sau đó, một hồi cạnh tranh cực kỳ khốc liệt nhằm mục đích để được tuyển lựa vào vị trí này sẽ diễn ra. Dex chắc rằng hầu hết những tay lính mới ở đây đã nghe được đủ loại lời đồn và chuyện kể truyền miệng nên giờ người nào người nấy mới bày ra những ánh nhìn tò mò, tọc mạch đến như vậy. Nhưng họ đâu ai biết được ý nghĩa thật sự của việc trở thành một đặc vụ thuộc Đơn vị Alpha là như thế nào. Về phần Sloane, gã đã hiểu thấu được ý nghĩa đó từ rất lâu rồi.

Người hướng dẫn lần này là một đặc vụ Therian. Anh ta mặc một chiếc quần kaki, một chiếc áo phông trắng bên trong chiếc áo len nâu, thong thả bước lên phía trước. Nhìn qua thì anh ta giống một giảng viên dạy môn triết học hơn là một đặc vụ của THIRDS. Anh ta chạm vào thiết bị liên lạc gắn trên tai của mình, một đầu microphone nhỏ sát ngay cạnh bên má của anh ta khuếch đại âm thanh, đảm bảo mọi đặc vụ ở đây đều có thể nghe rõ được những lời mà anh ta nói.

"Chào mừng các bạn tân binh đến với khóa học số 1.03 nghiên cứu về Khoa học Hành vi người Therian. Tôi là Tiến sĩ Eldridge, sẽ phụ trách hướng dẫn các bạn trong suốt khóa học lần này. Các bạn nên biết, điều khiến cho THIRDS trở thành một cơ quan đặc biệt và thành công như hiện nay chính là ở sự đa dạng trong bản ngã tự nhiên. Ở THIRDS, chúng ta trân trọng và bảo vệ mọi nét văn hóa, tôn giáo, xu hướng tính dục, giới tính, quốc tịch và giống loài, vì thế chúng ta mới có thể đoàn kết và hành động để hướng tới một mục đích chung nhất – đó chính là công lý cho toàn xã hội. Các bạn cũng nên hiểu rõ rằng, tại THIRDS, gắn liền với mỗi một đặc vụ loài người sẽ là một đặc vụ người Therian."

Anh ta vừa đi vừa nói, ánh mắt sắc bén của người Therian lướt khắp một vòng các đặc vụ ngồi bên dưới. Dấu hiệu nhận diện loài trên cổ anh ta cho thấy rằng hình thái Therian của anh ta là loài báo sư tử. Anh ta nở một nụ cười rất tươi, đan những ngón tay vào nhau. "Nếu như không có mối liên kết giữa loài người và người Therian, cơ quan của chúng ta cũng sẽ không thể nào phát triển được, và đó chính là lý do vì sao việc ghép cặp giữa một đặc vụ loài người với một đặc vụ người Therian lại quan trọng đến thế. Tuy nhiên, việc chỉ định một người cộng sự thích hợp cho các bạn mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận và đưa ra những cách thức nhận diện từng loại hành vi cụ thể của người Therian để các bạn có thể hình thành được sự liên kết thiết yếu trong việc xây dựng nên một mối quan hệ đồng sự vững chắc. Tôi cảm thấy rất may mắn khi tham gia khóa học này cùng với chúng ta có một tân binh với những kinh nghiệm khá phong phú."

Dex nhìn quanh một lượt. Hay lắm, vậy là anh không phải tân binh lớn tuổi nhất ở đây. Như vậy thì người ta có thể bớt chú ý đến anh được rồi.

"Đặc vụ Daley, cậu có thể chia sẻ cho chúng tôi biết về những điều mà cậu đã học được kể từ khi cậu ghép cặp với một đặc vụ người Therian thuộc loài báo không?"

Đệch Đệch Đệch. Giờ thì quá hay rồi.

"À, trước khi chúng ta bắt đầu, phòng khi các bạn chưa biết – mặc dù tôi nghĩ là chắc mọi người cũng đã từng nghe nói qua về người cộng sự của đặc vụ Daley rồi. Đó là đặc vụ Sloane Brodie – người đã có hơn 20 năm kinh nghiệm trên thực địa và cũng là một trong số những thành viên được THIRDS tuyển lựa từ rất sớm tính từ trước đến nay. Đặc vụ Brodie đã tham gia vào THIRDS từ lúc 16 tuổi. Cậu ấy cũng là Đội trưởng của Đội tác chiến hàng đầu của Đơn vị Alpha – Đội Thanh trừng Delta. Đặc vụ Daley, mời cậu tiếp tục. Và nếu không ngại, cậu có thể đứng dậy."

Hừm, là do anh ta gọi anh lên đấy. Dex đứng dậy và nhìn một lượt những tân binh khác đang mắt tròn mắt dẹt quan sát anh. "Được rồi, mọi người chú ý này, đây là chuyện hết sức nghiêm túc nhé. Điều đầu tiên: nếu như người cộng sự thuộc họ Mèo của bạn với số cân nặng lên đến hơn 100 kg và sở hữu một bộ hàm chắc khỏe đủ để nghiền nát đầu bạn bằng những chiếc ranh năng bén nhọn chỉ trong một nhát cắn đó mà cọ vào chân của bạn, thì nhớ là bạn phải chấp nhận để người cộng sự làm thế, và hãy vui vẻ đón nhận."

"Điều thứ hai: đừng có dại mà chọc giận người cộng sự họ Mèo của bạn với cái suy nghĩ rằng mình vẫn sống sót toàn thân khi nhảy xuống bể bơi cùng cỡ với loại được sử dụng trong kỳ Thế vận hội Olympic ở khu Sparta. Người Therian loài báo rất yêu việc bơi lội, và đương nhiên họ xuất sắc hơn các bạn rất nhiều. Kết quả thì rõ rồi, bạn sẽ không thể nào thoát nổi đâu, và cuối cùng thì bạn cũng sẽ mất luôn cả chiếc quần bơi của mình, rồi thì sẽ phải đi tới phòng thay đồ trong trạng thái không mảnh vải che thân, phải che che đậy đậy bộ phận nhạy cảm lại, và sẽ khiến cho nhân viên bảo an phải lên cơn đau tim khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của bạn. Người cộng sự của các bạn sẽ tranh thủ chụp lại một hai bức ảnh về khoảnh khắc đó, và đến giờ tan tầm, hình ảnh về cặp mông của các bạn sẽ tràn lan trên khắp những trang mạng xã hội, và bạn sẽ nhận ra điều đó khủng khiếp đến mức nào."

