T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 2 - Chương 6



Đêm nay đúng là đã biến thành cả một chuỗi sự kiện điên rồ. Lou gọi một ly cocktail Jack Coke, còn Dex gọi một cốc bia. Anh liếc nhìn quanh quán bar một lượt. Calvin và Hobbs đã chuồn mất từ lúc nào không hay. Ash thì đang ngồi ở chiếc bàn trong góc với Cael, miệng không ngừng liến thoắng kể chuyện gì đó, mà cũng không biết vì lý do gì, dường như khiến Cael cảm thấy khá thú vị. Letty và Rosa thì vẫn đang say sưa lúc lắc ở trên sàn nhảy, từng bước nhảy đều hết sức mạnh bạo. Anh cảm thấy nhẹ cả người khi nhận ra các thành viên trong đội mình không có ai phát hiện được cuộc sống yêu đương khốn khổ của anh, hoặc nói cho đúng thì là cả cuộc đời vốn đã đầy rắc rối này của anh. Anh quay sang Lou, thấy cậu đang rất xấu hổ và cũng rất hoảng hốt. Sau đó, có vẻ như Lou đã tạm thoát khỏi những cảm xúc vừa rồi, cậu lên tiếng.

"Anh ta là..."

"Cộng sự của anh ở THIRDS và cũng là Đội trưởng của anh." Dex nhỏ giọng đáp lại, mặc dù xung quanh họ lúc này có khá đông người ngồi ở quầy bar và đủ loại tiếng ồn vang lên, dư sức để nhấn chìm tất cả những chi tiết trong cuộc đối thoại của hai người họ, không để lọt vào tai một số kẻ thích nghe lén.

Lou gật đầu. "Em định nói là em thấy hơi sợ, nhưng mà thôi, không sao."

"Anh cũng khác gì đâu. Anh cần em giữ kín những gì mà em vừa mới chứng kiến. Anh sẽ gặp rắc rối nếu như cấp trên của anh, và số đó bao gồm cả cha anh, phát hiện ra đấy; đó là còn chưa kể đến chuyện anh sẽ bị điều chuyển đến một đội khác. Xin em đấy, Lou à." Cả người Lou cứng lại, vẻ mặt thể hiện rõ sự bực mình. Điều đó thực sự làm Dex bất ngờ.

"Dex, em có bao giờ là kẻ thù dai nhớ lâu thế không, nhất là đối với anh nữa."

"Cám ơn em."

"Vậy, ừm, anh ta là một người Therian à?"

"Ừ." Anh biết Lou không có thiện cảm cho lắm với người Theriaan, mặc dù anh chỉ nhận ra điều đó khi anh bị cậu đá. Thực ra thì, nếu nói một cách tế nhị, thì đó là phát hiện khiến anh khá bất ngờ.

"Có phải vì..." Lou thấy khá bối rối, không biết mở lời thế nào, ánh mắt cậu rơi xuống ly cocktail. "Có phải vì thế nên chuyện giữa hai chúng ta mới không có kết quả gì, đúng vậy không? Bởi vì em vốn không phải là..."

"Không! Trời ạ, Lou." Dex đặt tay mình lên vai Lou. "Anh thực sự rất để tâm đến em. Giờ anh vẫn thế. Chuyện của chúng ta không thành chỉ vì chúng ta chưa thực sự là người phù hợp với đối phương mà thôi, chứ không hề liên quan gì đến việc em là con người cả. Anh không thể khiến em được hạnh phúc, và em là người xứng đáng có được hạnh phúc thực sự."

Lou gật đầu. "Vậy anh ta có khiến anh thấy hạnh phúc không?"

Đúng là một câu hỏi hóc búa vô cùng. Hoặc, có đúng là câu hỏi ấy quá khó để trả lời hay không? "Khi anh không chọc điên anh ấy lên thì, ừ, anh ấy khiến anh cảm thấy khá hạnh phúc." Một nụ cười buồn hiện lên trên gương mặt anh. "Ngay cả đến anh có lúc cũng không thể tin nổi nữa chẳng là."

"Nghe có vẻ như hai người bọn anh đang có khúc mắc với nhau nhau, cần giải quyết nhỉ."

Khúc mắc? Nói là bất đồng chính kiến thì đúng hơn đó. Dex uống một ngụm bia, cố gắng để không nghĩ sâu hơn về điều này. "Ừ, nhưng anh nghĩ bọn anh sẽ vượt qua được thôi. Anh ấy là một người khá tốt tính."

Sự im lặng bao trùm hai người họ, cả hai đều chăm chú vào đồ uống riêng của mình, mãi cho tới khi ánh mắt của Lou hiện lên sự tinh ranh. "Em đoán chắc là anh ta thuộc kiểu vừa nóng bỏng vừa gợi tình đúng không, vì là người Therian mà. Em dám cược, cái đó của anh ta lớn lắm chứ gì."

"Trời đất, Lou!" Dex suýt chút nữa thì phun hết ngụm bia trong miệng ra ngoài. Anh đưa tay quẹt ngang miệng mình, nhìn chằm chằm vào người bạn trai cũ trước đây cả mình. Lou chỉ kín đáo chun mũi một cái.

"Anh còn thẹn cái gì cơ chứ. Vậy, có đúng là to không?"

Anh biết Lou sẽ không chịu từ bỏ cho đến khi cậu có được câu trả lời của mình. Dex chưa bao giờ thấy ngại ngùng về những thứ như thế này cả, nhưng mà nói chuyện với bạn tra cũ của anh về sự gợi tình, nóng bỏng của Sloane thì đúng là quá sai rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy sai hết. "Người thế nào thì hàng họ cũng tương tự như thế ấy."

"Nói chung là cái đó của anh ta lớn lắm chứ gì."

Dex xoa cánh mũi, đành chỉ biết cam chịu với một buổi tối đầy sự phi lý như hiện tại. "Ừ. Không thể tin được, sao anh lại đi bàn luận với người yêu cũ của mình về cái của quý của người bạn tình hiện tại bên anh chứ."

Gương mặt Lou đỏ rực lên, và trong lòng Dex chỉ ước rằng anh đã gọi một ly "đặc biệt" do Bradley tự pha chế chứ không phải là gọi một cốc bia như thế này.

Một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng anh, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Đáng lẽ ra Sloane nên lường trước được điều này mới phải, gã nói thật lòng. "Thế nên hai chúng ta mới hợp như thế đấy. Nhưng tôi nghĩ là mình nên cảm thấy vui vẻ vì được cậu công nhận như vậy."

Lou giơ một tay về phía Sloane, nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt. "Rõ là anh đã biết em từ trước rồi nhỉ. Cám ơn anh, vì đã không xử đẹp em."

Sloane đưa tay ra, bắt tay Lou, trông gã vẫn còn hơi ngại ngần. "Anh phải thú thực là ban đầu anh có hơi bực mình thật, nhưng rồi anh lại nghĩ rằng, nếu như em không đá Dex thì có lẽ cậu ta đã không cho anh cơ hội nào để tiến tới rồi."

"Dex là một người rất tuyệt vời."

"Em muốn quay lại với cậu ấy?" Sloane nghiêng đầu sang một bên, trên mặt hiện rõ vẻ đề phòng.

"Anh ấy hiện đang rất hạnh phúc, đối với em, chỉ vậy là đã đủ rồi."

Dex chú ý thấy cái cách mà Sloane đang chăm chú quan sát Lou. Gã không tin vào điều Lou nói sao? Mà nói đúng ra, gã vốn chẳng biết rõ Lou là người như thế nào, cho nên gã cũng không có lý do gì mà cần phải tin lời cậu ấy cả. "Lúc nãy em còn đang tán tỉnh cậu ấy còn gì."

"Đó là vì anh ấy chưa nói em biết rằng bản thân đang hẹn hò với một người khác. Nghe này, em biết, trong lòng anh nghĩ rằng em là một tên người cũ đầy một bụng tính toán, muốn tăm te giật Dex trở lại bên cạnh mình, lấy lại những điều mà em cho rằng đáng lẽ phải là của em, và rồi sẽ làm ra mấy trò quấy rối ghê gớm này nọ. Nhưng em không phải là người như vậy. Em tôn trọng anh ấy, và em sẽ không bao giờ chen ngang vào mối quan hệ của anh ấy với một người mà anh ấy thực sự quan tâm đến. Em đã có cơ hội của mình, nhưng rồi chính em lại không biết trân trọng. Vì thế, giờ cơ hội là của anh. Đừng phí hoài nó. Nhưng mà, em vẫn muốn làm bạn với anh ấy. Anh có đồng ý không?"

