[THKV][Cá Biển] Khóa Xuân

Chương 6-1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Lưu Vũ đi lấy nhật báo hôm nay, lá cờ ngũ sắc trên sân trường đã được hạ xuống. Cột sắt dựng thẳng, trơ trọi hệt như một cây tre nhổ tận gốc. Lưu Vũ nhìn ra xa, tay vơ vội tờ báo trong hòm thư, quay người trở về. Có lẽ thời tiết quá lạnh nên gỗ co lại, những bông tuyết trắng khẽ len qua các khe hở trên bản lề. Gió lạnh thổi suốt một đêm, bên trong cũng bị đóng một lớp băng mỏng khiến cậu muốn mở cửa cũng gặp chút khó khăn.

Đêm nay nên nói Ngô Hải rắc chút chì vào bên trong, Lưu Vũ nghĩ.

Cậu đóng cửa lại, tiến đến một cái hộp chữ nhật màu trắng sứ đặt cạnh bức tường. Cái hộp ấy nối liền với bếp lò, mặt hướng ra ngoài không ngừng tỏa ra hơi ấm. Đó là khi Lưu Vũ vừa dọn vào, Ngô Hải cố ý mang từ dưới hầm lên, gọi là bộ tản nhiệt, so với bếp lò còn ấm hơn. Nghe nói đây là quà chúc mừng của thương hội Hắc Long Giang khi Ngô Hải thăng chức, là một món xa xỉ phẩm từ một nghệ nhân lành nghề phía nam. Chỉ cần rót chút nước nóng vào phần giữa, cả căn phòng cũng trở nên ấm áp hơn. Lưu Vũ đặt tờ báo bị đông cứng lên trên, sau đó đi vào nhà bếp lấy bàn ủi.

Ngô Hải đang ở trong phòng bếp nấu cơm, thấy Lưu Vũ tiến vào liền mỉm cười với cậu. Anh vừa vớt mì lên, hiện tại đang đảo nhanh phần thịt hầm trong chảo gang. Phần thịt bằm quyện với nước sốt đỏ cay nồng, không ngừng tỏa ra từng đợt hương thơm. Nhưng Lưu Vũ phảng phất như không ngửi thấy, chỉ hứng thú nhìn một cái. Ánh mắt chợt dừng trên chiếc áo sơ mi trắng Ngô Hải mặc, nhẹ nhàng nhíu mày: "Đừng mặc quần áo trắng nấu cơm. ”

"Trời lạnh, mặc cái khác ăn xong còn phải đổi lại." Ngô Hải giải thích, cẩn thận tránh những giọt dầu bắn ra từ chảo. Lưu Vũ thở dài, cầm lấy cái tạp dề đi tới. Ngô Hải mỉm cười cúi đầu tiện cho cậu quàng dây đeo lên cổ. Ngô Hải hai tay nấu ăn không tiện, Lưu Vũ liền thay anh thắt dây đeo bên hông, cuối cùng dắt hai dây sau lưng vòng qua, thắt nút phía trước, để chốc nữa Ngô Hải thuận tiện tháo ra.

Lưu Vũ bất đắc dĩ nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, mặc quần áo trắng phải nhớ mang theo tạp dề. ”

"Sau này sẽ để ý." Ngô Hải đáp. Anh nghe thấy Lưu Vũ trầm mặc trong chốc lát, lại khẽ thở dài:

"Anh luôn nói như vậy."

Ngô Hải cười, lấy bàn ủi từ dưới tủ bếp cho cậu. Đây là sự ăn ý sau hai năm bọn họ ở chung, mỗi buổi sáng Ngô Hải nấu cơm, Lưu Vũ đều đến phòng bếp lấy bàn ủi. Bàn ủi vừa dùng xong nóng đến phỏng tay, nếu để trực tiếp trong tủ quần áo sẽ làm hỏng tủ vải. Cả ngôi nhà toàn bộ là tủ gỗ, chỉ có tủ nhỏ được xây bằng gạch trong nhà bếp không sợ nhiệt độ cao. Cho nên khối đồng nhỏ vuông vức ấy liền ở chỗ này an cư, làm hàng xóm với một đống nồi chảo.

Lưu Vũ lấy áo khoác trong phòng Ngô Hải, lại từ trong bếp gắp mấy cục than bỏ vào trong bàn ủi. Đặt quần áo lên bàn và xịt ẩm một ít nước, đến khi thấy nhiệt độ phù hợp thì đặt bàn ủi lên. Nhiệt độ cao khiến hơi nước nhanh chóng thoát ra, tầm mắt Lưu Vũ cũng mờ dần. Ngoài cửa sổ có tiếng người đốt pháo giòn giã, chắc hẳn bên quân đội đang chúc mừng năm mới.