"Điều thứ ba: Những người Therian loài báo cực kỳ kiên nhẫn và xảo trá, các bạn sẽ không bao giờ phát giác ra họ đang tiếp cận mình. Họ là những bậc thầy trong việc ẩn nấp và công kích bất ngờ. Không phải bạn cứ nghĩ rằng mình thoát được là bạn sẽ thực sự thoát thân được đâu. Người cộng sự của bạn sẽ đợi chờ đến cả tháng trời nếu như cần thiết, và chọn đúng thời cơ để đánh úp bạn. Họ nhất định sẽ trả nghiệp cho bạn đủ đau. Bạn cho rằng việc mình cài một bài hát sến sẩm của Dionne Warwick từ những năm 1980 vào một trong những file tài liệu của người cộng sự, sau đó vô hiệu hóa chức năng điều chỉnh audio trên thiết bị cảm ứng để người cộng sự của bạn không thể tắt cái giai điệu kinh khủng của bài hát đó đi được là thú vị lắm sao? Nghĩ kĩ lại đi. Vì 5 tháng sau, trong khi bạn đang tham gia một kỳ huấn luyện trên thực địa, bị bao vây bởi rất nhiều những đặc vụ người Therian họ Mèo khác đang duy trì hình thái thú, bạn sẽ biết thế nào là tuyệt vọng muốn chết đi trước nỗi sợ hãi rằng tất cả bọn họ sẽ cùng lúc lao vào xé xác bạn ra. Bạn có thể cố vùng vẫy trốn chạy, nhưng chạy không thoát đâu. Bọn họ sẽ vồ cho bạn ngã sấp mặt, rồi đột nhiên, bạn nhận ra là người cộng sự của bạn không khác gì đang phê bạc hà mèo, hít ngửi khắp chỗ trên người bạn, khắp các trang thiết bị bạn mang theo, ngay cả tất của bạn cũng không tha. Bạn sẽ bị lăn đi lộn lại đến khổ luôn bằng đủ động tác cào xé, cọ sát bởi hàng chục đặc vụ Therian họ Mèo khác, sau đó chỉ có thể hôn mê bất tỉnh giống hệt như một người bạn tình họ Mèo đã kiệt quệ sức lực. Không hề hay ho chút nào hết đâu."

Mọi người xung quanh đều phá lên cười lớn, và Dex hơi nghiêng đầu, giơ một cánh tay lên. "Các bạn muốn cười bao nhiêu tùy thích, nhưng tôi nói này, nếu như người cộng sự của bạn là người Therian họ Mèo thì thôi đi, coi như bạn xong đời rồi. Bạn nghĩ mấy con mèo nhà hàng xóm đã là mấy con quỷ con kinh khủng lắm rồi? Chắc chưa? Mấy con mèo đó còn lâu mới đọ được với người cộng sự của bạn. Và nhớ dùm tôi, người cộng sự của bạn không thể phanh thây bạn hay giết chết bạn thì hề không đồng nghĩa với việc họ không thể khiến bạn phải ăn đau đủ đường. À, và người cộng sự Therian họ Mèo của bạn không hề bị mấy tiếng loạt xoạt của vài cái túi nilon dọa sợ đâu. Trái lại, họ sẽ điên tiết lên. Những thứ sáng loáng, hay là đèn chiếu laser, hoặc giả như một chiếc hộp lớn thì may ra mới khiến họ không chú ý đến bạn được. Nghe đâu họ thích mấy chiếc hộp kiểu kiểu vậy lắm."

Tiến sĩ Eldridge nghe xong mà suýt chút nữa rớt cả hàm xuống đất. "Ừm, cám ơn cậu, đặc vụ Daley, vì những... thông tin khá bổ ích đó. Cậu có thể ngồi xuống được rồi."

"Cám ơn." Dex ngồi lại, và Sloane nhích dần đến người anh. Gã ngủi ngửi Dex, sau đó dùng chiếc lưỡi nhám của mình liếm một cái lên mặt anh. "Thôi đi." Dex đẩy nhẹ Sloane ra khỏi người mình, xem đi, hiệu quả y hệt khi anh bảo Ash đừng có cư xử như một tên khốn hư hỏng nữa. Sloane vẫn tiếp tục liếm Dex, móng vuốt của gã đè lên tay anh, phòng khi anh có ý định đẩy gã ra hay trốn tránh gã. "Trời ơi, tôi nói thật đấy, anh bạn này, ghê quá."

"Có vấn đề gì không, đặc vụ Daley?"

Dex giơ một cánh tay lên. "Có chứ. Tôi phải làm gì mới có thể khiến cho người cộng sự của mình thôi không liếm khắp người tôi nữa đây?"

Người hướng dẫn chỉ biết thở dài một tiếng đầy nhẫn nhịn. Anh ta cũng không khác gì những giáo viên đã từng dạy qua Dex. "Cậu ấy không hề liếm cậu, mà là đang chải chuốt cho cậu đấy."

Ôi trời ơi, làm như khác nhau lắm ấy. "Vậy được, làm sao mới có thể khiến cộng sự của tôi thôi không chải chuốt cho tôi nữa?"

"Đặc vụ Daley, có phải cậu có một người em trai cũng là người Therian họ Mèo phải không?"

Dex gật đầu. "Đúng vậy."

"Vậy tôi nghĩ là cậu biết rằng, khi một người Therian họ Mèo chải chuốt cho cậu, điều đó có nghĩa rằng anh ấy, hoặc cô ấy cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cạnh cậu. Cậu được họ chấp nhận là một phần trong vòng quan hệ xã hội của họ. Đó là một hành động biểu thị sự đón nhận, và không phải ai cũng có thể được như vậy đâu."