Dex phải thừa nhận rằng anh vô cùng bất ngờ. Không phải anh có ý kiến gì với việc Lou và anh trở thành bạn bè của nhau. Lou là một người tốt, mặc dù anh bị đá, nhưng chính Lou đã tỏ ra rất cương quyết khi nói rằng anh không nên liên lạc lại với cậu nữa, và Dex tôn trọng điều đó, anh đã làm đúng như vậy, anh đã hòn toàn quên đi trong cuộc đời mình từng có một người tên Lou. Anh chợt nghĩ đến câu trả lời của Lou về việc có phải cậu muốn quay lại với mình hay không, hoặc đúng hơn là sự thật rằng Lou đã không đưa ra một câu trả lời thẳng thắn cho Sloane. Lou có từng nghĩ muốn quay lại với anh không? Cậu ấy chưa bao giờ cố gắng để liên lạc lại với anh mà. Nhưng thôi, đó không phải là điều quan trọng nữa rồi. Chỉ duy nhất một người có thể mang lại cho Dex cảm giác cực khoái, và giờ người đó lại đang cân nhắc lời nói của Lou. Cái quỷ gì đang diễn ra thế này hả trời?

"Em chỉ muốn nhắc anh nhớ." Lou nở một nụ cười đầy ý xấu. "Em biết tất cả mọi thứ về con người của Dex, bao gồm cả chuyện anh ấy rất sợ mấy con dê."

Dex rớt cả cằm xuống đất. "Cái gì đấy, Lou? Em định bán đứng anh thật đấy à?"

"Anh đồng ý." Sloane giơ tay ra, và Dex chỉ biết đứng nhìn một bên, cả người đầy hoảng hốt khi thấy cảnh người bạn trai cũ của anh bắt tay với người bạn tình hiện tại của anh. Sloane quay sang nhìn Dex, nhướn mày. "À, là dê, đúng không?"

"Anh đã tận mắt nhìn thấy bọn nó chưa? Nhìn thấy cảnh bọn nó leo trèo lên trên tận đỉnh núi, rồi cả cảnh bọn nó đánh đu trên mấy cành cây như lực hút của Trái Đất chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào lên người bọn nó hết chưa? Bọn nó chính là Ác Quỷ! Là Ác Quỷ đấy!" Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của những con thú vật mình đầy lông lá, ánh mắt thì long sòng sọc lên khiến anh rùng cả mình. Sloane và Lou đều không kìm được mà cười ngặt nghẽo, Dex chỉ biết than thở không thôi. "Tôi nghĩ nếu như anh đấm cho em ấy một cú thì tôi còn thấy hả dạ hơn." Sloane lờ Dex, vỗ nhẹ lên vai Lou.

"Để anh mời em một ly."

Chuyện này không thể nào xảy ra được. Sao có thể xảy ra được cơ chứ? Đêm nay có một khởi đầu tốt đẹp lắm cơ mà. "Tại sao? Tại sao anh lại mời em ấy một ly? Anh định moi chuyện về tôi từ em ấy đấy à? Anh ném cái ý nghĩ về việc từ từ tìm hiểu một người đến tận đâu rồi? Còn cả cảm giác thôi thúc khi chinh phục đối phương nữa. Cả sự bí ẩn đầy hấp dẫn nữa."

"Hơi quá rồi đấy." Sloane đáp lại bằng một giọng ngọt lịm, chẳng buồn đánh mắt nhìn Dex lấy một lần. "À, anh nói này, cái chuyện cứ mỗi sáng khi thức dậy, nếu như chưa có một cốc café vào bụng là cậu ta lại không khác gì một cái xác chết di động ấy. Anh có bao lâu để làm trót lọt mấy chuyện mờ ám trước khi cậu ta tỉnh táo hoàn toàn và nhận thức rõ được những gì đang xảy ra xung quanh mình thế?"

"Cái gì?" Dex nghiến răng. Đó là bí mật sâu kín nhất của anh từ trước đến nay. Sao Lou có thể phản bội anh như vậy? Dex dùng ánh mắt đầy lườm nguýt của mình ghim chặt lên người bạn trai cũ, cuối cùng chỉ nhận được một nụ cười thấu suốt của Lou.

"Ồ, cái xác di động chứ gì."

Sloane cười phá lên, còn Dex như nghẹt thở. Anh liền dằn một cú đấm lên mặt quầy bar. "Em không được phép nói về chuyện xác sống đó! Anh yêu cầu em phải tôn trọng nguyên tắc danh dự của người bạn trai cũ!"

"Làm gì có thứ nào như thế." Lou thẳng thừng. "Rồi, lại nói về chuyện xác sống. Tính từ lúc anh ấy nhấc được cái mông ra khỏi đệm giường, cho tới khi anh ấy uống được một hớp café – đó là trường hợp anh ấy còn chưa tắm rửa gì đấy nhé – thì anh hoàn toàn tự do làm gì tùy thích. Còn sau khi anh ấy uống được hớp đầu, anh có tổng cả là là 23 phút."

"Trời đất, Chúa ơi, em còn tính toán anh đến cả vậy nữa?" Đêm nay còn có thể trở nên tồi tệ hơn được nữa không đây?"

"Đương nhiên rồi. Thế anh nghĩ em làm sao có thể khiến anh đồng ý về chuyện cái đèn chùm màu trắng kia chứ?"

"Anh biết ngay!" Dex chỉ tay vào thẳng Lou như lời buộc tội. "Anh biết chắc chắn phải có lý do gì đó khi anh không thể nhớ được anh lại khi nào nói đồng ý mua cái thứ quái vật kinh khủng ghê gớm đó. Tôi nói cho hai người biết, chuyện này không hề vui chút nào đâu, hai người đúng là hai tên khốn." Anh hầm hầm đi thẳng một đường đến đến chỗ bàn mà các thành viên trong đội anh đang tụ tập. "Rosa, tôi cần bờ ngực mềm mại đó của cô." Anh ngồi phịch xuống ghế và để mặc cho Rosa ôm chầm lấy mình, ấn đầu anh vào bờ ngực đầy đặn của cô, tay cô không ngừng xoa nhẹ đầu anh. Ash chắc đã phải phát hoảng lên và trưng ra một biểu cảm đầy kinh dị nếu như Dex không tỏ ra cái vẻ đau khổ vô cùng như hiện tại.

"Anh phải làm cho rõ chuyện này mới được."

"Anh lại định coi đó là một câu chuyện đùa nữa đấy à?" Cael hỏi, không kìm được sự phấn khích của mình, rõ ràng cậu biết Ash đang chuẩn bị nói điều gì. Bố khỉ, ai ở đây cũng biết lời mà Ash sắp phun ra đây.

"Em, trật tự."Ash quay sang nói với Rosa. "Vì cậu ta là gay, cho nên cậu ta có thể dí hẳn đầu mình vào ngực cô, và cô cảm thấy không có gì bất bình thường hả? Mấy tên gay các người và những bờ ngực nõn nà kia là sao thế này? Cậu còn không hề thấy thích thú gì với ngực phụ nữ cơ mà!"

"Ai bảo anh thế." Dex nói, lại gián sát đầu mình vào ngực Rosa hơn. "Ôi thoải mái chết đi được."

Rosa liếc mắt, sự chú ý của cô lại quay trở về với Dex. "Ôi chao, đứa trẻ tội nghiệp của tôi. Có chuyện gì sao?"

Dex chỉ một ngón tay về phía quầy bar. "Cuộc đời tôi bị hủy hoại mất rồi."

"Người đang nói chuyện với Sloane là bạn trai cũ của anh đó à?"

"Đúng thế."

"Họ đang cười với nhau kìa."

"Phải rồi."

Rosa cười đến run cả người. "Ố ồ, người cũ của anh chắc lại nói ra mấy cái bí mật anh giấu kín chứ gì, đúng không hả?"

"Rõ thế rồi. Để đổi lấy việc được làm bạn của tôi mà Lou bất chấp kể hết tất cả những gì mà Sloane muốn nghe về tôi cho anh ta. Sloane biết luôn cả vụ xác sống rồi, Rosa ơi! Là vụ xác sống đấy!"

"Tôi... Tôi không rõ vụ đó là như thế nào, nhưng mà chắc là không tốt đẹp gì lắm đâu nhỉ." Cô nhún vai, nhìn sang phía Cael.

"Tồi lắm luôn." Cael nói, tỏ vẻ quan tâm. "Cậu ấy nói với Sloane về vụ xác sống thật đấy à?"

"Nói rồi!" Anh cần uống rượu. "Tôi muốn uống rượu. Ai đó lấy ngay cho tôi thứ gì để tôi say bí tỉ luôn đi. Tôi cần an ủi vì cái sự vi phạm nghiêm trọng những nguyên tắc về phẩm giá của vị bạn trai cũ này."