Ngô Hải mấy ngày trước đã nhận được lệnh từ cấp trên, muốn anh chủ trì buổi lễ chào cờ mở màn hôm nay. Trách nhiệm vô cùng lớn, không được xảy ra sơ suất gì. Lưu Vũ cẩn thận ủi phẳng cổ áo quân phục, không bỏ qua bất kỳ nếp gấp nào. Sau khi ủi xong lại đem huy chương vai xuyên vào khóa lại, nhẹ tay nâng lên, sau khi kiểm tra ổn thỏa thì trải lên bộ tản nhiệt. Hôm nay Trương Học Lương sẽ đánh điện tiếp ứng cho cả nước, tỏ lòng tuân thủ Tam dân chủ nghĩa thuận theo chính phủ Nam Kinh. Ba tỉnh Đông Bắc hôm ấy hạ thấp Ngũ sắc kỳ, nâng cao lá cờ Thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng.

Đó là ngày 29 tháng 12 năm thứ 17 của Trung Hoa Dân Quốc.

Trương Hân Nghiêu đã rời đi được năm năm.

Lưu Vũ nghe tiếng pháo ngoài cửa sổ xuất thần, trầm ngâm thật lâu, thẳng đến khi Ngô Hải gọi cậu vào ăn cơm mới phục hồi tinh thần. Sợi mì trắng phủ sốt tương đậu thơm nồng, xộc thẳng vào khứu giác người đối diện. Nhưng Lưu Vũ lại không có cảm giác thèm ăn gì, sau khi ngồi xuống chỉ dùng đũa chậm rãi gắp mì. Khuôn mặt lạnh tanh, tựa như đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Thật ra Ngô Hải nấu ăn rất ngon, là hương vị Tứ Xuyên Trùng Khánh chính thống. Mấy năm trước Ngô Hải từng làm mì Trùng Khánh cho cậu ăn một lần, khi đó mới biết thế nào là chân chính thơm ngon cay nồng. So với lần cậu nấu cho Ngô Hải khi xưa, đến ớt cũng không dám bỏ nhiều như thế. Cậu ăn đến mức chóp mũi đỏ ửng, không ngừng thè lưỡi hít khí. Ngô Hải cười rót cho cậu một ly nước lạnh, uống cạn một lần mới thoáng bình tĩnh lại. Cậu vốn tưởng rằng Ngô Hải cũng giống như Trương Hân Nghiêu, nấu cơm chỉ có thể cam đoan không độc chết người. Ai ngờ lại là một chuyên gia, không khỏi khiến cậu có cảm giác sợ hãi.

Cậu vừa xấu hổ vì khi xưa múa rìu qua mắt thợ, lại tức giận Ngô Hải có tài mà giấu. Hai loại cảm xúc va chạm làm cho mặt cậu càng đỏ thêm vài phần, hờn dỗi thở ra một hơi.

"Làm sao vậy?" Ngô Hải hỏi, hơi nghiêng đầu nhìn thần sắc của cậu.

"Cay quá đi!" Lưu Vũ còn lâu mới nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình, tìm lung tung một lý do thoái thác. Ánh mắt né tránh không cẩn thận chạm vào đôi mắt cười của Ngô Hải, cậu sửng sốt vài giây, lại phẫn nộ quay đầu.

Ngô Hải cái gì cũng biết.

Khi đó Lưu Vũ bị Ngô Hải lừa gạt, còn tưởng rằng Trương Hân Nghiêu đang chấp hành nhiệm vụ bí mật giả chết gì gì đó. Như ánh nến nhỏ bé trong đêm đông mờ mịt, Lưu Vũ ngày ấy tuy rằng có chút tịch mịch, nhưng sống vẫn coi như vui vẻ. Ngô Hải thường xuyên đến tìm cậu, cùng cậu vượt những khoảnh khắc nhàm chán. Anh kỳ thật rất bận rộn, vừa mới thăng chức Tư lệnh, trong quân đội có một đống việc đang chờ xử lý. Không những vậy còn có vô số những buổi giao thiệp xã hội, mỗi ngày không ngừng quay anh như chong chóng. Nhưng ngày nào anh cũng tận lực đến, cho dù là ăn cơm hay uống trà, ít nhiều đều sẽ tiếp chuyện cậu một lát. Theo thời gian, Lưu Vũ thậm chí còn đợi anh đến ăn tối. Như thường lệ thắp một ngọn đèn ở trong phòng bếp đọc sách, sau đó múc cho Ngô Hải một chén cơm nóng hổi.

Nhưng cậu và Ngô Hải ở chung hai năm nay, đối với ăn cơm dần không còn hứng thú.

Hai năm nay vì muốn cậu ăn nhiều hơn một chút, Ngô Hải thậm chí còn tập nấu món An Huy. Anh thay đổi rất nhiều món, thời gian dư dả thậm chí còn làm cá quế thối, thức ăn chủ yếu trong nhà cũng từ bánh bao biến thành cơm và mì. