T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 3 - Chương 4



Sloane đưa mắt nhìn thứ đồ mới xuất hiện trên bàn làm việc của người cộng sự, trong lòng cảm xúc hỗn loạn không thôi. Đó là một chiếc cốc uống café. Đương nhiên, vì đây là Dex, cho nên chiếc cốc uống café đó cũng chẳng phải thuộc loại bình thường gì. Chiếc cốc có in hình của một cậu chàng đang nhảy nhót trên phông nền của một ngày đầy nắng. Sloane đọc thật to và rõ ràng dòng chữ màu đen ở bên dưới hình ảnh cậu chàng nhảy nhót mà chẳng hề có chút biểu cảm hứng thú nào.

"Hôm nay tôi đã đi ị."

Dex cười ranh mãnh, gạt màn hình giao diện trên bàn làm việc của anh sang một bên. "Trùng hợp thế, tôi cũng vậy đó."

"Tôi đang đọc dòng chữ trên cái cốc của em kia kìa, tên khôn lỏi này." Vừa nói xong là gã đã lập tức hối hận liền. Chuyện này rồi sẽ đi theo một hướng kỳ cục cho xem. Gã biết quá mà.

"Thế hôm nay anh không đi ị hả?"

"Tôi sẽ không mang mấy chuyện đi nặng đi nhẹ đó của mình ra để tranh luận với em đâu." Có sai đâu. Đúng là kỳ cục.

Nụ cười vẫn chẳng hề biến mất trên gương mặt Dex dù cho anh dã chuyển sự chú ý của mình về với bản báo cáo. "Anh không nghĩ là mối quan hệ của chúng ta đã đạt được đến mức độ đó rồi hả?"

"Tôi không biết mức độ đó nên là mức độ nào, nhưng tôi còn lâu mới có ý định đi đến cái mức ấy." Gã chẳng hề thấy thoải mái với một số thứ liên quan đến chất lỏng trong cơ thể. Điều đó cũng là lý do tại sao gã gần như bó tay với lũ trẻ con. Trẻ con khiến cho gã sợ đến mất mật. Chúng quá nhỏ bé, lại còn mong manh dễ vỡ. Dường như lũ trẻ đó biết thừa là gã sợ chúng, bởi vì cứ lần nào chúng thấy gã hoặc là gã bị đẩy vào thế phải ôm một đứa trẻ là bọn chúng lại la hét với khóc ré lên. Nghĩ đến đây khiến cho gã phải nhíu mày lại.

Dex quay sang nhìn gã, gật đầu cho có lệ. "Không thảo luận về chuyện ị iếc. Hiểu rồi."

Hai người bọn họ vẫn phải nói chuyện này hay sao? "Đừng nhắc đến từ ấy nữa."

"Từ nào cơ?"

"Ị." Đây đúng là một cuộc đối thoại kì quặc nhất mà gã từng trải nghiệm ở nơi làm việc. Gã cũng chẳng lấy lòng ngạc nhiên khi Dex là đối tượng của cuộc trò chuyện này với gã. Người cộng sự của gã bẻ ngón tay và ngồi lại xuống ghế của mình, ánh mắt anh chứa đầy sự ranh mãnh.

"Tên khốn nhà em." Sloane đứng dậy và giật lấy chiếc cốc uống café rất bình thường mà THIRDS cung cấp của gã. "Sáng nay tôi vẫn chưa nạp đủ cafein vào trong người để đối phó với em rồi."

Dex giơ chiếc cốc uống café trống không của mình lên. "Thế anh hãy làm một người cộng sự chuẩn tốt và lấy hộ tôi một cốc cappuccino được không?"

Sloane ném cho Dex ánh mắt lườm nguýt. "Em muốn tôi đi tới canteen với cái thứ đó?" Gã bước đến bên cạnh Dex rồi bắt đầu lục lọi một hồi các ngăn tủ kéo bàn làm việc của anh, coi như không nhìn thấy một đống đồ ngọt anh chất trong đó.

"Anh đang tìm gì thế?"

"Não của em đấy. Tôi nghĩ có khi nào phần não còn sót lại trong đầu em cũng bị rớt ra ngoài luôn rồi." Sloane đóng ngăn tủ kéo lại rồi tiến ra phía cửa. "Nhớ là đừng để ai dẫm nhầm lên não em khi người ta bước vào phòng mình đấy."

"Chờ chút, tôi đi cùng với anh." Dex nhảy cẫng lên, trong tay nắm chặt chiếc cốc. "Tôi phải nói với anh chuyện này, rất nghiêm trọng đấy."

"Nghiêm trọng với tôi hay nghiêm trọng với em?" Hai người tiến vào khu làm việc chung, đi qua một loạt những văn phòng thuộc sở hữu của các đội tác chiến Quân sự trong Đơn vị Alpha, rồi sau đó tới khu vực lễ tân. Vào thời điểm này trong ngày, mọi thứ khá là trầm lặng, và điều đó cũng là thường thấy mà thôi. Với những sự kiện xảy ra dạo gần đây, Cục của họ lại trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Thậm chí ngay cả khi vụ án liên quan tới phe Liên Minh bị đẩy lên tới Mức độ Nguy hiểm Báo động đỏ và tất cả những vụ án khác đều đã được chuyển giao, điều đó cũng không có nghĩa rằng những vụ án mới khác sẽ không xuất hiện thêm. Tội phạm thì đâu có điều chỉnh lại lịch phạm tội chỉ vì những đặc vụ của THIRDS đang bận đến tối tăm mặt mũi. Trên thực tế, đây chính là thời điểm mà bọn tội phạm còn gia tăng tần suất hoạt động. Sloane mở lời chào hỏi với các nhân viên lễ tân rồi mới đi ra hành lang, hướng đến thang máy.

"Hai điều đó thì khác nhau kiểu gì chứ?" Dex hỏi.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, tất yếu là có sự khác biệt rất lớn chứ. Sau chừng ấy năm hoạt động trên thực địa, Sloane vẫn phải đối mặt với vô số những bất ngờ và tình huống mà gã chưa bao giờ được trải nghiệm trước đó. Và lẽ dĩ nhiên, những trường hợp kể trên thường thì đều xuất phát từ chính cái vẻ thản nhiên và nhã nhặn của người cộng sự bên cạnh gã đây. Ngày làm việc nào của gã cũng đều giống hệt như lại được khai phá thêm một chiếc hộp thần bí nữa. Gã chẳng thể nào đoán trước được bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì. Một tình huống cụ thể chỉ vừa mới xảy ra vào tuần trước bỗng chợt hiện lên trong suy nghĩ của gã.