"Làm gì có cái gì như vậy chứ." Letty xen vào.

"Thật đấy à, Letty?"

Ash đẩy cốc rượu whisky trong suốt của mình về phía Dex. "Vodka và nước chanh tươi đây. Có cần hít bóng nữa luôn không? Tôi nghĩ combo như vậy là bao phê đấy."

"Biến mẹ nhà anh đi." Dex giật lấy cốc rượu, nốc cạn một hơi và ném trả lại. "Tiên sư anh, Ash." Dex run rẩy. "Mẹ tên khốn kiếp này. Làm gì có pha tý nước chanh nào đâu, chỉ có mỗi rượu vodka!"

Ash nở một nụ cười đểu giả, chế nhạo. "Tôi biết chứ. Tôi thích nhất là chứng kiến cái cảnh cậu phê đến không biết trời trăng gì." Cael than dài một tiếng bất lực và tựa đầu mình lên vai Ash. Ash cười nhẹ, vòng tay mình ôm lấy người Cael. "Xem ra đêm hôm nay có người sắp được lên tiên luôn rồi."

"Khỉ gió. Tôi muốn thêm rượu nữa. Tôi muốn say hơn nữa. Não tôi không hoạt động nổi nữa đâu." Cael đứng dậy, tóc cậu lệch hết sang một bên đầu. Cậu nở một nụ cười ngái ngủ với Ash. "Sáng mai em sẽ tới đón anh."

Dex nhướn mày nhìn em trai mình, cả gương mặt anh dường như đều đỏ hết lên. Xem ra vodka bắt đầu ngấm rồi đây. Hay lắm. "Em đón Ash tới trụ sở á?"

"Ừ, bọn em đi chung với nhau. Tiết kiệm xăng thôi." Cael đáp lại bằng một cái ngáp dài. "Sao hả? Anh với Sloane cũng toàn đi chung xe với nhau đó thôi."

Dex mở miệng, định nói gì đó nhưng đã liền ngậm chặt miệng vào. Anh với Sloane hay đi chung xe là vì hầu như không có ngày nào hai người họ thức dậy vào sáng hôm sau mà đêm hôm qua không làm tình các kiểu với nhau cả. "Ừ, thì đúng là thế." Anh lẩm bẩm, dù cho điều đó chẳng thể khiến anh hiểu nổi vì sao Ash và Cael lại cứ đi chung xe như thế này cả. Cả Cael và Ash có bao giờ phải nghĩ ngợi hay lo gì về chuyện tiền xăng xe đi lại không đủ đâu chứ. Anh còn chẳng tin là Ash lại quan tâm cái khỉ gì về mấy vấn đề môi trường cả. Hai người còn không phải là cộng sự của nhau cơ mà. Vậy lý do thật sự của việc hay người đi chung xe với nhau là gì, và ai là người đã chủ động đề xuất trước đây? Có thể nào, em trai của anh thật sự – ôi mẹ ơi – thích ở bên cạnh Ash ư? Ash chợt nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt vô cùng nhăn nhó.

"Đừng có mà tưởng bở, Daley. Nhà tôi với nhà Cael gần nhau, và cũng trên cùng một trục đường tới trụ sở luôn. Nhiều khi đi chơi về muộn thì bọn tôi vẫn đi chung với nhau, hoặc có dịp nào uống say quá cũng thế, với lại tôi chẳng ưa gì việc phải chen chúc trên đường đi làm vào lúc sáng sớm cả. Tôi không phải kiểu người dậy sớm gì cho cam."

Dex trợn mắt. "Anh ư? Khi mới thức dậy hay cau có đấy hả?" Anh nhảy bật khỏi ghế ngồi và giơ tay lên. "Dừng lại. Mọi người dừng hết việc đang làm lại ngay." Những người ngồi ở các bàn xung quanh họ liền tò mò đưa mắt sang đây dòm ngó, vẻ thích chí hóng chuyện thấy rõ. "Tin mới nóng sốt đây mọi người. Ash Keeler, anh chàng thỏ con to xác xù lông ấm áp trước mặt mọi người đây không phải là kiểu người dậy sớm và hay tỉnh táo vào lúc sáng sớm. Mà thực ra, anh ta có thói càu nhàu khó gần khi mới thức dậy đó. Tôi dám chắc là mọi người ai cũng muốn đăng tải lại điều này trên mạng xã hội đó. Thế giới không nên bỏ lỡ sự vạch mặt mang tính khủng khiếp này. Cám ơn mọi nguời vì đã dành thời gian lắng nghe." Anh quay trở lại chỗ ngồi. Một cảm giác chuếnh choáng và tê tê như bị kiến cắn lan ra khắp người anh. Hay lắm, là do vodka rồi đây. Anh nhìn Ash, cười gằn, nhưng lại bị anh ta ngó lơ và quay sang nói chuyện với Cael. Xì. Đúng là tên thô lỗ.

"Chúng ta có tận 10 đội đấy, Cael ạ. Cha em có thể ném cậu ta vào bất kỳ một đội nào cũng được, nhưng không, ông ấy lại vác cậu ta về ngay đội của chúng ta. Nói thật cho anh nghe xem, ông ấy ghét anh lắm đúng không? Đúng không hả?"

"Ai mà chẳng ghét anh." Dex thì thào, nhìn xuống chiếc áo mình đang mặc. Hình như anh mặc ngược áo rồi thì phải? Anh đeo chiếc kính râm hiệu Aviators của mình lên, mỉm cười đánh mắt sang chỗ Ash. "Đó chính là lý do mà mọi người đều muốn giết anh đấy, nhớ không hả? Ủa mà sao ở đây tối thế nhỉ?" Anh liếc nhìn xung quanh, nhíu mày. "Rosa? Đèn ở đây có vấn đề gì không ổn rồi kìa. Hay là đến lúc quán đóng cửa rồi? Không, chờ đã, đáng lẽ đền phải sáng hơn chứ làm gì tối hơn như thế này được." Sloane đang ở chỗ quái nào thế không biết? Anh dáo dác nhìn quanh một lượt, sau đó thốt lên. "Whoa! Này, cộng sự à, tôi đang tự hỏi không biết anh đã chạy đi đâu mất rồi đấy." Sao Sloane lại nhìn anh với cái ánh mắt kinh bỉ đó chứ?

"Sao cậu lại đeo kính râm làm gì thế?"

"Cái gì?" Dex chạm vào chiếc kính của mình. "Ồ. Tôi cũng không biết nữa. Mà đeo thì có làm sao? Lou đâu rồi?" Một ý nghĩ thoáng vụt qua đầu anh, và anh cười khúc khích. "Thôi, bỏ qua Lou của tôi đi cũng được."

"Ôi trời đất. Em nghĩ là đến lúc đi về rồi đấy." Cael nói, đứng dậy, điều đó khiến cho Dex không mấy vui vẻ trong chốc lát.

"Sao phải về?" Anh đứng dậy, cả thế giới xung quanh anh như chao đảo. Anh giơ một tay lên, lại đâm sầm vào một ai đó bên cạnh rồi bị người nọ dựng thẳng người lên. Má ơi, sao ở đây tối tăm thế không biết chứ. "Thôi nào, em trai nhỏ, để anh gọi thêm cho em một ly rượu nữa nhé."

"Em không nghĩ thế đâu. Hôm nay anh uống quá đủ rồi, và em cũng mệt rồi đấy. Sloane, anh có thể đưa Dex về nhà hộ em trước khi anh ấy đổ gục lên quầy bar luôn không? Đây không phải là lần đầu tiên đâu."

Sloane khẽ cười. "Ừ, được."

Hừm, kiểu cười gợi tình thế chứ. À không, không hề gợi tình chút nào. Dex tự lẩm bẩm trong đầu của mình, cả đội đang ở đây đấy, liệu mà bớt bớt lại.

"Này." Dex chọc một ngón tay vào người Ash. Không phải, ý anh là muốn chỉ vào em trai anh cơ. Anh lại dịch cánh tay của mình sang phía khác. "Em đấy. Anh có lúc nào thì ngủ gục chảy dãi trên quầy bar chứ hả? Anh chỉ phun hết những thứ trong dạ dày của mình ra rồi nằm ngủ luôn trên đấy thôi. Một đống bầy nhầy dính dớp. Nói thì nói cho thật nhé."

"Được rồi, thế nhé. Chúc mọi người buổi tối ngon lành." Cael vẫy tay tạm biệt Dex, và anh cũng ra sức vẫy lại, nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt.