"Vâng, tôi biết, và điều đó thực sự rất tuyệt vời, tôi nói thật đấy, nhưng mà cũng lạ quá đi thôi. Anh ấy là người cộng sự của tôi mà. Thêm vào đó, cũng rất khó để giải quyết các vụ án trên thực địa khi mà người cộng sự của tôi cứ không ngừng chải chuốt cho tôi bằng chính lưỡi của anh ấy. Và mọi người tin tôi đi, cảm giác không mấy thoải mái dễ chịu gì đâu." Nếu như Sloane mà ở hình dạng con người thì có khi Dex lại không nói như thế này, nhưng hiện tại, gã lại đang ở hình thái thú, cho nên... giống như anh nói ở trên đó, lạ kỳ quá mức mà.

Người hướng dẫn tỏ ra khá hài lòng khi nghe anh nói vậy. Dex lại không hịn nổi mà than thở. "À, trong trường hợp cậu đang ở chung với những người không quen biết, như lúc này đây, và khi ấy người cộng sự của cậu lại chải chuốt cho cậu, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu ta đang tuyên bố quyền sở hữu trên người cậu đấy."

Dex nín thở, nhìn người hướng dẫn. Anh cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ rần lên. "Anh ấy đang làm gì cơ?"

"Rất bình thường thôi mà, đặc vụ Daley ạ. Mọi người, chú ý quan sát đặc vụ Daley và đặc vụ Brodie nào."

Ngày hôm nay càng lúc càng trở nên tuyệt vời hơn rồi. Cái hộp lớn mà anh đang cần lại biến đi đâu mất rồi không biết?

"Khi bạn và người cộng sự của bạn có được một sự liên kết nhất định, bạn sẽ nhận ra ngay điều đó khi anh ấy, hoặc cô ấy ở trong hình thái Therian. Mặc dù phần nhân tính là biểu hiện về mặt thần kinh lý tính, ngay cả khi họ ở dạng thú nguyên thủy dữ dằn nhất, thì nhân tính vẫn không bị mất đi. Như các bạn có thể thấy, giữa đặc vụ Brodie và đặc vụ Daley có một sự gắn kết – đó là một trong rất nhiều những mục tiêu mà các bạn phải đạt được để có thể xây dựng nên một mối quan hệ đồng sự hiệu quả và lành mạnh."

"Ở đây, chúng ta có thể thấy một sự tin cậy nhất định, đủ để khiến cho đặc vụ Brodie có thể thả lỏng trong hình thái Therian khi cậu ấy ở bên cạnh đặc vụ Daley. Khi đặc vụ Brodie chải chuốt cho đặc vụ Daley dưới trường hợp họ đang ở bên ngoài thực địa, có nghĩa rằng cậu ấy đang muốn cho người khác biết rằng đặc vụ Daley là người của cậu ấy, được cậu ấy bảo vệ. Đây chính là một loại bản năng chiếm hữu rất mạnh, và sẽ xuất hiện một số tình huống các bạn cần phải xoa dịu người cộng sự của mình, nói với họ rằng hành động chiếm hữu này không phải là một sự đe dọa đối với mạng sống của đối phương. Đương nhiên, tình trạng này chỉ xảy ra khi người cộng sự của các bạn ở trong hình thái Therian mà thôi. Giờ thì đến lúc cho các bạn thấy vài kiểu minh họa chi tiết rồi. Đặc vụ Daley, đặc vụ Brodie, hai người có thể di chuyển lên trên này không?"

Dex vẫy tay ra hiệu từ chối. "À, anh biết không, có lẽ tôi không có ý kiến gì nữa đâu. Anh ấy muốn chải chuốt tôi thế nào cũng được."

"Đặc vụ Daley."

"Vâng." Dex đứng dậy, đi lên vị trí mà người hướng dẫn đang đứng, đối diện với tất cả các đặc vụ khác đang tham gia khóa học, Sloane thong thả bước theo sau anh. Dex dừng lại, ánh mắt lướt khắp một lượt những đặc vụ đang ngồi ngay ngắn ở bên dưới, anh thấy mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía bọn họ.

"Có thể phân biệt được khi nào thì người cộng sự của các bạn chỉ đang vui đùa, khi nào thì họ thực sự tức giận là một kĩ năng hết sức quan trọng. Đặc vụ Daley, hãy làm mẫu cho chúng tôi xem."

Dex nhướn mày nhìn người hướng dẫn. "Anh muốn tôi làm gì?"

"Làm cả hai."

"Ý anh là bảo tôi chọc giận anh ấy?" Khóa học kiểu gì thế này?

"Về mặt lý thuyết thì đúng thế."

"Hay lắm." Được rồi. Giờ thì làm sao mà anh có thể chọc điên người cộng sự của mình lên mà không bị mất một vài cái sương sườn đây? Điều mà anh được yêu cầu thực hiện chính là phải khiến Sloane nổi giận, giận điên luôn với anh ấy chứ. Có khi là cũng chẳng khó lắm đâu. Về khoản khiến người ta điên tiết lên thì Dex có nghề luôn rồi. Anh chọc một ngón tay vào mặt Sloane, trong lòng thầm nghĩ anh biết thừa Sloane cực kỳ không thích chuyện này. Sau đó, anh bắt đầu cất tiếng hát. Chẳng có gì trên đời này có thể khiến người cộng sự của anh nổi giận như nhóm nhạc Hall & Oates cả.

*(Daryl Hall & John Oates, thường được gọi là Nhóm Hall & Oates, là một bộ đôi nhạc rock pop của Mỹ được thành lập vào năm 1970 tại Philadelphia. Daryl Hall hường giữ vị trí giọng ca chính, John Oates chủ yếu chơi guitar điện và phụ trách hát đệm)

Sloane gầm lên một tiếng giận dữ, và rồi Dex lại nhảy nhót xung quanh gã, đến một vài đoạn trong lời bài hát là anh lại đẩy giọng lên cao vút, kết hợp cùng với động tác vỗ tay. Sloane dùng móng vuốt tạt vào người anh, Dex lập tức nhảy bật ra chõ khác, không để Sloane vồ trúng mình. Người cộng sự của anh hít vào từng tiếng nặng nề, nhe ra những chiếc răng nanh sắc lẹm, sau đó nhảy chồm lên, lao thẳng vào người Dex.

