T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 3 - Chương 5



Nhờ vị Trung sĩ nào đó đã xoẹt cho gã vài đường khủng bố trên đầu mà Sloane bắt buộc phải đến gặp thợ tạo kiểu tóc. Khi người thợ nhìn thấy mái tóc bị "đồ sát" của Sloane, anh ta đã không kìm nổi mà chửi ầm lên rồi sau đó mới lầm nhẩm những lời cầu nguyện vị Thánh nào đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Ít nhất thì anh chàng Marcus đây cũng có lòng cảm thông và thương tiếc cho mái tóc của gã. Sau khi cắt tỉa lại mái tóc và sấy khô hoàn chỉnh, Sloane mới cảm thấy tâm trạng của gã tốt lên được hơn chút. Gã vẫn có thể luồn những ngón tay vào vuốt mái tóc của mình, dù rằng giờ đây chỉ là ở phần đỉnh đầu mà thôi. Hai bên thái dương của gã bị cắt ngắn cụt ngủn làm cho một vài sợi tóc bạc lấp ló phản chiếu lại thứ ánh sáng ban ngày trông giống hệt như những tấm năng lượng mặt trời. Ít nhất thì khi người khác mới nhìn qua sẽ có cảm giác như vậy. Marcus cũng đề nghị cạo sạch phần cằm lún phún râu quai nón của gã, nhưng Sloane lại quyết định sẽ cứ để nguyên như vậy để chọc tức Maddock. Dù sao thì lần tới, nếu như Maddock lại tiếp tục xuất hiện đằng sau gã với một chiếc dao cạo râu thì gã cũng không còn bị ngỡ ngàng nữa. Thực sự hành động của Maddock vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí so với những người đồng sự loài người khác còn nhanh nhẹn hơn. Chắc hẳn ông đã rèn rũa được kĩ năng đó của bản thân thông qua quá trình nuôi dạy hai đứa trẻ nghịch ngợm láu cá của mình đây mà.

Tiếng vặn ổ khóa vang lên ở đầu bên kia của cánh cửa trước mặt khiến cho Sloane không khỏi lo lắng, gã hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc. Trời ạ, gã đâu còn là một đứa trẻ như trước nữa. Dù lúc này gã không khoác trên mình bộ đồng phục tác chiến của THIRDS nhưng tấm phù hiệu được gắn vào bên hông thắt lưng và khẩu súng ngắn được đặt trong bao da đeo ngang qua vai ẩn dưới lớp áo khoác đã nhắc cho gã nhớ gã là ai, là người như thế nào ở hiện tại. Khi cảnh cửa mở ra và gã đối diện với khuôn mặt của một người đàn ông vừa là vị cứu tinh của đời gã, vừa là người mà gã sợ hãi nhất, Sloane nhận ra rằng việc duy trì được vẻ mặt bình tĩnh và thái độ thản nhiên là điều thực sự vô cùng khó khăn với gã, không hề giống như những gì mà gã từng tưởng tượng ra.

"Sloane à." Tiến sĩ Shultzon chào đón Sloane bằng một nụ cười tươi tắn cùng với một cái ôm nhẹ. "Gặp được cháu làm chú mừng quá."

Sloane chỉ gật đầu đáp lại. "Vâng, thưa chú."

"Nào, cháu vào nhà đi." Shultzon bước sang một bên nhường đường cho Sloane. Gã cảm thấy thật lạ lùng khi bản thân quay trở lại nơi này với tư cách thăm hỏi cá nhân. Khi Shultzon vừa mới khóa cửa lại phía sau lưng Sloane, gã đã nhanh chóng nhìn lướt qua khung cảnh trang nhã bên trong căn nhà, không khỏi nhớ lại tình cảnh hỗn loạn mới chỉ vài tháng trước đây khi Issac và những tay tùy tùng của hắn ta càn quét và lục tung cả căn nhà lên rồi bắt giữ Shultzon. Giờ đây, căn nhà trông rất gọn gàng, tạo cho người nhìn một cảm giác rất thoải mái và an tâm. Shultzon dẫn Sloane đi tới phòng khách, gã đi theo ông và đánh giá một lượt phong cách bày trí bên trong. Những giá sách kê dọc theo bờ tường đã được dựng lại và xếp gọn kín sách, các cây đèn được bố trí lại đúng chỗ, những chiếc ghế salon dài màu kem cùng những chiếc ghế bành đều được kê ngay ngắn với các loại gối tựa nhỏ đặt lên trên, sàn nhà gỗ đã được lau dọn sáng bóng.

"Kiểu tóc đẹp đấy. Là do Trung sĩ Maddock mà ra đúng không?" Shultzon cất tiếng hỏi, nụ cười của ông làm hiện lên những vết chân chim trên khóe mắt. Shultzon ngồi xuống một chiếc ghế bành và ra hiệu cho Sloane ngồi ở chiếc ghế salon đối diện ông.

"Làm sao chú biết?" Sloane ngồi hơi nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt cố gắng không nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt gã. Có lẽ quyết định đến đây ngày hôm nay chẳng hề đúng đắn chút nào. Gã đã không nói chuyện với Shultzon trong nhiều năm nay rồi, và giờ đây gã chuẩn bị phải đối mặt với những điều chỉ có Chúa mới biết trước được là gì.

"Sloane, chúng ta chỉ tâm sự với nhau thôi mà. Cháu không cần phải cảm thấy lo lắng như thế đâu. Dựa lưng vào thành ghế đi, thư giãn chút nào. Còn về chuyện sao chú lại biết được kiểu tóc của cháu từ đâu mà ra là do chú có lòng hỏi thăm thôi."

Sloane dựa người ra sau, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Shultzon. "Hỏi thăm về các kiểu tóc của những đặc vụ ư?" Người đàn ông trước mặt gã đây chẳng hề thay đổi chút nào kể từ khi Sloane trao cái ôm từ biệt cho ông vào ngày cuối cùng gã sống ở cơ sở nghiên cứu; và ngay sau đó gã liền bị người ta đeo bịt mắt rồi đưa đến trụ sở của THIRDS giống hệt như một đứa bé bị người thân đem bỏ mặc trước cổng Nhà thờ. Mái tóc của Shultzon đã có nhiều sợi bạc hơn, nhưng tất cả thay đổi chỉ có vậy mà thôi, mọi thứ khác ở con người ông vẫn giống hệt như ngày hôm đó. Dáng người Shultzon vẫn cao ráo, hòa đồng với đôi mắt màu xám sắc xảo chưa bao giờ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào và cả chất giọng trầm ấm có thể biến thành lời mệnh lệnh nghiêm nghị, quyết liệt chỉ trong chớp mắt. Có một điểm thay đổi nữa ở Shultzon khiến cho Sloane cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đó chính là giờ đây Shultzon đã không còn hoàn toàn kiểm soát được Sloane như trước kia nữa.

"Nắm được những thông tin, tình hình liên quan đến THIRDS chính là trách nhiệm của chú. Đúng là chú đã nghỉ hưu rồi, nhưng đối với THIRDS, chú vẫn còn có thể cống hiến năng lực của bản thân và trong một số trường hợp, chú vẫn đưa ra ý kiến cố vấn. Cảm ơn cháu vì hôm nay đã tới đây thăm chú. Lúc nào chú cũng mong ngóng cháu hết."

"Chú nói thật sao?"

Shultzon gật đầu. "Chú luôn dõi theo quá trình trưởng thành của cháu. Thực sự chú vô cùng hãnh diện khi cháu có thể đi lên tới được chức Đội trưởng như hôm nay. Dù cho cháu có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì chú cũng quan tâm đến cháu rất nhiều. Với chú, cháu giống hệt như đứa con trai máu mủ ruột già vậy."

"Con trai chú ư?" Sloane bật người dậy, hít sâu vào một hơi. Gã tự nhủ bản thân không được phép nổi giận, nhưng đáng lẽ ra gã nên biết rõ ngay từ đầu rồi mới phải. Có thể đúng là Shultzon đã cứu vớt cuộc đời gã nhưng điều đó không có nghĩa rằng Sloane có thể quên đi không tính toán gì đến cái giá mà gã đã phải bỏ ra. "Đến giờ tôi vẫn còn bị những cơn ác mộng đeo bám. Tôi vẫn không thể nào ngừng được những giấc mơ khủng khiếp kể từ khi tôi đặt chân quay trở lại cái nơi chết tiệt ấy."

Nụ cười nhạt dần trên gương mặt Shultzon và thay vào đó là sự buồn thương, hối hận. "Chú xin lỗi. Chú hiểu vì sao cháu lại oán giận chú."

"Chú hiểu sao? Tôi đã tin chú đến thế. Ấy vậy mà chú..." Sloane cắn chặt răng, cố dằn lòng bình tĩnh lại. "Chú đã tra tấn tôi. Chú đã tra tấn Ash. Chú tra tấn tất cả bọn tôi. Không ngày nào là tôi không phải chịu những cơn đau đớn, giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần hết." Gã muốn trút tất cả những mất mát của một thời tuổi thơ không trọn vẹn lên người Shultzon, nhưng gã hiểu rằng làm như vậy sẽ chẳng hề công bằng với ông một chút nào. Người đàn ông trước mắt gã đây không phải là người đã cướp đi tuổi thơ của gã. Sinh ra là một người Therian, những điều khủng khiếp đã xảy ra trong cuộc đời gã, mẹ gã vì gã nên mới qua đời... Sau tất cả những điều đó, gã đã không còn cơ hội để sống một cuộc đời bình thường nữa rồi. Cơn tức giận của gã như chỉ chực chờ để bùng nổ, bộc phát hết ra ngoài.

Shultzon ngả người về phía trước, hai bàn tay bắt chéo vào nhau. "Sloane, chú biết cháu vẫn nghĩ rằng trước kia đều là tra tấn, nhưng việc tiến hành những đợt kiểm tra như vậy là rất cần thiết để có thể hiểu được chúng cháu hơn. Để hiểu được những giới hạn của các cháu. Chú đã cố gắng để bảo vệ cả cháu và Ash."

Sự chân thành và cả nỗi ân hận trong lời nói của Shultzon chỉ khiến cho Sloane càng muốn bộc phát. "Chúng tôi có thể đã chết trong những lần kiểm tra ấy rồi."

"Chú sẽ không bao giờ để cho kết quả đó xảy ra với hai người các cháu."