"Ash, chăm sóc đứa em trai bé nhỏ của tôi cho tốt vào, nếu không thì tôi sẽ chuốc thuốc anh rồi cạo sạch cái bờm bù xù đó của anh đấy. Anh đã bao giờ nhìn thấy một con sư tử nào mà không có bờm chưa hả? Nhìn qua chẳng hùng tráng chút nào đâu. Một là như vậy, mà không thì anh sẽ chẳng khác gì một nàng sư tử hết." Anh quay sang phía Sloane. "Giúp tôi ra khỏi chỗ này nhé. Nàng sư tử à?"

"Là sư tử cái." Sloane sửa lại, hai lúm đồng tiền hiện lên hai bên má gã. Dex nhìn thôi là đã rất muốn đưa tay ra chọc cho mấy cái, nhưng anh cố kìm chế ham muốn ấy lại.

"Rồi, thì là sư tử cái." Anh quay người lại, đưa mắt tìm kiếm Ash và em trai mình thì mới nhận ra rằng hai người họ đã đi từ lúc nào. Anh chun mũi, vẻ khinh bỉ thấy rõ, rồi nói với Sloane. "Tên đó thô lỗ chết đi được. Tôi đói rồi."

"Được rồi. Về nhà thôi."

"Rồi, rồi." Dex xoay người, gửi cho Rosa và Letty một nụ hôn gió. "Hasta luego, mis ermanas (Hẹn gặp lại, các chị em), ủa, hay phải là companeras (các đồng chí) nhỉ?" Dex thở hắt ra một tiếng. "Ôi trời ơi, mấy người này! Sao không ai nói với tôi là mỗi khi tôi nói tiếng Tây Ban Nha là lại không khác gì một thằng đốn mạt vậy hả?"

"Anh phải nói là hermanas and compañeras (các chị em và các đồng chí) mới đúng." Rosa sửa lại, nhưng sau đó vẫn đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

"Rosa, yêu cô nhiều lắm. Cô giỏi nhất là cho tên Ash kia mấy bài học nhớ đời." Anh ôm siết lấy Rosa, mãi cho đến khi Sloane chen vào và tách hai người ra. "Yêu cô, Letty! Kỹ năng bắn súng của cô còn phải khiến mấy thiên thần khóc thét lên, vì cô quá đỉnh luôn."

"Được rồi. Giờ thì ra khỏi đây ngay trước khi cả cộng đồng mất hết sự tôn trọng với tổ chức của chúng ta nào."

Dex để mặc cho Sloane dìu mình ra bên ngoài quán, đón lấy luồng khí lạnh mát của buổi đêm. "Tôi đói quá. Mà sao ở đây lại tối thế này?" Có thứ gì đó rời khỏi trước mắt anh và mọi thứ lại bừng sáng hơn được một chút. Anh ngẩng đầu lên, lọt vào ánh mắt là một gương mặt khá đẹp mã cùng với một nụ cười nhẹ. "Anh thì quyến rũ. Mà tôi thì lại đang đói." Soane. Đồ ăn. Sloane. Đồ ăn. Làm sao mà anh quyết định được nên chọn bên nào bây giờ? Trừ khi... "Tôi muốn có cả hai, được không?"

"Tôi nghĩ là cậu nên giữ phần còn lại của câu hỏi đó trong đầu mình đi." Sloane cười nhẹ, nói, dìu Dex đi dọc theo con phố, hai cánh tay chắc khỏe của gã ôm lấy hai vai Dex. Anh thích tay của Sloane chết đi được. Đương nhiên, thích cả những thứ khác nữa. "Khi nào về nhà thì tôi sẽ đi làm sandwich cho cậu, nhanh nào."

Tiếp sau đó, Dex đã thấy cả người mình bị nhét vào bên trong một chiếc ô tô. "Xe của ai thế này?"

"Là taxi." Sloane nói, sau đó đưa cho anh một thứ gì đó lành lạnh và hơi ướt. "Đây, uống cái này đi."

"Tôi không khát." Anh đưa tay gạt đi và chun mũi. "Thứ này chẳng có vị vẽo gì hết cả."

"Vì đây là nước khoáng. Uống đi tôi xem nào."

"Uống hết á?" Hai mắt Dex trợn trừng. "Thế thì tôi sẽ buồn đi tiểu chết mất."

"Thì cứ đi tiểu thôi."

"Anh thông minh phết đấy." Dex ngả người vào sát người Sloane, hít một hơi thật sâu. "Ôi chao, người anh thơm thật đấy." Dex mở mắt ra, nhận thấy rằng bản thân đang đứng trên vỉa hè, ngay trước cổng căn hộ của mình. Khỉ mốc. Sao chiếc taxi đó nhanh quá thể đáng vậy không biết nữa. Giống hệt như là... chiếc DeLorean của Doc vậy đó. Ừ thì chiếc DeLorean đó đúng là một con xế ngon nghẻ. Anh nhắm chặt mắt lại một lúc, hít vào một hơi thật sâu. Anh vẫn cảm thấy đói vô cùng, nhưng chai nước lạnh mà vừa rồi Sloane đưa cho anh khiến đầu óc anh tỉnh táo không ít. Anh nghe thấy Sloane nói gì đó với mình, rồi phát hiện ra rằng chiếc taxi nọ chở anh về đã rời đi từ lúc nào. Sự thật rằng Sloane đã ở lại với anh mà không lên chiếc taxi đó để trở về căn hộ của gã khiến cho trong lòng anh không khỏi rộn rạo. Đáng lẽ anh nên cảm thấy vui vì việc này mới đúng, khi chắc rằng cả hai người bọn họ sắp tới đây sẽ lại có một cuộc làm tình đầy kích thích khác; nhưng rồi, trong đầu anh lại bắt đầu hiện lên một vài chuyện không quá vui vẻ. Anh cố kìm những suy nghĩ ấy lại chỉ cho riêng mình, nhưng anh chẳng thể chịu đựng được điều đó lâu hơn nữa. Anh nhíu mày, lòng đầy sầu muộn, cuối cùng cũng đành nói ra thành lời.

"Có phải tôi là một tên cộng sự thất bại lắm, đúng không?"

~oOo~oOo~oOo~

Nghe thấy những lời như thì thầm ấy của Dex, Sloane chợt sững lại. "Sao cơ?"

Thường thì vào những lúc như thế này, Sloane sẽ mang Dex vào trong nhà, và cả hai sẽ vồ lấy nhau trong một cơn say tình đầy kích thích và nóng bỏng. Nhưng tối nay thì không. Có điều gì đó không ổn. Dex không ổn. Sloane vòng tay ôm lấy người cộng sự đang im lặng một cách kỳ lạ của gã, dìu anh lên các bậc tam cấp ở trước cửa nhà. Trước khi hai người bọn họ lên taxi, gã đã dìu anh đi dạo quanh phố một vòng để cho anh tỉnh táo lại hơn chút và ép anh uống hết một chai nước lạnh. Gã đã định trước là sẽ phải chịu đựng sự càm ràm của anh trong cơn say sỉn, nhưng có thế nào gã cũng không ngờ được sự nghiêm túc hiện rõ trên gương mặt của anh lúc này, và đương nhiên, bao gồm cả câu hỏi bất chợt mà anh vừa mới thốt lên đó.

"Tôi là một tên cộng sự tồi tệ lắm chứ gì?" Dex lại cất tiếng. Giọng anh nhỏ đến nỗi không còn nghe tròn vành rõ tiếng được nữa, từng câu chữ trong lời nói cũng mờ nhạt hẳn đi.

"Thôi được rồi. Ngồi đây một lúc với tôi đã. Khí lạnh ngoài trời sẽ khiến cậu tỉnh lại đôi chút." Sloane ngồi xuống bên cạnh Dex trên bậc tam cấp, gã để cho Dex dựa vào người mình để tránh việc anh ngả nghiêng rồi ngã luôn xuống đất. Gã nở một nụ cười dịu dàng khi Dex quay sang nhìn gã, rồi dụi đầu cọ vào cổ gã, rúc vào trong lòng gã.

Cả con phố giờ đây chìm trong tĩnh lặng, những hàng cây im lìm hai bên đường, ánh sáng chỉ nhạt nhòa từng mảng, đủ để che khuất họ khỏi những người đi đường với bản tính tò mò. Gã nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Dex, những ngón tay luồn vào tóc anh, giọng nói nhỏ nhẹ. Gã nhớ lại đêm nay, dường như mọi thứ liên quan tới Dex không hề diễn ra theo những gì mà gã đã nghĩ. Gã cảm thấy hơi tội lỗi khi đã bỏ Dex một mình để moi thông tin từ Lou. So sánh với những gì mà gã đã thu thập được, có lẽ cảm giác tội lỗi không quá làm gã phiền lòng. Gã sẽ tìm cách để bù đắp cho Dex sau, nhưng mà cứ từ từ và thong thả thôi. "Nào, nói tôi nghe xem cái vụ người cộng sự thất bại này là sao?"

