Thịt Linh Chi

Chương 2



6

Người đứng ở cửa là chị cả của tôi.

Chị ấy đỏ hoe mắt nhìn bà tôi:

"Bà ơi ông Bạch chếc rồi."

Bà tôi sợ hãi lặp lại lời của chị tôi: "Sao lại thế được?"

"Ông ấy ngủ với thịt linh chi thì mọi bệnh đều khỏi chứ, sao tự dưng ông ta lăn ra chếc?"

"Tại mày đúng không?"

"Mày là sao chổi đen đủi, mang đến xui xẻo, mày c ú t ra ngoài nhanh đi, đừng mang vận xui vào nhà."

Bà tôi lôi kéo, xô đẩy chị tôi muốn vứt chị ấy ra khỏi cửa.

Ông Bạch giàu như vậy là vì ông ta bu.ôn b.án n.ội tạ.ng người, tiền kiếm được đều là tiền b.ẩn.

Chị tôi bị anh rể bán cho ông Bạch.

Bây giờ chị ấy nguyên vẹn về nhà nhưng ông Bạch lại m.ất mạ.ng

Bà tôi nghĩ ngay đến chị tôi vì giữ mạng nên ra tay với ông ấy, bà sợ chị tôi mang rắc rối về nhà, sống ch.ết bà cũng phải đuổi chị tôi đi.

Chị ấy sợ hãi nắm chặt tay bà nội: "Không phải cháu đâu bà ơi, ông Bạch, ông ấy....."

"C ú t ngay cho tao" Chị cả chưa kịp nói hết câu đã bị bà tôi đã đá văng ra, "Đừng có chắn đường tao, tao còn phải đi cứu bố mày"

Đầu của chị tôi đ.ập vào tường, m á u chảy lênh láng nhưng bà tôi cũng không quan tâm mà tiếp tục kéo tôi ra ngoài.

Bị bà tôi đ.ạp ngã chị tôi cũng không đứng dậy mà ngồi luôn trên mặt đất bẩn thỉu gào khóc, dường như vết thư.ơng đang chảy m á u không phải đầu mà là trái tim chị.

Tiếng nức nở của chị ấy làm trái tim tĩnh lặng của tôi hơi gợn sóng.

Tôi chỉ cần hất nhẹ bà tôi văng ra ngoài như con diều đứt dây.

Tôi ngồi xổm trước mặt chị ấy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vầng trán vẫn còn rỉ m á u, tôi đưa tay vào miệng liếm một chút.

Từng đoạn ký ức không ngừng vang vọng trong đầu tôi, lặp đi lặp lại giống chiếc đèn kéo quân mãi không ngừng.

Mẹ tôi mất vì khó sinh nên tôi không biết mẹ tôi trông như thế nào. Cũng không ai quan tâm đến tôi, chỉ có chị cả tới thăm tôi còn lén giấu một viên kẹo sữa cho tôi ăn.

Kẹo rất ngọt, ngọt đến mức nhiều năm sau tôi vẫn nhớ rõ mùi thơm ngọt ngào của viên kẹo ấy.

Khi về nhà chị ấy bị bà nội phát hiện chị lén đến thăm tôi còn bị bà ta treo lên xà nhà đánh suốt một ngày.

Chị tôi khóc đến đứt ruột đứt gan, trông chị ấy thật nhỏ bé, bất lực nhưng người con gái nhỏ bé ấy dùng đôi mắt vẫn đang nhòe lệ, quyết tâm hy sinh bản thân cho em gái nói với tôi:

"Em ba, chị sẽ cản bà nội lại giúp em, em chạy nhanh đi, chạy càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại chỗ này nữa."

Chị ấy biết dù có về nhà cũng không sống nổi nên muốn dùng mạ.ng mình để mở đường sống duy nhất cho tôi.

Mới nãy bà tôi còn nằm dưới đất kêu la nhưng nghe thấy con gà đẻ trứng vàng sắp chạy mất bà tôi vội đứng dậy ch.ửi

"Con kh.ốn này, mày gây chuyện bên ngoài chưa đủ à, về nhà còn dám xui cục vàng của tao chạy."

"Mày là đứa bất hiếu, bà đây hôm nay phải đ.ánh ch.ết mày"

Bà ta giơ cái cuốc lên cao chuẩn bị đ ậ p xuống.