"Vậy còn những đứa trẻ khác thì sao? Chú có dám nói với tôi rằng không hề có một người nào đã phải chết khi bị trói chặt trên những chiếc ghế khốn kiếp đó hay không?" Sloane đứng bật dậy, bước chân không ngừng di chuyển. Đây là cách duy nhất để gã có thể duy trì được sự bình tĩnh của bản thân. Những mảnh ký ức trong quá khứ ùa về như thác lũ, va đập vào người gã từ khắp mọi hướng. Những kim tiêm, những lần chuốc thuốc, những cú sốc điện như cùng lúc râm ran trên toàn bộ cơ thể gã. Khi thế giới nhìn vào Sloane, bọn họ chẳng hề thấy gì khác ngoài một con dã thú. Đó chính là cái tên mà bọn họ đã sử dụng để gọi Sloane khi gã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Rồi sau đó, chính cơ sở nghiên cứu về Thế hệ đầu tiên đã khiến cho gã cảm thấy rằng bản thân thực sự là một con dã thú. Ánh mắt gã rơi xuống hai bàn tay mình. "Khi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

"Sloane, chính vì cháu mà các chú mới tìm ra được phương thức Chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình. Đã có rất nhiều người Therian chỉ sau vài giờ biến trở lại hình dáng con người thì liền qua đời, và khi ấy không ai hiểu được lý do tại sao. Hầu hết tất cả những người dã tử vong đó đều khỏe mạnh và có thể chất tương đối tốt. Chính vì có cháu mà các chú mới có thể phát hiện ra được sự khác biệt trong tần suất trao đổi chất giữa người thường với người Therian. Và khi ấy, tất cả những gì mà cháu nói với chú chỉ có vỏn vẹn hai từ thôi. Cháu có nhớ hai từ ấy là hai từ không?"

Sloane gật đầu. Làm sao mà gã có thể quên được đây? Khi Sloane vừa mới chuyển trở lại hình thái con người, gã cảm thấy sức lực của cả cơ thể như đang bị rút đến cạn kiệt, sự sống trong gã đều như bị cuốn hết vào một hố đen không đáy. Cảm giác khi ấy thực sự vô cùng khủng khiếp. Cơ thể gã yếu ớt cực độ, và gã sợ rằng chỉ cần thở mạnh một cái thôi cũng đủ khiến cho các bộ phận trên người gã vỡ nát thành từng mảng. Rồi sau đó, gã đã ngước lên nhìn Shultzon và khó khăn lắm mới nói được thành lời. "Cháu đói."

"Đúng vậy, Sloane. Chỉ hai từ đó thôi nhưng đã cứu được biết bao nhiêu sinh mệnh khác ngoài kia. Chú đã hỏi cháu khi ấy rằng cháu muốn gì, và cháu nói với chú cháu muốn ăn thịt. Sau khi cháu ăn hết 4 chiếc hamburger Double Quarter Pounder, toàn bộ sức lực trong cơ thể cháu đã hồi phục lại được như tình trạng ban đầu. Vào chính khoảnh khắc ấy khi các chú phát hiện ra được bí ẩn đó, mọi chuyện về sau đều đã có định hướng để giải quyết. Cháu nghĩ kĩ theo khía cạnh đó đi."

Sloane không biết được những lời Shultzon nói là đúng hay sai. Gã cũng chẳng biết bản thân nên tin tưởng đến mức độ nào. Vào những lúc gã không phải tham gia vào các đợt thử nghiệm kiểm tra, Shultzon đều rất hiền lành với gã, nhưng Shultzon vẫn là người đứng đầu của cơ sở nghiên cứu đó. Trong những lời nói và hành động của Shultzon có bao nhiêu phần là thật, có bao nhiêu phần là giả và chỉ nhằm mục đích khiến cho Sloane tình nguyện làm theo lời ông ta? Thứ duy nhất khiến cho những đứa trẻ người Therian lúc ấy không trốn khỏi cơ sở nghiên cứu đó chính là nỗi sợ hãi. Khi ở trong hình thái Therian, sức mạnh của bọn họ sẽ được nâng cao lên đáng kể. Nhưng chính sự sợ hãi với thế giới bên ngoài kia, sợ hãi phải cô độc lẻ loi đã khiếm cho Sloane không dám bỏ trốn. Mọi đứa trẻ ở trong cơ sở nghiên cứu đó đều bị xã hội ruồng bỏ, bị đối xử như những con thú dữ trong cơn điên dại.

Ở phía sau gã, Shultzon vẫn tiếp tục nói ra bao nhiêu chuyện khác Sloane đã làm được để giúp đỡ cộng đồng người Therian như gã, nhưng gã cảm thấy thực sự khó có thể nào lãng quên đi những tiếng thét gào đang vang lên trong đầu mình. Những ngón tay gã siết chặt thành nắm đấm, cố gắng gạt đi những ký ức với bao tiếng la hét của chính bản thân mình. Nhưng những âm thanh kêu khóc đầy đau đớn cứ lớn dần lên trong gã, gã nhận thấy phần thú dữ bên trong mình như đang cào xé chực chờ xổ lồng. Nhịp tim gã nhanh dần, các mạch máu như muốn trào dâng, gã chẳng khác nào một kẻ đang chênh vênh giữa bờ vực thẳm. Nếu như gã không mau chóng ổn định lại cảm xúc thì sẽ...

"Dex."

Ánh mắt Sloane trợn lớn, tầm nhìn mở rộng thành một khoảng sắc lẹm. Khi gã quay người lại, Shultzon đang nở một nụ cười ấm áp nhìn gã. "Chú vừa mới nói gì?"

Shultzon vẫn chằng hề di chuyển, cả người ông ta vẫn toát ra một vẻ bình tĩnh và kiên định như thường lệ. "Chú muốn hỏi thăm về tình hình người cộng sự mới tên là Dex của cháu đấy."

Sloane đứng đực người ra đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt đến vài giây. Hai hàng lông mày của gã cau lại, nhíu chặt. Tại sao Shultzon lại hỏi đến cả Dex làm gì? "Dex vẫn khỏe."

"Có vẻ như cậu ta cực kỳ khỏe mới đúng đấy. Trước đây chú cứ nghĩ là cậu ta sẽ gặp phải khá nhiều khó khăn khi chuyển từ một thám tử điều tra án mạng sang một đặc vụ ở Cục Quân sự cơ đấy."

Sloane bước đến chỗ chiếc ghế salon và ngồi xuống. "Biểu hiện của cậu ấy rất tốt, cậu ấy đã thể hiện được năng lực của mình ngay cả khi phải tham gia vào điều tra vụ án HumanTherian từ lúc mới chuyển về đội." Sao đột nhiên chủ đề của câu chuyện lại chuyển sang Dex thế này?

"Thế cậu ta xử lý thế nào đối với chuyện bản thân không thể tự mình tiến hành các cuộc điều tra cá nhân như trước kia nữa?"

"Cậu ấy cũng khó chịu lắm." Sloane thú thật, gã khẽ mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh Dex trông mất hết sức sống. Việc không thể tự chủ động truy vết theo những manh mối và bọn họ thu thập được khiến cho Dex thất vọng không thôi, dù gì người cộng sự của gã cũng xuất thân từ một thám từ điều tra án mạng mà. Vì vậy, trong khi bên Cục Trinh sát đang tiến hành các cuộc điều tra, Sloane phải khiến cho Dex bị sao nhãng bằng các buổi huấn luyện thể chất và các loại trò chơi giải đố khi Cục của bọn họ chưa có nhiệm vụ gì mới. Người cộng sự của gã tỏ ra khá thích thú với những hoạt động đó, và khi cấp trên cử bọn họ tiến ra thực địa, Dex luôn tỏ ra vô cùng nóng lòng, chỉ muốn được đi ngay và luôn. "Chúng cháu dã tìm được biện pháp khắc phục rồi."

"Cháu có muốn uống một chút cafe không?"

"Được chứ." Sloane ngả người ra lưng ghế, tâm trí lại vẩn vơ nghĩ về Dex với đủ trò điên khùng của anh trong lúc Shultzon đi vào phòng bếp để pha cafe. Cơ bản mà nói thì Dex vẫn là một lính mới, nhưng những gì mà anh đã trải qua thì chẳng phải tầm thường. Anh tiếp thu và thích nghi cực kỳ nhanh chóng. Trong những buổi huấn luyện thể chất, Dex luôn quan sát kĩ những trận đối đầu của Sloane với Ash và Hobbs, sau đó nhanh chóng ghi nhớ lại những đòn đánh và bước di chuyển. Đối với sự chênh lệch về mặt sức lực giữa Dex và các đồng đội người Therian, anh đều bù đắp lại bằng sự khéo léo và nhạy bén. Dex cũng rất chuyên nghiệp khi tranh thủ những khoảnh khắc mà đối thủ của anh mất cảnh giác nhất. Shultzon quay trở lại phòng khách cùng với một cái khay trên tay, ông ta đưa cho Sloane một cốc cafe. Sloane thêm một ít sữa và đường vào, rõ ràng đây là thói quen của Dex chứ vốn không phải của gã. Trước kia gã vẫn trung thành với cafe đen đặc mà thôi. Khi gã nhấp vài ngụm cafe, gã cảm thấy cả người mình thư thái hơn hẳn.

"Chú hỏi điều này hơi tế nhị một chút. Cháu và Dex đã ở bên nhau bao lâu rồi?"

Sloane suýt nữa thì chết sặc cafe. Thế này thì thư giãn thế quái nào được nữa. Gã bình tĩnh lau sạch vết cafe bên khóe môi, ngẩng đầu lên thì thấy Shultzon đang chăm chú nhìn gã. "Chú nói gì cơ?"

"Dex ấy. Hai đứa đang hẹn hò, đúng không?"

Sloane dùng ánh mắt quan sát Shultzon trong khi tay vẫn nhẹ nhàng khuấy cốc cafe của mình. "Cậu ấy là cộng sự của cháu."

"À, chú hiểu rồi." Shultzon gật đầu, uống một ngụm cafe, dường như chỉ nói ra vài từ ngắn ngủi như vậy thôi là cũng đủ diễn tả hết ý nghĩ thực sự của ông. Rõ ràng Shultzon không hề tin vào điều Sloane vừa mới nói chút nào.

"Chú có ý gì?"

"Cháu rất giỏi trong việc che giấu đi sự thật đấy, thậm chí là ngay cả đối với bản thân cháu. Nhưng với chú, cháu không bao giờ giấu được điều gì đâu." Shultzon nhìn về vị trí mà lúc nãy Sloane vừa mới đứng đó vài phút trước. "Chỉ chút nữa thôi là cháu đã không khống chế được nửa kia trong người mình và sẽ hóa thú rồi, nhưng sau cùng điều đó vẫn chẳng hề xảy ra."

"Cháu không bị mất kiểm soát dễ dàng như vậy đâu." Có thể điều Shultzon nói về chuyện gã mất kiểm soát và hóa thú là thật, nhưng đó là khi gã vẫn chỉ là một đứa trẻ non nớt và không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình. Còn hiện tại đã khác nhiều rồi. Sloane sẽ không hóa thú, trừ khi là gã muốn như vậy.