"Nếu như tôi chỉ đang vui đùa với chính mình thôi thì sao? Tôi vốn là một thám tử điều tra, chứ đâu phải là một người lính. Anh, Ash, rồi cả Hobbs, mấy người đều là những tay kỳ cựu, những đặc vụ Therian có thể chặn lại được cả những chiếc xe bus, hoặc ít nhất thì cũng tay không cản được một con Volkswagen Beetle. Letty thì đã tham gia quân đội từ trước rồi. Còn Rosa, tôi dám chắc luôn, cô ấy đúng là thế hệ tiến hóa mới của Kẻ Hủy Diệt. Calvin thì có thể bắn rụng được cả đôi cánh của một con ruồi mà không thèm mở mắt nhìn, Cael thì thừa sức lập ra những thuật toán ngay cả khi em ấy ngủ say như chết. Tôi thì sao, tôi làm được cái khỉ gì ngoài việc lảm nhảm mấy bài hát rồi thắng vài trận chơi súng laser?"

Sloane quay người lại, hai tay ôm lấy má Dex, trong lòng tự hỏi rằng không biết chuỗi bất an của Dex lúc này từ đâu mà ra. Dex chưa bao giờ thể hiện bất cứ một khía cạnh nào khác trong con người anh ngoài cái vẻ luôn tự tin vào hầu hết những điều mà anh làm. Có lẽ, Sloane không hề hiểu về người cộng sự này của mình nhiều như những gì mà gã nghĩ. "Dex, chỉ vì cậu không được trải qua những đợt huấn luyện như chúng tôi, hay không có những kinh nghiệm mà chúng tôi đã có, không có nghĩa rằng cậu là một người lính yếu kém. Cậu chưa bao giờ tỏ ra ngần ngại mỗi khi tiến ra thực địa, và luôn nỗ lực để thực hiện mọi nhiệm vụ được giao tốt nhất có thể. Cậu là một người thông minh, nhanh nhẹn, nhiệt huyết và đầy tinh thần phấn đấu. Cậu chưa bao giờ bỏ cuộc và luôn luôn biết cách động viên tinh thần của mọi người. Nếu như chúng tôi không có cậu ở cạnh bên để thúc đẩy và khuyến khích chúng tôi, để luôn động viên tôi, tôi cũng không biết được rồi tất cả chúng tôi sẽ biến thành cái dạng gì nữa."

"Nhàm chán." Dex lẩm bẩm. "Thế nên tôi chỉ giống như một cuốn truyện tranh để mấy người giải trí thôi chứ gì?"

"Không đâu. Cậu là một thành viên quan trọng của đội chúng ta. Mọi người đều yêu mến cậu, Dex ạ. Cậu là người phù hợp nhất, cũng chính là người mà tất cả chúng tôi cần đến. Sau cái chết của Gabe... Tôi đã từng nghĩ rằng rồi tôi cũng sẽ đánh mất hết tất cả những thành viên còn lại. Tôi không thể chịu đựng nổi cảm giác đó, cảm giác chỉ có thể đứng im một chỗ nhìn mọi người tự thu bản thân mình lại mà không thể làm được bất cứ một điều gì cả, hoàn toàn bất lực. Rosa tự cô lập mình, Letty thì chỉ biết bám chặt lấy mấy khẩu súng của cô ấy, xa cách tất cả mọi người. Calvin thì lúc nào cũng sầu muộn, Hobbs lại hiếm khi nói lấy một chữ."

"Nếu như điều mà anh nói chỉ là một câu chuyện cười, thì tôi phải nói là nó chán chết luôn. Hobbs là một cậu chàng rất tuyệt."

"Không, tôi không đùa đâu. Tôi biết mới trông qua thì có vẻ như Hobbs chẳng nói gì nhiều cả, nhưng cậu ấy lúc nào cũng liến thoắng với Calvin đó. Ý tôi là, cậu không nghe thấy Hobbs nói bao giờ, nhưng thực sự thì cậu có thể nhìn thấy những khi Hobbs nói chuyện đấy. Sau khi Gabe mất, Hobbs cũng chẳng làm vậy nhiều nữa. Mọi thứ ở Hobbs duy trì được bình thường đều dựa vào Calvin, Ash thì càng lúc càng cộc cằn và khó tính hơn, còn em trai cậu thì sao ư? Em ấy cũng chẳng cười nhiều nữa, không vui đùa với mọi người nữa, chỉ biết tự giam mình trong văn phòng, cắm đầu suốt ngày vào mấy cái máy tính. Mới đầu, tôi nghĩ rằng mọi người vẫn chưa vượt qua được sự thương cảm khi mất đi một người đồng đội. Tôi thực sự không nhận ra mọi thứ đã mất kiểm soát nghiêm trọng đến mức nào. Trước khi cậu tới, tôi đã đánh mất mọi thành viên trong đội mình rồi, Dex ạ. Nhưng cậu đã thay đổi điều đó. Chính cậu, cùng với nụ cười tuyệt vời đó của mình. Ngay cả khi tôi cố gắng đẩy cậu ra xa, cậu chưa bao giờ đánh mất chính mình cả. Cậu đã cho mọi người nhận ra rằng, cuộc sống này rồi vẫn phải tiếp diễn, ai cũng phải tiếp tục sống cuộc đời của mình."

"Thế còn anh thì sao?" Dex thấp giọng hỏi.

"Cậu cũng khiến cho tôi nhận ra điều đó. Tôi biết, với tôi thì... điều đó có hơi khó khăn, nhưng tôi hứa với cậu, tôi vẫn đang cố gắng đây." Gã vuốt nhẹ vào cánh môi dưới của Dex, ngả người lại gần, đặt lên đó một nụ hôn. Gã nếm được hương vị còn sót lại của những ly rượu khi gã nhẹ đưa đầu lưỡi vào trong khuôn miệng anh. Người Dex không ngừng run rẩy, đến khi Sloane dừng nụ hôn giữa hai người lại, cách ra một chút, gã thấy anh nở một nụ cười ấm áp.

"Cám ơn."

"Tôi mới là người phải nói lời cám ơn. Và cậu đúng là một đặc vụ cừ khôi đấy, tin lời tôi đi."

"Anh chỉ đang nói thế để cố tỏ ra lịch sự thôi chứ gì."

"Nghĩ về điều đó một chút đi xem nào. Có bao giờ tôi nói bất cứ điều gì chỉ để cố tỏ ra lịch sự hay chưa?"

Dex mỉm cười. "Ừ. Tên cộc cằn này."

Sloane chạm đầu mình vào trán anh, thở dài một tiếng. "Tôi không nghĩ là cậu lại lo lắng nhiều thế về vị trí của mình trong đội. Sao cậu lại chẳng nói với tôi?"

"Vì anh là Đội trưởng của tôi. Anh đã phải lo lắng về hằng sa số thứ khác rồi. Tôi không định khiến cho anh phiền lòng thêm về mấy chuyện than vãn thảm hại này nữa."

"Đó không phải là mấy chuyện than vãn thảm hại, và nếu như cậu cảm thấy bản thân đang trải qua điều gì đó khó khăn, thì tôi muốn cậu chia sẻ với tôi về điều đó. Tôi là Đội trưởng của cậu, là cộng sự của cậu, và còn là... hơn thế nữa."

Dex ngẩn người, ánh mắt nhìn thẳng vào Sloane một cách chăm chú. "Thật không?"

"Thật, tôi nói thật. Và xin cậu đấy, đứng để Ash làm ảnh hưởng đến bản thân mình."

"Tên đó ấy à." Dex than thở một tiếng bất lực. "Tôi muốn bắn cho anh ta mấy phát quá đi mất. Lần tới, khi chúng ta tập luyện ở trường bắn, nếu như tôi hứa 'thổi kèn' cho anh, anh cho tôi xử anh ta nhé? Rất nhanh thôi. Đảm bảo anh ta còn không nhận ra nữa."

Sloane phá lên cười, sau đó giúp Dex đứng dậy. "Thôi nào, chúng ta vào nhà thôi."

"Chúng ta có thể giả như đó chỉ là một tai nạn thôi. Lạc đạn ấy mà."

