Thịt Linh Chi

Chương 1



1

Mẹ tôi đã sinh liền hai cô con gái, đến khi sinh ra tôi lại là con gái tiếp nên bà nội tôi định mang tôi đi chôn ở sau núi.

Phía sau núi có một ngôi chùa đổ nát, nhà sư già thấy tôi đáng thương, không nỡ để đứa bé còn đỏ hỏn đã m ấ t mạng nên mang tôi về chùa nuôi dưỡng.

Ngôi chùa nghèo nàn đến mức hàng ngày chỉ có rau xanh với canh xuông nhưng tôi vẫn khỏe mạnh lớn lên.

Hai chị tôi đều bị bà nội bán đi.

Bà tôi bán chị cả cho ông già góa vợ thôn bên cạnh đổi lấy mười ngàn đồng tiền.

Chị hai thì bà tôi bán cho nhà chứa trong thành phố để mỗi tháng chị ấy tiếp khách kiếm tiền mang năm nghìn đồng về nhà.

Nhưng mà bán hai chị tôi xong trong nhà lại thiếu sức lao động, bấy giờ bà tôi mới nhớ đến đứa cháu gái từng bị bà vứt đi, bà ấy tới chùa muốn c ư ớ p tôi về để vắt kiệt chút giá trị cuối cùng còn lại của tôi.

Nhà sư già vì bảo vệ tôi nên nói với bà ấy một bí mật:

"Cháu gái của bà là thịt linh chi chữa được bách bệnh."

Ông ấy nói như vậy để bà tôi thấy tôi còn có giá trị, không bán tôi đi. Đúng như mong muốn của thầy tôi, bà tôi không đem tôi bán cho người đàn ông chuyên mổ heo nữa, sau khi đón tôi về nhà, bà tôi còn hầm gà mái cho tôi ăn bồi bổ thân thể.

Bố tôi về nhà thấy cảnh đó còn sững sờ một lúc:

"Mẹ, sao mẹ đưa cái loại hàng hóa chỉ biết tiêu tốn tiền của cha mẹ này về, lại còn hầm gà cho nó ăn?"

Nói xong ông ta đi tới định giật cái đùi gà trong tay tôi. Tôi chưa từng được ăn thịt, cái đùi trong tay tôi thơm đến mức tôi vô thức bảo vệ miếng thịt trong tay. Bố tôi thấy vậy đ á tôi lăn từ trên ghế xuống.

"Loại s ú c v ậ t như mày còn dám giành đồ ăn với ông đây à?"

Ông ta cầm ghế gỗ lên định đập vào người tôi, bà tôi vội lao lên cản bố tôi lại:

"Con ơi không đánh nó được đâu, nó là con gà đẻ trứng vàng của nhà mình đấy."

2

Bố tôi khiếp sợ nói với bà:

"Nhà sư già đó nói có thật không mẹ?"

Bà tôi nghiêm túc gật đầu:

"Hồi cha con còn sống có nói với mẹ nhà sư già đó là cao nhân, lời cao nhân nói nhất định là thật con ạ."

Bố tôi hơi kích động:

"Vậy thịt linh chi này trị bách bệnh bằng cách nào hả mẹ?"

"Có giống thịt Đường Tăng để mọi người đến xong cùng x ẻ t h ị t ăn không?"

Bà tôi sâu sắc nhìn qua giữa hai chân tôi rồi mới rời mắt đi:

"Nó gầy đến mức không có nổi hai lạng thịt thì có bao nhiêu thịt để x ẻ ra bán chứ, giờ phải nuôi để nó có da có thịt rồi cho nó tiếp khách giống như Nhị Nữu ấy, làm ăn dựa vào thân thể mới kiếm tiền lâu dài được."

Nhị Nữu là chị hai của tôi, chị ấy bị bán đến nhà chứa trong thành phố.

Người trong thôn đều chị tôi bẩn thỉu. Tôi không hiểu được, chị tôi rơi vào hố phân à, sao mọi người lại bảo chị ấy bẩn, nếu dính phân thì đi tắm là sạch thôi mà.