"Chú biết, cháu hận chú. Chú hiểu mà. Cho dù chú nói gì đi nữa thì cháu cũng chẳng hề để vào tai. Mãi cho tới khi chú nói ra tên của cậu ấy."

Những lời nói của Shultzon trước đó với gã, gã chẳng nhớ rõ là bao, nhưng gã nhớ rất rõ cái khoảnh khắc mà ông ta nói ra tên của Dex. Có khi nào gã đã đứng bên ranh giới hóa thú mà ngay cả bản thân gã cũng không hề nhận thức được hay không? Khốn thật, điều đó chẳng hề tích cực chút nào.

"Chi tiết đó, và còn cả việc Issac khống chế Dex để đe dọa cháu cũng đủ nói lên rằng cậu trai đó có ý nghĩa rất lớn đối với cháu. Chú xin lỗi vì đã khiến cậu ấy rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy. Chú hy vọng cậu ấy có thể tha thứ cho chú."

"Cậu ấy khá bực bội khi bản thân không nhớ được rõ ràng tình huống xảy ra lúc đó, nhưng Dex không hề tức giận gì với chú cả."

"Vậy rõ là cháu vẫn chưa kể hết toàn bộ câu chuyện với Dex rồi, nếu kể thật thì chưa chắc cậu ấy sẽ không nổi giận đâu."

Shultzon nói cũng khá chính xác. "Cậu ấy đã biết những điều cần thiết. Kể thêm những chi tiết nhỏ nhặt chỉ khiến cậu ấy lo lắng thêm thôi, chẳng có lợi ích gì cả." Thời gian Sloane ở bên Dex cũng đủ lâu để gã hiểu được rằng Dex sẽ ghi nhớ hết tất cả những nỗi đau của những người mà anh quan tâm đến. Nếu như Dex biết được mọi chuyện tồi tệ mà Sloane đã phải trải qua, Dex sẽ chịu dằn vặt rất nhiều. Liệu Sloane có quá ích kỷ khi chỉ muốn nhìn thấy Dex được hạnh phúc không? Nhưng người cộng sự của gã chỉ thích hợp với một hình ảnh lạc quan, nhiệt huyết mà thôi.

"Là cháu đang cố gắng bảo vệ cậu ấy." Shultzon gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ tất cả. Ông đặt cốc cafe xuống bàn, ngả người ra lưng ghế, quan sát Sloane. "Sau mọi chuyện mà chú cháu ta đã trải qua cùng nhau, cháu thực sự nghĩ rằng chú sẽ báo cáo lại chuyện về cậu bạn trai của cháu với Trung úy Sparks hay sao?"

Sloane chỉ cau mày, không nói gì cả. Shultzon thích nghĩ thế nào cũng được. Sloane sẽ không bao giờ từ bỏ mối quan hệ hiện tại của gã với Dex đâu.

"Thôi, miễn là cháu cảm thấy hạnh phúc là được, chú cũng mừng cho cháu. Cháu xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình."

Hạnh phúc là thứ mà Sloane từng cho rằng gã sẽ không bao giờ có lại được sau khi gã mất đi Gabe. Đúng là Dex đã khiến cho gã một lần nữa cảm nhận được hương vị của hạnh phúc dù cho có những khi Sloane thấy rằng mối quan hệ của hai người họ tiến triển nhanh hơn mức bình thường. Đương nhiên, Sloane chẳng hề có ý định đem chuyện này ra để thảo luận với Shultzon. "Trung úy Sparks nói rằng cơ sở nghiên cứu đó đã bị đóng cửa vĩnh viễn. Lời đó của bà ấy có phải là thật không?"

"Thế theo trực giác của cháu thì thấy sao?"

Sloane không nhịn được thầm chửi một tiếng trong lòng. Gã đã học được cách tin tưởng vào bản năng và trực giác của chính mình. THIRDS vẫn đang che giấu điều gì đó liên quan đến cơ sở nghiên cứu ấy. Có thể bọn họ sẽ không sử dụng lại tòa nhà đó nữa, nhưng điều đó không có nghĩa rằng bọn họ sẽ chấm dứt hành động mà bấy lâu nay vẫn âm thầm thực hiện.

"Chúng ta đều biết rõ cách thức hoạt động của những trường hợp như thế này mà Sloane."

"Vậy còn thứ hợp chất đó? Chính chú cũng đã thấy những gì mà thứ đó gây ra cho Dex rồi đấy. Cậu ấy đã suýt chút nữa giết chết chú rồi, sau đó sẽ..." Sloane đột nhiên ngưng bặt, thậm chí gã còn không thể nào nói thành tiếng được những lời tiếp sau. Gã nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng đẩy hết những hình ảnh kinh khủng đó ra khỏi đầu mình, nhưng lại chẳng hề có hiệu quả chút nào, mọi nỗ lực chỉ khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Gã cảm thấy như cả người vừa mới bị một chiếc xe tải cỡ lớn cán qua vậy. Gã từng nói với Dex rằng gã sẽ làm mọi cách để bảo vệ mạng sống cho những người dân thường, thậm chí là có phải đánh đổi bằng Dex đi chăng nữa. Nhưng hiện giờ gã không dám chắc chắn với những lời mình từng nói ra đó, và viễn cảnh mất đi Dex khiến cho gã sợ hãi khôn nguôi. Khi còn đang ở trong mối quan hệ tình cảm bí mật với Gabe, những cảm xúc lo lắng hay sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện ở con người gã. Rõ ràng, ở bên cạnh Dex giống như đang tham dự vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Chỉ có vài lần ít ỏi gã cảm thấy rằng đây là một cuộc phiêu lưu mà gã chưa hề chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết đem theo bên mình.

"Sloane, nhìn chú này."

Sloane rất muốn không làm theo lời nói của Shultzon, nhưng phần nào đó trong con người gã vẫn còn bóng dáng của đứa trẻ yếu ớt sợ hãi năm nào khi đối diện với những lời nói của ông ta. Và rồi, gã đã làm theo lời của Shultzon.

"Hiện tại cháu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì hết. Nếu như có bất cứ thay đổi nào, chú sẽ báo cho cháu trước tiên."

"Tại sao chú phải báo cho cháu?" Shultzon chẳng có lý do gì để phải quan tâm tới Sloane hay những gì xảy ra trong cuộc đời của gã hiện tại cả. Phải chăng ông ta thực sự bắt đầu quan tâm đến gã, hay thực chất ra là do có động cơ gì ẩn phía sau? Gã có thể tin tưởng được người đàn ông trước mắt này hay không? Dường như Shultzon đọc được những gì gã đang nghĩ trong lòng, ông khẽ gật đầu.

"Chú luôn tin vào con người cháu. Từ khoảnh khắc đầu tiên khi chú nhìn thấy cháu, chú đã biết cháu có tiềm năng lớn đến mức nào. Cháu từ một đứa trẻ yếu đuối sợ hãi đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và ưu tú như hiện giờ. Cháu là một người Đội trưởng xuất sắc, và chú tin rằng trong tương lai cháu sẽ còn đạt được nhiều thành tựu còn lớn hơn thế nữa. Cháu mạnh mẽ hơn những gì cháu nghĩ về bản thân mình đó, Sloane ạ. Cháu chính là một con người như vậy đấy."

Sloane đứng dậy, trong lòng vẫn chưa hề quen thuộc với những lời khen ngợi có cánh này của Shultzon. Gã nhớ lại quá khứ trước kia khi gã vẫn còn rất coi trọng những lời tán dương của người đàn ông trước mặt này. Gã đã từng nỗ lực rất nhiều, cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ để đổi lấy một nụ cười của Shultzon, để ông ta thừa nhận sự ưu tú của gã mà thôi.

"Cháu phải đi rồi."

Shultzon đưa tay ra, ánh mắt của ông ta đầy sự chân thành. Giọng nói của Shultzon giờ trở nên rất nhẹ nhàng, ấm áp. "Lần sau có thời gian thì hãy đến thăm chú. Mang Dex đến cùng cũng được. Chú rất muốn được nói chuyện với cậu ấy."

"Cháu sẽ chuyển lời lại với Dex." Sloane bắt tay Shultzon, cảm ơn ông vì đã mời gã một cốc cafe và cuộc tâm sự vừa rồi. Gã rời khỏi căn hộ của Shultzon, đứng thần người vài giây trên lề đường. Thật yên bình. Gã còn gần như không thể nghe thấy những âm thanh của các phương tiện giao thông. Một buổi tối với những cơn gió dịu nhẹ. Sloane đi bộ đến chỗ đậu xe của mình, trong lòng không khỏi vui mừng vì gã đã nghe lời khuyên của Dex và đi tới đây. Ban đầu gã còn cực kỳ không chắc chắn, gần như cho rằng gã đã làm sai rồi, nhưng gã vẫn tin tưởng Dex vô điều kiện. Nghĩ về Dex khiến gã không nhịn được mà khẽ cười. Gã mở cửa ô tô, ngồi vào ghế lái, trong đầu vẫn nghĩ về sự đồng cảm và thấu hiểu của Dex từ lúc hai người mới gặp nhau. Mỗi lần Sloane cảm thấy bất an về một điều gì đó, người cộng sự của gã luôn ở bên cạnh gã và giúp gã nhìn nhận thấu đáo vấn đề. Bỏ qua cái thói thích chọc nghẹo người khác của Dex, quả thực anh là một con người vô cùng sắc xảo.

Trong lúc lái xe về hướng căn hộ của Dex, Sloane quyết định gã sẽ dạo phố một vòng. Gã muốn mua cho Dex một món quà gì đó. Gã lái xe một hồi, nghĩ xem chính xác là gã muốn tặng món quà như thế nào. Gã biết cho dù là gã lựa chọn món gì thì Dex cũng sẽ rất thích cho xem. Dex chính là kiểu người đã yêu ai thì yêu cả đường đi lối về. Anh cũng rất dễ tính, rất dễ chiều. Nhưng Sloane lại không muốn tùy tiện đem một thứ bất kỳ về tặng cho Dex. Gã muốn tặng cho Dex một món quà có thể khiến Dex mỉm cười từ tận đáy lòng, nụ cười rạng ngời ấm áp đó của con người anh, nụ cười chứa đầy hạnh phúc trong con mắt màu xanh như nước biển đó. Sloane lại nghĩ về những thứ Dex mê mẩn không thôi, thậm chí là những thứ có thể khiến cho Sloane phát điên. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu gã khiến gã mỉm cười. Gã sẽ dành cho người cộng sự của mình một bất ngờ thật lớn.