"Rồi, tôi sẽ cân nhắc." Sloane dìu Dex đi tới cửa căn hộ và chờ cho anh mở cửa ra. Trước khi bước vào trong, anh chợt đứng sững lại, và Sloane như trật mất một nhịp thở. Dù cho gã đã ở lại trong nhà của Dex qua đêm tới bao lần thì gã vẫn không khống chế được tâm tình xao động của bản thân mỗi khi nghe Dex nói ra lời này.

"Ở lại nhé?"

Sloane gật đầu, theo Dex đi vào trong nhà. Gã nhận ra rằng mình không thể nào nói lời từ chối với anh được, và hơn nữa, chính bản thân gã cũng không muốn làm điều đó.

Dex khóa cửa lại, hai người cùng nhau bước lên tầng trong sự im lặng thanh bình, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Chẳng bao lâu sao, cả hai đã ôm chầm lấy nhau dưới lớp chăn mỏng. Sloane ôm lấy Dex trong vòng tay gã, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh khi từng hơi thở ấm nóng của anh chạm vào bờ vai gã. Đêm nay chẳng phải là một đêm thảm họa như những gì gã đã dự tính lúc trước. Chỉ vài phút sau, Dex đã chìm sâu vào giấc ngủ, và đáng lẽ ra Sloane cũng đã nhanh chóng yên giấc, nhưng trong đầu gã vẫn ngổn ngang những ý nghĩ về Dex.

Lou đã thú nhận với gã về sự ân hận của cậu khi đã làm Dex tổn thương và bỏ Dex mà đi. Chính cậu ta đã cho rằng mọi thứ giữa mình và Dex đã chấm hết, Dex cũng tôn trọng quyết định đó của Lou, nhưng càng rời xa Dex bao lâu, cậu ta lại càng nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm lớn đến mức nào. Lou thừa nhận về việc mình đã không biết trân trọng tình cảm mà Dex dành cho cậu. Cậu ta đã sợ hãi, và rồi thay vì sát cánh bên Dex, cậu lại quay đầu tháo chạy. Lou cũng cảnh báo Sloane rằng gã không nên phạm phải cùng một sai lầm giống như cậu ta.

Con người đều rất dễ dàng bị công việc cuốn đi, bị quá khứ ám ảnh, bị kẹt lại giữa cuộc đời này mà không hề có một chút nhận thức nào về tình cảnh đó; và rồi cuối cùng, chính tay họ sẽ đẩy hết những người quan tâm đến mình ra xa; mãi cho tới khi đến một ngày, họ nhìn lại, và rồi bàng hoàng nhận ra rằng bản thân chẳng có gì bên cạnh ngoài sự cô độc. Sloane đã dành khá nhiều thời gian trong cuộc đời gã để làm bạn với sự cô đơn, và rồi gã cũng đã dần quen với điều đó. Cô đơn một mình, gã vẫn cảm thấy không có gì bất ổn. Rồi sau đó, gã gặp Gabe, và gã đã không còn cô độc nữa. Gã đã coi tình cảm của Gabe như một điều hiển nhiên, tin rằng Gabe sẽ mãi ở bên gã, nhưng rồi cuối cùng Gabe đã bỏ gã mà đi. Hai người họ đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc của cuộc đời bên nhau rồi? Đôi khi cả hai đều lo sợ rằng ai đó sẽ phát hiện ra chuyện tình cảm của bọn họ, đều quá sợ hãi không dám đối mặt dù chỉ là một nguy cơ nhỏ nhất, và cũng chính thời gian đó, Sloane đều trăn trở về tương lại giữa hai người. Gã tự an ủi mình rằng mọi chuyện rồi sẽ yên ổn cả thôi. Hãy cứ để những lo lắng lại ở phía sau. Và rồi... chẳng còn sau đó nữa.

Dex thở nhẹ một hơi, lầm bầm nói mớ gì đó mà Sloane không thể nghe rõ, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại không giấu nổi sự sầu muộn. Dex thường không hay mơ thấy ác mộng như vậy, và Sloane chắc rằng lần này là do một phần trách nhiệm của gã. Gã luồn tay của mình vào trong mái tóc Dex, đặt một nụ hôn lên trán anh, nhẹ nhàng thầm thì từng tiếng.

"Không sao, không sao. Mọi chuyện vẫn ổn mà."

Dex ậm ừ, cựa quậy rồi rúc vào lòng gã, đôi chân trần của anh chen vào giữa hai chân của Sloane, cả người dán chặt lấy Sloane, không một chỗ hở. Sloane nở một nụ cười thỏa mãn. Gã vốn chẳng phải là một người thích ôm ấp, nhưng bằng cách nào đó, Dex khiến cho gã cảm thấy thoải mái khi được ôm anh trong lòng, và gã cũng không hề ngần ngại mỗi khi làm vậy. Để cho bản thân chìm vào những cảm giác khi ôm Dex trong vòng tay mình, lần đầu tiên trong suốt cả một quãng thời gian dài, gã yên ổn chìm vào giấc ngủ dài không mộng mị.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng gã sẽ không phải đối mặt với một cơn ác mộng khác vào sáng hôm sau.

"Chết mẹ rồi!" Sloane bật ngửa dậy, rùng mình khi nghe thấy một tiếng đập rõ to vang lên ngay bên cạnh mình, theo đó là một tràng tiếng rên ngái ngủ. Gã vươn người tới một bên thành giường, trong lòng chỉ ước rằng gã có thêm chút thời gian để xoa dịu người cộng sự đang gật gù trong cơn mê bên cạnh gã. "Này, xin lỗi, nhưng nhấc cái mông cậu dậy nhanh lên. Chúng ta sẽ muộn giờ làm mất thôi!" Cả hai người họ đều quên mất không đặt chuông báo thức, và mặc dù Sloane thường đã quá quen với việc thức dậy trước khi chuông báo thức kêu, nhưng hôm nay lại không phải là một trong những ngày thông thường đó cuẩ gã. Cũng may, hai người vẫn chưa muộn hẳn, nhưng chắc chắn họ sẽ không có thời gian dành cho những thói quen buổi sáng thường nhật; và nếu như gã không mau chóng xách cổ người cộng sự bên cạnh ra khỏi cửa nhà thì bọn họ sẽ chẳng thể nào đến trụ sở kịp lúc được. "Chúng ta đến trụ sở rồi tắm rửa sau. Dậy đánh răng... Ôi trời ạ, sao cậu vẫn còn ngủ được?"

Gã loạng choạng chồm dậy và suýt chút nữa thì đã ngã lộn nhào luôn xuống khỏi giường vì hai chân gã bị cuốn hết vào tấm chăn. Gã vội vàng nhảy sang chỗ Dex, túm lấy eo anh, dựng anh đứng thẳng dậy. Nhưng chẳng ích gì khi Dex vẫn mơ ngủ như thường. "Không thể tin được mà." Gã lôi Dex vào trong phòng tắm, một tay gã giữ chắc lấy anh đứng trước bồn rửa mặt, tay còn lại với lấy chiếc cốc múc một ít nước lạnh rồi tạt thẳng vào mặt Dex. Người cộng sự của gã thở hắt ra, vùng vẫy làm nước bắn tung tóe, ho sặc sụa.

"Sao anh lại muốn dìm chết tôi thế hả?" Dex gào lên, nhưng vẫn đang còn chưa tình ngủ hẳn.

"Vì chúng ta sắp muộn giờ tới nơi rồi, và từ trước tới nay tôi không bao giờ đi muộn cả!" Gã cầm lầy bàn chải đánh răng của Dex và dí vào mặt anh. "Giờ đánh răng nhanh lên. Chúng ta đén trụ sở rồi tắm sau."

"Café đâu?" Dex hỏi, cả người cứ như có thể gục xuống ngủ bất cứ lúc nào.

"Cậu đúng là nghiện nặng rồi." Sloane nói, với lấy bàn chải đánh răng của mình. "Trên đường đi tới trụ sở sẽ ghé qua mua café cho cậu, nhưng mà cậu phải nhấc cái mông nhanh nhanh lên tôi xem."

Dex gật đầu và bắt đầu chậm rãi đánh răng. Trong khi anh đang loay hoay với chiếc bàn chải, Sloane đã đánh răng xong, xử lý nỗi buồn buổi sáng, thay đồ gọn gàng rồi giật vội lấy quần áo của Dex. "Thôi bỏ mẹ đi. Cậu sẽ thay đồ ở trong xe." Ngay khi Dex vừa mới ra khỏi phòng tắm, Sloane với ngay lấy chiếc balo của anh từ chỗ ghế bành và nhét vội chiếc quần jeans, chiếc áo T-shirt, đôi tất và con gấu bông của Dex vào bên trong. Gã khoác chiếc balo lên vai, túm lấy Dex, gần như là vác luôn anh thẳng một đường xuống dưới tầng. Gã lần mò rút lấy chiếc chìa khóa của Dex để ở trong chiếc hộp đặt gần cửa trước, đẩy Dex ra bên ngoài, sau đó khóa cửa lại.