"Chết mẹ!" Dex nhanh chân chuồn thẳng, chạy lắt léo qua các đặc vụ đang ngồi thành hàng và không ngừng cười ngặt ngẽo ở bên dưới, những ánh mắt khó tin dán chặt lên người anh. Người hướng dẫn thì vẫn dùng cái giọng không nhanh không chậm để giảng giải cho bọn họ giống như mọi chuyện vẫn chẳng có gì khác lạ, tất cả những gì đang diễn ra chỉ giống như một đoạn video chiếu vài cảnh ở nơi hoang dã thôi vậy. Trong đầu Dex còn hiện lên tiêu đề cho đoạn video này nữa. Đây chính là chương trình Những Kẻ Cộng Sự Săn Mồi được trình chiếu trên kênh National Geographic.

"Nhớ là phải hiểu được lý do cho những phản ứng hành vi từ người cộng sự của các bạn. Tại sao anh ấy, hoặc cô ấy lại có những hành động khác lạ như vậy?"

"Vì tôi vừa mới chọc điên anh ấy lên à?" Dex hét ngược lại về phía sau lưng, sau đó chạy nhanh về hướng người hướng dẫn đang đứng trên kia.

"Rất tốt. Cám ơn, đặc vụ Daley. Giờ thì cậu có thể xoa dịu người cộng sự của mình được rồi."

Rõ ràng là anh chàng Tiến sĩ Eldridge không hiểu rõ về con người của Sloane Brodie rồi. Dex giơ hai tay lên, từ từ bước lùi về phía sau và nói với người cộng sự của mình.

"Nào nào, anh bạn này. Tôi chỉ đang làm theo yêu cầu của giảng viên thôi, anh biết mà? Anh nghe anh ấy nói rồi đấy. Tôi không phải là người muốn chọc giận anh lên mà." Dex hơi cúi người xuống và đưa một tay ra. Trời ơi, xin anh đừng có cắn tôi mà. Đừng có cắn tôi mà. Sloane nháy mắt, sau đó nhảy chồm lên người anh, đè lên vai anh bằng hai chân trước rồi đè anh ngã xuống nền đất. Gã chễm chệ lườm anh, còn Dex chỉ biết run rẩ, tự biết mình tiêu rồi. Khi Sloane bắt đầu liếm khắp mặt anh, Dex nhắm chặt hai mắt lại. "Được rồi. Tôi hiểu rồi. Trả thù tôi chứ gì. Các bạn nhớ ghi lại chi tiết này nhé." Dex chỉ vào người cộng sự của anh. "Đây chính là cái mà tôi gọi là trả nghiệp đấy."

"Đặc vụ Brodie, cậu có thể trở lại vị trí cùng với người cộng sự của cậu rồi. Đặc vụ Daley, cậu cũng về chỗ luôn đi."

Sloane làm theo yêu cầu của người hướng dẫn, Dex dùng tay áo lau một lượt khắp mặt mình rồi sau đó mới thong thả quay lại chỗ của mình. Anh cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán khi không phải bắt cặp với Ash trong những tình huống như thế này.

"Khi các bạn đã đánh giá được hành vi của người cộng sự, và nhận ra rằng cô ấy, hoặc anh ấy đang trong trạng thái giận giữ, các bạn cần phải để cho người cộng sự của mình có không gian riêng. Nếu như bản cảm thấy có thể tiếp cận người cộng sự một cách an toàn, vậy thì hãy làm thế, và phải hết sức thận trọng. Phải giải quyết được nguồn cơn của vấn đề. Ví dụ, đặc vụ Fuller, cậu hãy tiếp cận đặc vụ Daley. Làm từ từ thôi."

Khi đặc vụ Fuller vừa mới đứng dậy, đôi tai của Sloane đã dựng ngay lên. "À, tôi không nghĩ đó là một ý hay đâu." Dex nói, ánh mắt dõi theo đặc vụ Fuller đang len lén tiếp cận đến chỗ anh, và Sloane thì có vẻ như chẳng hề để ý đến. Rõ là cậu chàng lính mới này chưa hề biết cách để đối mặt với một người Therian họ Mèo là thế nào rồi. "Người cộng sự của tôi hiện đang hơi khó chịu một chút, và việc chọc ngoáy một con báo đang ngáp ngủ bằng một đầu gậy nhọn sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu."

Đặc vụ Fuller đứng sững lại, ánh mắt hoảng hốt của cậu ta nhìn về phía người hướng dẫn.

"Không sao đâu, đặc vụ Fuller. Cứ tiếp tục làm đi."

Đặc vụ Fuller làm theo hướng dẫn, tiếp tục lén lút di chuyển về phía Dex, trong khi đó, Sloane vẫn say sưa chải chuốt cho Dex, chiếc đuôi của gã đu đưa, đập thình thình trên nền đất từng tiếng nặng nề.

"Như các bạn thấy, hành động của đặc vụ Brodie lúc này cho thấy cậu ấy biết rõ đặc vụ Fuller đang tiếp cận họ. Đuôi của cậu ấy đang gửi đi một thông điệp, nhắc nhở rằng đặc vụ Fuller phải cẩn trọng. Đặc vụ Daley là người của cậu ấy, và cậu ấy sẽ không hề nương tay với những hành động gây hấn hay ý định xấu xa đối với cộng sự của cậu ấy."

Dex giơ một ngón tay lên. "Tôi có thể..."

"Hãy đứng dậy, đặc vụ Daley."

Dex làm theo yêu cầu, và Sloane gầm gừ vài tiếng không mấy dễ chịu khi hành động chải chuốt của mình bị gián đoạn. Chuyện này sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu. Tiến sĩ Eldridge không hề biết anh ta sắp gây ra chuyện gì đâu. Sloane Brodie vốn toàn nhai ngấu nghiến những tên lính mới trong bữa sáng của gã, rồi sau đó nhả ra toàn xương không. Dex biết thừa.

"Đặc vụ Fuller, thử tấn công đi."