~oOo~oOo~oOo~

Dex đung đưa chân theo điệu guitar điện cùng nhịp trống trong khi nghe tiếng hát của Asia về sự nồng nhiệt của mỗi khoảnh khắc và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mới chỉ trước đó ít phút, anh còn đang gọi video call với cậu em trai bé bỏng của mình, thế mà lúc này đây anh đã ngồi vắt óc cố xâu chuỗi lại các thông tin vụ án liên quan đến Liên Minh Ikelos được hiển thị trên màn hình máy tính trước mắt anh. Mặc dù Dex không có đủ thẩm quyền bảo mật để truy cập vào hệ thống Themis bằng các thiết bị ngoại vi, nhưng anh vẫn có thể tiếp cận được với một số tài liệu thông qua máy tính ở văn phòng làm việc. Sloane đã gửi cho anh một tin nhắn lúc gã đang ở tại căn hộ của Shultzon, báo cho anh biết rằng gã sẽ không trở về kịp giờ bữa tối, thế nên anh không cần phải chờ gã và cứ đặt pizza mà anh muốn về. Gã cũng nhắc cho anh nhớ rằng bữa nay ăn nhiều bao nhiêu thì đến đợt huấn luyện thể chất tiếp theo sẽ phải tập nhiều bấy nhiêu để tiêu hao hết số năng lượng đã nạp vào. Tên ngốc Sloane này. Cứ nghĩ như vậy là có thể khiến anh không dám càn quét sạch sẽ chiếc pizza phủ thêm những lớp cheese tuyệt hảo cùng vỏ bánh giòn tan chắc. Anh vỗ vỗ phần bụng đã no căng của mình và thở dài một tiếng. Đợt huấn luyện thể chất tiếp theo chắc hẳn sẽ khổ cực lắm đây, nhưng ăn ngon thế này thì cũng đáng.

Anh gác bàn chân còn đi nguyên chiếc tất lên bàn café trước mặt, ngồi lướt máy tính bảng. Theo như lời Cael, Themis không hề hiện thị báo động đối với những lần truy cập không được cấp phép. Tuy rằng có các thuật toán đã được thiết kế với mục đích phát hiện những đặc vụ cố tình truy cập vào các nguồn thông tin mà họ không có đủ thẩm quyền tiếp cận, nhưng thực tế đã chứng minh rằng làm vậy cũng chẳng có hiệu quả chút nào. Chỉ tính riêng ở trụ sở nơi bọn họ đang làm việc thôi, một ngày cũng có đến hàng nghìn đặc vụ truy cập vào Themis rồi. Các đặc vụ ở Cục Trinh sát có quyền truy cập cao hơn so với các đặc vụ của Cục Quân sự, có thể thực hiện hiệu chỉnh thông tin và loại bỏ dữ liệu – điều mà các đặc vụ Cục Quân sự không được phép làm. Đó chính là lý do tại sao Dex và các thành viên còn lại trong đội luôn nhờ đến Cael và Rosa khi có các dữ liệu thông tin cần được điều chỉnh lại. Các đặc vụ ở Cục Tình báo có quyền truy cập vào các thông tin tài liệu tuyệt mật mà các đặc vụ tại Cục Trinh sát không được phép tiếp cận. Điều mà Dex không hiểu nổi ở đây đó chính là dưới tình trạng như vậy mà Sparks vẫn có thể tỏ ra bình thản đến thế.

Bên trong nội bộ của THIRDS có kẻ phản bội. Kẻ đó đang liên tục tuồn những thông tin tình báo cho nhóm người nổi dậy ngoài kia, và ngay cả khi Đơn vị Alpha đã truy xét rất cẩn thận thì cũng không hề tìm ra bất kỳ bản báo cáo nào liên quan đến tình trạng để lột lọ thông tin nói trên cả, lãnh đạo cấp trên cũng không hề hỏi thăm gì đến việc này, không có bất cứ một cuộc họp nào hay một cuộc thảo luận nào được tổ chức để đưa chuyện này ra giải quyết cả. Tất cả những yếu tố trên đã khiến cho sự tò mò ban đầu của Dex chuyển thành sự cảnh giác trước các nguy cơ đáng báo động. Rốt cuộc bản chất của chuyện này là như thế nào? Có thông tin gì mà bọn họ không được biết? Dex cảm thấy bực mình không thôi vì chính cái quan điểm "chỉ biết những thứ cần được biết" khốn kiếp đó của THIRDS.

Thông tin đến như nước nhỏ giọt, mà Dex lại không phải kiểu người ngồi yên chờ đợi từng chút thông tin được đem tới cho mình. Dù anh có yêu quý đứa em trai của mình tới mức nào, nhưng mỗi khi cứ nghe thấy cái câu "Cục Trinh sát vẫn đang tiến hành điều tra." ấy là Dex chỉ muốn bổ luôn vào đầu ai đó. Cục Trinh sát muốn điều tra như thế nào thì cứ làm như thế. Dù sao thì chẳng có gì ngăn cản nổi Dex tự tiến hành cuộc điều tra của riêng anh cả. Đó cũng chính là lý do vì sao lúc này đây anh đang ngồi trên ghế salon, tay cầm chiếc máy tính bảng hiện thị bản đồ kỹ thuật số của toàn thành phố New York. Trên bản đồ có rất nhiều những chấm đỏ và dấu ghim địa điểm rải rác khắp nơi; tất cả những ký hiệu này đều liên quan đến các vị trí đã được xác nhận hoặc đang trong diện nghi vấn là có sự xuất hiện hoặc có các hoạt động của Liên Minh Ikelos.

Từ những gì mà Dex quan sát, anh phát hiện ra rằng Liên Minh Ikelos hoạt động nhiều ở Brooklyn và Queens hơn là ở Manhattan. Điều này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vốn dĩ Issac cũng tiến hành điều phối các hoạt động trong tổ chức của hắn ta từ ngay chính căn cứ đầu não ở Brooklyn. Austen vẫn đang điều tra để xác định được địa điểm chính xác của căn cứ kể từ khi ưu tiên hàng đầu của THIRDS đã chuyển từ The Order sang Liên Minh Ikelos. Bọn họ cũng nhận được nhiều thông tin tình báo cho rằng những kẻ trước kia vốn đi theo Issaac, sau khi bị mất đi thủ lĩnh đã dần chuyển sang tham gia vào những phe cánh khác.

Dex cẩn thận quan sát những ký hiệu trên bản đồ mãi cho tới khi mắt anh đau nhức. Những địa điểm này chẳng hề biểu thị một khuôn mẫu nào cả. Đến thời điểm hiện tại, Liên Minh Ikelos đã khiến cho hàng chục thành viên của The Order đã phải nhập viện cấp cứu, thương tích thì cũng đủ loại, từ bầm dập thâm tím người cho đến chấn thương xương cốt. Còn bao lâu nữa thì sẽ lại có thêm người phải bỏ mạng? Trong khi Liên Minh Ikelos liên tục trở thành chủ đề được quan tâm trên các phương tiện thông tin đại chúng, The Order quyết định rằng các thành viên trong tổ chức cần phải được chuẩn bị kĩ lưỡng và vũ trang đầy đủ. Giờ đây, bất cứ khi nào xảy ra đụng độ giữa hai phe cánh là sẽ xuất hiện những cuộc đấu súng mà chẳng hề để tâm đến sự an toàn của những người dân vô tội chẳng may bị kéo vào. Dex tắt chiếc máy tính bảng đi, để lên trên bàn café. Anh chỉ mong rằng Austen xuất sắc đúng như những gì mà người khác đánh giá về cậu ta bởi lẽ thứ mà bọn họ cần nhất lúc này đây chính là một manh mối hữu ích.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dex ngáp dài một tiếng rồi mới lật đật đứng dậy. Cũng gần 9:00 đêm rồi còn gì. Anh đã ăn xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ gọn gàng và chuẩn bị đánh một giấc ngon lành trên ghế salon đây.

Dex không kìm nổi nụ cười của mình khi nhìn thấy Sloane. "Ồ, anh trai..." Lời nói của anh bị đứt quãng giữa chừng khi Sloane bước vào trong nhà, đóng sầm cánh cửa phía sau lại rồi ôm siết lấy Dex. Dex chẳng hề thắc mắc về hành động này của Sloane. Anh chỉ vòng hai tay ôm lại người cộng sự của mình, giữ gã thật chặt, cười khẽ khi cảm thấy gương mặt của Sloane đang cọ nhẹ vào hõm cổ mình. Sloane buông Dex ra, trên mặt gã là một nụ cười ấm áp.

"Cảm ơn em."

"Vì điều gì?" Chắc chắn tâm trạng hiện giờ của người cộng sự rất tốt. Sloane đã cắt kiểu đầu mới gọn gàng, và phong cách mới này của gã không chỉ khiến gã trở nên thu hút hơn mà còn khiến cho anh cảm thấy lôi cuốn không thôi. Sloane cũng đã đi gặp một người mà ban đầu gã chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ đi gặp người ấy.

"Là vì tôi muốn vậy." Sloane hôn Dex, và khi hai người tách khỏi nụ hôn, trái tim của Dex không khỏi trật nhịp vào lúc anh nhìn thấy nụ cười hơi ngượng ngùng của gã. Gã đưa cho anh một túi giấy màu trắng nhỏ. "Tôi có mua quà cho em. Tôi biết chắc là sau này mình sẽ phải chịu đòn vì món quà ngày hôm nay, nhưng tôi vẫn muốn tặng em một thứ gì đó để em biết rằng tôi thực sự cảm ơn em nhiều lắm."

Dex nhận lấy túi giấy. Anh không thể giấu nổi nụ cười của mình. "Anh mua quà cho tôi à?" Anh chỉ ước rằng Sloane hiểu rõ anh vui đến thế nào trước hành động đầy tinh tế này của gã. Trời ạ, anh cảm thấy như bản thân mình đã biến thành một kẻ ủy mị mất rồi.

"Tôi không biết là có nên mua hoa tặng em hay không." Trông Sloane lúc này có vẻ hơi ngượng ngùng. "Nói thật với em, tôi không chắc thế nào mới là một món quà đúng nghĩa để tặng cho người bạn trai, thế nên tôi đã nghĩ xem là món nào mới đúng gu của anh chàng tên Dex. Và sau đó tôi liền nghĩ đến thứ này."

Dex mở túi giấy ra, không thể tin được vào mắt mình. "Ôi trời đất thành thần ơi."

"Em thích không?"