Dex đứng bên cạnh gã, vẫn không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Hoặc là anh vẫn chưa nhận thức được việc mình đang đứng chơ vơ ở ngoài đường trên hai bàn chân trần, cả người có mỗi chiếc sịp boxer cùng với chiếc T-shirt che thân; hoặc là anh vốn chẳng quan tâm đến mấy điều này. Một người phụ nữ đã luống tuổi dắt một chú chó nhỏ đi dạo ngang qua, nhìn thấy cảnh ấy liền la lớn lên. Dex vẫy vẫy tay với bà thay cho lời chào buổi sáng, miệng vẫn không ngừng ngáp.

"Chào buổi sáng, bà Bauman."

"Trời đất thánh thần ơi, lâu nay cậu sống kiểu gì thế không biết?" Sloane vội vội vàng vàng đẩy Dex đi xuống bậc tam cấp, tiến tới vị trí mà con xe Impala của gã đang đỗ ở trước cổng căn nhà.

"Café."

Sloane nghiến chặt răng, cố để không độp lại Dex. Gã đẩy Dex vào bên trong xe, ném chiếc balo cho anh, bảo anh nhanh chóng thay quần áo tử tế, rồi sau đó mới ngồi vào ghế lái. Với tầm này, sau khi mua café và và vài chiếc sandwich cho bữa sáng trên đường đi, cả hai vẫn có đủ thời gian để tắm rửa một cái rồi mặc đồng phục chỉnh tề trước khi buổi họp đầu giờ sáng bắt đầu. Gã hít một hơi thật sâu rồi đánh lái xuống con phố Barrow. Xem tình hình giao thông không có gì khó khăn như hiện tại, bọn họ sẽ đến nơi trong tầm 20 phút đổ lại. Không sao cả, vẫn kịp giờ. Gã không thích phải vội vội vàng vàng như thế này chút nào, nhưng gã lại còn ghét bị muộn giờ hơn thế nhiều. Ngồi bên cạnh gã, Dex đang thong thả thay đồ dù cho làm như vậy có hơi kỳ quặc. Và hai người suýt chút nữa thì đã đâm sầm vào một chiếc xe khác khi Dex gần như tát thẳng vào mặt Sloane trong lúc anh đang cố gắng mặc chiếc áo khoác vào người.

Không lâu sau đó, cơn hoảng loạn của Sloane cũng dịu xuống, họ đã mua café, ăn uống đầy đủ, và Dex thì cố gắng đút những viên khoai tây chiên Tator Tots cho gã, với lý do là giúp gã để gã không bị phân tán sự chú ý khi lái xe trên đường. Mọi thứ giữa hai người lúc này không khác gì một cặp đôi đang yêu nhau bình thường. Thậm chí Sloane còn để cho Dex chuyển đến kênh Retro Radio và không nhịn được cười phá lên trước những động tác chọc cười của người cộng sự ngồi bên. Dex giả bộ như đang chơi guitar và hát thành lời bài "My Sharona". Dex còn nói mấy câu đùa giỡn đậm mùi tình dục, kèm theo cả những động tác, cử chỉ không kém phần dâm dê để minh họa, và Sloane thì cũng hùa theo Dex. Gã chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường đến trụ sở cũng có thể trở nên thú vị như thế này.

Họ vẫn đang còn may mắn chán vì cả hai đều đến kịp giờ. Ngay lập tức, hai người nhanh chóng đến phòng thay đồ nam, tắm rửa và mặc đồng phục gọn gàng. Dex vẫn mặc chiếc sịp boxer briefs màu xanh nhạt thường thấy, và Sloane gắng hết sức để tập trung vào việc buộc đôi boot quân dụng của mình chứ không phải nhìn chằm chằm vào cặp mông chắc nẩy kia của người cộng sự - một hành vi vốn càng lúc càng xảy ra thường xuyên hơn.

"Chết thật. Tôi để quên mất túi cá nhân trong phòng tắm rồi. Chờ chút, quay lại ngay đây." Dex vội vàng quay vào bên trong phòng tắm, vừa lúc ấy thì đặc vụ Taylor cũng đang đi đến chỗ Sloane.

"Chào, Daley."

"Buổi sáng vui vẻ, Taylor." Dex gật đầu với người đặc vụ Therian nọ, tỏ ý đáp lại lời chào khi hai người đi ngang qua nhau. Và Sloane không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng khi nhận ra ánh mắt của Taylor vẫn dính chặt lấy người Dex khi anh bước đi. Sloane buộc xong đôi boot quân dụng của gã và đứng dậy, xoay vai vài cái.

"Má nó. Sao anh có thể tập trung làm việc mà không bị phân tán bởi ham muốn tét cho cặp mông đó mấy cái vậy?"

"Xin lỗi, anh nói gì cơ?" Sloane đóng chiếc tủ khóa của gã lại, ánh mắt của gã ghim thẳng vào sau gáy với mái tóc màu nâu của Taylor. Taylor quay người lại, vẻ tinh ranh hiện rõ lên trên mặt.

"Thôi nào, Sloane. Với tư cách đều là Đội trưởng cả, nói thẳng là tôi không có hứng thú gì với con người hết, nhưng vui chơi thôi thì vẫn được. Nhìn đôi môi ấy xem? Đúng chuẩn sinh ra để 'thổi kèn' cho người ta mà."

Sloane đẩy cả người Taylor sát vào tủ khóa. "Tôn trọng một chút đi."

"Này, cái quái gì thế hả anh bạn?" Taylor cố gắng nhích người ra chỗ khác, nhưng Sloane ép hẳn tay trước ngực Taylor, giữ chặt anh ta ở yên một chỗ.

"Dex là cộng sự của tôi, cũng là bạn tôi. Tôi mà nghe anh nói bất cứ điều gì khốn nạn về cậu ấy với bất kỳ một ai, hoặc tôi mà biết được anh cố ý dụ dỗ cậu ấy lên giường, thì anh không xong với tôi đâu. Rõ chưa?" Xưa nay Taylor vốn nổi danh là tay chơi, đồng thời là một tên "ăn cháo đá bát" nhà nghề điển hình. Sloane chẳng thèm quan tâm Taylor dụ dỗ cậu chàng nào lên giường với mình, nhưng nếu anh ta dám có ý đồ nào không trong sáng với Dex thì nhất định Sloane sẽ đập tan hết ngay từ khi ý xấu của Taylor còn trong trứng nước. Taylor nhìn chằm chằm Sloane, cứ như là anh ta đang cố gắng cân nhắc xem điều mà Sloane nói có thực sự nghiêm túc hay không. Sloane không hề có dấu hiệu đùa cợt chút nào. "Tôi hỏi là anh hiểu rõ hết điều tôi nói hay chưa?"

Taylor giơ hai tay lên. "Hiểu rồi! Mẹ nhà anh đấy. Tôi sao biết hai người các anh thân nhau vậy đâu."

"Chúng tôi không cần phải thân thiết gì thì tôi mới nói thế. Tôi nói rõ rồi, Dex là cộng sự của tôi. Anh muốn đi chơi trai thì tự thân mà lo liệu, đừng dính dáng con mẹ gì đến bất cứ ai trong đội của tôi hết."

"Tin được không, trời ơi, thế mà Howell lại lấy dầu gội của tôi để dùng đấy ư? Tên đó đúng là chẳng có gì gọi là..." Giọng của Dex vừa vang lên thì Sloane đã tách ra khỏi người Taylor ngay. Dex hết nhìn Sloane lại nhìn sang Taylor. "Ô kìa, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?"

Taylor nở một nụ cười tươi rói, ánh mắt sắc lẹm của anh ta bắn thẳng vào người Sloane. "Ổn, ổn đến không thể ổn hơn, đặc vụ Daley à. Gặp lại cậu trên thực địa sau nhé."

"Ừ, gặp anh sau." Dex nhìn theo Taylor vừa thong thả đi ra khỏi phòng thay đồ vừa huýt sáo rồi mới quay sang nhìn Sloane. "Thế là sao vậy?"

"Chỉ nói rõ ràng về một số thứ thôi. Giờ thì cậu mặc đồ nhanh lên, hay là định lang thang khoe hàng ở đây trong bộ đồ lót đó cả ngày thế?"

Dex lấy bộ đồng phục ra khỏi tủ khóa và nháy mắt với Sloane. "Không muốn mấy thằng cha khác tăm te cặp mông ngon nghẻ của tôi chứ gì?"