Bố tôi vui vẻ vỗ đùi đen đét, giơ ngón tay cái khen bà tôi:

"Chỉ có mẹ của con có kiến thức sâu rộng mới nghĩ ra ý này."

"Người thành phố đều thích dùng mánh khóe, sau này [thị linh chi] sẽ là thương hiệu để chúng ta kiếm tiền."

Bà tôi đắc ý cười, khóe miệng rộng đến tận mang tai.

Bố tôi lại nhìn về phía tôi nhưng lần này ánh mắt ông tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.

Tôi tưởng ông ấy muốn giành thịt với tôi bèn cầm chặt miếng thịt trong tay.

Thế mà ông ấy không tức giận mà còn cười xoa đầu tôi.

"Con ăn cho no đi, ăn no mới kiếm tiền được chứ."

3

Mấy ngày sau đó bà tôi cứ rảnh ra là đi khắp thôn rêu rao tôi là là thịt linh chi.

Đợi mọi người trong thôn kéo lại hỏi chuyện bà sẽ lặp lại lời của nhà sư già sau núi:

"Thịt linh chi chữa được bách bệnh."

Nhưng chuyện này quá mơ hồ nên cũng chẳng có mấy ai tin tưởng.

Đến tối bố tôi cười vui vẻ về tìm bà tôi:

"Con mới kiếm được một mối làm ăn rồi mẹ"

"Ông Bạch đảm bảo nếu ông ấy khỏi bệnh sẽ cho mẹ con mình năm mươi nghìn."

Bà tôi trợn to mắt, hưng phấn vỗ tay:

"Cuối cùng cũng đến ngày Trần gia chúng ta giàu có rồi."

Sau đó bà tôi bảo tôi mau đi tắm rửa, còn ban cho tôi đặc ân được dùng nước nóng và xà phòng để tắm.

Đến tận khuya bố tôi mới dẫn tôi đến nhà ông Bạch

Thấy tôi đứng ở cửa, ông Bạch nhìn từ đầu đến chân tôi rồi nhăn mày chê bai:

"Gầy quá."

Bố tôi cười nịnh bợ ông già kia:

"Ông Bạch, ngài là người đầu tiên nếm thử vị thịt linh chi, thịt linh chi ăn vào trị được bách bệnh, ngài là người dùng đầu tiên chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi."

Bạch gia vừa tổ chức đại thọ 60 tuổi vào tháng trước, nhưng mọi người nói ông ấy bị bệnh, khắp người mọc đầy bướu thịt mưng mủ. Ông ấy tốn rất nhiều tiền tìm các phương thuốc hiếm nhưng mãi vẫn không khỏi. Cuối cùng ông ấy chỉ có thể về thôn chờ lá rụng về cội, chứ một người có tiền như ông ấy sẽ không quay lại chịu khổ ở nơi xó xỉnh này.

Bố tôi nịnh bợ đúng chỗ ông Bạch thích nên ông ấy vui vẻ đặt một xấp tiền vào tay bố tôi.

Mắt bố tôi sáng lên, ông nhanh tay nhanh chân trói chặt tôi vào giường.

Thấy tôi giãy giụa, sợ làm ông Bạch mất hứng, bố tôi véo mạnh vào đùi tôi một cái cảnh cáo.

Mắt tôi đỏ hoe đau đớn.

"Đừng có hét, mày mà làm hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ kéo mày về băm nhỏ mày ra rồi bán như thịt lợn."

Những lời này khiến tôi run lên vì sợ hãi.

Tôi biết ông ấy không nói đùa, ông ấy sẽ băm tôi ra thật.

Tôi không dám vùng vẫy nữa mà ngoan ngoãn nằm im.

Bố tôi vui vẻ cầm tiền rời đi..

Ông Bạch trèo lên trên giường, ông ấy vừa cởi quần áo ra tôi đã thấy trên người ông ấy có rất nhiều bướu thịt đang chảy mủ, nhưng tôi không thấy sợ, ngược lại còn thấy rất hưng phấn.

Khi ông ấy cho cái của nợ ấy vào người tôi, hình như trong cơ thể tôi có gì đó từ từ biến mất.