"Thích ư?" Dex giả bộ như vui đến chảy nước mắt, đưa tay lên khóe mắt lau nước mắt như thật rồi mới với vào trong túi và lấy ra một chiếc bánh ngọt phủ đầy kem sữa màu cầu vồng đủ khiến cho người khác khi nhìn vào cũng phải ngất xỉu. Dex khẽ nói. "Anh tặng tôi một cái bánh donut Fruity Pebbles ư. Anh có biết lượng đường của cái bánh này là bao nhiêu không?"

"Nhiều tới mức tôi mới nhìn thôi là đã muốn bị tiểu đường luôn rồi."

"Tôi biết mà." Dex đáp lại, vui vẻ không thôi. "Anh tốt với tôi quá đi mất." Anh hôn Sloane một cái rồi đi vào trong bếp, rót một cốc sữa. Sloane đi theo ngay sau anh. "Tôi nghĩ chuyến thăm Tiến sĩ Shultzon của anh tốt đẹp cả chứ?"

"Ừ. Tôi không biết nó có khiến cho những cơn ác mộng của tôi biến mất hay không, nhưng tôi dám chắc rằng cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy... nhẹ nhõm hơn rồi. Có thể cuộc nói chuyện với ông ấy đã cải thiện được tình trạng lúc này của tôi. Dù sao thì tôi cũng đã hứa lần sau sẽ lại ghé qua thăm ông ấy. Shultzon cũng nhắn rằng muốn gặp em đấy, nếu như em không cảm thấy phiền."

Dex cẩn thận dùng một tờ giấy ăn gói chiếc bánh donut lại, mỉm cười nói với Sloane. "Đương nhiên rồi, phiền gì cơ chứ." Anh ngồi xuống quầy counter cùng với chiếc bánh donut và một cốc sữa tươi, vừa ăn vừa lắng nghe Sloane kể lại đầu đuôi về lần ghé thăm Shultzon này và nội dung cuộc trò chuyện khi ấy của hai người họ. Khi Sloane kể xong câu chuyện, Dex cũng đã xử lý gọn ghẽ đồ ăn đêm của mình. Trong phút chốc, anh cảm thấy như mình lên cơn "say", "say" nặng đến mức anh có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc nhảy múa xung quanh mình. Không chỉ có mình anh, Sloane cũng cảm thấy y hệt bởi lẽ gã đã quyết định sẽ giúp Dex sử dụng hết chỗ năng lượng vừa mới nạp vào trong cơ thể. Và bọn họ làm tình với nhau, ngoài phòng khách, trong phòng bếp, trên cầu thang rồi lại kéo vào tới tận nhà tắm. Cuộc giao hoan nào cũng vừa chóng vánh vừa kịch liệt đến mức khiến người khác phải đỏ mặt không thôi. Sau cùng, cả hai tắm rửa qua một lượt và cùng nhau nằm nghỉ trên ghế salon. Dex như kiệt sức, cảm giác bị kích thích khi ăn quá nhiều đường vừa nãy cũng không còn nữa.

Sloane nằm dài ngay bên cạnh Dex, đầu gã tựa vào lòng anh. Trong khi ấy, Dex khẽ khàng vuốt ve mái tóc của người cộng sự.

"Tôi không thể tin nổi là cha em lại cắt tóc tôi đi thật." Giọng Sloane khàn khàn. Mấy tiếng đã trôi qua mà gã vẫn còn chưa hết đau thương cho mái tóc bị hành hạ của mình.

"Ông ấy đã cảnh báo với anh là sẽ tự mình dùng kéo xử mái tóc đó nếu như anh cứ không chịu đi cắt còn gì nữa." Dex đáp lại. Cũng không phải là Dex chưa từng cố gắng nhắc nhở Sloane về chuyện này. Anthony Maddock không bao giờ dọa dẫm cho có lệ suông. Ông ấy chỉ đơn giản là thong thả chờ đợi thời cơ, đợi đến đúng thời điểm phù hợp và sẽ ra một cú chốt hạ.

"Tôi biết, nhưng tôi đâu nghĩ rằng ông ấy lại cứ thế mà tàn sát mái tóc của tôi chứ!"

"Đáng lẽ anh nên biết nhiều hơn thế." Dex mỉm cười đáp lại. "Nhưng ít nhất thì tóc của anh vẫn đủ dài để cho tôi luồn tay vào như thế này. Dù sao thì anh vẫn trông đẹp trai lắm. Tôi thích. Marcus tay nghề phải gọi là đỉnh đấy. Nhìn giống hệt như phong cách nhạc Rockabilly."

"Tôi còn chẳng biết cái phong cách mà em đang nói đến là gì nữa. Tôi chỉ nói với Marcus rằng có cách gì thì cậu xử lý đi, rồi sau đó cậu ta cứ thế mà làm thôi. Mà dù sao thì tôi cũng mừng khi em thích kiểu tóc này." Sloane ngửa đầu lên, hơi ưỡn người chạm đến môi Dex, lấy của anh một nụ hôn. Dù anh chẳng nói ra nhưng anh thực sự rất thích tận hưởng những khoảnh khắc không có bất cứ vướng bận nào neo thân, chỉ đơn giản là được ở bên Sloane mà thôi. Việc duy trì một mối quan hệ bí mật trước con mắt của những người xung quanh khó hơn những gì anh đã dự tính rất nhiều. Ở trụ sở làm việc, lúc nào anh cũng phải duy trì bản thân trong trạng thái cảnh giác cao độ, đảm bảo rằng anh không lỡ lời để lộ ra điều gì đó làm người khác phát hiện ra mối quan hệ hiện tại của cả hai. Những đêm Thứ 6 đều là những đêm hẹn hò của bọn họ, và dù cho mỗi tuần Dex cũng chỉ mong ngóng cho tới Thứ 6, thường thì lần nào bọn họ cũng đều sẽ lái xe cả một quãng đường dài ra khu vực ngoại thành. Họ không dám đánh liều việc bị các đồng nghiệp khác ở nơi làm việc bắt gặp, hoặc tệ hơn là bị các phóng viên, nhà báo chụp được. Đôi lúc, Dex chỉ ước rằng hai người bọn họ có được một mối quan hệ bình thường, công khai như bao người khác; nhưng hiện tại, anh cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có. Mà nói đến điều này, anh mới nhớ...

"Ừm, tôi đang nghĩ thế này."

"Ồ..."

"Cái gã đểu này." Dex bật cười. "Hai chúng ta ở bên nhau được một thời gian rồi."

"Lúc nào mà tôi với em chẳng ở bên nhau, làm gì có quan hệ ngoài luồng với ai khác nữa đâu. À, trừ phi chúng ta tính cả những lần em lén lút với mấy cốc café không có lợi cho sức khỏe đó sau lưng tôi."

Dex khịt mũi một cái. Còn lâu anh mới đi tranh luận về vấn đề này với Sloane. "Chẳng có ai từ chối được sự hấp dẫn tuyệt hảo của café rắc thêm hạt socola chảy cả đâu."

"Có lúc tôi hơi lo cho em đấy."

"Anh lại bắt đầu giống như gia đình tôi rồi."

"Không hề. Lúc nào gia đình em cũng lo lắng về em hết. Tôi biết rõ điều đó mà. Đáng lẽ ra Cael nên khâu luôn điều đó lên bộ đồng phục của cậu ấy để khỏi cho cứ được vài tiếng là lại lầm bầm về mấy chuyện liên quan đến em."

Dex hơi căng thẳng, cắn môi dưới, tự khích lệ bản thân mình rằng anh nhất định phải nói điều này với Sloane, chứ nếu không thì anh sẽ bị nó dằn vặt chết mất, hoặc thậm chí còn có thể làm ra những hành động ngu ngốc và bất cẩn buột mồm đề cập đến trong những hoàn cảnh không phù hợp nhất. "Dù sao thì, tôi đang nghĩ là liệu chúng ta có thể... quan hệ mà không dùng đến bao cao su được không?" Dex căng thẳng chờ đợi. Một lúc lâu sau anh mới nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Sloane. Khốn thật. Đáng lẽ anh phải hiểu rằng bây giờ vẫn còn quá sớm để đề cập đến vấn đề này. Những lần làm tình của bọn họ đều rất tuyệt vời và dường như Sloane đều thoải mái chiều theo hầu hết những yêu cầu điên rồ của anh, nhưng điều đó không có nghĩa rằng Sloane đã sẵn sàng để...

"Ừ, được."

"Từ, chờ đã, anh nói gì?" Dex cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt màu hổ phách của Sloane. "Anh nói thật chứ?"

"Sức khỏe của cả hai chúng ta đều không có vấn đề gì, quý nào cũng đều kiểm tra sức khỏe định kỳ, lại không có quan hệ ngoài luồng bừa bãi với người nào khác, thế nên sao lại không được?" Sloane mỉm cười nhìn Dex, nhưng Dex không phải kẻ khờ. Anh có thể thấy rõ sự lo lắng hiện lên thông qua biểu cảm của Sloane, nhưng anh cũng nhận ra rằng chính bản thân Sloane cũng chủ động muốn làm điều này vì mối quan hệ của hai người bọn họ. Hành động của Sloane khiến cho Dex cảm động không thôi.

"Ừm, bất ngờ thật."

Sloane nghiêng đầu sang một bên, chăm chú quan sát Dex. "Em nghĩ tôi sợ không dám sao?"

Dex cảm thấy cả gương mặt anh đỏ bừng lên vì ngượng. "Nói thật thì... đúng là tôi nghĩ như vậy đấy."

"Em đáng yêu ghê."

"Anh nói như vậy làm tôi chẳng biết phải phản ứng ra sao mới được."

"Thế hay là để tôi làm mặt nghiêm túc rồi nói ra câu đó nhé?" Hàng lông mày của Sloane nhíu chặt lại, biểu cảm thay đổi trở nên rất nghiêm nghị, giọng nói của gã trầm khàn đầy từ tính. "Em đáng yêu ghê."

Dex bật cười. "Gã khốn, đã nghiện lại còn ngại."

"Xem ai nói kìa, hình như là cái người sở hữu cả một bộ đũa in hình Star Wars Lightsaber đấy."

"Ăn sushi sẽ ngon hơn nhiều nếu như anh dùng bộ in hình The Force đấy."

"Em nói thế chỉ khiến cho lời nhận xét của tôi càng được chứng thực hơn thôi." Sloane đáp lời kèm theo một cái nháy mắt.

"Thế nghĩa là anh không cần bộ đũa tôi mua cho anh đúng không?"

Sloane liếc mắt nhìn anh. "Em mua cho tôi một bộ đũa in hình Lightsaber?"

"Ừ, nhưng nếu anh cảm thấy dùng nó kỳ quá thì..." Dex cố gắng để không bật cười lớn khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Sloane.

"Loại nào?"