Mặc dù hay nói đùa là vậy, nhưng Sloane biết thừa người cộng sự của gã vẫn chẳng hề phát hiện ra những cái liếc mắt đưa tình đến từ phía những người đặc vụ làm việc chung với anh, lại còn có cả nam lẫn nữ. Do THIRDS có những quy định về việc cấm yêu đương tán tỉnh đồng nghiệp, cho nên toàn bộ trụ sở nhìn trông có vẻ quy củ, cẩn mật. Không phải là các lãnh đạo cấp trên không biết về các mối quan hệ tình cảm ngoài luồng giữa các đặc vụ với nhau, nhưng miễn là không có bằng chứng nào lộ lọt ra bên ngoài thì ai cũng đều giả bộ như chẳng có bất cứ chuyện gì to tát xảy ra cả. "Nhanh lên nào. Có lẽ Cael đã phát hiện được gì đó từ Allan và từ Văn phòng đăng kí kiểm duyệt CDC rồi. Tôi muốn xem xem..."

Tiếng chuông báo động khiến cho người khác phải ám ảnh vang lên khắp trong phòng thay đồ nam, ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục. Có chuyện gì đó không ổn rồi.

"Mẹ nó." Dex nhanh chóng thắt xong đôi boot quân dụng của anh, cả hai người ngay lập tức vội vội vàng vàng chạy qua khu văn phòng rồi hướng đến phía thang máy nằm ở ngoài hành lang. Bên trong thang máy, Sloane đeo thiết bị liên lạc vào tai, và khởi động kết nối. Tiếng "bíp" vừa vang lên, gã đã ngay lập tức hỏi.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

Giọng nói trầm khàn của Maddock vang lên rõ mồn một. "Là một vụ đánh bom."

"Ở đâu cơ?"

Sự im lặng trong thoáng chốc từ đầu bên kia khiến cho Sloane nghĩ rằng liên lạc đã bị ngắt giữa chừng. "Thưa sếp?"

"Xin lỗi. Ở Trung tâm Thanh thiếu niên Therian tại góc phố Đông 10 giao với Đại lộ A, ngay gần Công viên Tompkins Square. Tôi không biết rõ chi tiết về số lượng thương vong, nhưng chắc chắn là không tránh được điều đó. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tiến ra thực địa."

Sloane chết sững lại trong chốc lát, sau đó quay người vào bên trong, đấm một cú thật mạnh đầy giận giữ vào bức tường thép sáng loáng của chiếc thang máy. "*** mẹ nó! Thằng chó đẻ đó!"

"Sloane, bình tĩnh lại chút đi." Lời nói nhẹ nhàng của Dex khiến cho Sloane hít một hơi thật sâu. Bàn tay của anh đặt lên trên vai gã, gã chỉ biết lắc đầu quầy quậy.

"Trẻ con, chúng mới chỉ là trẻ con mà thôi, Dex. Hắn lại có thể đặt bom ở nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ đó." Sloane ấn chặt trán mình lên vách tường thép, những ngón tay nắm siết chặt lại. Dù cho gã đã chứng kiến bao nhiêu thứ đi chăng nữa, dù gã đã làm công việc này được bao lâu, nhưng gã vẫn không thể nào chịu đựng nổi một hành động như thế này.

"Có biết chắc là do hắn ta làm không?" Dex hỏi, khi chiếc thang máy cũng vừa mới dừng lại. Sloane lao vọt ra ngoài, tiến thẳng về phía kho vũ khí, Dex theo sát ngay phía sau gã.

"Tôi biết chắc là hắn ta. Chính là hắn ta. Ngay cả địa ngục còn có một nơi chỉ dành riêng cho hắn, và tôi nhất định sẽ tống cố hắn xuống địa ngục."

"Sloane." Dex nắm chặt lấy tay Sloane trước khi cả hai người mở cánh cửa kim loại to lớn ngăn cách kho vũ khí. Thấy Sloane không hề quay lại phía mình, Dex liền chạy vọt lên đứng ngay trước mặt gã. "Chúng tôi đều muốn giết chết hắn ta, không kém gì anh đâu, và chúng ta nhất định sẽ gô cổ hắn lại. Nhưng hiện giờ, tôi muốn chắc rằng anh có thể đối mặt với hắn mà không bị mất kiểm soát bản thân."

Sloane chỉ muốn nạt lại lời nói của Dex, quát lên rằng gã không hiểu anh đang muốn nói cái quái gì với gã. Không có một ai căm hận và muốn giết chết Isaac Pearce như gã, nhưng gã hiểu người cộng sự của gã nói đúng. Cho dù gã có muốn chôn vùi tên Isaac Pearce đó đến đâu đi chăng nữa, nhưng gã vẫn có nhiệm vụ để thực thi. Tấm phù hiệu của gã đang đè nặng trên vai gã. Gã gầm nhẹ một tiếng, hầm hầm đi vào kho vũ khí để chuẩn bị các trang thiết bị ra thực địa. Gã cần phải giữ cho mình một óc phán đoán tỉnh táo. Trực giác mách bảo gã, nhất định lần này gã sẽ cần đến.

Ngay khi cả đội chuẩn bị vũ trang đầy đủ, bọn họ liền di chuyển đến BearCat. Maddock đã chờ sẵn ở đó, hướng dẫn Hobbs lái xe theo tuyến đường cao tốc FDR. Hobbs gật đầu nhận lệnh của Maddock và nhanh chóng đi đến vị trí ghế lái, Calvin theo sát ngay sau và ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Các thành viên còn lại đều ngồi vào khoang sau của chiếc BearCat, cánh cửa đóng sầm lại ngay bên cạnh họ. Mỗi người đều mau chóng ngồi vào vị trí và thắt đai an toàn. Động cơ của chiếc BearCat rồ lên mạnh mẽ, và lập tức tiến ra đường, nhập làn giao thông. Tiếng chuông và đèn nháy báo động vang lên liên tục, mặc dù đó không phải là thứ âm thanh duy nhất mà họ nghe thấy vào lúc này. Maddock thao tác trên chiếc máy tính bảng của ông, làm hiển thị vị trí mục tiêu hiện tại của bọn họ.

"Cael, thông tin mà cậu có về Trung tâm đó là gì?"

Cael nghe theo chỉ thị của Maddock, lướt qua một lượt tất cả những thông tin vừa thu thập được qua Themis trên màn hình chiếc máy tính bảng do THIRDS cung cấp. "Đó là một tổ chức phi lợi nhuận cung cấp các dịch vụ khẩn cấp và chuyển tiếp nơi cư trú cho những thanh thiếu niên người Therian. Quỹ hoạt động của Trung tâm xuất phát từ nguồn quyên góp trực tiếp của những cá nhân, các nhà gây quỹ hoặc các thương gia, cộng thêm vài khoản tài trợ tư nhân. Trung tâm này cũng thiết kế các chương trình giáo dục chuyên sâu, có hơn 20 nhân viên phụ trách giảng dạy, bao gồm các huấn luyện viên thể chất, nhà tư vấn tâm lý, nhà định hướng nghệ thuật và các nhà hoạt động xã hội."

"Cấu trúc cơ sở hạ tầng của Trung tâm thì sao?"

"Có 5 tầng, bao gồm cả một tầng thượng. Và trong đó có vô số các phòng tách lẻ. Phòng giải trí, phòng ký túc xá, khu bể bơi, các khu lớp học, phòng ăn trưa,..."

"Cái thằng chó đẻ khốn nạn." Ash gào lên, nhưng chỉ có thể lắc đầu. "Đó là nơi dành cho bọn trẻ mà. Nếu mà tôi tóm được thằng bệnh hoạn chết tiệt đó, nhất định tôi sẽ..."

"Bình tĩnh nào, anh lớn. Bọn em đều có suy nghĩ như anh cả." Cael vỗ nhẹ lên đùi Ash, và Sloane nhìn thấy người đặc vụ vốn luôn cộc cằn thô lỗ ấy nở một nụ cười buồn với Cael. Cũng khá là bất ngờ khi chỉ có Cael là người duy nhất có thể xoa dịu được tâm trạng của Ash mà không bị Ash chửi cho một tràng. Thậm chí đến cả Sloane đây vẫn còn bị Ash gầm gừ rồi quạc cho mấy bận. Dù vậy, lúc này đây, Sloane có thể hiểu được tâm trạng của Ash.

Nếu như đây thực sự là hành động của Isaac, thì cho dù là Sloane có phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm đi chăng nữa, nhất định gã sẽ không nhân nhượng cho tới khi nào gã gô cổ được hắn lại và bắt hắn ta trả giá cho mọi lỗi lầm mà hắn đã gây ra.