Chị ấy không phản kháng gì cả chỉ nhắm chặt hai mắt, cả người co lại, vừa đáng thương vừa bất lực đón nhận cái c h ế t.

7

Cái cuốc không bổ lên đầu chị tôi được vì một tay tôi nắm cán cuốc, một tay b ó p chặt cổ bà tôi

Bà ta không thở được, liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay tôi.

Thấy bà ta sắp ch.ết chị tôi sợ hãi hét lên:

"Em ba, em thả tay ra nhanh lên."

Tôi nghiêng đầu khó hiểu:

"Chị không hận bà ta à?"

Chị tôi sững sờ một lúc nhưng vẫn khóc lóc nói:

"Dù thế nào bà ấy cũng là bà nội của chúng ta....."

Tôi vẫn kiên trì:

"Bà ấy từng đối xử tốt với chị lần nào chưa?"

"Để bà ấy sống thì chị còn đường sống sao?"

Chị tôi im lặng nhưng giây tiếp theo chị ấy mạnh mẽ rút cái cuốc ra tàn nhẫn b ổ lên đầu bà tôi.

Một nhát, hai nhát, ba nhát,.....

M á u tươi lập tức phun ra, bắn hết lên mặt tôi, tôi chỉ lạnh lùng nhìn bà tôi dần bước cả hai chân vào cửa "tử" mắt cũng không chơp một chút.

Đến khi chị cả nhận ra đầu bà tôi đã n.át b.ét chị ấy mới hét lên sợ hãi vứt cái cuốc trong tay đi, kéo tôi chạy ra ngoài:

"Em ba, chạy thôi, chạy nhanh lên."

Tôi chậm rãi đi phía sau chị ấy, chị kéo tôi đi còn không ngừng nói:

"Rời khỏi đây rồi em phải coi như không có chuyện gì xảy ra, em nhớ cho kỹ vào, thôn này không liên quan gì đến em cả."

"Nếu phải ch.ết thì một mình chị ch.ết là đủ rồi."

Thì ra chị ấy muốn tôi sống đấy.

8

Chúng tôi chạy ngang qua nhà thím Lưu bên cạnh.

Tiếng hét chói tai vang lên từ trong nhà khiến chị tôi sợ hãi dừng lại, ngó đầu nhìn vào trong.

Thím Lưu vội vàng lao ra khỏi nhà, mặt mũi đầy hoảng sợ

Bà ấy nhìn thấy tôi như nhìn thấy tia hy vọng duy nhất vậy, bà ta lao nhanh về phía tôi, đi.ên cu.ồng cởi quần áo tôi, vừa cởi bà ta vừa ch.ửi mắng:

"Con đ ĩ này, mày đi vào đây cứu chồng tao nhanh lên."

Chị tôi đè lên tay thím Lưu ngăn bà ta lại:

"Thím Lưu, sao thím lại cởi quần áo của em gái cháu giữa ban ngày ban mặt thế?"

Thím Lưu đẩy chị tôi ra nhất quyết kéo tôi vào trong nhà.

"Cứu tôi với, cứ....u t...ôi"

Âm thanh kêu cứu yếu ớt thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Chú Lưu cả người đầy m á u nửa bò nửa lết cố tới gần tôi, m á u liên tục chảy ra từ hai tai, hốc mắt, mũi và miệng của ông ấy, trông đáng sợ vô cùng.

Ông ta còn chưa ch.ết nhưng mà cũng sắp rồi.

Thím Lưu gấp gáp túm tay áo tôi:

"Nhanh, mày cứu chú Lưu của mày nhanh đi."

Tối hôm ông Bạch đưa tôi về nhà, chú Lưu đã đến tìm bố tôi.

Ông ta là người thứ hai ăn thịt linh chi.

Chị tôi ngăn cản thím Lưu run giọng nói

"Em ba, ông Bạch cũng ch.ết như thế này. Bọn họ bị sao vậy?"

9

Hình ảnh kinh dị vẫn tiếp diễn.

Cả người chú Lưu ngứa ngáy như có thứ gì đó đang cắn xé trong cơ thể, khiến ông ta rất khó chịu. Ông ấy trực tiếp m ó c mắt, x é hai tai xuống.

Thím Lưu sợ đến mức hét lên:

"Mình ơi, mình sao vậy mình ơi?"