4

Ngày hôm sau, không cần bố tôi đến đón ông Bạch đã tự mình đưa tôi về, ông ấy còn mang theo năm mươi nghìn cùng quà cảm ơn.

Sắc mặt ông ấy rất tốt, bướu thịt trên người cũng ít đi rất nhiều. Người trong thôn ngây ra nhìn từng rương quà ông ấy cho người khiêng đến cửa nhà chúng tôi

Những người không tin "Thịt linh chi chữa được bách bệnh" của bà nội tôi, giờ họ đều tin cả rồi.

Rất nhiều người nghe danh đến tìm tôi, muốn nhìn thấy thịt linh chi trông như thế nào.

Nhưng bà ra giá cao đến mức gần như không có ai chấp nhận được.

Vì thế, những người đó định ra tay từ chỗ nhà sư già ở sau núi.

Bọn họ đưa con gái đến ngôi chùa đổ nát đó để nhà sư nhận nuôi.

Nếu hòa thượng già đã nuôi được thịt linh chi thứ nhất thì chắc chắn ông ấy có thể nuôi được thịt linh chi thứ hai.

Thịt linh chi chữa bệnh xong đem bán càng có lời đúng không nào?

Nhưng nhà sư già không nhận con gái của nhà nào cả, chỉ luôn miệng nói: "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng...."

Đến ngày thứ ba, vị sư già t r e o c ổ t ự s á t.

Chuyện kỳ lạ như vậy cũng khiến "Thịt linh chi chữa được bách bệnh" càng ngày càng nổi tiếng.

Người xung quanh đều nghe danh mà đến, chỉ mong được trải nghiệm sự thần kỳ của thịt linh chi.

Bà tôi càng đắc ý:

"Hừ, xem giờ ai còn dám chê đắt nữa."

5

Quả nhiên, không ai dám cò kè mặc cả với bà tôi.

Để có tiền ngủ với thịt linh chi, những người đó bán con bán cháu cũng cam lòng.

Lòng người đều ích kỷ, không có gì quan trọng hơn bản thân mình cả.

Người tìm đến nhà tôi càng ngày càng nhiều, ngay cả chồng của chị cả cũng đến cửa xin chữa bệnh.

Ông ta mong bà tôi nể tình là người nhà mà giảm giá cho ông ta.

Nhưng bà tôi là loại người nào chứ, anh rể bị bà tôi đạp ra khỏi cửa

"Không có tiền thì đừng có đến đây."

Mấy ngày sau ông ta lại đến lần nữa, lần này ông ta mang đủ tiền, cuối cùng cũng có được thứ mà mình muốn.

Về sau tôi mới biết để có tiền ông ấy bán chị tôi cho bọn bu.ôn b.án n.ội tạ.ng người, cắt đứt hoàn toàn ch.ặt đứt đường sống của chị tôi.

Tôi bị trói trên giường, đến cả lúc ăn cơm cũng là bà tôi bê đến mép giường đút cho tôi ăn, để tôi có thêm thời gian tiếp khách.

Bọn họ không đá.nh tôi nữa, càng không ng.ược đ.ãi tôi, có đồ ăn ngon sẽ mang đến cho tôi ăn.

Vì nhờ tôi nên nhà tôi giàu rồi.

Có tiền xong, mỗi ngày bố tôi như sống ở trên mây, toàn bộ thời gian đều dành cho b.ài bạ.c và rư.ợu chè

Mãi cho đến một hôm bố tôi uống rư.ợu say không cẩn thận ngã xuống núi.

Bác sĩ nói ông bị thương ở cột sống, chỉ sợ nửa đời sau sẽ phải nằm liệt trên giường.

Bà tôi luống cuống, vội vàng kéo tôi dậy khỏi giường:

"Đi, đi cùng tao cứu bố của mày!"

Đầu tôi trống rỗng, máu trong cơ thể không ngừng sôi trào, để bà nội tùy ý kéo tôi đi.

Nhưng chưa đợi chúng tôi đi, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài

Nhìn thấy người đứng ở cửa, bà tôi hoảng sợ hỏi.

"Con, con..... con về nhà bằng cách nào vậy?"