T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 2 - Chương 5



Mẹ nó. Đêm nay sẽ không bao giờ là một đêm đầy thú vị cả. Đêm nay sẽ là một đêm đầy kinh dị và khủng bố.

"Không, không được." Sloane cố gắng đẩy Cael ra khỏi cửa vào của quán bar, nhưng Rosa và Letty đã nhanh chóng bao vây gã lại, Hobbs thì chặn ngay lối cửa. "Tránh ra. Mấy người tránh ra ngay!"

"Sao thế?" Cael kiễng chân lên, cố gắng nhìn qua nhìn lại giữa Ash và Sloane.

Khỉ thật, không kịp nữa mất. "Ra ngoài nhanh... Đi nhanh lên." Gã túm lấy cánh tay Ash, gằn từng tiếng vào trong tai anh ta. "Cái đệch, hiểm họa cấp độ báo động đỏ. Con mẹ nó!"

Ánh mắt của Ash trừng lớn và anh ta nhanh chóng quay về phía sau, hét lên với mọi người. "Bỏ mẹ. Chúng ta phải đi ngay thôi, trước khi..."

"Gì đấy?" Dex gạt mọi người sang hai bên, và có Chúa mới biết được là vì sao anh lại sững người lại khi nhận ra điều khiến Sloane cứ luôn trốn tránh mình nhiều như thế. Anh quay sang nhìn mọi người, hai tay giơ thẳng lên trên, miệng hét lớn lên một tiếng "Yeah!" đầy vẻ thắng cuộc, tiếp đó bắt đầu ngân nga theo nhịp điệu. "Đêm nay lại được hát Karaoke rồi!"

Ash đấm nhẹ vào cánh tay Sloane. "Cái *éo gì thế này hả Sloane? Đáng lẽ cậu phải cảnh báo cho mọi người sớm hơn chứ?"

"Khỉ gió, Ash ạ." Sloane xoa xoa cánh tay mình, lườm nguýt người bạn thân nhất của gã. "Mãi tới khi vào quán bar thì tôi mới nhìn thấy giàn thiết bị đó, muộn xừ nó rồi còn đâu." Gã đấm trả lại một cú vào tay Ash. "Cậu mới là người nhất quyết đòi đến đây cơ mà."

"Làm sao mà tôi biết được quán này lại bắt đầu bày ra mấy cái trò hát hò này cơ chứ. Giờ tính sao?"

"Giờ thì cứ uống cho say đi. Cậu ta đã đi lục lọi chỗ danh sách bài hát rồi. Chạy không kịp đâu."

Ash ngẫm nghĩ một lúc. "Chúng ta có thể đập cho cậu ta bất tỉnh nhân sự luôn mà."

"Lần nào cậu cũng chỉ nghĩ được mỗi thế thôi à?" Sloane hạ thấp giọng của mình, bắt chước giọng điệu đầy hằn học của Ash. "Dex cũng hát nghêu ngao trong cả phòng tắm cơ mà, cậu lại bảo tôi đánh cho cậu ta ngất xỉu luôn à? Dex nhấm nháp kẹo dẻo gấu trong suốt thời gian cuộc thảo luận, cậu muốn tôi đấm cho cậu ta tắt điện luôn? Rồi cậu ta còn ngủ gà ngủ gật trong tất cả các cuộc họp, cậu cũng nói tôi nốc ao cậu ta luôn nữa ư?" Sloane lắc đầu. "Cậu đấm ngất Dex kiểu gì khi mà lúc nào cậu ta cũng để tâm trí bay tận đẩu tận đâu như thế cơ chứ!"

"Bình tĩnh đi nào, bạn tôi. Đừng có phản ứng quá khích như vậy chứ. Tôi khuyên cậu nên đổi từ uống bia sang thẳng rượu vodka luôn đi." Ash quay người sang phía quầy bar và giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho người bartender. "Nói thêm cho cậu biết, tôi cũng có thể lay tỉnh cậu ta dậy rồi cho cậu ta một cú tắt điện luôn."

Sloane chọn cách lờ đi người bạn của gã, kín đáo thở dài một tiếng khi anh chàng bartender đẹp trai người Therian với đầy hình xăm bên hai cánh tay, mặc một chiếc áo T-shirt đen vừa khít với cơ thể rắn rỏi tên Bradley bước đến chào anh với một nụ cười tươi tắn trên môi. Bar Dekatria là một quán khá thân thiện đối với cả loài người và người Therian, vì thế quán đã nhanh chóng trở thành nơi tụ hợp thường xuyên ưa thích của cả đội, đặc biệt là với Dex. Từ trụ sở đến Dekatria chỉ mất có chưa đầy 15 phút lái xe. Không gian quán được trang trí rất kỳ công theo phong cách Retro cổ điển sang trọng, những lớp ván gỗ đen tuyền, các đồ nội thất đen bóng, một quầy bar bọc da nhuộm đen, ghế ngồi cũng thuộc da, và ngay đối diện quầy bar là một sàn nhảy khá rộng rãi – vị trí kinh điển luôn bị Dex chiếm cứ, kéo theo bên mình một đoàn toàn những trai xinh gái đẹp cùng nhảy nhót với anh một khi anh đã ngà ngà men rượu. Dex đúng chuẩn kiểu người đã uống rượu vào là quẩy cho không biết trời trăng gì hết.

"Sloane, anh uống gì nào? Bia nhé? Hay là làm một ly đặc biệt 'Đêm đáng nhớ' do tôi tự pha chế đây?" Bradley ngả người lên quầy bar, trong mắt anh ta lúc này tràn đầy vẻ ranh mãnh. Hiện giờ, Bradley đã rất thân thuộc với Sloane và các thành viên trong đội của gã, và anh ta có một thói quen không hề tốt chút nào – bên cạnh hằng sa số những thói quen không lành mạnh khác – đó chính là luôn chọc ghẹo Dex. Anh chàng bartender này còn chẳng hề ngần ngại hay kiêng nể gì, kể cả Sloane. Đúng là một tên ngốc mà.

Sloane lắc đầu, vẻ đầy tiếc nuối. "Đêm Karaoke ư? Thật đấy à? Sao anh có thể đối xử với tôi như thế chứ?"

Bradley cười rộ lên, trông khá thích chí. "Ôi, xin lỗi nhé."

"Anh có vẻ gì là hối lối đâu." Sloane lẩm bẩm. "Anh chỉ muốn ngắm cậu chàng kia lúc lắc mông chứ gì."

"Anh ấy là một ca sĩ thực thụ luôn đấy. Ít nhất thì lần này còn có lời hát để Dex có thể nhìn theo mà hát khi anh ấy đã quá say và không còn nhớ nổi chữ nào trong đầu. Hơn nữa, có ai ở đây mà không muốn lăm le cái mông của anh chàng nhà anh lúc anh ta nhảy nhót chứ?" Bradley nháy mắt với gã một cái và nói với lại phía gã khi anh ta quay lưng đi. "Tôi sẽ làm cho anh một ly đặc biệt."

Dường như từ vài tháng trước, Bradley đã tự tiêm nhiễm vào đầu mình với ý nghĩ rằng Sloane và Dex vốn nên ở cùng với nhau. Tuy nhiên, anh ta không biết được rằng, Sloane và Dex đã ở cạnh nhau được một thời gian rồi. Kiểu như thế đó. Sloane cố gắng để không tìm hiểu kĩ hơn về mối quan hệ hiện tại của anh và gã. Tất cả những gì mà gã biết được đó chính là đằng sau cái vẻ khó tính và nghiêm túc ấy của mình, gã thích cái cảm giác ở bên cạnh Dex. Gã thích con người của chính mình mỗi khi ở bên cạnh anh, thích cảm xúc mà Dex khơi dậy bên trong gã, và mỗi lần làm tình của họ thì luôn đầy nóng bỏng và kịch liệt khôn kể. Mọi thứ giữa họ hiện giờ rất tốt mà. Với gã, như vậy thôi là đã đủ rồi.

"Của anh đây."

Sloane nhấc chiếc ly cao với phần rượu pha đang sỏi bọt trên miệng ly lên. Đây chính là loại công thức mà Bradley dành riêng cho gã. "Tôi có nên lo lắng về việc anh giấu nhẹm không cho tôi biết về thành phần nguyên liệu của thức uống này không thế?"

Âm thanh phát ra từ những chiếc loa vang vọng khắp quán, những chiếc đèn chiếu sáng nhỏ tập trung vào một điểm người trên sân khấu. Khỉ thật, sắp bắt đầu rồi. Gã nhấc ly lên, uống một hơi cạn đáy ly, hương vị ngọt ngào lại hơi nồng men rượu làm gã rùng mình, sau đó gã dứt khoát đặt chiếc ly lại trên mặt bàn quầy bar đen bóng, sáng loáng. "Được đấy, cho tôi thêm một ly nữa." Giọng gã hơi trầm. "Thêm cả một cốc bia." Vài phút sau, Bradley quay lại, mang cho gã đồ uống theo như yêu cầu, và Sloane rất nhanh đã nốc trọn toàn bộ ly rượu lẫn cốc bia. Gã cảm ơn Bradley, sau đó bắt đầu đi tới chỗ mấy chiếc bàn mà các thành viên trong đội của gã đã nhanh chân chiếm trọn, nằm ngay đối diện với sân khấu mà Dex đang nhanh chân chạy lên. Người cộng sự của gã cầm ngay lấy chiếc Mic, nở một nụ cười tươi rói có thể giật chết ngàn người với đám đông ở bên dưới sân khấu.

"Chào mọi người." Dex nói, giọng anh đầy trầm lắng. Những người vốn đã quen với chất giọng này của anh cười rộ lên và không ngừng vỗ tay. Dù cho đội của gã có đi đến đâu, thì lúc nào Dex cũng có thể thu hút một lượng fan khá hùng hậu cho mình. Có gì đó ở anh chàng này khiến cho cả loài người và người Therian đều bị thu hút. Sloane vẫn đang cố gắng để tìm ra xem đó là điều gì. Nhất là khi anh chàng này lại là... ừ thì, là người hơi kỳ lạ một chút. Nhưng dù sao thì, sự khùng điên cũng có sự quyến rũ và sức hút quái lạ nhất định mà.

"Xin giới thiệu đôi chút đối với những người chưa biết tôi nhé. Tôi là đặc vụ Dexter J.Daley, nhưng khi tôi không trong thời gian công tác thì các bạn có thể gọi tôi là Dex cũng được rồi. Tôi này, được hoàn toàn phê chuẩn và được cấp phép hẳn hoi co mấy việc giết chóc đấy." Dex giơ một tay lên, xoa dịu đi những tràng cười rôm rả phía bên dưới. "Nhưng các bạn đừng có sợ hãi mà làm gì. Chỉ khi nào tôi có nhiệm vụ thì mới như vậy thôi. Còn đêm hôm nay, tôi là..." Nụ cười trên gương mặt Dex càng lớn hơn, anh nhướn mày một cái. "... được cấp phép để chơi tới bến."

Sloane lấy tay che kín mặt mình, khẽ gầm lên một tiếng. Đáng lẽ gã nên gọi thêm hai ly đặc biệt của Bradley làm cho gã nữa. Thôi ba ly đi. Không, bốn ly mới ổn. Ôi trời đất thánh thần ơi, gã bị ai ám quẻ thế này cơ chứ?

"Còn đây là đồng đội của tôi. Nói lời chào đi nào, đội tôi ơi."

Sloane hé mắt nhìn lén qua kẽ tay, dõi theo Letty, Rosa, Cael và cả Calvin đang rất hào hứng vẫy tay với mọi ngươi, nhận lại một tràng tiếng vỗ tay và huýt sáo không ngừng. Hobbs thì cố gắng trốn tránh đám đông bằng cách lách về phía sau lưng của Calvin và cúi thấp đầu xuống, vẻ ngượng ngùng; còn Ash thì nhìn bực bội thấy rõ. Nói chung là không có gì mới mẻ cả.

"Đúng thế, họ rất đỉnh luôn." Dex lại tiếp. "Đặc biệt là anh chàng đang ngồi đằng kia. Đặc vụ Keeler. Anh ấy là một ông chú vừa to con lại vừa ướt át nhất mà mọi người từng biết trong cuộc đời của mình đấy."

Sloane cười phá lên, còn Ash thì có vẻ như sắp nổi điên đến nơi. Người bạn của gã gầm gừ từng tiếng nhỏ, ném cho Dex một ánh mắt lườm nguýt như có thể giết người, Dex lại càng cười dữ hơn. "Đùa thôi mà. Anh ấy là một tên đểu cáng thôi. Nhưng, người đang ngồi ngay bên cạnh anh ấy kia là người cộng sự của tôi, cũng là Đội trưởng, với tên gọi đặc vụ Brodie. Nói lời chào với mọi người đi nào, đặc vụ Brodie."

Mặc dù gã không nói ra thành lời nhưng từ biểu cảm của gã đã thể hiện hết mọi thứ trong lòng gã. Ranh con, tôi sẽ bóp chết cậu.

"Ồ, anh ấy đang ngượng kìa." Dex nói, nhấc chiếc Mic ra khỏi thanh đỡ. "Đây là dành tặng riêng cho anh ấy, cộng sự của tôi."

"Ôi, đừng mà." Chẳng lẽ, anh định... Dex sẽ không... Sloane ngồi chết ngắc trên ghế. Những phím đàn piano bắt đầu tạo thành một giai điệu ballad đầy nội lực. Dex làm thật rồi. Sloane không kìm được mà gào lên khi gã nhận ra nhịp điệu của bài hát. "Trời ạ. Là Journey. Cậu ta định hát bài của Journey." Dex sở hữu tất cả mọi album của Journey mà mọi người có thể tưởng tượng ra, và anh luôn luôn khiến gã phát điên lên với những bài hát chết tiệt đó. Bài hát lần này, gã biết. "Là bài Faithfully."

Rosa và Letty lắc lư theo điệu nhạc, không ngừng hét lên những tiếng trợ hứng, vẫy vẫy cánh tay đu đưa theo giai điệu của bản ballad. Ánh măt của Ash lúc này đây tối tăm như nhìn người chết. "Thật à?"

"Để anh giai nhà tôi yên. Anh ấy là một ca sĩ nhà nghề, đâu có giống như vài tên đểu cáng cộc cằn nào đó. Anh ấy biết cách khơi dậy hứng thú lắm đấy." Rosa còn chẳng buồn nhìn đến Ash cùng với cả cái nhíu mày rất sâu của anh ta.

"Ý cô là tôi không biết cách tìm vui chứ gì?"

Rosa đảo mắt. "Có nhiều cách để tìm vui mà không liên quan đến mấy việc bắn phá linh tinh lắm đó."

"Đồng ý, nhưng cô và cô bạn gái của mình lúc nào cũng làm tôi thất vọng cả đấy."

"Cabron (Gã ngốc)." Rosa lẩm bẩm một tiếng qua kẽ răng, sau đó tặng cho Dex một nụ cười rạng rỡ, Dex cũng cười lại với cô, không quên kèm theo một cái nháy mắt.

Ash lắc đầu, vẻ ngỡ ngàng không dám tin. "Tôi không hiểu nổi, anh bạn à. Làm sao cái tên mông vểnh kia lại có sức hút với phụ nữ hơn tôi được cơ chứ?"

Sloane quay sang nhìn Ash, gã nói môt cách nghiêm túc. "Đó chính là sự bí ẩn đấy."

"Cái đ*t mẹ nhà cậu, cả thằng ranh kia của cậu nữa."

Câu nói của Ash làm Sloane bật cười. "Làm sao mà không có ai đổ cậu được chứ? Chắc là do thuyết âm mưu nào đó đang được truyền bá rồi."

Ash lườm nguýt gã một cách dữ tợn, anh ta bĩu môi, vẻ tội nghiệp lắm. "Tên đó đang khiến cậu quay sang cắn tôi rồi."

Cael vỗ vỗ bả vai Ash, nhẹ nhàng xoa dịu anh ta. "Em nghĩ anh cũng có sức hút lắm mà."

"Em thấy thế thật hả?" Ash ngẩng phắt lên và vặc lại Sloane. "Cael nghĩ tôi hấp dẫn kìa, vì thế cậu muốn chọc ngoáy tôi thế nào cũng được. Cứ làm thế đi, rồi có lúc cậu sẽ rớt thẳng từ hạng mục bạn thân nhất đời xuống hạng mục bạn thân thôi đấy."

Sloane cố nhịn cười và giơ cốc bia của mình lên. "Ý kiến của cậu được ghi nhận."

Cael lắc đầu, vẻ xấu hổ. "Anh ấy giờ lại bắt đầu vẫy tay theo điệu nhạc rồi kìa."

Dù có vẫy lắc hay đung đưa theo điệu nhạc như thế nào thì cũng không hề khiến Sloane phải run rẩy so với việc phải nghe lời của bài hát vang vọng khắp trong không gian quán, nói về những cuộc ngoại tình và những người xa lạ lại rơi vào lưới tình với nhau. Thế đ*o nào mà Dex lại cứ nhìn vào gã khi mà anh hát mấy bài hát kiểu đó chứ? Sloane cố gắng để bản thân không vặn vẹo trên ghế ngồi, giả như gã nghe không hiểu mấy câu từ trong bài hát đó, và cũng cố lờ đi cái chất giọng trầm ấm của Dex đang khiến cho bộ phận giữa hai chân gã có xu hướng ngóc đầu dậy. Chiếc quần jeans mà gã đang mặc đây bắt đầu khiến gã cảm thấy chật ních rồi.

"Ôi chà, cậu ta đang tán tỉnh cậu kìa." Ash chọc ngoáy.

Sloane lườm Ash cháy mặt. "Biến ngay cho tôi."

Trời ơi, bao giờ thì bài hát này mới kết thúc đây? Cái bài hát của khỉ này kéo dài đến khi nào nữa? Gã len lén nhìn liếc một vòng tất cả những vị khán giả xung quanh, gã thấy phần lớn họ đều đang lắc lư theo điệu nhạc và ném cho Dex những ánh mắt đầy mơ mộng. Sao mà Dex có thể làm được như vậy chứ? Được rồi, có thể là vì anh biết hát, và cũng biết cách nhún nhảy sao cho đúng kiểu dân nhà nghề. Má nó, nhưng mà Dex nhảy giỏi thật đấy. Hôm nay Dex đi một đôi Converse Chucks đen trắng mà anh thường hay đi, mặc một chiếc quần jeans sờn, một chiếc áo T-shirt Aviator xám để lộ ra chiếc vòng cổ phù hiệu và khoác thêm một chiếc áo da đen ở bên ngoài. Được rồi, mẹ nó chứ, Dex trông nóng bỏng chết đi được. Mái tóc vàng nâu của anh bắt đầu rối tung lên, chiếc cằm đã lún phún râu, nụ cười trên mặt trông vừa khiêu khích lại vừa cuốn hút, và đương nhiên, nụ cười đó có tính lan truyền rất cao. Dex có thể khiến cho bản thân trở nên vừa ngọt ngào, vừa hấp dẫn lại vừa quá khích và vừa quán trớn.

"Sloane này."

Sloane giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ trên, ánh mắt nhìn Ash với vẻ cẩn trọng. "Cái gì?"

"Cái chất gay trong người cậu bắt đầu bắn ra bốn phía rồi kìa."

"Mẹ nhà cậu đấy." Gã giật lấy cốc bia của Ash. "Nói cho cậu biết, giờ cốc bia này là của tôi." Tên Ash ngu ngốc này. Có khi là vì Sloane đã dành ra quá nhiều thời gian ở bên cạnh Dex và em trai của anh, cho nên gã cũng bắt đầu nhiễm tính của Cael luôn rồi. Ash nghiêng người sang gần gã, mặc dù gã không biết người bạn của gã có ý định gì, nhưng Ash không hề quan tâm đến việc hạ thấp tông giọng của anh ta xuống.

"Thừa nhận đi, cậu đổ rồi."

"Hỏi gì ngu thế hả." Letty xen vào, khịt mũi môt cái đầy khinh bỉ. "Có ai không đổ được cơ chứ?"

Rosa vui vẻ quay sang phía người bạn nữ duy nhất của mình trong đội và nói. "Letty, chơi trò Chịch – Cưới – Giết đi nào."

Đêm nay càng lúc càng trở nên điên hơn rồi. Trên sân khấu, Dex vẫn đang không ngừng lắc lư nhún nhảy, chơi đùa với đám đông, và giờ dưới đây, đội của gã lại bắt đầu chơi cái trò tồi tệ nhất trên thế giới này. Biết đâu Sloane có thể lẩn nhanh đi, giả bộ rằng gã cần dùng nhà vệ sinh, sau đó biến luôn. Gã cân nhắc một hồi, cho đến khi Letty nói ra lựa chọn của cô.

"Quá đơn giản. Chịch Sloane, cưới Dex, giết Ash." Letty nói.

Sự xấu hổ trên gương mặt của Sloane đã bị biểu cảm không thể tin nổi của Ash lấn át. "Úi giời ơi. Cám ơn nhé, cộng sự của tôi ạ."

Letty nhún vai. "Rosa?"

Rosa nhấp một ngụm bia, cân nhắc chọn lựa một hồi rất cẩn thận. "Nếu như mà có cái của của bọn đàn ông ấy à? Tôi nhất định sẽ chịch Dex, cưới Hobbs, sau đó giết Ash."

"Thật đấy à?" Ash giơ hai tay lên, và Sloane cố gắng để không bật cười thành tiếng. Mấy cô nàng này chẳng biết ngại ai bao giờ. Khổ thân cho anh chàng Hobbs, cả gương mặt giờ đã đỏ bừng lên đến tận mang tai rồi. Rosa lại còn nháy mắt với anh ta một cái. Chỉ trong một chốc, Sloane đã nghĩ rằng Hobbs chuẩn bị bỏ của chạy lấy người đến nơi. Còn lâu anh ta mới thoát thân được. Nếu không mang theo gã trốn cùng thì đừng có mơ mà chạy thoát.

"Calvin thì sao?" Letty hỏi.

Người đồng đội tóc vàng của họ nghịch chiếc đế lót cốc trong tay một hồi. "À..."

Letty vỗ mạnh một cái vào tay của cậu chàng. "Nhanh nào, Cal, chơi thôi mà. Ngoài ra thì, cậu và Hobbs cứ như một đôi vợ chồng già vậy đó."

Calvin lắc đầu, trông khá là ngượng ngùng. "Được rồi, ừ thì, tôi nghĩ là mình sẽ chịch Dex, cưới Hobbs, sau đó giết Ash vậy."

"Tôi ghét mấy kẻ các người." Ash gầm gừ, cánh tay lực lưỡng của anh ta bắt chéo trước ngực, ngả lưng ra sau thành ghế. Letty không để ý đến anh ta, và cô tiếp tục.

"Hobbs thì sao?"

Hobbs thầm thì gì đó vào trong tai Calvin, chỉ thấy mặt Calvin bắt đầu đỏ bừng lên không kém gì người cộng sự của cậu. "Ừ thì, Hobbs cũng như vậy. Chịch Dex, cưới tôi, rồi giết Ash."

"Đến cậu mà cũng thế à?" Ash lắc đầu, còn Hobbs thì nở một nụ cười đầy vẻ hối lỗi, bờ vai rộng lớn của anh hơi nhún một cái. Anh hơi xoay ghế của mình, trốn biệt ra sau lưng Calvin, nhưng trừ khi Calvin đột nhiên cao thêm tầm 45 phân nữa, nếu không thì Hobbs có muốn trốn cũng không trốn nổi. Calvin đã quen với hành động này của Hobbs rồi, cậu chỉ cầm cốc bia lên rồi tu một ngụm dài, cứ như cậu không hề nhận ra rằng có một người Therian loài hổ to cao gấp đôi người cậu đang dùng cậu như một vật che chắn vậy.

Khi Letty vừa quay sang nhìn Sloane, gã đã lắc đầu ngay tắp lự. "Đừng mơ. Tôi không chơi trò này đâu."

"Thôi nào, đừng có nhát chết như vậy chứ. Tôi biết thừa kiểu gì anh cũng chịch Dex cho mà xem."

Tôi chịch cậu ta lâu rồi. Trong phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, trong xe ô tô, ở nơi làm việc... "Tôi không chơi."

Letty chỉ bĩu môi một cái, sau đó quay sang Ash. "Được rồi, thế Ash nào?"

Ash khịt mũi. "Tôi còn lâu mới chịch chọt hay kết hôn với mấy người, nhưng tôi sẽ tận hưởng quãng thời gian giết sạch mấy người tơi bời. Tất cả các người, mấy tên khốn kiếp này."

Ngồi bên cạnh anh ta, Cael nổi giận, đập rõ mạnh vào bắp tay của Ash. "Này, em đã làm gì anh đâu?"

"Em thì không. Cael sẽ là người sống sót duy nhất. Còn tất cả các người cứ chờ đó mà hôn mông tôi đi."

"Cael thì sao nhỉ?" Rosa nháy mắt. "Nhanh nào, gatito (mèo con). Ai có thể khiến cậu thư giãn và thoải mái nào?"

Cael khó khăn cựa mình trên ghế, cả gương mặt bắt đầu hơi đỏ lên. "Em không biết nữa, có lẽ là em sẽ..."

"Nói đi, nói đi nào." Rosa trêu cậu.

"Để em ấy yên." Ash vòng tay qua bả vai của Cael, vẻ bảo vệ thấy rõ. "Em ấy không muốn chơi cái trò ngu ngốc này của mấy người."

"Ôi cảm động quá. Được rồi, mọi người nghĩ Dex sẽ lựa chọn như thế nào?"

Ash lại bắt đầu đưa đẩy cái ánh mắt đó sang nhìn Sloane, gã chán nản thở dài một tiếng. Gã cố gắng xốc lại tinh thần bằng cách uống cạn luôn một nửa cốc bia chỉ trong đúng một hớp. Dex đã hát đến bài thứ ba rồi. Bài hát gì đó nói về sự sống và cái chết. Khi Dex hát đến phần trở thành một anh chàng cao bồi thì Sloane đã tưởng tượng ra ngay cảnh Dex chẳng mặc gì ngoài mỗi một chiếc quần jeans sờn và đội một chiếc mũ cao bồi. Giờ gã không biết được là điều gì tồi tệ hơn điều gì, là thứ đang diễn ra ở trên sân khấu kia hay là mọi chuyện ở ngay tại bàn của gã đây nữa. Tất cả những suy nghĩ của gã lúc này đều xoay quanh việc ngắm Dex trên sân khấu, và có khi gã chuẩn bị lại n*ng luôn đến nơi, hoặc là tiếp tục nghe xem các thành viên trong đội của gã tranh cãi loạn cả lên về việc họ sẽ chịch ai, và rồi mọi thứ lại quay trở về với Dex. Có khi đầu óc của gã không còn tỉnh táo nữa rồi, không gánh nổi mấy việc này đâu.

"Rất đơn giản." Ash nói, trông anh ta có vẻ như vẫn chưa hết bực bội. "Tên đó sẽ giết tôi, sau đó sẽ cưới luôn Sloane. Đó, mấy người rõ rồi đấy. Mà cái tên Sloane to xác đằng kia kiểu gì cũng có ý nghĩ giống hệt tên Dex."

Sloane uống cạn cốc bia của mình và lườm Ash một cái dữ tợn. "Rồi thì cậu đừng có thắc mắc vì sao mọi người ở đây đều muốn giết cậu."

Ash nhún vai. "Gì chứ? Đó là sự thật mà. Cậu muốn bằng chứng không?"

Dex đã thôi không hát nữa và đám đông đều ngập trong những tiếng cười. Khi anh đến chỗ bàn của bọn họ, anh chỉ vào chiếc cốc đã cạn sạch bia của Sloane. "Có muốn tôi mời anh một cốc không?"

"Trong lúc đó thì..." Ash nói bằng cái giọng ngọt ớn. "Sloane này, sao cậu không lấy cho cậu chàng này một gói snack nhỉ, và khi cậu ta quay lại, cậu ta sẽ ngồi xuống giữa hai chân cậu. Dex ạ, ông chồng cậu đây đã có một ngày dài vất vả và đang cần xả stress lắm này."

"Tôi không biết anh đang nói cái quái gì, nhưng tôi đây khinh, còn lâu tôi mới quan tâm đến." Dex giật lấy cốc bia rỗng của Sloane và hầm hầm bước đi. Sloane lắc đầu trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Ash.

"Sao cậu lại cứ phải biến thành một tên đốn mạt như thế nhỉ?"

"Ôi chao, ngọt ngào chưa kìa? Còn bảo vệ cho cậu ta cơ đấy. Muốn tôi kể lại với Dex không? Ít nhất thì biết đâu cậu ta cũng sẽ thổi kèn cho cậu một nháy đấy."

Dex trở lại, đưa cốc bia cho Sloane và ngồi xuống ngay bên cạnh gã. "Thế mọi người đang chơi trò gì thế? Chứ tôi thấy sự sung sướng này của Ash cứ như mọc lên từ chỗ nào đó không phải từ cuộc sống bình thường này vậy ấy."

Rosa cười khúc khích, ánh mắt cô lướt đến trên người nữ nhân viên phục vụ đang mặc một chiếc quần jeans tối màu bó sát. "Ash đang bực bội lắm vì mọi người đều muốn giết anh ta đấy."

"Việc đó thì có khác gì mọi ngày đâu chứ?" Dex hỏi, nhìn thấy một tràng thở dài từ Rosa. Anh nhướn mày nhìn cô. Rosa nở một nụ cười đầy xấu xa với Dex và trả lời câu hỏi của anh.

"Chúng tôi đang chơi trò Chịch – Cưới – Giết. Cũng hay là tất cả chúng tôi đều nhất trí sẽ chịch anh và giết tên Ash này."

Dex đặt một tay lên vị trí trái tim mình. "Ôi, các bạn à, cảm động quá đi mất. Tôi rất tự hào khi biết rằng tập thể các bạn đều muốn phang tôi đấy."

"Vậy, còn anh thì sao, Dex?" Rosa hỏi, ngả người sát về phía anh, Letty cũng bắt đầu lân la lại gần. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Dex, và Sloane không ngừng tự nhắc nhở gã rằng, nếu có lúc nào cần phải chuồn biến thì đây chính là lúc đó. Gã quay về phía sau và vẫy vẫy tay để Bradley nhìn về phía này. Khi anh chàng vừa đảo mắt qua, gã đã giơ ba ngón tay lên, ra hiệu thêm ba ly rượu nữa. Bradley cười, gật đầu một cái và bắt đầu pha chế đồ uống theo như yêu cầu của gã. Trong khi gã chờ cho đồ uống của mình được mang tới, Sloane nhấp một ngụm bia.

"Rất đơn giản." Dex nói. "Tôi sẽ chịch Sloane."

Sloane suýt nữa thì chết sặc bởi ngụm bia. Gã giật ngay lấy chiếc khăn giấy và lau đi những giọt bia đang vương vãi trên cằm gã. Nói trơn tru thế. Lại chẳng rõ ràng quá à.

"Đừng lo, tôi sẽ rất dịu dàng." Dex nhẹ giọng, vỗ vỗ lên lưng Sloane mấy cái và lờ đi ánh mắt lườm nguýt của gã.

"Còn về cưới, tôi sẽ cưới Ash."

Sloane và Ash đều gần như thốt lên. "Cái gì?"

"Giải thích xem nào." Rosa yêu cầu.

"Thấy chưa, mấy người nên suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra lựa chọn của mình chứ. Tôi sẽ cưới Ash, khiến anh ta yêu chết mê chết mệt mình, thuyết phục anh ta nôn ra cái chính sách bảo hiểm nhân thọ trị giá cả triệu đô đó, rồi sau đó sẽ giết chết anh ta. Đoàng! Tôi sẽ giàu sụ và thoải mái phang Sloane bất cứ lúc nào." Mọi người quanh bàn đều phá lên cười lớn và Dex nháy mắt với Sloane một cái. Dex ngả người lại gần gã, nắm lấy tay gã. "Em yêu à, có đồng ý đợi anh không? Chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở ngay thành phố Rio de Janeiro. Anh sẽ là một tay cá cược bài bạc cừ khôi, và em có thể trở thành bồ nhí của anh đó."

Sloane không thể nhịn cười nổi. "Cậu đúng là một tên khốn."

"Một tên khốn với hàng triệu đô la. Tuy có hơi vất vả, khổ sở, nhưng anh sẵn sàng làm như vậy vì chúng ta." Dex nháy mắt với Sloane, và gã cảm thấy anh còn siết chặt mấy ngon tay của gã một cái rồi mới buông ra. Trong một tích tắc nào đó, Sloane hy vọng rằng anh đừng buông tay gã. Dex hít một hơi thật sâu, ngồi thằng người dậy và nhìn thẳng vào ánh mắt của Ash.

"Ash à, hôm nay anh... nhìn bớt dữ tợn hơn thường ngày rồi đấy."

"Đ*t, tiên sư nhà cậu."

"Thấy không." Dex nói, đập tay xuống mặt bàn, trên mặt hiện vẻ của kẻ thắng cuộc. "Tôi đã khiến cho anh ta muốn chịch tôi rồi đấy. Thế là kế hoạch hoàn thành được một nửa rồi. Thành phố Rio de Janerio ơi, anh đến đây." Anh thọc tay vào trong túi sau, lấy ví của mình ra và rút một tờ 10$. Anh nháy mắt một cái rồi nhét tờ 10$ nọ vào người Sloane. "Em yêu à, của em đây. Tự sắm cho bản thân thứ gì đó phù hợp với làn da rám nắng này của em đi nào."

Sloane giật luôn lấy tờ 10$ và nhét liền vào trong túi áo gã.

Dex chăm chú nhìn Sloane. "Anh sẽ không trả lại tiền cho tôi, đúng không?"

"Không."

"Má nó, đáng lẽ tôi nên nghĩ trước được điều đó mới phải."

Cael nhìn anh trai mình, lắc đầu. "Anh à, anh đã mất bao nhiêu tiền vào tay Sloane vì mấy cái trò đùa dai đó của anh rồi?"

Dex hướng mắt sang chỗ Sloane để tìm kiếm câu trả lời. Sloane cười, đáp thay anh. "Trong tháng vừa rồi ấy hả? Đủ để trả hóa đơn tiền điện nhà tôi rồi đấy."

"Thật đó chứ?" Ash nghẹn lời, trân trối nhìn người bạn của mình. Sau đó, anh ta quay sang Dex, ngả người lại gần anh. "Vậy nếu tôi hùa theo mấy trò đùa ngu ngốc đó của cậu thì tôi cũng có tiền để trả hóa đơn tiền điện tháng tới phải không?"

"Mơ đi."

"Cái *éo gì thế?"

Dex nhún vai. "Anh ấy là cộng sự của tôi, và cũng khá dễ thương nữa."

Mọi người đều bật cười, và Bradley bước đến gần Sloane, mang theo ba ly rượu theo như yêu cầu của gã. "Đến đúng lúc lắm. Cám ơn anh nhé." Sloane đưa cho Bradley tờ 10$ coi như tiền tip.

"Chờ đã nào..." Dex đợi cho Bradley đi khỏi rồi mới đập bốp một cái vào cánh tay Sloane. "Đó là tiền của tôi cơ mà."

"Không, là tiền của tôi." Sloane chỉnh lại. "Cậu chính là người đã đưa tiền cho tôi để tôi mua thứ gì đó ngon nghẻ mà, nhớ không? Tôi làm vậy rồi đây. Tôi tự mua rượu thưởng cho mình này." Gã uống trọn ly đầu tiên, cả người run bắn lên vì thứ chất lỏng màu trắng sữa như đang đốt chát cổ họng gã.

"Rượu này pha từ gì thế?" Dex hỏi, ánh mắt dán chặt vào mấy ly rượu nhìn khá bí ẩn kia. "Và sao mà anh ta lại chỉ làm riêng cho anh mấy ly này thế?"

Có phải Sloane vừa mới nghe thấy sự ghen tỵ trong lời nói của Dex không nhỉ? Gã phải thừa nhận rằng gã có hơi vui vẻ một chút, hoặc biết đâu cảm giác đó chỉ là do mấy thứ nguyên liệu mà Bradley đã thêm vào ly rượu này của gã thôi. Gã đẩy một ly về phía Dex. "Tôi cũng chẳng biết anh ta pha chế kiểu gì. Anh ta không chịu nói. Cậu uống thử xem nào."

Ash cướp lấy ly rượu và đặt cách xa khỏi Dex. "Bạn à, tôi không nghĩ đó là ý hay đâu. Tên này đã nốc một cốc bia rồi. Thêm một ly rượu thế này nữa thôi là cậu ta bị ngộ độc rượu luôn đấy."

"Tiên sư nhà anh, Simba ạ." Dex nạt lại và cố gắng lấy lại ly rượu. Sloane lại gầm nhẹ lên một tiếng. Người cộng sự của anh mắc bẫy của Ash rồi. Dex co rúm người, ho sặc sụa. "Ôi trời đất ơi! Cái gì..." Anh vỗ ngực liên hồi, giọng khàn cả đi. "Cái khỉ mốc gì thế này hả? Axit à? Con mẹ nó chứ, cổ họng tôi bị đốt thủng một lỗ luôn rồi đây này! Ôi trời đất thánh thần ơi, rát dã man!"

Ash cười lớn và vẫy tay về phía Bradley, giơ ba ngón tay lên. "Chầu tới đây để tôi mời cậu, Dex à."

Trong khi Dex đang thở ra từng hơi khó nhọc và Rosa phải vỗ lưng cho anh, Sloane rướn người tới và tạt cánh tay đang vung vẩy của bạn gã xuống. "Cậu định làm cái quái gì thế hả?"

"Chỉ là mời đồng đội của tôi một vài ly thôi mà." Sự xấu xa trong ánh mắt của Ash khiến cho Sloane không khỏi bực mình. Không có ai hiểu Ash hơn gã cả.

"Nhảm nhí. Cậu định chuốc cho Dex say khướt thì có."

"Tôi không muốn làm cậu thất vọng đâu, nhưng thằng nhóc nhà cậu đã bắt đầu lơ mơ rôi kia kìa. Với cái thứ quỷ gì trong mấy ly rượu đó, tôi đoán rằng nhiều nhất là 20 phút thôi, cậu ta sẽ bắt đầu làm ra mấy trò cực kỳ ngu ngốc nào đó. Và đương nhiên, tôi nhất định sẽ có mặt để tận hưởng những giây phút tuyệt vời đó."

Bradley trở lại, trên tay cầm theo mấy ly rượu nữa. Ash nói "Cảm ơn." một tiếng, nhận lấy một ly cho mình rồi đẩy hai ly còn lại đến trước mặt Dex. "Đàn ông lên nào, Dex."

"Ash." Sloane nạt lại.

Rosa quay sang nhìn Letty. "Thôi, lên sàn nhảy đi, trước khi chúng ta lại phải nhìn thấy cảnh mấy gã hâm này đọ xem cu ai lớn hơn."

"Em cũng đi nữa." Cael nói, nhảy xuống khỏi ghế. "Em không muốn ở lại đây để chứng kiến cái mớ hỗn độn sắp xảy ra đâu." Cậu đi cùng với Rosa và Letty đến chỗ sàn nhảy khi DJ chuẩn bị chơi một bản nhạc mới. Những ánh đèn trở nên mờ ảo, sàn nhảy được nâng cao lên, và âm nhạc bắt đầu vang vọng khắp trong quán.

Dex ngồi yên vị trên ghế của mình, hai tay bắt chéo trước ngực. "Tôi không cần thiết phải thể hiện với anh làm gì."

Ash nở một nụ cười gằn đầy ý xấu, chuyển ánh mắt sang phía Sloane. "Có một người cộng sự tóc vàng howe như này có cảm giác ra sao? Cậu có cần thiết phải nhắc cho cậu ta nhớ rằng đạn bắn ra bằng đầu nào của khẩu súng không?"

Calvin nhìn có vẻ như không mấy hứng thú. "Lại mấy câu chuyện đùa cũ mèm ấy à? Thật sự luôn? Nghe chẳng có gì hay ho cả, ngay cả cậu cũng chẳng hợp để kể mấy thứ đó đâu, Ash ạ."

"Hai người sao vẫn ở đây thế?" Ash xua tay với Calvin, vẻ như không đồng ý. "Sao cậu và anh chàng hổ bông của cậu không ra chỗ khác chơi trò cướp biển hoặc làm cái gì khác đi? Để yên cho những người đàn ông trưởng thành và Dex cùng thưởng rượu với nhau."

Hobbs đứng bật dậy khỏi chiếc ghế anh đang ngồi, đột ngột đến nỗi làm chiếc ghế bật ngửa ra sau. Anh nhảy chồm lên đến chỗ Ash thì liền đã bị Calvin chặn tay lên ngực rồi đẩy lùi về phía sau. "Thôi thôi, Ethan. Cậu biết từ xưa đến nay cậu ta vốn là một tên đổ đốn như vậy mà. Bỏ đi, bỏ đi." Calvin dựng chiếc ghế đổ chỏng chơ dưới sàn lên rồi dẫn Hobbs đi về phía quầy bar.

"Tôi không biết là mình nên cảm thấy thư thái hay là phẫn nộ vì anh cư xử với mọi người trong đội cũng đốn mạt không kém gì cách mà anh đối xử với tôi đây." Dex khịt mũi, vẻ khinh bỉ rõ ràng. "Nhìn lại mình mà xem. Đúng là dạng người chỉ toàn cơ bắp. Anh có vấn đề gì không bình thường hả Ash? Từ khi tôi tham gia vào đội, anh lúc nào cũng như một tên khốn nạn. Hay đó là một phần trong cái gọi là sức quyến rũ tự thân của anh thế?"

Ash nhún vai, không hề có chút bối rối nào. "Tôi đâu cần phải có lý do gì thì mới có thể không ưa cậu. Tôi chỉ thấy không ưa thì không ưa thôi."

"Ít nhất với tôi thì có." Dex lẩm bẩm. Sloane cảm thấy chân của Dex trượt ra sau chân của gã, cọ ngoáy chân gã một trận. Giờ gã chỉ muốn mặc kệ tất cả, lôi tiệt Dex đến chỗ nào đó tối tối, kín kín, sau đó lột trần anh ra, đè sấp anh xuống, rồi chịch cho anh đến lúc anh phải cầu xin gã dừng lại.

"À, thế lý do gì nào?" Ash hỏi, đẩy một ly rượu về phía trước họ.

"Vì anh là một thằng khốn." Dex đáp lời, giọng chắc nịch như đinh đóng cột.

Ash vừa mới định mở miệng để nạt lại thì một tiếng thở hắt ra nặng nề ở ngay gần họ khiến cả ba người chú ý. Sloane hơi nghiêng đầu ngó qua, vẻ mặt ngờ ngợ khi nhìn thấy một cậu chàng với dáng người thon gầy, khá anh tuấn, mái tóc đen nhánh, làn da bánh mật đang mở to đôi mắt màu hạt dẻ của mình và nhìn chằm chằm vào Dex.

"Ôi trời đất. Là anh sao, Dex?"

Dex lập tức trợn mắt. "Lou hả?"

Cái tên đó của cậu chàng làm cho Sloane có cảm giác như vừa bị ai đó đấm một cú thật mạnh vào giữa bụng. Gã phải dồn hết sức bình sinh để điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình và tỏ ra như thể chẳng hề có chuyện gì to tát, cố che giấu đi cái ý nghĩ đầu tiên vừa mới bật ra ngay trong đầu gã – Cái đéo gì thế trời? Đêm nay quá là hoàn hảo mẹ nó rồi. Tên bạn trai cũ của Dex làm cái quái gì ở đây thế này? Sloane dán chặt ánh mắt nhìn theo Lou đi vòng quanh bàn, chiếc áo T-shirt được thiết kế ôm sát cơ thể cùng với chiếc quần may đo vừa khít cũng ôm bó không kém gì đều làm bật lên dáng người cân đối, thon gọn cùng cặp mông chắc vểnh của cậu ta. Gương mặt với chiếc cằm V-line của cậu ta hơi ngước lên khi nhìn qua bên phía Dex, nụ cười tươi tắn rạng rỡ hiện lên và để lộ một hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp. Giờ thì Sloane lại càng có ác cảm với tên bạn trai cũ này của Dex còn hơn cả khi trước. Ash nhướn mày nhìn Sloane, rồi lại bị ánh mắt sắc như dao của gã lườm ngược lại. Gã không biết trước được Ash lại chuẩn bị nhả ra điều gì từ cái miệng đó của anh ta, và mọi thứ ở đây vốn đã đủ kỳ quặc lắm rồi.

"Wow, nhìn anh kìa." Lou thốt lên. "Dáng anh tuyệt quá. Chắc là do mấy đợt huấn luyện ở nơi công tác mới đem lại đây mà."

Đùa gã à? Lại là cái trò "Chắc dạo này anh chăm chỉ tập thể hình lắm sao?" cũ rích ấy nữa ư? Sao mấy trò kiểu này vẫn còn lưu hành cơ chứ? Mấy tên trai trẻ giờ chỉ cần nghe phát là đổ ngay hả? Gã thấy Dex vỗ vỗ cơ bụng mình, hai má hơi đỏ lên. Rõ ràng là lại đổ thật rồi. Hay là chỉ có mỗi tên cộng sự ngốc nghếch của gã là bị chiêu đó đánh gục thôi nhỉ.

"Cám ơn em. Ừ thì mấy đợt huấn luyện cũng khá là căng." Dex trả lời, vẻ ngượng ngùng trên mặt càng hiện thấy rõ. "Em đến đây làm gì thế?"

"Thường thì em không hay đến khu vực này của thành phố, nhưng bọn em vừa mới ký hợp đồng thành công với một vị khách sộp, cho nên định tổ chức ăn mừng. Một trong số những nhân viên của em cứ không ngừng nhắc tới quán bar này. Cậu ta nói là có một anh chàng khá ngon nghẻ nào đó rất hay hát ở đây và..." Ánh mắt của Lou chợt trừng lớn, cậu vội vàng đưa tay lên che miệng mình lại. "Trời, má nó. Người đó là anh, đúng không?"

"À..." Dex hắng giọng. "Anh chắc với em, anh đâu phải người duy nhất hát tại quán này, dù có hay không có bộ Karaoke kia cũng thế thôi."

"Trời đất ạ, em ngượng chết mất thôi. Đáng lẽ là em phải sớm đoán ra được rồi, nhất là khi cậu ta nói về mấy cái bài hát từ những thập niên 80." Lou phá lên cười lớn, còn Sloane thì nghiến răng kèn kẹt. Ở bên dưới gầm bàn, Ash đạp vào chân Sloane một cái, và gã lừ mắt nhìn lại Ash, ánh nhìn sắc lạnh đến nỗi khiến Ash phải giật lùi lại.

Dex hơi rụt người lại. "Rồi rồi, có khi người cậu ta nhắc đến là anh thật đấy."

"Thế này đúng là hơi khó xử thật. Có lẽ anh chẳng bao giờ muốn gặp lại em nữa. Thôi, để em nói với đồng nghiệp của mình chuyển sang quán khác vậy." Lou vừa quay người đi thì ngay trước sự ngỡ ngàng của Sloane, Dex đã ngay lập tức giữ tay cậu lại.

"Từ từ, nghe anh nói đã, không có chuyện gì đâu. Em và đồng nghiệp cứ thoải mái đi. Có gì to tát mà lo chứ."

Giờ thì đến lượt Sloane hắng giọng. Gã cố để kìm lại sự bực bội trong lòng mình đối với Dex khi nhìn thấy biểu cảm giật mình trên gương mặt của anh. Cứ như là anh đã quên luôn rằng bên cạnh anh vẫn còn người khác vậy.

"Chết thật, xin lỗi mà. Lou à, đây là người cộng sự của anh ở THIRDS, tên là Sloane Brodie; còn đây là đồng đội của anh, Ash Keeler. Hai người à, em ấy tên là Louis Huerta."

"Là cái tên mà đã đá đít cậu sau vụ cậu bị mấy tên cớm cùng chỗ làm tẩn cho một trận phải không?" Ash nói một cách thong thả, nụ cười đầy ý xấu lại treo chiễm chệ lên trên gương mặt.

Dex thở dài một tiếng, quay sang nói với Lou. "Kệ tên đó đi. Con người anh ta chỉ có đúng một phiên bản duy nhất thôi – đó là một tên đốn mạt."

Ánh mắt ngại ngần của Lou đảo qua đảo lại giữa Sloane và Ash, sau đó cố nở một nụ cười có phần cứng ngắc. "Rất vui được biết hai anh." Nói rồi, cậu ta lại quay sang phía Dex. "Em nói chuyện riêng với anh một lát được không?"

"Ừ, được chứ." Dex gật đầu với hai người đồng đội và đi theo Lou đến chỗ một chiếc bàn nhỏ được kê ở cuối quán bar, cách biệt hẳn với sàn nhảy đang rất sôi động và nhộn nhịp. Ánh sáng ở chỗ hai người đang đứng đều hắt ra từ bức tường màu hổ phách hòa cùng với những ánh nến lung linh được đặt ở ngay chính giữa chiếc bàn.

"Ôi chao ôi. Nhìn xem có ai đó đang cố để nối lại tình xưa kìa." Ash dài giọng.

Sloane đi đến quyết định, đêm nay gã tỉnh không nổi nữa rồi. "Cậu đang nói cái gì thế hả?" Gã có thực sự muốn biết hay không?

Ash vươn người lại gần, đầu hất về phía góc phòng nơi mà Dex và Lou đang ngồi trò chuyện với nhau. "Thôi nào, anh bạn à. Nhìn tên kia mà xem. Cánh tay của cậu ta còn sờ soạng khắp trên người Dex kìa."

Sloane lén lút đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Ash và gã phải nhíu mày lại trước hành động vân vê chiếc vòng cổ phù hiệu trên cổ Dex của Lou. Tên kia rõ là đang tán tỉnh Dex mà. Đôi tay của Lou sờ soạng bắp tay của Dex, sau đó bóp chặt một cái. Dex nói gì đó khiến Lou cười rộ lên, vỗ nhẹ lên người anh làm cả người anh hơi run rẩy. Người cộng sự của gã vốn có máu buồn ở phần bắp tay và dưới hai bên mạn sườn. Rõ ràng là Lou biết tỏng điều đó trong lòng bàn tay. Và điều khiến cho Sloane cảm thấy bực bội hơn đó chính là việc Lou biết nhiều thứ về con người của Dex hơn gã. Mới nghĩ đến có vậy thôi mà miệng gã đã nếm thấy vị chua lòm rồi.

"Có thể khi đống rắc rối nọ đổ ập xuống đầu thì tên Lou đó chuồn ngay tức khắc, nhưng giờ Dex đã là một đặc vụ của THIRDS rồi. Tên cộng sự có gương mặt khả ái đó của cậu giờ đã xuất hiện trên biết bao nhiêu trang tin tức kể từ khi cậu ta gia nhập vào cơ quan. Dù tôi có thích cậu ta hay không ưa cậu ta thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng Dex rất biết cách để hòa nhập và khuấy động đám đông. Thế cậu nghĩ vì sao mà Trung úy Sparks lại luôn cử cậu ta tới Bộ phận Quan hệ Cộng đồng? Dex còn có thể khiến đặc vụ bên Bộ phận đó phải khiếp vía nữa chẳng là."

"Coi chừng đấy, Ash. Cậu bắt đầu nói theo kiểu khen ngợi người ta rồi kìa." Sloane không nhịn được, cười nhẹ. Đôi khi, có những khoảnh khắc vô cùng hiếm có mà Sloane phải tự vấn bản thân rằng liệu trong sâu thẳm, Ash có lẽ không hề ghét Dex như cái vẻ bề ngoài mà anh ta thể hiện ra. Hầu hết thì rất khó để có thể đọc được suy nghĩ thật trong lòng của Ash, và điều đó lại càng trở nên bất khả thi khi chính bản thân Ash chủ động giấu nhẹm những ý nghĩ của anh ta với Sloane.

"Biến mẹ cậu đi. Tôi chỉ muốn nói là giờ Dex đã lên một tầm cao mới rồi và có một vài kẻ nào đó bắt đầu nhăm nhe chú ý đến cậu ta, bao gồm cả những kẻ từ cuộc sống trước kia của Dex nữa đấy."

"Rồi thì cậu nói với tôi những điều ấy để làm gì?"

Ash nhún vai, hướng mắt ra chỗ khác. "Cậu đã không còn nhăn nhó, cáu gắt nữa rồi. Gần như là không còn nữa. Mà tôi nghĩ là bản thân cậu vốn tính đã hay cau có sẵn rồi. Tôi không hề muốn có thêm bất kỳ một ai đó, hay thứ gì đó đột ngột nhảy ra và khuấy loạn hết cuộc sống thường nhật của cậu lên một lần nữa đâu."

"Tôi hoàn toàn không hiểu cậu nói gì từ nãy đến giờ, mà thôi, tốt nhất là tôi cũng không nên hiểu làm gì." Việc tồi tệ hơn cả khi Ash tỏ ra bản thân không khác gì một tên khốn chính là lúc anh ta bắt đầu quan tâm tới điều gì đó. Chuyện ấy rất hiếm khi xảy ra, mà một khi đã xảy ra rồi thì Sloane thực sự bó tay, không biết nên làm như thế nào mới phải.

"Tôi nói này, cậu ta là cộng sự của cậu, và đang giúp cậu rất nhiều. Dex là một người tốt, ở với cậu rất hợp."

"Nói đi nói lại nãy giờ, có phải ý cậu là muốn tôi chạy ra không cho cậu ta đi tán tỉnh với mấy anh chàng khác, rồi diệt sạch tất cả mọi khả năng có thể khiến Dex rơi vào một mối quan hệ tình ái hạnh phúc chỉ vì cậu ta hợp với tôi? Có đúng ý cậu là như thế không?"

Ash nhướn mày, trông có vẻ bối rối ra mặt. "À, thì đúng."

"Cậu đúng là... không thể ngờ được mà."

"Tôi biết."

"Đó không phải khen ngợi gì đâu."

"Mẹ nó chứ, thế mà tôi lại nghĩ theo hướng đó đấy." Ash nhìn lại đằng sau, cả gương mặt nhăn nhúm lại. "Mấy thằng chó này."

"Ai cơ?"

"Vài thằng ranh con đang ve vãn Cael và bọn nó hình như không hiểu được ý nghĩa của mấy cụm từ 'biến mẹ chúng mày đi' rồi đấy. Nhiều lúc Cael lịch sự quá thể đáng. Làm sao mà em ấy có thể xé xác mấy thằng trẻ ranh dám sớ rớ đến anh trai của em ấy, trong khi đến lúc bản thân rơi vào tình trạng y như vậy thì lại tỏ ra lịch thiệp thế chứ."

"Cael là một cậu chàng tốt mà." Sloane đáp lại, khẽ nhún vai. "Thêm vào đó, tự em ấy cũng xử lý được."

"Tôi không lo về chuyện ấy. Nhìn thằng kia kìa, cả mặt nó hiện lên đầy sự đểu giả mất dạy."

Sloane rướn người lên, cẩn thận nhìn xung quanh Ash một lượt. Bạn gã nói đúng. Mấy tên đang vo ve quanh Cael đúng là nhìn thấy mà muốn sởn da gà. Không kể Cael từ chối rồi đẩy ra bao nhiêu lần, mấy tên đó vẫn cứ không ngừng quấy nhiễu và xâm phạm vào không gian riêng tư của Cael.

"Tôi đi đã." Ash đứng bật dậy và Sloane chỉ hy vọng rằng người bạn của gã không dần cho mấy tên ranh đó một trận tơi tả. Cứ khi nào có chuyện gì liên quan đến Cael là Ash lại bắt đầu hơi bộc lộ ra ham muốn kiểm soát của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Ash vướng vào mấy vụ xung đột cãi cọ vì Cael, mặc dù đã bao lần Cael phản đối và nói rằng mình không cần Ash đến xen vào. Sloane cảm thấy khá đồng cảm với cậu trau trẻ Therian ấy, nhưng có mấy ai ngăn cản được con tàu đã đạt đến tốc độ tối đa, lao bạt mạng trên đường ray mà chẳng hề có phanh để thắng lại ấy chứ.

Sloane nhận ra cả bàn chỉ còn mỗi một mình gã ngồi đây. Gã lại lén lút nhìn về phía Dex thêm một lần nữa, trái tim của gã đập thình thịch liên hồi khi nhìn thấy cảnh Lou khiêu vũ với Dex. Xem biểu cảm của Dex thì có vẻ như anh không hề thoải mái chút nào, và dường như anh đang cố nói điều gì đó với Lou trong khi tâm trí cậu chàng vốn đang bị nhiều thứ khác thu hút, ví như là đôi môi của Dex chẳng hạn. Hai tay Lou ôm lấy hai bên má Dex, Sloane đứng bật dậy khỏi ghế ngồi. Đêm nay gã đã xem quá đủ chuyện vui rồi.

"Cút đi." Gã vừa mới ra đến cửa quán bar thì đã có ai đó túm tay gã rồi kéo giật lại.

"Này!" Dex kéo Sloane đến chỗ móc treo đồ, đi qua một cánh cửa bên phía tay phải, và hai người dừng lại ở một hành lang trống không, chỉ thấy những bậc thang dẫn xuống dưới tầng hầm và ở phía cuối hành lang là một kho chứa hàng. "Cái quái gì thế hả anh bạn? Tôi vừa mới quay đi một cái thôi thì anh liền bỏ luôn tôi ở lại rồi cứ thế đi về sao?"

Sloane đút hai tay vào trong túi quần, nhún vai. "Tôi biết là hôm nay cậu có người chở về rồi còn gì. Cậu chàng Lou đó có khi đang muốn chở cậu về tận nhà đến chết đi kia kìa." Gã biết là lúc này gã không khác gì một thằng khốn, nhưng mà gã không sao nhịn được. Gã đang rất bực mình, nhưng là bực bản thân mình hau bực Dex thì gã lại không rõ ràng lắm.

"Bỏ ngay mấy thứ anh đang nghĩ trong đầu đi. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau thôi mà."

Đâu có hết, lại còn tán tỉnh, khiêu vũ rồi sờ mó nhau nữa. Thế này ngu thật. Hơn nữa, gã thường đâu cư xử như thế này. Gã chưa bao giờ cảm thấy ghen tỵ mỗi khi Gabe được người khác quan tâm tới cả. Có chăng là vì gã chẳng hề phải bận tâm, lo ngại về việc Gabe sẽ rời bỏ gã mà đi cả. Gabe sẽ không làm mấy chuyện chim chuột hay có những hành động mờ ám với bất kỳ người yêu cũ nào, dù là bạn trai hay bạn gái. Cứ nghĩ đến chuyện Dex có thể buông bỏ một cách dễ dàng tất cả quãng thời gian bên cạnh Lou và rồi lại để cho cậu ta vòng vèo quay trở lại cuộc sống của mình khiến cho gã giận điên người. "Sao cậu có thể tỏ ra như chẳng hề có chuyện gì vậy chứ? Cậu ta đã thẳng tay đá đít cậu trong lúc cậu cần cậu ta bên cạnh nhất, và rồi cậu ta lại đùng một cái từ đâu nhảy ra, tán tỉnh cậu, mà cậu lại cứ thế chấp nhận điều đó giống như những người bạn cũ với nhau sao?"

"Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường thôi. Sao anh lại phải nỏi nóng với tôi như thế chứ? Anh mới là người định vứt tôi ở lại đây một mình cơ mà."

Sloane có thể thấy Dex đang nối giận với gã, và gã không thể hiểu được là vì sao. Dex có cái quái gì để mà nổi giận cho cam đây? Gã đâu có phải là người làm ra mấy hành động chim chuột với người yêu cũ chứ. Sloanw tựa lưng vào bức tường lát gỗ đằng sau, khẽ lắc vai. "Tôi nghĩ là nếu như cậu muốn quay lại với Lou thì tôi chẳng có tư cách gì để mà ngăn cản cậu làm như vậy cả."

"Mẹ nhà anh nữa chứ." Dex lắc đầu, cả gương mặt bắt đầu hơi đỏ lên. Trước khi Sloane kịp hỏi xem Dex bực mình vì chuyện gì thì Dex đã nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt anh cực kỳ sắc bén. "Là vì thế sao? Chỉ có vậy thôi mà anh đã bỏ tôi đi rồi sao? Anh còn chẳng buồn hỏi tôi lấy một câu xem là mọi chuyện như thế nào, hoặc là chuyện gì đang diễn ra, chỉ có ném lại cho tôi đúng một câu 'Này, sống vui tươi cùng bạn trai cũ của cậu nhé.' thôi đấy ư? Anh đúng là thằng khốn nạn."

"Cậu mới là người tỏ ra như thể đã chấp nhận để cho cậu ta quay trở lại cuộc sống của mình cơ mà. Cậu thể hiện như chẳng cố chuyện gì to tát cả. Cậu còn bảo cậu ta đừng đi nữa cơ mà." Sloane nạt lại. Tại sao gã lại để cho cái kiểu tình huống nưc cười như thế này làm gã điên tiết lên cơ chứ?

"Thế anh muốn tôi phải làm gì đây? Đấm em ấy? Hay là bảo em ấy cút con mẹ nó đi hả?"

Sloane đưa tay vò đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng để lấy lại bình tĩnh. "Tôi không biết. Tôi không biết mình nên nghĩ gì lúc này nữa." Mọi thứ đều rất khác lạ với gã. Gã luôn tự cảnh cáo bản thân rằng không được tiến gần hơn nữa, mặc dù đến khi gã nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi.

"Thế nên mới có thứ gọi là giao tiếp đấy, Sloane ạ. Để tôi làm mẫu cho anh xem. 'Sloane à, có phải những gì mà chúng ta đã trải qua với nhau không hề đáng gì đối với anh, đến nỗi sự việc mới chỉ có vậy mà anh đã quay lưng bỏ tôi đi ngay rồi ư?' Đấy, giờ thì anh trả lời tôi xem."

Sloane ném cho Dex một ánh mắt cảnh cáo. "Đừng có giở cái giọng trịnh thượng đó ra với tôi."

"Được rồi, anh nói đúng. Tôi xin lỗi. Tôi đã rất giận, và rồi lại để cái thứ quỷ gì đó mà Bradley pha chế làm đầu óc mù mờ đi mất. Giờ thì anh trả lời tôi đi."

"Tôi sai, được chưa?" Dex còn muốn gã nói như thế nào nữa? Dường như gần đây, tất cả những gì mà gã làm hoặc là xin lỗi Dex, hoặc là tự giải thích cho hành động của bản thân. Gã không hề thích điều này chút nào.

"Làm lại một lần nữa đi."

"Nghỉ mẹ đi." Sloane bắt chéo hai tay trước ngực. Có thể gã đang cứng đầu một cách ngớ ngẩn, nhưng gã không hề thấy thoải mái khi nghe thấy Dex sử dụng chất giọng đó với mình. Và gã lại càng không muốn thừa nhận một sự thật rằng Dex nói đúng. Dex bước lại gần phía gã, nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay chắc nịch của gã xuống khỏi ngực. Sloane để kệ anh làm, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Dex khi anh càng lúc càng nhích lại sát người gã hơn. Gã có thể nhìn thấy sự chân thành đến khẩn khoản trong đôi mắt màu xanh nhạt đó.

"Sloane à."

Sloane đang định đối đáp vài lời cho qua quýt, nhưng khi ánh mắt gã ngước đến biểu cảm của Dex, hai cánh môi hơi khép hờ, và cả gương mặt anh tuấn đó nữa, gã không thể làm nổi. "Không đâu. Những gì giữa chúng ta không phải là vô nghĩa đối với tôi." Gã có thể cảm thấy cơn giận trong lòng đang dần nguôi ngoai. Dex không sai, và Sloane chẳng hề là kẻ tự phụ đến nỗi không dám thừa nhận những sai lầm mà gã đã mắc phải. "Lúc ấy, tôi giận đến mất khôn. Tôi phát hiện ra rằng một mối quan hệ thực sự với một ai đó mà cậu thật lòng quan tâm có lẽ sẽ khiến cậu bị thu hút hơn. Tôi đâu thể trách cậu vì điều đó được."

Hàng lông mày của Dex nhíu chặt lại với nhau. Cơn giận trong anh bùng lên, và anh không khỏi cảm thấy bị tổn thương khi nghe thấy lời nói đầy sự nghi ngờ đó của Sloane. Anh quay người đi chỗ khác. "Anh đúng là thằng khốn kiếp. Trời ạ, chẳng lẽ anh học tập Ash đấy à?"

Sự giận giữ bất thình lình đó của Dex khiến cho Sloane ngỡ ngàng. "Tôi đã làm gì chứ?" Gã nhìn Dex đi đi lại lại một hồi, rồi sau đó thấy anh đứng sững lại, hai bả vai rũ xuống. Lúc này, Dex trông rất chán nản, và Sloane cảm thấy bản thân thật chẳng ra cái đếch gì vì chính gã là người đã khiến cho Dex rơi vào trạng thái cảm xúc như vậy.

"Nếu có lần sau thì hãy nói với tôi, tôi năn nỉ anh đấy. Nếu như tôi không muốn ở bên cạnh anh thì tôi sẽ không cưỡng ép bản thân mình, Hay là anh nghĩ rằng tôi chỉ đang chơi đùa với anh cho tới khi nào tôi tìm thấy được một người tốt hơn để cặp kè?"

"Tôi không hề nghĩ như thế. Là do tôi sai." Sloane ôm chầm lấy Dex, nhận thấy anh có hơi vùng vẫy chống cự. Nếu như gã cứ tiếp tục cư xử như thế này, một ngày nào đó trong tương lai, Dex sẽ chính là người rời xa gã. Và gã không hề thích cái cảm giác mà suy nghĩ đó mang lại cho mình chút nào. Gã siết chặt hai cánh tay ôm lấy Dex, hôn lên bên thái dương anh, hít vào mùi cơ thể của Dex. "Tôi xin lỗi." Giọng gã rất nhỏ. Sau đó, gã cảm thấy Dex vòng tay ôm lấy eo mình rồi siết chặt lại.

Khi biết chắc rằng các thành viên trong đội của gã vẫn đang bận rộn với cuộc vui và không ai biết được hai người họ đã lẩn đi đâu, Sloane nhanh chóng tận dụng cơ hội này, trộm hôn lấy Dex. Nụ hôn rất chậm rãi, gã có thể nếm được hương vị ngọt ngào từ ly rượu còn lưu lại trong khuôn miệng anh, đôi môi anh rất mềm mại và khiến cho máu trong toàn bộ cơ thể của Sloane như đổ dồn hết xuống phần thân dưới của gã. Cả người gã nóng hầm hập. Sloane trượt tay vào bên dưới chiếc áo T-shirt của Dex, những đầu ngón tay vuốt ve làn da đàn hồi dẻo dai với những múi cơ rắn chắc, từ từ chuyển dần xuống bờ mông chắc nịch và bấu chặt lấy. Dex bật ra những tiếng rên rỉ đầy kìm nén từ đôi môi anh, và Sloane yêu chết cái cảm giác người cộng sự của gã đang run rẩy từng cơn trong vòng tay mình. Gã liên tục nhắc nhở mình rằng, chính gã là người đã làm cho Dex run rẩy như vậy. Gã không kìm được, suy nghĩ bắt đầu gợi lên những hình ảnh về cơ thể của Dex không ngừng run lên dưới thân gã, về khi gã hôn anh đến lúc anh không thở nổi, khiến cho anh không thốt lên được lời nào hoàn chỉnh, chỉ có thể thở hổn hển từng hơi, người thấm đẫm mồ hôi.

"Dex ơi? Mọi thứ vẫn... Ồ, wow."

Sloane giật thót mình, vội đẩy Dex ra, hơi thở của gã rất nặng nề, hai mắt trợn ngược lên nhìn chằm chằm vào Lou đang đứng ngay gần đó, há hốc miệng nhìn bọn họ. Chết mẹ rồi.

"Má nó." Dex chỉ thẳng tay vào Sloane. "Anh đấy, anh mà dám bỏ tôi lại rồi chạy một lần nữa thử xem. Tôi sẽ giải quyết chuyện này." Dex túm lấy cánh tay của Lou và kéo cậu ta ra bên ngoài, để lại Sloane đứng đó một mình giữa những tiếng nhạc xập xình vọng tới từ sàn nhảy trong quán, trên môi gã vẫn còn lưu lại hương vị vừa rồi của Dex. Bỏ mẹ thật rồi. Gã đưa tay vuốt mặt mình, trong lòng không ngừng suy tính bước hành động tiếp theo. Được rồi, gã là Đội trưởng của một đội tác chiến chiến thuật trực thuộc Quân đội Hoa Kỳ, nằm dưới sự giám sát trực tiếp của Chính phủ Hoa Kỳ cơ mà. Một tên bạn trai cũ thôi chứ gì, gã vẫn dư sức xử lý mà.

Sloane cân nhắc qua một loạt những phương án. Không phải là gã không có lòng tin để Dex đi giải quyết chuyện này. Sau khi chọn lựa một cách cẩn thận, gã đưa ra hai cách thức khả thi – một là đe dọa Lou, khiến cho cậu ta ngậm miệng lại không dám ho he gì; hai là tận dụng tình huống này để chiếm lấy một vài lợi ích. Phương án đầu nghe hay đấy, nhưng cái sau mới là lựa chọn khôn ngoan. Gã sẽ cho Dex vài phút, sau đó mới bắt đầu tiến vào quán. Dù xử lý bằng cách nào đi chăng nữa, bí mật giữa hai người bọn họ nhất định không được phép lộ ra ngoài.