"Tôi đã có bộ đũa in hình Luke rồi, thế nên tôi mua cho anh bộ in hình Yoda." Dex vẫn cố nhịn cười, nhìn Sloane giả bộ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu dứt khoát.

"Tôi nhận vậy."

Dex đưa tay khẽ vuốt nhẹ phần cằm lúc phún râu của Sloane, bỗng nhiên anh nghe thấy một âm thanh. Chờ đã, có phải là... Không, không có khả năng đâu. Hay là thật? Anh kín đáo cúi xuống liếc nhìn Sloane, bắt gặp ngay ánh mắt đang trợn lớn của gã, chỉ như vậy là Dex đã biết rằng anh không hề nghe nhầm một chút nào.

"Khỉ thật, anh vừa mới kêu 'grừ grừ' kìa!"

Sloane bật ngay dậy, quay sang nhìn chằm chằm vào Dex. "Tôi vừa mới kêu như vậy thật ư?"

"Tôi nghĩ rằng đó là điểm mới ở con người anh đấy."

"Tôi... Trước đó tôi chưa từng làm như vậy bao giờ. Ít nhất là trong lúc tôi đang duy trì hình dáng con người. Tôi còn không biết là bản thân mình có thể làm như vậy. Đáng lẽ tôi không thể nào làm được như vậy mới đúng! Chuyện này..." Nói đến đây, dường như Sloane cũng cạn lời, không biết diễn tả sao cho được.

"Hình như cũng hơi kinh dị phải không?" Dex đáp lời, đầy cảm thông.

Sloane gật đầu.

Dex vươn người về phía gã, Sloane lập tức giật lùi lại như bị điện giật, chằm chằm nhìn thẳng vào anh. "Em định làm gì?"

"Tôi muốn xem xem liệu anh có thể làm lại được lần nữa hay không."

"Sao mà tôi làm được, Dex. Cái này... nó... cứ vậy mà diễn ra thôi. Làm sao mà em có thể ép một loài thuộc họ Mèo kêu 'grừ grừ' được chứ."

"Được rồi, thế anh cứ nằm xuống đi."

"Dex à." Sloane bực bội.

"Thôi nào. Anh không tò mò sao?"

Sloane thở dài một tiếng, sau đó đành nằm xuống, đầu gã gối lên đùi anh.

"Thả lỏng nào." Dex nói, luồn nhẹ những ngón tay vuốt ve mái tóc gã. "Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi lại thả lỏng." Anh tiếp tục động tác xoa vuốt mái tóc Sloane, sau đó đến phần cằm rồi lại chọc nhẹ má gã cho tới khi hơi thở của gã ổn định lại. Sau đó, Dex lại nghe thấy âm thanh quen thuộc. Một tiếng gầm gừ nhẹ phát ra từ phía Sloane, đùi anh còn cảm nhận thấy rõ độ rung từ tiếng gầm gừ đó. Sloane mở bừng mắt, cắn môi.

"Mẹ kiếp, tôi kêu thật kìa."

"Nhưng anh biết sao không?" Dex hạ thấp đầu mình xuống, ghé sát vào gương mặt của Sloane, hai tay anh ôm lấy hai bên má gã.

"Biết sao?"

"Cũng dễ thương đấy chứ."

Hai hàng lông mày của Sloane nhíu chặt lại. "Em nghĩ vậy từ lúc đầu rồi chứ gì. Em đúng là một tên lạ đời."

"Còn anh chính là một tên Therian có thể gầm gừ ngay cả khi ở hình dáng con người."

"Em bớt nói đi." Sloane dùng ánh mắt sắc lẹm ghim thẳng vào người Dex. "Em mà dám nói cho Ash biết thì tôi sẽ chỉ định lại vị trí trong đội của em, xếp em làm cộng sự với cậu ta luôn đấy."

Dex giơ một tay lên ra vẻ thề thốt, trong lòng anh vẫn hiện lên một chút tự hào bởi chỉ mình anh mới có thể khiến cho Sloane gầm gừ ngay cả khi gã ở hình thái con người. Ở bên cạnh anh, Sloane cảm thấy thư thái đến mức ngay cả hình thái Therian của gã cũng có thể biểu hiện ra ngoài sự thoải mái cho dù đang bị Sloane chôn giấu rất sâu. Anh nghiên người về phía trước và nhẹ nhàng hôn gã. Trong lòng anh lúc này đã vui mừng đến muốn phát điên luôn rồi. Sloane xoay người lại, ngồi hẳn dậy, kéo Dex kề sát hẳn vào người gã. Nụ hôn của hai người càng lúc càng dồn dập, càng nóng bỏng; bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Sloane vang lên. Sloane gầm lên một tiếng đầy bất mãn, cộc cằn giật lấy chiếc điện thoại đang để trên mặt bàn café.

"Brodie nghe đây. Được rồi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay. Tới đón chúng tôi, nhớ mang cả quân phục và trang thiết bị tác chiến đấy." Gã ngắt điện thoại, thở dài một tiếng. "Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có thể làm việc cho một tổ chức lúc nào cũng ngăn cản tôi ân ái với người thương như thế này cả."

Dex bật cười và đứng dậy, kéo Sloane đi theo cùng với mình. "Được rồi. Hobbs sẽ tới đây ngay thôi. Tôi thề, chắc hẳn trong một thế giới song song nào khác, Hobbs chính là nhà vô địch của cuộc đua xe do Hiệp hội Quốc gia về xe đua tổ chức. Thế chúng ta sắp di chuyển tới địa điểm nào đây?"

"Có người gọi tới thông báo về địa điểm xuất hiện của Liên Minh Ikelos."

"Nếu như là có người gọi đến báo, chắc chắn đám người Liên Minh kia cũng đã chuồn êm khi chúng ta đến nơi rồi."

"Có thể lắm, nhưng dù thế nào em cũng phải cẩn thận." Sloane kéo Dex sát vào người gã, hôn anh cho tới khi có tiếng còi giục dã vang lên ở bên ngoài. Hobbs lái xe đến đây cực kỳ nhanh, chỉ dừng lại một chốc đủ cho Dex và Sloane khóa cửa căn hộ, tức tốc di chuyển ra đường chính và nhảy lên bám vào đuôi xe. Khi hai người bọn họ đã vào được bên trong khoang xe, cả hai đều nhanh chóng thay trang phục tác chiến.

Theo như lời của Tony, người trực đường dây nóng 911 thông báo rằng một nhóm người Therian được vũ trang đầy đủ và đeo mặt nạ kín đáo xuất hiện trên phố Pitt, chỉ cách Sở Cảnh sát số 7 của HPF đúng một tòa nhà. Đám người này thực sự vô cùng liều lĩnh. Cho dù HPF không có thẩm quyền giải quyết những vụ việc liên quan tới người Therian nhưng điều đó đâu có nghĩa rằng HPF sẽ cứ ngồi yên, búng móng tay chờ đợi trong khi có một nhóm nổi loạn được vũ trang đầy đủ đang nã súng ngoài kia.

Hobbs đỗ chiếc BearCat tại ngã tư của hai tuyến phố giao nhau Delancey và Clinton, ở ngay đầu cầu Williamsburg, đảm bảo tránh xa các vạch kẻ chia ô đậu xe gần những bức tượng đá – nơi được coi là chỗ "xả" quen thuộc của lũ bồ câu. Hobbs ghét cay ghét đắng mấy con chim bồ câu đó, phần lớn là bởi bọn chúng luôn có thói quen "xả" lên chiếc BearCat vào đúng những thời điểm anh ta vừa mới đi rửa xe rồi lau chùi, đánh bóng sạch sẽ. Đến khi Sloane lên tiếng tập trung cả đội lại, ai nấy đều đã trong tư thế sẵn sàng chờ hiệu lệnh.

"Cael, anh muốn em và Hobbs duy trì hình thái Therian. Mọi người phải nhớ rõ những gì mà Austin đã nói với chúng ra trước đó. Liên Minh Ikelos luôn luôn xuất hiện với hai thành viên ở dạng Therian. Nhất định chúng ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần, đề phòng thật cẩn thận."

Cael và Hobbs gật đầu, nhận lệnh của Sloane. Sau đó, Cael nhấn nút kéo tấm màn che ở khu vực ngăn cách riêng tư dành cho việc chuyển đổi hình thái, Rosa đứng ngay bên ngoài để kịp thời hỗ trợ cho cậu. Bọn họ hành động rất nhanh chóng, các thành viên còn lại trong đội đã lần lượt di chuyển ra khỏi khoang xe trong lúc Cael và Hobbs hoàn thiện quá trình thay đổi hình thái của mình. Tony chịu trách nhiệm bọc hậu, thông báo tình hình thông qua màn hình giám sát. Cael nhảy ra khỏi khoang xe, đi vòng quanh Rosa, vừa cọ nhẹ vào chân cô vừa gầm lên mấy tiếng khe khẽ. Rosa mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve hai tai của cậu rồi kéo đùa vài cái, lúc ấy Hobbs cũng đã chuyển sang hình thái Therian và gia nhập cùng với mọi người. Ngay khi Calvin chuyển đến đứng bên cạnh Hobbs, một loạt những tiếng súng nổ vang lên liên hồi. Mọi người nhanh chóng đứng thành đội hình phía đằng sau Sloane và gã chạm vào thiết bị liên lạc ở bên tai của mình.

"Có nổ súng. Đội Thanh trừng Delta, chuẩn bị hành động." Bọn họ lợi dụng những chiếc xe ô tô đang đỗ dọc tuyến phố để làm thành vật che chắn rồi mới băng qua đường, di chuyển về hướng xuất hiện tiếng súng. "Tình hình bên ấy như thế nào rồi sếp?"

Giọng nói của Maddock vang lên trong thiết bị liên lạc của cả đội. "Có năm đối tượng người Therian đang tiến đến vị trí của mọi người. Khoảng ít phút nữa thôi là bọn họ sẽ xuất hiện trên tuyến phố Delancey. Có vẻ như đám người đó đang truy đuổi hai đối tượng khác là người thường. Cẩn thận đấy. Có hai kẻ trong nhóm người truy đuổi đang ở hình thái Therian. Một kẻ là loài hổ, kẻ còn lại là loài báo sư tử." Ngay khi Maddock vừa cung cấp xong tình hình, cả đội đã nhìn thấy cách đó vài tòa nhà, có hai người đang tháo chạy vội vã về phía bọn họ. Hai người Therian họ Mèo ở hình thái thú cùng với ba thành viên khác cuả Liên Minh Ikelos nhanh chóng truy đuổi sát nút phía sau.

"Tiến lên!" Sloane ra lệnh, cả đội liền nhanh chóng đuổi theo các đối tượng, Cael chạy trước mở đường, Hobbs theo ngay sát phía sau. Nếu như Cael có thể bắt kịp được một trong hai kẻ đang ở hình thái Therian kia và quật ngã hắn ta, Hobbs sẽ ngay lập tức lao vào khống chế kẻ đó. Những thành viên còn lại trong đội dưới hình thái người thường không thể nào có khả năng đuổi kịp được hai kẻ đang ở hình thái Therian nên họ tập trung vào đuổi theo các đối tượng khác. Một loạt những tiếng nổ súng vang lên không ngừng, những người dân có mặt ở quanh đó đều tự động tản ra chỗ khác. Bỗng nhiên một tiếng gầm lớn xuất hiện, các thành viên của Liên Minh Ikelos lập tức chia ra các hướng khác nhau. "Mẹ kiếp. Mọi người chia ra hành động."

Dex đuổi theo một thành viên của Liên Minh Ikelos đeo mặt nạ kín mít dọc theo tuyến phố Delancey. Khi tên Therian nọ quay lại dùng súng bắn loạn xạ về phía Dex, anh bắt buộc phải nấp vào phía sau một chiếc xe tải cỡ nhỏ đang đậu trên đường. Khi không nghe thấy tiếng súng khác vang lên, Dex cẩn thận nhìn ra bên ngoài quan sát tình hình và thấy đối tượng nọ rẽ trái tiến vào tuyến phố Willett ngay phía dưới chân cầu Williamsburg. Khỉ thật, anh không thể để mất dấu tên này được. Dex lập tức đuổi theo và nhận ra tên Therian nọ đang trèo qua hàng rào chắn, chạy vào một khu vực khép kín ở dưới chân cầu. Nơi đó có rất nhiều vị trí có thể ẩn nấp được. Dex bám sát phía sau, bỏ khẩu súng gây mê vào bao để anh có thể nhảy lên bám vào hàng rào rồi trèo qua. Anh khéo léo vượt qua hàng rào, cẩn thận đáp đất, một đám bụi bẩn văng lên tung tóe sức ép của đôi boot quân dụng. Khi anh nghĩ rằng mình đã để mất dấu đối tượng thì đột nhiên anh phát hiện ra có người di chuyển ở phía trước. Dex ngay lập tức rút súng ra và đuổi theo.

"THIRDS đây! Dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!" Dex cất tiếng cảnh báo, nhanh chóng di chuyển qua những thùng container kim loại đã gỉ sét, những chiếc xe tải đang đậu tản mát cùng các loại thiết bị bảo trì đường phố để la liệt khắp nơi. Không có bất cứ tín hiệu nào đáp lại lời cảnh báo của anh. Bên cạnh đó, Dex bắt buôc phải di chuyển thay đổi vị trí đứng để tránh khỏi bị một cái cọc tiêu giao thông màu cam đụng trúng người. Thằng khốn nạn đó lại dám dùng một chiếc cọc tiêu giao thông để ném anh! Dex lấy lại thế thăng bằng, nhắm giữ súng trong tay và bóp cò. Nghe tiếng gầm lớn của tên Therian nọ, Dex biết rằng anh đã bắn trúng mục tiêu. Nhưng chẳng may cho Dex, anh đã không sớm nhận ra rằng chỉ một phát súng gây mê thôi là không đủ để hạ gục một người Therian với chiều cao hơn 2 mét; thực tế thì một phát súng đó chỉ đủ để khiến cho tên Therian nọ loạng choạng khi thuốc gây mê lan ra khắp cơ thể. Dex lại tiếp tục đuổi theo đối tượng của mình, lòng vẫn quyết tâm phải bắt kịp bằng được. Anh đến rất gần rồi. Chỉ thêm một chút nữa thôi...

Một thân hình cứng như sắt thép đột ngột đâm sầm vào người anh, hất anh đụng thẳng vào thùng container kim loại. Dex cảm thấy như lần va chạm này khiến cho đầu óc anh quay cuồng, cả người đau đớn dữ dội. Adrenaline trong người và những kĩ năng từ các đợt huấn luyện đều bùng lên. Dex đẩy một cú huých khuỷu tay, đánh thẳng vào phần cằm của tên Therian đeo mặt nạ vừa mới lộ diện. Không để cho đối thủ có cơ hội hồi phục lại trạng thái ban đầu, Dex đã ra ngay một cú thọc sườn phải. Anh vừa định bồi thêm tiếp một cú vào bên sườn trái thì một nắm đấm hướng thẳng đến người anh. Dex sử dụng cánh tay trái chặn lại cú đấm, đáp đòn bằng một cú móc từ dưới lên, khá thỏa mãn khi nghe thấy tiếng gầm đầy đau đớn phát ra từ kẻ Therian to lớn kia. Kẻ trước mặt anh đang mặc một chiếc áo vest chống đạn, điều đó khiến cho anh khó có thể bắn được một phát súng gây mê hiệu quả. Ở phía đằng xa, anh nhìn thấy đối tượng mà mình đang đuổi theo, hắn ta đang đứng im, duy trì khoảng cách và quan sát tình hình bên này. Cũng chính lúc đó, anh nhận ra Ash đang lao về phía mình. Dex vừa phải chật vật đối phó với tên Therian trước mặt mình nhưng vẫn tranh thủ thời gian, điên cuồng chỉ về phía tên Therian đã dính một phát súng gây tê của anh. "Tên đó đã trúng đạn rồi."

"Rõ rồi."

Dex nhìn theo Ash truy đuổi phía sau tên Therian ở phía xa, kịp lúc lách người tránh thoát khỏi cú đấm hướng thắng vào đầu anh của tên Therian trước mặt. Cú đấm của tên Therian va chạm với thùng container khiến cho hắn ta gầm lên một tiếng đau đớn cực độ. Khỉ thật. Austin nói không sai. Những tên này đều nhận được huấn luyện, nhưng không phải kiểu chính thức bài bản. Tên này thực sự nghĩ rằng Dex sẽ đứng im một chỗ và ngoan ngoãn chịu cú đấm thẳng vào đầu đó của hắn hay sao? Anh bắt lấy cổ tay của hắn ta, bước sang một bên, vặn cổ tay của đối thủ ngược ra phía sau lưng hắn rồi đá thẳng một cú vào khớp đầu gối, ép chặt hắn ta lên thành thùng container. Anh vừa di chuyển định bắt lấy cánh tay phải còn lại và khóa ngược ra sau lưng thì đã thấy một ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ lưỡi dao bén nhọn. Dex lập tức nhảy lùi ra phía sau nhưng lưỡi dao vẫn rạch một đường qua cánh tay anh để lại một cơn đau âm ỉ ập đến. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Dex đã dính ngay một cú đá vào mạn sườn, lực mạnh đến mức khiến cho cả phần thân dưới của anh không còn cảm giác gì. Anh đổ sập xuống đất nhưng không chịu nằm yên chịu trận. Nhân lúc anh cố gắng đứng vững lại thì đối tượng của anh đã chạy được một đoạn, cả thân hình biến mất vào trong bóng đêm.

"Thằng chó chết!" Dex đấm một cú thật mạnh xuống nền đất và cố ép bản thân mình phải đứng dậy cho bằng được. Một lúc sau, Ash xuất hiện, cả người thở không ra hơi và cũng không thấy tên Therian mà anh ta đuổi theo đâu. "Xảy ra chuyện quái quỷ gì thế hả?" Dex loạng choạng đứng dậy, dồn hết toàn lực đỡ cơ thể vào bên phía chân phải, lùi lại phía sau, tận dụng thùng container để lấy lại thăng bằng.

"Tôi mất dấu hắn."

Dex nhìn người đồng đội của mình chằm chằm. "Anh nói gì? Mất dấu là thế nào?"

"Cần tôi phải vẽ lại cho cậu mấy bức tranh sáp màu minh họa nữa à?" Ash gầm lên. "Ông đây làm mất dấu hắn ta rồi."

"Sao anh có thể làm mất dấu tên đó được? Hắn ta ở ngay trước mặt anh luôn đấy!"

Ash lao về phía trước, cả ngưởi anh ta dán sát vào người anh khiến cho anh còn tức giận hơn nữa. "Lần sau đổi thành cậu đuổi theo đối tượng tình nghi đi, còn để tôi ở lại chịu đòn như thế này cho. À mà chờ đã, tôi sẽ chẳng bao giờ phải ăn đòn như thế này cả, vì tôi đâu có phải là một người Hobbit tý hon!"

"Mẹ mày, Simba!" Dex thô lỗ đẩy Ash ra khỏi người mình, hoặc ít nhất thì anh đã cố gắng làm như thế.

Ash vừa mới giơ tay lên định đấm cho Dex một phát thì Sloane đã kịp thời chen vào giữa hai người bọn họ. "Được rồi, hai người. Như thế là đủ rồi đấy."

Thực sự Dex không thể nào tin nổi. Suýt chút nữa thì bọn họ đã thành công tóm gọn được một tên rồi. Thế quái nào mà Ash lại có thể để vuột mất tên đó cơ chứ? Đây đúng thật là một thảm họa.

"Vừa xảy ra chuyện gì?" Sloane cất tiếng hỏi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Ash và Dex. Các thành viên khác ở trong đội cũng đã đuổi kịp đến chỗ bọn họ, bao gồm cả Cael và Hobbs với hơi thở khá nặng nề. Xem chừng là đến cả em trai của anh và các thành viên còn lại của đội cũng không tóm được kẻ nào cả rồi.

"Ash bày trò làm cầu thủ Wes Welker và rồi sau đó lại bắt trượt mẹ nó bóng." Dex khinh bỉ nói.

"Mẹ kiếp, Daley. Welker sẽ không bắt trượt quả bóng đó nếu như Brady ném được một cú cho ra hồn."

Không thể tin nổi. "À, thế vậy ra giờ tôi mới là người làm hỏng việc chứ gì? Với lại từ khi nào anh trở thành người hâm mộ đội bóng khúc côn cầu Mỹ Patriots thế?"

"Không có chuyện đó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có khả năng phân biệt ai hay ai dở, và nói thật, chính Brady mới là kẻ làm hỏng chuyện. Cậu cũng không khác gì. Mà tại sao cậu lại mang cái câu chuyện về một trận đấu từ hai năm về trước nói ra đây làm mẹ gì?"

Dex cũng không hiểu là vì sao. Thứ mà anh hiểu rõ nhất vò lúc này đó chính là anh đang cực kỳ tức giận với Ash và chỉ muốn đấm ngay một phát lên mặt của anh ta. "Tôi đã bắn trúng tên đó còn gì!"