Bà ấy vừa sợ vừa vội nhưng hình ảnh trước mắt quá ki.nh kh.ủng khiến bà không dám bước lên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chú Lưu x é từng miếng th.ịt trên người xuống, đau đớn đến ch.ết.

Đến khi chú Lưu hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh rên rỉ nào nữa thím Lưu mới hoàn hồn quay về phía tôi ch.ửi:

"Yêu tinh, mà là yêu tinh hại người. Mày động tay động chân gì trên người lão Lưu? sao chồng tao lại thành ra thế này hả?"

Thấy hai chị em tôi đều im lặng, bà ta gi.ận dữ cầm cái liềm ch.ém về phía tôi.

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn bà ta

"Bà cũng muốn ch.ết giống ông ta à?"

Tôi chỉ vào cái x á c rách nát của chú Lưu.

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại làm bà ta sợ đến mức quên cả thở, ngất luôn ở cửa.

Chị tôi hoảng sợ lùi lại, nhìn chằm chằm tôi.

"Em làm gì họ đúng không"

"Vì sao ông Bạch và chú Lưu bỗng dưng lại ch.ết? Khi ông Bạch ch.ết cũng kinh khủng như này."

Tôi không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

Bà nội nói bố tôi còn đang chờ tôi cứu đấy.

10

Khi đi qua nhà trưởng thôn, cũng giống như nhà chú Lưu, từ bên trong phát ra một tiếng hét chói tai.

Sau đó, trưởng thôn mặt đầy đau đớn ôm một cái hộp loạng choạng chạy ra khỏi nhà.

Ông ấy nhìn tôi thể tôi là vị thần duy nhất có thể cứu sống ông ấy, trong mắt đầy sự thành kính và tham lam:

"Thịt linh chi, mày ngủ với tao nhanh lên, tao có tiền, chỗ này cho mày hết."

Ông ta vội vàng mở nắp hộp, để một hộp đầy ắp tiền trước mắt tôi.

Thôn chúng tôi tuy nghèo nhưng nhà trưởng thôn có rất nhiều tiền.

Mỗi một khoản tiền được lãnh đạo phê duyệt rồi phát cho thôn chúng tôi đều bị trưởng thôn lấy một phần rồi mới tiếp tục phát xuống.

Bà nội nói trưởng thôn là người trả nhiều tiền nhất sau ông Bạch

Khi ông ta đến tìm tôi còn mang theo các loại đồ chơi tì.nh th.ú, tr.a t.ấn tôi suốt một ngày một đêm.

Lúc này, ông ta nhét từng nắm tiền vào trong ngực tôi, miệng còn không ngừng kêu:

"Thịt linh chi, tao đau quá, mày cứu tao nhanh lên."

Nhưng dù ông ta kéo như thế nào tôi cũng đứng im ở đó nhìn ông ta đ a u đ ớ n giãy dụa.

Cảm giác đ a u đ ớ n tăng dần, cơ thể trưởng thôn vặn vẹo, đau đến ngã trên mặt đất, biểu cảm càng ngày càng dữ tợn.

Cũng giống như chú Lưu, ông bắt đầu phun m á u liên tục, mỗi cái lỗ trên người đều đang chảy m á u.

Chị cả đứng ở xa kinh hãi nhìn chúng tôi:

"Ông ta còn cứu được không em?"

Tôi hỏi ngược lại:

"Chị muốn em cứu ông ta không?"

Chị ấy do dự một chút rồi lắc đầu.

Rất nhanh, trưởng thôn cũng ch.ết.

Xác ch.ết của trưởng thôn thê thảm hơn chú Lưu rất nhiều, tất cả da trên người gần như bị chính tay ông ta lột xuống.

Tôi cùng chị cả cứ như vậy đứng nhìn ông ấy ch.ết.

Chị tôi sợ đến mất hồn mất vía, mặt mũi tái nhợt không đi nổi nữa

Tôi nhặt chiếc hộp toàn tiền trên đất lên đưa cho chị ấy.

Mọi người đều thích tiền, bà nội có tiền thì sẽ vui vẻ, tôi cũng hy vọng chị ấy vui vẻ.

Chị tôi không dám nhận hộp tiền, không ngừng hỏi tôi.

"Tất cả bọn họ bị sao vậy, từng người rồi từng người đều ch.ết giống nhau?"

"Chuyện này liên quan đến em đúng không?"