Dex còn chẳng buồn thủ thế hoặc chuẩn bị tinh thần để chống đỡ lại đòn công kích sắp tới, vì còn lâu nó mới chạm được đến người anh. Những đặc vụ mới được tuyển lựa khác ở xung quanh anh đều nhìn anh với ánh mắt như nhìn một người không bình thường, nhưng ngay sau đó, họ liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tội nghiệp cậu chàng đặc vụ Fuller nọ. Cậu ta tung ra một cú đấm, và ngay khoảnh khắc Fuller lao về phía Dex, tiếng gầm rung trời của Sloane vang vọng khắp khu huấn luyện. Đôi tai gã cụp xuống, hằm hè những chiếc răng nanh sắc nhọn và gã nhảy thẳng về phía đặc vụ Fuller. Cậu chàng hét toáng lên như một đứa trẻ trong buổi hòa nhạc của Bieber và bỏ chạy thục mạng khắp sân huấn luyện. Sloane lúc này nhìn có vẻ như đang bực bội thật sự.

"Được rồi, đặc vụ Brodie." Người hướng dẫn gọi với theo.

Đặc vụ Brodie lúc lắc cái mông của gã về phía người hướng dẫn, mặc kệ lời yêu cầu khá lịch sự và tiếp tục lùa theo đặc vụ Fuller chạy khắp khu huấn luyện. Dex nhìn xung quanh một lượt. "Trong số các bạn, có ai là nhân viên y tế không?"

Một vài cánh tay run rẩy giơ lên.

"Hay lắm. Chuẩn bị cho bài học tiếp theo nhé. Làm sao để có thể băng bó cho những vết cào trên cơ thể của con người."

Dex đang định lên tiếng gọi người cộng sự của anh thì đột nhiên Sloane chững lại, đứng im một chỗ trông có vẻ hơi kỳ lạ, hai tai vểnh lên. Vài giây sau, tiếng còi báo động vang vọng khắp cả khu huấn luyện và Dex đứng bật dậy. "Chuyện quái gì thế?"

Sloane chạy về, sau đó hẩy hẩy đầu mình vào chân Dex từ phía sau, ý nói anh mau mau di chuyển. Người hướng dẫn của bọn họ chạm vào thiết bị liên lạc, sau đó gọi lớn. "Yêu cầu toàn Đơn vị Alpha tập hợp ngay lập tức." Dex không chờ được nhắc nhở đến lần thứ hai. Anh nhanh chóng bám sát theo Sloane khi gã đã chạy đến gần khu dành cho quá trình chuyển đổi. Khi đã đến nơi, Sloane vọt vào sau tấm màn che tại căn phòng đã được chỉ định trước đó, Dex kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ đợi. Phải mất một lúc để Sloane có thể hoàn tất quá trình biến đổi hình thái và Dex ngay sau đó sẽ tiến hành chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình cho gã. Tuy cả hai người đều muốn nhanh chóng hoàn thành công việc ở đây, nhưng họ đâu có thể đi ngược lại với những quy định sẵn có của tự nhiên.

Một loạt tiếng gào rống, gầm gừ vang lên, sau đó Dex nghe thấy có người gọi tên anh. Khi mới chuyển đổi hình thái xong, Sloane luôn tỏ ra rất khó tính. Gã không muốn Dex trông thấy mình trong tình trạng yếu ớt như thế này, nhưng Dex luôn rất thong thả và vui vẻ trong khi nhắc lại cho người cộng sự của anh nhớ lại rằng công việc của anh lúc này đây chính là đảm bảo cung cấp được đầy đủ tất cả sự chăm sóc mà Sloane cần đến.

Sloane đang ngồi trên chiếc giường nhỏ, một chiếc khăn tắm quấn quanh hông gã. Gã cúi gằm mặt xuống, úp mặt vào hai bàn tay mình, cố chịu đựng cơn choáng váng đang lan khắp toàn thân. Dex đã rất quen thuộc với công việc này và biết rõ phải làm như thế nào. Anh lấy chai Gatorade từ trong bộ trang bị PSTC cất bên trong chiếc balo của mình ra, chờ thêm một lúc nữa cho đến khi Sloane đã có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Người cộng sự của anh khá là cứng đầu, nhưng anh đã tìm ra được cách để giải quyết chuyện này. Anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trước trán của gã sang một bên, dịu dàng xoa cằm gã rồi từ từ luồn tay ra sau gáy gã.

Sau một vài phút chần chừ, Sloane chầm chậm tựa người ra sau, và Dex giúp gã uống hết một chai Gatorade. Ngay sau khi người cộng sự của anh uống xong, Dex bóc các thanh năng lượng giàu protein và đưa hết cho Sloane.

Nếu như Dex là một người Therian, anh sẽ không hào hứng gì mấy với cái vụ PSTC này, nhưng về hệ thống trao đổi chất của người Therian lại khiến anh mê mẩn. Người Therian không hề bị ảnh hưởng gì từ cholesterol, họ cũng không bị béo lên hay vướng phải các vấn đề về sức khỏe khi liên tục tiêu thụ một lượng thịt đáng kể, vì vốn cơ thể của họ đều dựa vào số lượng thịt đó để có thể duy trì được hoạt động bình thường và cung cấp năng lượng cho các hoạt động hằng ngày. Người Therian có sự tỷ lệ trao đổi chất cao đến đáng kinh ngạc, chỉ có mỗi việc thở không thôi là bọn họ đã đốt được một lượng calo rồi.

Từ lâu đến nay, phương châm của người Therian luôn là "ở nhà cũng ăn, ra ngoài cũng vẫn ăn". Cha anh là một minh chứng xác đáng nhất cho điều này. Dường như việc phải một tay nuôi nấng hai đứa trẻ số khổ bọn anh là chưa đủ với ông, trong khi một đứa thì kén cá chọn canh, lén ném đi đủ loại thịt mà khi mới nhìn vào người ta còn nghĩ là nó đang tích trữ đồ cho mùa đông; đứa còn lại thì loại thịt nào cũng chén, đến mức khi quy đổi ra giá tiền thì đã đủ để cho một tay bán thịt nuôi con mình suốt mấy năm đại học. Nhưng Dex dám cược rằng chỗ hóa đơn mua thực phẩm của anh còn kém xa chỗ hóa đơn mua thực phẩm của Sloane.