"Đúng một phát! Thằng đó to con không kém Hobbs. Dính một viên đạn gây mê đối với hắn ta chỉ giống như bị kiến cắn, và sau đó sẽ khiến hắn nổi điên lên, nhưng muốn hạ đo ván hắn thì không có cửa đâu, cậu bé thiên tài ạ. Bét ra cậu cũng phải bắn trúng được ba phát mới có cơ may!"

"Thôi đi, dừng lại ngay, cả hai người." Sloane ngừng lại một chút, điều chỉnh tâm trạng và bật thiết bị liên lạc gắn bên tai. "Brodie đây. Đã rõ, thưa sếp."

"Sao thế?"

"Mọi người trở lại xe ngay. Phát hiện ra một thi thể."

"Có ai đó ra dìu con chim bé bỏng kia đi. Bị xước da rồi kia kìa." Ash cất lời nhạo báng rồi quay ngoắt đi ngay trước khi Dex kịp ăn miếng trả miếng. Sloane vòng một cánh tay ra đỡ lấy hông Dex và dìu anh tiến về phía cổng thoát hiểm.

"Chân em thế nào rồi?"

"Vẫn ổn. Chỉ là cần có người xoa bóp cho thôi." Dex nhỏ giọng càu nhàu. Anh biết hiện tại Sloane đang gánh gần hết trọng lượng của cơ thể mình để anh không phải cố quá sức di chuyển. Cael đi ngay bên cạnh anh, khẽ cọ đầu cậu vào lòng bàn tay anh rồi liếm một cái. "Anh không sao. Mấy tên Therian mà bọn em đuổi theo vừa nãy thì thế nào?" Dex nhận lại một loại tiếng gầm trầm thấp, kiểu này giống như anh nghe là hiểu hết ý nghĩa của những tiếng gầm đó vậy. Sau đó lại tiếp tục là một loạt tiếng gầm gừ nho nhỏ nữa. Thôi, là do anh hỏi trước mà. "Xin lỗi em. Có phải là bên em cũng bị mất dấu đúng không? Gầm một tiếng thì có nghĩa là đúng, hai tiếng thì là không đúng." Sau đó, chỉ có một tiếng gầm nhẹ vang lên. Đéo mẹ, hay quá mà. "Bọn em đuổi đến gần lắm rồi đúng không?" Lần này vẫn là một tiếng gầm. Anh thở dài, thôi thì cũng coi như có được thu hoạch. "Bọn họ có kế hoạch dự phòng không?" Lại một tiếng gầm. Lũ khốn đó!

Sloane đỡ Dex vào bên trong khoang xe BearCat, Hobbs và Cael theo sát vào ngay phía sau hai người họ. Cael ngồi yên vị bên cạnh Dex, gầm gừ khe khẽ và nhẹ nhàng dụi đầu vào bên phía chân bị thương của anh khi chiếc xe chở cả đội lái qua hai tòa nhà trên một đoạn đường gập ghềnh để tiến tới phố Broome và rồi dừng lại trước cửa một quán ăn. Sloane nói Dex cứ ở yên trong xe, nhưng Dex từ chối. Anh sẽ không để cho tên Ash kia có cơ hội hả lòng hả dạ đâu. Dex nói với Sloane rằng anh vẫn ổn, nghiến rắng cố gắng lặc từng bước đến chỗ Hudson và Nina đang xem xét thi thể. Cael vẫn theo sát anh không rời.

"Tìm ra được manh mối nào không?" Sloane hỏi, cúi người xuống gần hơn để quan sát. Dex thì quyết định sẽ cứ đứng vậy mà nghiên cứu thi thể thôi. Nếu anh mà cúi người xuống thì rất có thể sẽ không còn mặt mũi nào mà gục luôn xuống mặt đường, và rồi cái tên Ash đang đứng cách anh chỉ có 60 centimet kia sẽ ném cho anh một cái nhếch mép khinh thường kiểu biết-ngay-mà. Ít nhất là cho tới khi ánh mắt của anh ta di chuyển lên người Cael. Ash chỉ nhíu mày một cái rồi lại quay người đi, Dex thấy chiếc đuôi của Cael ngọ nguậy một cách đầy bất an. Cậu khẽ kêu một tiếng, Dex liền nhẹ nhàng gãi tai cậu giống như anh đã từng làm khi hai người còn là những đứa trẻ vào mỗi lúc Cael cảm thấy cần được an ủi.

"Nạn nhân là Alberto Cristo, nam, người da trắng, tuổi từ 40 – 45." Hudson đáp lời. "Theo như lời khai báo của nhân chứng, khi nạn nhân đang rời khỏi quán ăn thì có hai người thường di chuyển vọt qua tòa nhà ở phía bên kia." Hudson chỉ vào một tòa nhà cao 24 tầng nằm dọc con phố. "Hai người này đang bị phía Liên Minh Ikelos theo dõi. Sau đó hai người thường đã rút súng ra và bắn về phía những kẻ Therian đeo mặt nạ. Khi đó, tất cả mọi người xung quanh đều chạy tản ra và tìm chỗ trốn, còn nạn nhân lại bị một viên đạn xuyên qua đầu. Nhưng tới tận lúc này vẫn không có ai nhìn thấy cảnh nạn nhân bị trúng đạn như thế nào."

"Không có ai khác bị thương chứ?" Sloane hỏi.

"Không."

"Chúng tôi cho rằng nạn nhân trúng đạn là do viên đạn bị dội ngược lại." Nina lên tiếng và chỉ về phía hai lỗ móp xuất hiện trên khung cửa của quán ăn.

"Được rồi. Cám ơn cô, Nina. Nếu như phát hiện được manh mối nào khác thì hãy liên lạc ngay với tôi." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Thưa sếp, chúng ta có thể tìm được thông tin nào liên quan đến nạn nhân không?"

"Để tôi xem."

Cả đội quay trở về chiếc BearCat, để cho các đặc vụ của Cục Trinh sát và nhân viên khám nghiệm pháp y tiếp tục thực hiện những công việc còn lại. Cả chuyến hành trình di chuyển về trụ sở diễn ra trong sự im lặng của các thành viên trong đội, mọi người ai cũng cố gắng để không chạm phải ánh mắt của người khác. Bọn họ đã thất bại, và lần này đã xuất hiện thương vong.

Khi bọn họ về đến trụ sở chính, Dex vẫn còn chưa nguôi cơn giận. Bên chân bị thương của anh vẫn tê nhức khủng khiếp, ở chỗ cánh tay nơi bị tên khốn kia chém qua vẫn khá đau. May mắn thay là bộ quân phục tác chiến này đã chịu đòn thay anh rất nhiều. Chỗ vết thương không chảy quá nhiều máu và vết cắt thì chỉ cần một miếng băng gạc nhỏ là giải quyết được. Nhưng chỉ tiếc là có đi tắm thì cũng không khiến cơn giận của anh biến mất nổi. Anh đóng mạnh cánh cửa tủ chứa đồ của mình lại và ngồi sụp xuống dãy ghế dài, bàn chân trần của anh không ưa nổi cái lạnh của nền gạch. "Chúng tôi đã đuổi gần đến thế rồi." Sloane cũng ngồi xuống ngay bên cạnh anh, Dex khẽ khàng dịch người về gần phía gã một chút để cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể của Sloane. Vào thời điểm này ban đêm, phòng tắm chung hầu như không có mấy người, chỉ có một vài đặc vụ ở cách bọn họ vài dãy tủ chứa đồ đang nhỏ giọng trò chuyện rồi sau đó cũng rời khỏi.

"Có chuyện gì xảy ra vậy Dex? Lâu rồi tôi chưa thấy em bực mình đến mức độ này."

"Thôi đi, Sloane. Anh biết là tôi nói đúng."

"Được rồi, thế sau đó thì sao nào? Em đang muốn nói gì đây?"

Anh đang muốn nói cái gì ư? Anh chẳng hề nói bất cứ thứ gì khác ngoài một điều chết tiệt duy nhất, và như vậy cũng chẳng thể làm thay đổi được kết quả đã rồi. "Tôi không biết nữa. Tôi xin lỗi. Chuyện của Liên Minh Ikelos khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Chúng ta đã theo dõi đám người này hai tháng nay rồi và vẫn chẳng thể tìm ra được một điểm đột phá mới nào. Giờ thì đã có người không may mắn phải bỏ mạng." Bỗng nhiên anh hạ thấp tông giọng xuống, anh không dám mạo hiểm để cho người khác nghe được những gì anh sắp nói tiếp theo đây. "Có ai đó... là người trong nội bộ chúng ta... là nội gián. Chúng ta đã đến được rất gần như vậy rồi mà còn hỏng chuyện. Giá như mà tôi có thể bắn được thêm vài phát nữa..."

"Được rồi. Dừng lại. Không nói chuyện 'nếu như' ở đây nữa. Em đã cố gắng hết sức mình. Tôi không rõ phía Ash xảy ra vấn đề gì, nhưng em cũng biết Ash sẽ trở nên như thế nào nếu như cậu ta thất bại một việc gì đó rồi đấy. Ash sẽ không bao giờ thừa nhận sự thật ấy đâu. Có lẽ trong lòng Ash cũng cảm thấy khó chịu không kém gì em lúc này đâu."

Sloane nói đúng. Không có ai lại muốn thừa nhận rằng mọi chuyện hỏng bét là do bản thân mình gây ra cả, đặc biệt là Ash. Dex cũng chẳng phải là người thoải mái chấp nhận việc đó. Có lẽ anh nên cho người đồng đội của mình một khoảng thời gian bình tĩnh lại. Dex cũng không thấy ngạc nhiên gì nếu như cơn giận dữ của anh với Ash thực chất là bắt nguồn từ cái cách mà tên đó đang đối xử với em trai anh. Trong những ngày tồi tệ như thế này, không hẳn là hai người bọn họ sẽ thoải mái với nhau. "Chắc là vậy."

"Em nghe tôi này. Giờ đặc vụ của Cục Trinh sát đang ở trong bệnh viện để kiểm tra các nạn nhân và tra hỏi những nhân chứng. Tôi biết là em không thích ngồi chờ đợi, vậy nên..." Sloane kín đáo quan sát không gian xung quanh và tiến sát vào người Dex, nhỏ giọng thầm thì. "Để tôi làm cho em không nghĩ về việc phải ngồi chờ đợi nữa nhé? Hai ta sẽ tới căn hộ của tôi rồi lên giường nghỉ ngơi nhỉ." Gã nở một nụ cười ngầm chứa ý xấu với Dex, bàn tay của gã trượt dần từ hông anh xuống bên trong bắp đùi non. "Tôi giúp em thư thái hơn chút."

Dex nhanh chóng hôn trộm gã một cái rồi đứng dậy. "Rời khỏi nơi chật chội này thôi nào."