"Kiểu nghiêm trọng của em chính là 'Ối chao, tôi để lọt mất miếng kẹo dẻo gấu vào bên trong súng phóng lựu đạn rồi.' chứ gì." Gã liếc mắt qua chỗ người cộng sự của mình và thầm tự hỏi rằng làm sao mà người đàn ông bên cạnh gã đây có thể duy trì cái dáng vẻ vô tội đó dù cho mấy cái âm mưu mà anh nghĩ ra có hiểm hóc đến mức độ nào đi chăng nữa.

"Tôi chẳng hề nhận ra việc miếng kẹo ấy bị mắc trong ống ngắm mà, đến lúc biết được thì nó cũng rơi tuột vào bên trong súng luôn rồi còn đâu."

"Suýt chút nữa thì em đã bắn cho tên tội phạm kia lòi cả mắt ra ngoài rồi đấy." Sloane nhắc cho Dex nhớ.

"Cũng may là thứ bằng chứng đó vẫn ăn ngay được luôn."

"Em ghê quá. Mẹ kiếp, số em vẫn còn may chán, súng phóng lựu đạn không hề gặp trục trặc gì. Nếu không thì Letty đã đánh cho em một trận tanh bành rồi." Letty yêu mến Dex nhiều bao nhiêu thì cô cũng yêu quý chỗ thiết bị vũ khí của cô nhiều bấy nhiêu, và cô sẵn sàng nổi máu điên lên khi có ai đó làm hỏng hóc thiết bị vũ khí chỉ vì cái tính bất cẩn. Nhất là khi về sau cô còn phải giải thích với Maddock vì sao cả đội lại phải sử dụng đến ngân sách dành cho trang thiết bị vũ khí và nguyên nhân số trang thiết bị đó không hoạt động được như bình thường.

Hai người bước vào trong thang máy, cảm thấy khá may mắn khi trong thang máy chẳng hề có ai cả. Sloane nhập dấu vân tay và số phù hiệu để thang máy có thể di chuyển xuống tầng thứ 13. Gã chợt nhận ra rằng lượng cafein mà gã nạp vào cơ thể trong mấy thàng gần đây đã tăng lên đến gần gấp đôi. Ánh mắt gã chuyển tới cái người mà có thể coi như chính là nguyên nhân của việc này.

Dex giơ hai tay lên, vẻ hứa hẹn. "Không ăn kẹo dẻo gấu nữa khi đang sử dụng ống ngắm là được chứ gì. Tôi hiểu rồi mà. Điều mà tôi định nói với anh lúc này đây chính là cái kiểu nghiêm trọng của anh đấy."

"Tôi thích cái kiểu mà em giả vờ ngây thơ về vụ ăn kẹo dẻo gấu trên thực địa trong khi miệng em thì vẫn liếng thoắng là bản thân sẽ không bao giờ ăn thứ đó nữa khi sử dụng ống ngắm đấy." Người cộng sự của gã đúng là chuyên gia về chiến thuật đánh lạc hướng, là đối tượng cực kì phù hợp để thực hiện các công tác của Chính phủ.

"Thế anh có muốn nghe điều mà tôi định nói không đây?"

"Nếu mà tôi phải nghe thì nghe vậy."

"Dễ thương ghê nhỉ. Tôi nghĩ là anh nên nhận lời hẹn gặp gỡ với Tiến sĩ Shultzon đi."

Câu nói vừa rồi khiến cho Sloane phải giật mình, gã quay sang nhìn Dex thì thấy anh hoàn toàn nghiêm túc. "Em nói thật sao?" Gã lại nghĩ về ngày đầu tiên mình trở lại làm việc chỉ sau vài ngày gã xin nghỉ phép để chăm sóc cho Dex kể từ khi diễn ra sự kiện ở cơ sở nghiên cứu ấy. Gã đã rất ngạc nhiên khi nhận được một đoạn tin nhắn thoại gửi đến từ Shultzon, ông ta hỏi Sloane rằng gã có muốn đi café rồi cùng trò chuyện với ông ta không. Shultzon còn để lại cả số điện thoại, Sloane cũng đã lưu lại dãy số đó vào trong máy điện thoại của gã những rồi chẳng có lúc nào ngó ngàng đến.

"Lần cuối anh nói chuyện với ông ta là lúc nào thế?"

"Ngoại trừ có trao đổi một chút lúc ở cơ sở nghiên cứu thì lần cuối cùng tôi nói chuyện với ông ấy là khi tôi 16 tuổi và bắt đầu công việc ở THIRDS. Sau đó thì hai chúng tôi không được phép có liên hệ gì với nhau nữa." Cánh cửa thang máy mở ra, Sloane bước ra ngoài, Dex đi sát phía sau gã. "Thậm chí nếu tôi có muốn thì tôi cũng không biết làm thế nào để có thể liên lạc lại với Shultzon cả."

"Biết đâu lần này sẽ có tác dụng đấy."

Sloane chẳng buồn nghĩ thêm chút nào về chuyện đó. "Được rồi. Tôi sẽ gọi điện cho ông ấy khi hai ta trở lại văn phòng làm việc vậy."

"Có cần tôi tránh đi chỗ khác không?"

"Thực ra thì, em ở lại với tôi được không?" Gã cảm thấy hơi xấu hổ khi hỏi Dex điều này, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười rạng rõ trên gương mặt anh thì lòng gã nhẹ nhõm đi nhiều. Có Dex ở bên cạnh, gã sẽ chẳng còn lo lắng nhiều như trước nữa. Sau sự kiện tại cơ sở nghiên cứu, Sloane đã rất cố gắng để quên đi tất cả mọi thứ. Nhưng rồi một lần nữa, khi Sloane nghĩ rằng mình đã có thể để tất cả lại trong quá khứ như bản thân đã từng làm thì mọi chuyện lại đổ sập xuống đầu đã, nghiền ép gã. Đều do một tay Issac Pearce gây nên cả. Tuy vậy, biết đâu Dex nói đúng. Nếu như việc nhìn thấy Shultzon đã khiến cho gã có những giấc mơ về các sự kiện trong quá khứ thì có lẽ vị Tiến sĩ đó cũng có thể làm cho gã dứt hẳn các cơn mộng mị ấy. Cũng rất đáng để thử một lần xem sao.

"Đương nhiên là được." Dex vỗ nhẹ vào người Sloane.

"Cám ơn em." Hai người bước vào khu vực canteen rộng lớn. Nơi đây giống như là một khu siêu thị thực phẩm khổng lồ hơn là một khu canteen dành cho các đặc vụ. Sloane nhìn thấy cả đội của gã tại chiếc bàn gần với cửa sổ mà bọn họ thường ngồi. Khá tuyệt khi có thể nhìn thấy Hudson và Nina cũng tham gia cùng chung với họ. Vào các sáng ngày Thứ Hai, ở canteen đều vô cùng bận rộn vì nhu cầu về cafein khá cao dưới đủ loại hình thức như café, trà hoặc các thức uống bổ sung năng lượng. Từ lúc bắt đầu giờ làm việc cho tới lúc nghỉ ăn trưa, các đặc vụ có nhu cầu đều tới chật kín cả canteen. Dường như chỉ có mình Hobbs và Calvin là hai người duy nhất vắng mặt. Điều này thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hobbs có xu hướng lảng tránh những khu vực lớn và đông người, và nơi nào mà Hobbs xuất hiện thì y như rằng Calvin cũng sẽ ở đó cùng.

Sloane chào hỏi một số đồng nghiệp của gã cũng là các đặc vụ Cục Quân sự trong khi đứng xếp hàng chờ gọi đồ uống. Mọi người rất nhanh đã lấy xong đồ của mình, và Dex đã cầm trong tay cốc cappuccino bọt sữa trông khá tức cười lại rắc thêm bột socola của mình. Gã thấy anh cũng khá là giỏi đấy, vì trong canteen đâu có đề cập gì tới vụ có bán bột socola. Trong lúc Dex bận rộn tâm sự với Levi khi anh ta đang bỏ thêm một gói đường vào cốc café đen đặc của mình, Sloane nhanh chóng gọi một cốc latte vanilla không đường. Gã chẳng hề muốn Dex biết được rằng thói quen uống café của anh đang dần dần ảnh hưởng đến gã mất rồi.

Sau khi nói lời tạm biệt với Levi, Dex và Sloane đi tới hội họp với các thành viên trong đội mình tại chiếc bàn dài màu xám. Ngày hôm nay cũng giống như bao ngày khác. Rosa và Letty đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha, Cael chăm chú vào chiếc máy tính bảng của cậu, Hudson thì bị kẹt ở giữa một cuộc tranh luận có phần hài hước với Ash – người mà lúc này đã quay trở lại với con người thường thấy, chuyên đi khơi dậy đống rắc rối và trút cơn cộc cằn của bản thân ra khắp mọi nơi. Sự khác biệt duy nhất ngày hôm nay đó chính là khoảng cách giữa Cael và Ash. Thường thì hai người bọn họ lúc nào cũng dính lấy nhau, thậm chí ngay cả khi ở trong canteen. Ngày hôm nay Ash ngồi ở phía cuối của chiếc ghế dài, giữa Rosa và Nina, trong khi đó Cael ngồi ở phía đối diện anh ta tại đầu kia của chiếc bàn. Có vẻ như cậu hơi buồn. Sloane ngồi xuống bên cạnh Hudson, Dex thì đi tới ngồi ngay sát bên Sloane.

"Đúng là nực cười." Hudson thở dài một tiếng rồi uống một ngụm trà sữa. "Ở trong một xã hội dân chủ văn minh thì làm gì có thứ gọi là hành vi tự tìm kiếm công lý ngoài vòng pháp luật."

Ash ngả người về phía trước, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn để nhấn mạnh quan điểm của mình. "Tiến sĩ à, nếu như anh vẫn chưa để ý tới, chúng ta chẳng hề sống trong một xã hội dân chủ văn minh đâu. Chúng ta đều bị nhét vào trong một thế giới đầy rẫy những lũ ngốc chỉ biết cắm đầu làm những thứ ngu xuẩn. Chỉ riêng một tuần vừa qua thôi, có bao nhiêu thi thể mà anh đã phải đẩy vào trong cái phòng lab sáng bóng đó của mình rồi nhỉ?"

Hudson nhướn mày. "Điều mà anh đang đề cập đến chỉ đơn thuần nói về số lượng thi thể mà thôi. Đây là tôi muốn nói đến những kẻ Therian có vũ trang đầy đủ, đi khắp nơi xả súng hàng loạt và giết chóc người thường một cách bừa bãi. Bọn chúng làm vậy chỉ đơn giản là vì lấy cái danh nghĩa công lý, nhưng dù cho có thế cũng không thể khiến cho loại hành vi ấy trở nên đúng đắn được. Chưa bao giờ mà bạo lực lại là giải pháp chuẩn mực cả."

"Vậy thì anh cứ thử theo chúng tôi lên thực địa xem, vào chính những thời điểm mà đủ mọi loạn lạc rắc rối xuất hiện cùng một lúc và rồi khi ấy hãy nói với tôi rằng bạo lực không phải là giải pháp chuẩn mực. Có thể ở cái quốc gia nhã nhặn và ưa thích thẩm trà đó của anh, nơi mà lũ khốn chẳng được cấp một khẩu súng để đi cướp ngân hàng thì bạo lực không phải là lựa chọn được chấp nhận, nhưng ở đất nước này lại khác. Anh có biết lần đầu tiên tôi nổ phát súng trong đời của mình là vào lúc tôi bao nhiêu tuổi không? Sáu tuổi đấy. Giờ thì anh nói tôi nghe xem, Tiến sĩ, một đứa trẻ mới có 6 tuổi đã làm gì mà thế đéo nào lại phải bị dạy cách bắn súng thế?" Ash khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường. "Anh muốn nói gì thì nói, nhưng bọn Liên Minh còn đang giúp đỡ chúng ta dồn lũ khốn kia vào chân tường đấy. Chúng ta ấy à, đang trở thành một xã hội toàn những kẻ đạo đức giả rồi. Chúng ta cứ luôn mồm càm ràm rồi than vãn về những chuyện tồi tệ của cuộc sống, nhưng đến lúc có ai đó đưa ra một ý kiến gì đấy thì lập tức đều đồng loạt hét toáng lên cái thứ gọi là các quyền của công dân này nọ."

Wow. Hôm nay có vẻ Ash hăng hái quá nhỉ. Sloane không biết là điều gì đã kích thích người bạn chí cốt này của gã, khiến cho Ash bắn một tràng diễn văn khủng khiếp như vậy, nhưng chắc hẳn phải là điều gì đó nghiêm trọng lắm.

"Mẹ kiếp, đùa ông đây đấy à?" Dex suýt tắc thở, nhìn chằm chằm Ash, và rồi trong lòng Sloane khẽ rên lên một tiếng.

Lại sắp bắt đầu rồi.

"Ông đây nói rất nghiêm túc. Chỉ trong 3 tuần vừa qua, bên Liên Minh còn tóm được nhiều thành viên của hội The Order hơn cả chúng ta làm trong mấy tháng trời đấy."

"Việc ấy là có nguyên nhân cả." Dex lớn tiếng đáp trả. "Tôi chẳng rõ anh có nhớ hay không, nhưng chúng ta đều hoạt động dưới một thứ nhỏ bé lại thực tế có tên là 'luật pháp', và bọn Liên Minh ỉa vãi vào mà quan tâm đến thứ đó. Nếu như chúng ta chỉ biết chạy ra ngoài kia xả súng bắn gục và đánh đến thừa sống thiếu chết bất cứ kẻ nào mà chúng ta không ưa, gô cổ hết vào nhà giam mà chẳng có chút bằng chứng nào hay dưới quy định của điều luật liên quan nào, tôi dám chắc chẳng mấy chốc mà chúng ta cũng sẽ bắt được một đống lũ khốn nạ đó. Tại sao mà anh lại có thể nói đỡ cho bọn Liên Minh kia được chứ?"

"Tôi chẳng nói đỡ cho ai cả. Tôi chỉ đơn giản là đang nói rằng dù chúng ta có thích hay không thì bọn chúng cũng đang giúp chúng ta giải quyết xong công việc hiện tại."

"Và rồi chúng ta lại phải đi theo sau thu dọn và sắp xếp lại cái đống đổ nát mà bọn chúng gây ra kia kìa." Dex độp lại.

"Tùy." Ash lấy điện thoại từ trong túi ra và đứng dậy. Anh ta vừa mới quay đi thì Cael cũng đứng lên theo.

"Ash, em nói chuyện với anh một lát được không?"

"Giờ không được, Cael. Anh phải nghe điện thoại." Ash rời đi, Cael lại ngồi xuống. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng một hồi lâu, mọi người đang ngồi cạnh bàn đều im lặng. Rõ ràng không chỉ mình Sloane nhận thấy sự cộc cằn vừa rồi của Ash. Chuyện vừa rồi là thế quái nào thế? Ash chưa bao giờ từ chối Cael một cách thô lỗ như thế cả.

"Mọi người, em xin phép." Cael cầm chiếc máy tính bẩng lên rồi vội vàng đi về hướng đối diện với Ash. Sloane nhận ra Dex bóp chặt lên đùi gã một cái rồi đứng dậy đuổi theo cậu em trai của mình.

"Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?" Letty hỏi.

"Tôi cũng không biết. Dạo này Ash có hơi... trầm lặng." Rosa quay sang phía Sloane. "Anh nên nói chuyện với anh ta xem sao. Mấy tuần nay Ash cứ như tách mình ra hẳn với mọi người vậy, và anh ta cũng sẽ chẳng tâm sự gì với ai khác nữa đâu. Ash vốn không phải kiểu người hay thích tâm sự chia sẻ, nhưng tôi thấy hơi lo. Lâu nay chẳng thấy anh ta nói được câu nào chọc ngoáy châm chích tôi rồi đấy.'

"Tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi chúng ta đánh giá thái độ của Ash thông qua số lượng những câu nói không đứng đắn của anh ấy đâu." Hudson lẩm bẩm, lại uống thêm một ngụm trà nữa.

"Ai cũng có những dấu hiệu kín đáo riêng của bản thân mà." Rosa cất tiếng. "Ví dụ nhé, như anh uống càng nhiều trà trong một ngày thì cho thấy rằng anh đang ở mức độ căng thẳng tương đương."

Bàn tay cầm cốc trà của Hudson đột nhiên khựng lại giữa chừng. Anh ta cau mày rồi nhìn chằm chằm vào cốc trà vẻ như trách móc rồi mới đặt cốc trà xuống. "Thế mà lại bị món đồ uống yêu thích phản bội."

"Đây là cốc trà thứ tư của anh ấy trong sáng ngày hôm nay rồi đấy." Nina khẽ nói, trên gương mặt là một nụ cười tươi rói.

"Cám ơn nhé, tình yêu à." Hudson thở dài rồi lại tiếp tục uống trà.

Sloane không thích tình trạng trước mắt này chút nào. Hudson luôn là một người đàn ông vững vàng và trầm tĩnh. Đương nhiên, việc tham gia vào một cuộc đối thoại với Ash chính là một cách chắc chắn nhất để khiến cho người khác phải tăng xông, nhưng theo như lời mà Nina vừa mới nói, dường như Hudson đã cảm thấy lo lắng không yên từ lâu trước khi anh ta tranh luận với Ash rồi. "Hudson, anh vẫn ổn chứ?"

Hai má của Hudson hơi đỏ lên khiến cho Sloane phải tự vấn lại bản thân rằng gã có nói gì mà làm cho Hudson phải phản ứng như thế.

"Mọi thứ đều vô cùng ổn. Cám ơn nhé, Sloane. Chỉ là ai cũng có lúc này lúc nọ đó thôi."

Nina nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói. "Lúc này lúc nọ chính là cái lúc mà Sebastian Hobbs xuất hiện tại phòng lab để nhận kết quả khám nghiệm và trông anh ấy vẫn rất vui vẻ và khỏe mạnh."

Cốc trà trong tay của Hudson kêu "cạch" một cái xuống mặt bàn. "Trời ơi là trời, Nina ơi."

"Sao nào?" Nina chớp mắt, dáng vẻ rất vô tội.

Thảo nào. Nghe vậy là có thể hiểu rồi. Sloane mỉm cười nhìn Hudson đầy cảm thông. Nếu như có bất cứ một tấm gương cảnh cáo nào về mức độ nguy hiểm khi rơi vào lưới tình với đồng nghiệp trong cùng một đội tác chiến thì chính là người trước mắt gã đây. Nói vậy, Sloane vẫn tự cảm thấy mỉa mai thay cho bản thân gã. Tuy nhiên, Sloane không phải là Sebastian Hobbs. Seb yêu Hudson đến điên cuồng rồi, yêu điên đến mức khiến cho anh ta trở nên bất cẩn, bất tuân các điều luật nguyên tắc, và rồi khiến cho tất cả những người có liên quan đến phải nhận lấy một hậu quả vô cùng khủng khiếp.

Một đặc vụ phải phạm vào sai lầm vô cùng nghiêm trọng thì mới bị điều chuyển sang đội khác, và Seb thì không chỉ đơn giản là phạm sai lầm, mà anh ta còn khiến cho người khác phải hãi hùng. Sự kiện khi ấy đã hủy hoại mối quan hệ giữa Hudson và Seb mặc cho tình cảm của cả hai dành cho đối phương vẫn còn cực kì sâu đậm. Thực sự rất tàn nhẫn. Hai người họ khi ở chung với nhau vốn cực kì gắn bó thân thiết.

Thời điểm đó, Sloane đã rất nỗ lực để giúp đỡ người bạn này – đồng thời cũng là một thành viên trong đội gã, nhưng tình yêu đã khiến cho con người Seb thay đổi một cách chóng mặt. Rồi đến cuối cùng, Sloane chỉ đành bất lực đứng nhìn một người đặc vụ cừ khôi bị phá hủy và mất kiểm soát hoàn toàn. Sloane không bao giờ cho phép bản thân gã lại một lần nữa sa vào con đường tự hủy hoại đó. Gã quan tâm đến Dex rất nhiều, và gần như gã sẽ làm mọi thứ vì anh. Nhưng yêu đến mù quáng, thậm chí còn sẵn sàng liều lĩnh đánh đổi tất cả mọi thứ ư? Vứt bỏ cả sự nghiệp mà gã đã phải cật lực phấn đấu nỗ lực ư? Cả sự an toàn cho các thành viên trong đội, của những người xung quanh gã ư? Gã cho rằng bản thân có nhận thức rất rõ về vấn đề nầy. Ngoài ra, hiện giờ tình trạng của gã và Dex vẫn ổn định mà chẳng cần nói đến chuyện tình yêu gì đó đấy thôi. Cả hai mới chính thức hẹn hò với nhau được vài tháng trước, và đôi bên đã phải vô cùng vất vả mới có thể đi được tới mức độ đó.

Mọi người lại bắt đầu tiếp tục trò chuyện với nhau, Rosa đổi sang một chủ đề nói chuyện khác, Hudson thì nhẹ nhõm đi trông thấy. Sloane lên tiếng chào mọi người, không mấy tình nguyện cầm chiếc cốc của Dex lên và trở về văn phòng làm việc. Suy nghĩ của gã lại vẩn vơ về mối quan hệ của chính bản thân mình. Có đôi lúc gã lại tự hỏi rằng phải chăng hai người bọn họ đang tiến triển nhanh quá hay không. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, đôi bên đã xuất hiện sự hấp dẫn về mặt thể xác vô cùng mạnh mẽ, và rồi sự hấp dẫn đó lại phát triển thành cảm xúc tình cảm. Nếu như Dex không chủ động mở lời, liệu rằng giờ đây Sloane có còn đang rối rắm về việc nên chính thức hoàn toàn với Dex hay không? Gã sẽ tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ của cả hai chứ? Thiết bị liên lạc của Sloane nháy lên cắt ngang dòng suy nghĩ của gã. Gã chạm vào thiết bị và cất tiếng nói.

"Brodie nghe đây."

Giọng nói của Trung úy Sparks vang lên qua thiết bị. "Sloane, tới văn phòng làm việc của tôi một lát được không?"

"Vâng, thưa sếp. Tôi tới ngay đây."

"Cám ơn cậu."

Sloane bước vào thang máy, tự hỏi chẳng biết chuyện mà Trung úy muốn nói đến với gã là chuyện gì. Biết đâu cuối cùng thì bọn họ cũng đã tìm được điểm đột phá trong vụ án rồi. Ít phút sau, gã tiến vào bên trong văn phòng làm việc của Trung úy Sparks. Bà ra hiệu cho gã đóng cửa lại. Gã làm theo rồi ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Sparks, kiên nhẫn đợi cho bà nhập xong dữ liệu trên màn hình giao diện. Sau khi nhập xong, Sparks ngả người dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn gã. Ánh mắt của bà chuyển đến hai chiếc cốc café ở trên tay Sloane.

"Chọn cốc uống café ấn tượng đấy."

Gã nhìn xuống hai chiếc cốc trên tay mình, bỗng chợt nhận ra gã hoàn toàn quên khuấy đi mất chiếc cốc in chữ "ị" to đùng của Dex. Gã cảm thấy mặt gã lúc này đã đỏ ửng hết cả lên rồi.

"Tôi mạnh dạn đoán rằng chiếc cốc đó chính là của đặc vụ Daley."

Sloane hắng giọng rồi gật đầu. "Sếp đoán đúng rồi."

Bà mỉm cười. "Tôi biết là cậu ấy sẽ rất phù hợp với đội của cậu mà."

Cũng khá là trớ trêu khi tất cả mọi người đều nhận ra điều đó trước cả Sloane. Gã phải mất nhiều thời gian hơn các thành viên khác trong đội mới có thể thấy rõ được điểm ấy, nhưng đến giờ phút này thì Sloane chẳng thể nào tưởng tượng nổi đến việc bản thân bị phân cho một người cộng sự nào khác nữa. Nụ cười trên gương mặt của Sparks nhạt dần, bà lại quay trở về với dáng vẻ giải quyết công vụ thường thấy.

"Tôi gọi cậu đến đây hôm nay là bởi hai chúng ta vẫn chưa có cơ hội để trò chuyện với nhau kể từ sau sự kiện ở cơ sở nghiên cứu đó. Tôi muốn biết trạng thái dạo này của cậu có ổn định hay không."

"Tôi vẫn ổn. Cảm ơn sếp đã quan tâm." Mặc dù gã rất cảm kích sự quan tâm của Trung úy, nhưng tại sao đến bây giờ Sparks mới hỏi đến gã chứ không phải là ngay sau khi diễn ra vụ việc tại cơ sở nghiên cứu vào mấy tháng trước đó? Tuy vậy, gã vẫn rất vui khi Sparks đã dành thời gian để trò chuyện riêng với cá nhân gã. "Cũng cám ơn sếp vì đã không đình chỉ công tác của tôi." Gã lại nói thêm.

"Tôi nghĩ là cả hai chúng ta đều biết rằng cậu sẽ không bao giờ bị đình chỉ công tác. Dù cho có những lúc phương pháp giải quyết vấn đề của cậu không đi theo thông lệ, nhưng kết quả của cậu thu được vẫn rất khả quan. Lúc nào cũng thế cả. Cục trưởng Cục Quân sự Therian cũng nhận thức được rõ điểm ấy. Ông ấy rất ấn tượng với cậu đấy."

Sloane không nén nổi sự ngạc nhiên bởi gã chẳng làm gì ngoài việc ám chỉ rằng ông ta chỉ là một tên khốn kiếp thông qua cuộc nói chuyện điện thoại. "Thật vậy sao?"

"Cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Sloane ạ. Cậu không chỉ giải thoát thành công Tiến sĩ Shultzon, giải cứu được cộng sự của mình mà còn loại bỏ các mối nguy hại và không làm tổn thất đến tính mạng của công dân hoặc các đặc vụ liên quan." Sparks hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén của bà gắn chặt lên người Sloane. Bà ấy vẫn còn điều gì chưa nói ra nữa đây?

"Tôi không có lựa chọn nào khác." Gã trở nên căng thẳng. Đến tận lúc này, Sloane hiểu rất rõ con người ngồi đối diện gã đây. Sparks đang tìm kiếm một thứ gì đó. Rồi bỗng nhiên, gã chợt nhận ra. "Chờ đã. Chính xác thì sếp đang muốn hỏi gì tôi? Về lệnh vô hiệu hóa các mối nguy hại của tôi hay là động cơ thực sự của tôi phía sau lệnh đó?" Và thế quái nào chuyện này lại đến muộn như vậy chứ? Thời điểm đó, gã đã tuân theo chính xác tất cả các quy định và nguyên tắc được đề ra. Gã đã cung cấp lời khai, viết báo cáo, vượt qua bài kiểm tra đánh giá tâm lý, thậm chí gã còn tới gặp bác sĩ tâm lý mà THIRDS chỉ định cho mình – một hành động đã trở thành thói quen sau khi kết thúc mỗi vụ nổ súng có xuất hiện thương vong.

Sparks nhún vai. "Tôi nghĩ rằng cậu đã ngăn chặn được một kẻ tội phạm là người thường vô cùng nguy hiểm, kẻ đã làm tổn hại đến mạng sống của rất nhiều người dân vô tội và của cả hai người cộng sự bên cạnh cậu nữa."

Tốt nhất là gã nên tảng lờ đi chuyện Sparks nhắc tới việc Issac đã làm tổn thương đến cộng sự của gã. Bà ấy biết vô cùng rõ ràng rằng tên đó đã làm ra những chuyện còn khốn kiếp hơn thế nhiều. Thực ra, đến giờ gã mới nghĩ lại... "Cộng sự của tôi và Tiến sĩ Shultzon sẽ chẳng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm ấy nếu như THIRDS hoàn toàn trung thực về tình trạng của cơ sở nghiên cứu đó. Chính sếp cũng nói rằng cơ sở ấy đã bị dừng hoạt động rồi."

"Đó là thông tin mà tôi có được vào thời điểm ấy. Chúng ta đã trao đổi về vấn đề này ở cuộc họp giao ban của cậu rồi mà Sloane."

"Đúng thế, và tôi vẫn chẳng hề có được một câu trả lời xác đáng nào cả." Và có lẽ cho đến tận lúc này gã cũng sẽ chẳng nhận được thêm lời giải đáp nào nữa đâu.

"Tôi sợ là tôi sẽ không thể đưa thêm bất cứ thông tin nào khác cho cậu nữa. Tất cả những gì mà cậu cần được biết hiện tại đó chính là cơ sở nghiên cứu ấy đã bị niêm phong hoàn toàn. Mọi trang thiết bị đều đã được chuyển đi hoặc đem đi tiêu hủy. Cả tòa nhà đã được cho thuê lại rồi."

"Còn thứ hợp chất đó thì sao?"

Ánh mắt của Trung úy Sparks hướng lên, chạm đúng tầm nhìn của Sloane. "Không phải chuyện trong phận sự của cậu. Cậu là một đặc vụ của Cục Quân sự. Nhiệm vụ của cậu gắn chặt với đội mà cậu dẫn dắt cùng với cả những công dân của thành phố New York này. Những gì cậu nên biết thì cậu sẽ nhận được thông báo."

Sloane ngậm chặt miệng, không nói gì. Đáng lẽ gã nên hiểu rõ rằng gã sẽ không nhận được thêm bất kỳ câu trả lời nào nữa. "Thứ lỗi cho tôi, thưa Trung úy Sparks, nhưng tôi vẫn không rõ lý do tại sao sếp gọi tôi tới đây." Và chắc chắn Sparks không gọi gã đến đây chỉ vì để hỏi thăm tình trạng của gã hiện tại.

"Cơ quan của chúng ta được xây dựng từ nền tảng là những đặc vụ như cậu và Keeler. Cậu không hề ngần ngại lảng tráng khi phải đưa ra những quyết định khó khăn. Cậu luôn thực hiện những điều vốn cần thiết phải được hoàn thành."

Sloane khá bối rối. Tại sao bà ấy lại nói với gã những điều này? Gã mở miệng định hỏi thêm gì đó thì Sparks đã đứng dậy, vuốt thẳng bộ quần áo đang mặc trên người rồi ra hiệu về phía cửa văn phòng.

"Cám ơn cậu, Sloane. Cậu đi được rồi."

Cái quái gì thế? Sloane đứng dậy, gật đầu với Sparks. Gã tiến về phía cửa, bỗng nhiên Sparks lên tiếng khiến gã chững lại.

"Sloane này?"

Gã quay người lại nhìn Sparks và phải giật thót vì những gì trước mắt gã. Con ngươi trong đôi mắt màu xanh trầm lắng của bà co lại khiến cho đôi mắt ấy giờ đây gần như chuyển sang màu đen thẫm. Ánh mắt sắc lạnh cùng vẻ ngoài lạnh lùng của bà làm cho gã cảm thấy ớn cả sống lưng, dù cho trên gương mặt của bà nụ cười chưa hề tắt. Đây chính là dáng vẻ của loài thú dữ săn mồi họ Mèo đã đi qua lằn ranh sống chết rất nhiều lần. Có thể gã chỉ biết được đủ phần nào về quá khứ của Trung úy Sparks, nhưng có gì đó mách bảo gã rằng hai người bọn họ chẳng hề khác biệt là bao. Trung úy Sparks cũng có phần quỷ dữ trong con người mình, và bởi những lý do mà đến giờ gã vẫn chưa được tỏ tường, dường như chính cái chết của Issac Pearce đã kìm hãm phần tăm tối đó lại. Ít nhất thì cũng được một thời gian. Sloane biết rất rõ cảm giác đó.

"Điều này nói riêng giữa cậu và tôi, Sloane. Cả hai ta đều biết rõ rằng cậu có thể bắt sống Issac Pearce."

Cằm Sloane siết chặt lại. "Cám ơn sếp vì đã truy hỏi tôi sau khi tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thưa Trung úy." Nói xong, gã rời khỏi văn phòng.

Trung úy Sparks đang cố truyền tải điều gì đó tới Sloane, và giờ thì gã cũng đã nhận ra đó là điều gì rồi. Có một điều mà gã dám chắc đó chính là việc Trung úy Sparks nói chẳng hề sai. Tất cả đều giống như những gì mà bà đã nói. Gã chỉ thực hiện những điều cần phải được hoàn thành mà thôi. Mọi chuyện chỉ có như thế, không hơn không kém.

Sloane bước vào văn phòng làm việc với một tâm trạng buồn bực. Ít nhất thì cho tới lúc gã nhìn thấy Dex. Gã mỉm cười khi trông thấy cái nhíu mày đầy lo nghĩ trên gương mặt của người cộng sự. Cũng thật kì lạ bởi chỉ cần nhìn thấy Dex thôi là tâm trạng Sloane đã sáng sủa lên rất nhiều. Thậm chí là Dex có khiến cho gã điên cả đầu đi chăng nữa. Sloane vui vẻ búng nhẹ vào một bên tai của Dex, khẽ mỉm cười khi người cộng sự của gã giật bắn mình.

"Trời đất quỷ thần ơi, rồi đến một ngày nào đó chắc anh khiến cho tôi phải lên cơn đau tim mất thôi."

"Không đâu. Chính là mấy thanh socola chiên cuộn thịt nướng kia của em mới khiến em lên cơn đau tim đấy." Gã ngồi xuống bàn làm việc của mình. Nói đến vậy những gã cũng chẳng nhận lại được phản ứng gì từ Dex. Cho dù người cộng sự của gã đang trầm tư suy nghĩ về vấn đề gì thì chắc chắn vấn đề đó cũng khiến anh vô cùng bận lòng. Sloane chợt đoán ra phần nào. "Cael sao rồi em?"

"Chạy khắp nơi khắp chốn chỉ vì cái tên khốn kiếp nào đó. Tôi không hiểu nổi tên đó bị cái quái gì nữa. Cael lại chẳng tâm sự gì với tôi cả."

"Rosa cũng đang lo cho hai người bọn họ lắm."

Dex ngả người về sau, hai bàn tay đặt ở trước bụng. Ánh mắt của Sloane bị những đường nét cân đối trên cơ thể của Dex thu hút. "Anh có nghĩ là Ash thực sự tin vào mấy thứ nhảm nhí mà anh ta mới phun ra về bọn Liên Minh không?"

"Em biết tính Ash mà. Cậu ta luôn thích khuấy tung hết mọi thứ lên."

"Tôi biết. Nhưng anh ta lại cho rằng lũ đó làm việc còn tốt hơn cả chúng ta ư?"

"Dex, Ash luôn thích khiêu khích người khác. Và mỗi khi có liên quan tới em thì cậu ta đúng là thành công rất rực rỡ. Lúc nào tôi cũng nhắc nhở em là đừng để Ash dắt mũi em đi mà." Sloane biết rằng nói thì dễ hơn làm nhiều lắm, nhưng có đôi lúc gã lại tự hỏi rằng liệu Dex đã cố gắng tảng lờ đi những trò đánh động của Ash hay chưa. Người cộng sự của gã thường ngày vẫn rất vui vẻ và thân thiện, đó là một điểm tích cực, bởi lẽ Sloane dám thề rằng, có thi thoảng gã đã bắt được một vài nét tối tăm mờ nhạt bên dưới gương mặt tươi tắn đó của Dex. Gã biết, người cộng sự của gã cũng có hơi nóng tính, nhưng anh lại hiếm khi thể hiện điều đó ra ngoài trừ những thời điểm anh thực sự tức giận về một thứ gì đó.

"Tôi cố rồi nhưng không được. Có vẻ như anh ta sở hữu loại siêu năng lực làm cho người khác nổi điên lên đấy."

Sloane rút chiếc smartphone từ trong túi ra, trượt mở màn hình rồi ấn vào mục danh bạ liên lạc và tìm kiếm số điện thoại của Tiến sĩ Shultzon. Trì hoãn việc này lâu hơn cũng chẳng có ích lợi gì cả.

"Anh đang định gọi cho ông Shultzon sao?"

"Ừ." Ngón tay của gã cứ do dự ở biểu tượng gọi đi. Gã ngước lên nhìn, Dex ném cho gã một nụ cười khích lệ rồi giơ ngón tay cái lên. Sloane không nhịn được mà khẽ cười. Cảm thấy tâm trạng phần nào tốt hơn, gã hít một hơi thật sâu rồi nhấn vào biểu tượng trên màn hình. Nhạc chờ reo lên hai tiếng rồi giọng nói của vị Tiến sĩ vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

"Alo?"

"Xin chào, có phải Tiến sĩ Shultzon đó không?"

"Sloane à, thấy cậu liên lạc thế này, tôi mừng quá."

Sloane đưa tay chà xát phần dây khóa của chiếc túi chiến thuật gắn ở phần bắp đùi trong lúc nói chuyện cùng với Shultzon, gã hy vọng rằng làm như vậy có thể xoa dịu bớt đi phần nào sự căng thẳng trong lòng lúc này. "Cháu mong chú không ngại việc cháu gọi điện cho chú như lần trước chú nói với cháu."

"Ồ, ngại gì chứ."

"Cháu nghĩ hai chú cháu ta nên gặp nhau. Đi uống café rồi tâm sự chút."

"Đương nhiên rồi!" Giọng nói của Shultzon nghe có vẻ khá phấn khích trước lời đề nghị. "Khi nào cháu có thời gian thì ta đi."

"Chiều nay thì sao chú?"

"Được, rất tuyệt. Cháu qua nhà chú có được không? Chú đang đợi hàng bên dịch vụ chuyển phát nhanh."

Gần được rồi. "Được ạ. Cháu sẽ gọi điện cho chú trên đường đi tới nhà chú."

"Được rồi. Gặp cháu sau nhé."

Sloane ngắt điện thoại. Gã làm được rồi. Gã đã thực sự liên lạc và sắp xếp một cuộc gặp gỡ với Tiến sĩ Shultzon. Trời đất, nếu như mới chỉ nói chuyện với ông ấy qua điện thoại thôi mà gã đã căng thẳng đến vậy rồi, tới khi gặp mặt thực sự thì gã sẽ thành ra thế nào nữa đây? Gã đang định kể với Dex về buổi gặp gỡ với Shultzon thì bỗng nhiên gã nghe thấy một âm thanh.

Xoẹt.

Không thể nào. Sloane nhìn chằm chằm vào Dex. Anh gần như nín thở, há hốc mồm, ánh mắt gắn chặt vào phía sau vai Sloane. Trái tim Sloane đập điên cuồng, gã chậm chậm xoay ghế lại, nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng gã đã thành sự thực. Gã thốt ra một âm thanh cực kỳ quái lạ, rồi sau đó hét lên một tiếng đầy ai oán.

"Trời đất ơi, Sếp!"

Maddock đứng đó, trên gương mặt ông là một nụ cười sáng ngời, một bên tay cầm chiếc kéo, tay còn lại đang nắm một nhúm tóc của Sloane. Sloane hoảng loạn vô cùng khi cảm thấy phần tóc ở phía bên trái sau gáy gã đã cụt hẳn đi một đoạn. Gã mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bật ra những tiếng uất nghẹn nức nở.

"Tôi đã nói với cậu đi cắt tóc từ hai tuần trước đó rồi. Giờ thì cậu không còn lựa chọn nào khác đâu."

"Sếp đồ sát tóc của tôi rồi!"

"Cậu nên tới chỗ thợ cắt tóc, thợ tạo kiểu tóc hoặc cái chỗ khỉ gì đó mà ngày nay mấy người trẻ các cậu thường nhắc đến đấy. Đi cắt tóc đi, nếu không thì tôi sẽ gọt luôn phần tóc còn lại đấy." Maddock đặt chỗ tóc của Sloane lên bàn làm việc của gã rồi vừa thong thả đi ra ngoài vừa ngâm nga mấy giai điệu lời ca nào đó về việc đi cắt một kiểu đầu mới.

Sloane chỉ còn biết rên rỉ rồi nhặt nhúm tóc rơi vãi của gã lên.

"Tôi thề là tôi không hề nhìn thấy ông ấy xuất hiện, lúc nhận ra thì đã muộn mất rồi." Dex nói, đi một vòng và nghiền ngẫm mái tóc của Sloane. "Ôi giời ơi."

"Tôi không tin nổi là ông ấy lại làm thế." Sloane đúng là một gã ngốc. "Sau chừng ấy năm dọa nạt là sẽ cắt tóc tôi, thế mà ông ấy lại làm thật rồi." Là sự thật. Gã đâu có thể đổ lỗi cho ai khác. Maddock đã liên tục cảnh cáo gã. Sloane luôn để tóc dài hơn so với quy định của THIRDS và lúc nào cũng phải đợi đến phút cuối cùng mới chịu đi cắt tóc.

Dex ngồi lên cạnh mặt bàn làm việc của Sloane. "Tôi rất tiếc, anh trai ạ. Hơi khó chấp nhận thật đấy. Tôi giúp gì được anh không?"

"Em chuyển văn phòng sang chế độ riêng tư được không?"

"Được rồi." Dex đi tới chỗ bảng điều khiển và nhập số phù hiệu cùng với quyền hạn bảo mật. Mặt kính xung quanh chuyển sang màu trắng, cả văn phòng đã được bảo mật. Sau đó, Sloane bùng nổ, khùng lên chửi loạn một trận. Gã nổi điên lên chẳng buồn kìm nén, thốt ra đủ mọi loại từ tục tĩu mà gã còn không nhận ra là mình có biết những từ đó. Khi gã xả giận xong, cả gương mặt gã đỏ bừng, gã chửi đến mức hụt cả hơi.

"Cha em đúng là quỷ dữ." Sloane đau khổ lẩm bẩm. Dex đang ngồi trên mặt bàn làm việc của Sloane xích tới gần gã. Anh tiến sát đến trước mặt Sloane, dừng lại, rồi dang hai tay ra. Sloane cắn môi, nhích ghế về phía trước để gã có thể ngả đầu lên đùi Dex.

"Nào, được rồi mà." Dex xoa đầu Sloane, nhẹ nhàng an ủi gã. "Trận bùng nổ vừa rồi dữ dội quá đấy. Tôi không biết là anh cũng có phần tính cách đó trong người. Tôi còn chẳng biết được hai từ cuối cùng mà vừa nãy anh nói có nghĩa là gì nữa đấy."

"Là tiếng Đức, tôi đoán thế. Tôi tình cờ nghe được Sasha bên Cục Trinh sát hét lên mấy từ đó khi ổ cứng của cậu ta bị vài loại virus khó chơi xóa trắng. Tôi cũng chẳng biết nghĩa là gì, nhưng mà nghe qua... chắc cũng phù hợp trong tình huống này." Gã ngẩng đầu lên, đặt cằm mình trên đùi anh. "Tôi phải đi cắt tóc thật rồi."

Dex run cả người khi bàn tay anh sượt qua phần tóc bị cắt nham nhở ở sau gáy Sloane. "Ừ, đi đi. Tóc kiểu này thì không có cách nào sửa lại cho thời thượng được đâu."

"Rồi, cám ơn em." Sloane đứng dậy và đặt lên môi Dex một nụ hôn. "Nhắn lại với quý ngài ác quỷ kia là tôi về sớm. Tôi sẽ đến chỗ Marcus để sửa lại kiểu tóc này và sau đó vòng qua nhà Shultzon. Tôi sẽ liên lạc với em sau. Nếu như có chuyện gì thì nhớ gọi báo với tôi đấy."

"Được rồi. Chúc hai kế hoạch của anh diễn ra thuận lợi may mắn nhé."

Sloane nháy mắt với Dex rồi bước ra khỏi văn phòng. Trên đường đi tới chỗ thang máy, gã cố gắng chỉ nghĩ về mình kiểu tóc mới và tảng lờ đi buổi hẹn gặp ở sau đó. Chẳng có lý do gì mà gã lại phải lo lắng cả. Trước kia, vào một khoảng thời gian, Shultzon đã trở thành một phần chính yếu trong cuộc đời của gã, nhưng điều đó đã thay đổi từ rất lâu rồi. Gã có thể làm được. Gã nhất định phải làm. Đó là cách duy nhất để khôi phục lại trạng thái bình thường sau khi cuộc đời của gã lại bị làm cho rối tung lên kể từ khi gã đặt chân trở về cơ sở nghiên cứu nọ. Ít nhất thì lúc này đây gã có thể thả lỏng vì những cơn ác mộng ấy chỉ còn là trong giấc mơ của gã mà thôi.