Vài phút nữa trôi qua, người cộng sự của anh đã có thể tự mình đứng dậy. Tuy gã vẫn còn hơi loạng choạng, nhưng đã tự mình mặc được quần áo mà không cần đến sự hỗ trợ của Dex. Anh vỗ bốp một cái vào phần bên dưới eo, chỗ mép chiếc quần sịp mà Slaone đang mặc, rồi sau đó nhận lại một nụ cười gằn từ gã. Chẳng mất bao lâu, Sloane đã ăn mặc nghiên chỉm trong bộ quân phục của gã, nhìn qua thì đã trở lại với bộ dáng nghiêm nghị thường ngày. Để Sloane phục hồi được toàn bộ năng lượng và sức lực vốn có thì phải cần đến một bữa ăn ra trò, nhưng gã vẫn có thể cầm cự được trong vài giờ với tình trạng như thế này.

"Ổn không, anh bạn?"

Sloane gật đầu, giọng nói của gã trầm hơn bình thường, nhưng cũng không có gì khác lạ khi gã mới vừa trải qua quá trình thay đổi hình thái. "Ừ, giờ đi thôi. Cậu lái xe." Dex gật đầu chắc nịch, mặc dù giờ đây trong lòng anh đã nhảy cẫng tung hoa hết cả lên rồi. Vì Sloane là cấp trên của anh, cho nên gã luôn giành quyền lái con Suburban đen bóng bảnh chọe kia, chỉ trừ những lần như thế này thì anh mới có cơ hội.

Sau khi đảm bảo người cộng sự của anh đã không còn gì đáng ngại nữa, trên đường đi tới garage, Dex gọi một cuộc điện thoại cho em trai mình, nhờ Cael làm một số thứ. Anh ngồi vào ghế lái, tự nhủ với lòng mình rằng anh chỉ làm hết trách nhiệm của một người cộng sự nhiệt huyết mà thôi, nhưng trong đầu anh lại có một giọng nói rất nhỏ vang lên, nói rằng anh đúng là một tên dối trá chết nhát mỗi khi có chuyện gì đó liên quan đến những người mà anh quan tâm. Sự khao khát được chăm sóc cho Sloane và bảo vệ gã ngày càng lớn lên trong anh, và anh nhất định phải kìm chế cảm giác ấy lại. Nếu như Sloane phát giác ra rằng Dex đang tiếp cận đến gần trái tim gã hơn... Ừ thì, anh cũng không biết được gã sẽ làm gì, và anh cũng không muốn biết đâu.

~oOo~oOo~oOo~

Sloane nhập số hiệu và mã bảo mật của gã vào hệ thống điều khiển của chiếc Suburban, lờ đi cảm giác cồn cào đang trào lên trong dạ dày mình. Cả cơ thể của gã đang gào lên đòi ăn thịt, nhưng mà phải gác lại chuyện đó một lúc nữa rồi. Màn hình điều khiển nhấp nháy ánh sáng xanh, sau đó kết nối với hệ thống Themis. Hai người chạm vào thiết bị liên lạc của mình, và Sloane nhập vị trí của chiếc BearCat thuộc quản lý của Đội Thanh trừng Delta vào. Một vòng tròng màu xanh khoanh vùng khu vực hiện lên, cùng với đó là lộ tuyến được xác định trên Đại lộ Roosevelt dọc Sông Đông. "Thưa sếp, tôi và Dex hiện đang trên đường di chuyển. Có tình hình gì mới không?"

"Chúng ta vừa nhận được điện báo rằng có người cái thiết bị phát nổ vào Văn phòng Đăng kí kiểm duyệt Therian CDC nằm tại góc giao của đường Worth và đường Centre."

"Sếp có nghĩ đó là hành động của The Order không?"

"Chúng ta chưa biết chắc được. Chúng ta chỉ biết rằng cuộc điện thoại gọi đến đã được cài chế độ ẩn danh, cho chúng ta thời gian là 1 tiếng đồng hồ, thế nên dù là ai đã gọi điện thông báo cho chúng ta thì hắn chắc chắn có liên quan đến vụ cài thiết bị nổ lần này."

"Rõ rồi, thưa sếp. Chúng tôi sẽ có mặt tại địa điểm đó sau mọi người 5 phút." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc và ngắt kết nối. "Dex, lái theo Đại lộ Roosevelt đi." Gã kiếm tra thời gian trên đồng hồ của mình. "Nếu như mật độ giao thông thuận lợi, chúng ta sẽ đến được đó trong vòng chưa đầy 40 phút. Tăng tốc đi, nhưng đừng có giết luôn cả tôi là được."

"Chơi kiểu TMNT Party Wagon nhé?" Dex nói, tràn đầy hy vọng.

"Đùa tôi à? Cậu có biết là giờ đã không còn ở những thập niên 80 nữa không hả. Thế giới phải tân tiến hiện đại lên chứ."

Dex mỉm cười rạng rỡ. "Tôi biết chứ."

"Thật không? Vì nhiều lúc tôi còn không chắc cậu có hiểu không nữa."

"Vậy thì chơi kiểu Party Wagon thôi nhé?"

"Mẹ nó chứ, tùy cậu đấy!" Sloane bị kẹt giữa sự bất lực và khao khát muốn phá lên cười. "Được rồi, thích thì Party Wagon."

Dex thốt lên một tiếng thỏa mãn, đồng thời nhanh chóng bật đèn nháy và còi báo hiệu lên. Sloane thấy mình chắc bị ma ám rồi. Chắc chắn là thế rồi. Chứ nếu không thì vì sao gã lại liên tiếp chấp nhận việc Dex đặt tên cho các loại thiết bị rồi chiến thuật tác chiến như vậy chứ? Nhất là khi tên gọi nào cũng có liên quan tới mấy bộ phim từ những thập niên 80, và trời đất ơi, lần này lại còn lấy tên từ một bộ phim hoạt hình về ninja rùa nữa chứ. Có khi nào là vì gã biết không đáng để chuốc lấy mệt nhọc khi tranh luận với người cộng sự có tính cách không khác gì trẻ con này, hoặc là có tranh luận bao nhiêu thì Dex cũng chỉ ném cho gã một cái bĩu môi khinh bỉ chăng? Trời ạ, gã còn để cho anh đặt tên chiếc Suburban của gã bằng tên của một cái xe tải trong một bộ phim hoạt hình nữa chứ. "Chắc tôi mất não rồi."

Dex cười, tay không ngừng đánh lái lách qua các loại phương tiện giao thông trên đường. "Sự đa dạng chính là gia vị cho cuộc sống này mà."

"Thế ma túy có phải là gia vị không? Vì nếu như thế thì mới giải thích được chi tiết những mối quan tâm quái lạ của cậu."

Người cộng sự bên cạnh gã phá lên cười lớn, gã nghe mà thấy lòng mê mẩn. Sloane lắc đầu, hai cánh môi mím chặt vào nhau, nhưng gã không kìm chế nổi, cuối cùng cũng phải bật cười. Ôi chao, sự điên khùng này cũng có thể lây lan cơ đấy. Gã điều chỉnh lại tâm tình của mình, gạt đi giọt nước bên khóe mắt. "Tốt nhất là tôi với cậu nên chỉn chu lại đi, vì nếu không thì kiểu gì cũng bị cha cậu cho một trận nên thân đấy."

"Vậy là anh đã đủ tư cách để đạt được danh hiệu bạn trai như những anh chàng mà trước đây tôi từng hẹn hò rồi đấy." Dex nói, sau đó chợt nhận ra biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt của Sloane. Nụ cười bên khóe môi anh dần biến mất. "Ý tôi không phải ám chỉ anh là bạn trai tôi, anh biết đấy, ừm... Thôi, quên điều tôi vừa nói đi."

Sloane gật đầu, tim gã đập thình thịch như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực gã. "Cũng không phải tôi không muốn làm..."

"Đừng nghĩ về điều đó nữa. Là do tôi lỡ lời thôi." Dex vẫy tay, nở một nụ cười nhẹ trấn an gã. "Anh biết tính tôi mà. Đôi khi đầu óc tôi hơi chập mạch, miệng lại nhanh hơn não nữa."

"Đôi khi à?" Sloane trêu chọc.

"Tên khốn này." Dex cười khúc khích, đáp lại. Sau đó, cả gương mặt của anh đanh lại. "Anh có nghĩ lần này là do The Order gây ra không?"

"Tôi không rõ, nhưng tôi cũng không hiểu chuyện này là sao. Bọn chúng đặt bom, rồi lại gọi cho chúng ta để cảnh báo, cho chúng ta đủ thời gian để đến nơi đó ư? Sao lại làm như thế?"

"Là cái bẫy?"

Sloane lắc đầu. "Bọn chúng cũng thừa biết chúng ta sẽ nghĩ như vậy. Chuyện này chẳng có gì rõ ràng cả. Đầu tiên là ở Khu dân cư College Point, giờ lại đến Văn phòng CDC? Isaac đang tính chơi trò gì thế này?"

Văn phòng đăng ký kiểm duyệt Therian CDC tọa lạc trên con đường Worth sầm uất, chạy ngang công viên Thomas Paine và được bao quanh bởi vô số những tòa nhà văn phòng Chính phủ khác. Cách đó một tòa nhà còn là địa điểm của Tòa xử án – nơi mà anh đã đứng ra làm chứng chống lại người cộng sự loài người của anh, cũng vì thế mà tự tay anh đẩy con đường sự nghiệp của bản thân tại HPF vào ngõ cụt, rồi sau đó được THIRDS tuyển lựa trở thành đặc vụ chính thức.

Dex đỗ chiếc Suburban vào ngay sau chiếc BearCat vốn đang đỗ cách Tòa văn phòng Chính phủ một tòa nhà gần đó, không ngừng nghĩ ngợi suy đoán. Không nghi ngờ gì nữa, người cộng sự của anh cũng cũng có cùng chung suy nghĩ với anh. Sloane quay sang nhìn Dex. "Cậu có sao không?"

"Tôi ổn. Chỉ là nghĩ về việc tại sao nơi này lại là nơi khởi đầu của mọi chuyện mà thôi."

Chẳng lẽ Dex đang mong rằng anh chưa bao giờ phải rời HPF? Có khi nào như vậy thì cuộc đời anh sẽ khởi sắc hơn chăng? Sloane không kìm được mà nhíu mày. Biết đâu nếu như vậy thì lúc này Dex vẫn hạnh phúc bên cạnh người bạn trai cũ của anh, hoặc đã yêu đương với một ai đó khác rồi; nhưng nhìn xem, cuối cùng anh lại bị kẹt chung với một kẻ chỉ mới nghe đến cái từ "bạn trai" là đã hoảng hồn lên như gã đây. Dường như Dex cảm nhận thấy những suy nghĩ trong đầu gã, anh nhanh chóng lên tiếng.

"Tôi không hề thấy hối hận chút nào với bản thân của bây giờ, khi tôi được công tác tại THIRDS, ở cùng bên anh. Chỉ là mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều nếu như không có sự hiện diện của mấy mối đe dọa và cả những thương vong như thế này."

Sao Dex lại có thể biết khi nào anh cần lên tiếng trấn an gã trong khi gã còn chưa hề nói với anh một chút gì như thế này? Gã mỉm cười nhìn Dex, đưa tay nắm chặt lấy tay phải của anh, siết chặt một cái rồi lại buông ra ngay. "Tôi cũng mừng lắm, Daley, vì cậu vẫn ở đây. Nhưng nếu cậu còn dám táy máy vào cái radio của tôi thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là khốn khổ đấy."

"Rồi rồi, xin lỗi mà." Dex giơ tay lên như thể chịu thua. "Tôi chỉ nghĩ thôi, không dám làm đâu."

"Biết thế là khôn ngoan đấy." Sloane bước ra khỏi chiếc Suburban, Dex đi theo ngay sau gã. Gã gõ vào cánh cửa ở khoang sau của một trong những chiếc BearCat đậu ở đây, và khi hai người đã yên vị bên trong khoang xe, Sloane ngồi xuống dãy ghế để hồi lại sức lực của mình còn Ash thì bắt đầu đưa các loại trang thiết bị cho gã, lần lượt từng thứ một, đầu tiên là bộ giáp bảo hộ. Trọng lượng của toàn bộ trang thiết bị của gã không hề nhẹ chút nào, nhưng gã chỉ cần cố gắng chịu đựng một lúc như bao lần trước đây mà gã vẫn hay làm thôi. Khi gã đang tuần tự sắp xếp lại các trang thiết bị vào đúng vị trí trên cơ thể thì thấy Dex đi thẳng về phía trước của chiếc BearCat, đến gần chỗ hệ thống theo dõi mà Cael đang thao tác. Cael không nói gì, chỉ đưa cho Dex một túi giấy màu trắng. Dex nhận lấy, nở một nụ cười rất tươi kèm theo một cái nháy mắt. "Cám ơn nhé, em trai."

"Không có gì."

Dex mỉm cười khoái trá, đưa chiếc túi giấy sang cho Sloane. "Đây. Tôi có nhờ Cael mua hộ một chiếc hamburger thịt bò lớn gấp ba lần cỡ thường tại quán café cho anh này."

Sloane đón lấy chiếc túi, giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên. "Cậu nhờ em ấy mua hộ đồ ăn cho tôi à?"

"Ừ." Dex nhún vai như thể chuyện đó chẳng có gì đáng nói cả. "Tôi biết là anh cần thứ gì đó để nạp lại năng lượng. Anh là người cộng sự của tôi đấy, nhớ không? Công việc của tôi chính là hỗ trợ cho anh những lúc cần thiết."

Sloane không biết mình nên nói gì cho phải. Đúng là Dex là người cộng sự của gã, và chính vì vậy, một phần nhiệm vụ của anh là cung cấp PSTC cho gã, nhưng về mặt dinh dưỡng chỉ giới hạn ở một chai Gatorade và những thanh năng lượng thôi. Việc của Dex chỉ đơn giản là giúp cho Sloane có thể đi đứng bình thường là đủ. Anh chỉ cần đảm bảo rằng sức lực của gã được hồi phục lại như thường, và đương nhiên, việc gã có hồi phục được lại trạng thái tốt nhất không lại chẳng nằm trong trách nhiệm được quy định của anh. Gabe cũng có lúc cung cấp thêm cho gã trong quá trình PSTC, nhưng khi hai người đang trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, em ấy chỉ tập trung vào công việc, và em ấy cũng muốn Sloane tự chịu trách nhiệm về những phần công tác của gã. Gã nhẹ giọng nói "Cảm ơn." rồi bắt đầu cắm cúi giải quyết chiếc hamburger trong lúc Ash đang phát lại đoạn ghi âm cuộc điện thoại gọi đến đường dây 911. Dex đã mặc xong đầy đủ bộ giáp bảo hộ cùng với các trang thiết bị kèm theo, anh bước đến chỗ cửa sổ chống đạn và nhìn ra bên ngoài, hơi nhíu mày.

"Sao không có ai ở trong Văn phòng đăng ký kiểm duyệt bị hoảng loạn vậy? Mọi người vẫn cứ đi ra đi vào rất bình thường, giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Cuộc điện thoại không cung cấp thêm được cho họ bất cứ manh mối nào khác, ngoài việc người gọi đến đã sử dụng một loại thiết bị biến âm nào đó. Đây không phải là một tín hiệu khả quan gì.

"Tôi không thích kiểu này chút nào." Ash nói. "Chẳng có gì ra hồn cả."

Dex quay sang nói với Cael. "Bên Cục Trinh sát có truy dấu được cuộc điện thoại này không?"

"Không. Có vẻ như người gọi đến đã sử dụng một chiếc điện thoại di động trả trước."

Sloane rất nhanh đã giải quyết xong chiếc hamburger. Gã bóc một viên kẹo bạc hà rồi nhét vào trong miệng, sau đó đứng dậy với lấy chiếc mũ bảo hộ đang được móc trên thành xe. Gã đưa chiếc mũ cho Dex, nháy mắt một cái với anh. Gã biết là kiểu gì Dex cũng giả vờ là anh bỏ quên mũ bảo hộ trong xe mà. "Cael, liên hệ với đội bảo an của Văn phòng đăng kí kiểm duyệt và bảo họ tập hợp lại, cấp quyền truy cập vào hệ thống bảo mật của Văn phòng cho chúng ta. Anh muốn tiếp cận với tất cả hồ sơ lưu trữ của Văn phòng, cùng với cả những đoạn video giám sát an ninh nữa."

"Đã rõ." Cael ngay lập tức bắt tay vào làm việc. Sloane quay lại phía các thành viên khác trong đội.

"Chúng ta sẽ tiếp cận vào bên trong Văn phòng và tìm hiểu xem chuyện quái gì đang diễn ra ở đó. Nhất định phải tìm ra được thiết bị kích nổ kia." Ngay khi gã vừa nói xong, Hobbs đã cầm lấy bộ thiết bị phát hiện và xử lý vật liệu nổ EOD X-Ray và đưa sang cho Calvin và Ash; sau đó đi đến một tủ đựng các loại vũ khí, lấy chiếc balo cỡ lớn ra, trong balo là loại robot Packbot dùng để truy dấu các loại thiết bị nổ. Ngay khi Hobbs đeo xong chiếc balo lên người, anh lại cầm theo mình thêm một bộ EOD X-Ray nữa và quay sang phía Sloane, mỉm cười ra hiệu cho gã. Sloane cũng đáp lại bằng một nụ cười. Hobbs luôn chết mê chết mệt với chỗ trang bị của anh ta.

"Được rồi, đi thôi." Theo tín hiệu của Sloane, Letty mở cửa khoang sau BearCat ra và cả đội di chuyển khỏi xe tải, tập trung lại chờ sự chỉ đạo của Maddock.

"Các đặc vụ của Cục Trinh sát cũng đã tới rồi. Họ đang phong tỏa khu vực xung quanh. Chúng ta sẽ liên tục giữ liên lạc với nhau. Nếu như đúng là The Order đứng sau vụ việc lần này, tôi muốn được thông báo lại ngay lập tức. Mọi người phải thường xuyên cập nhật tình hình cho tôi, và nhớ là phải thận trọng đấy."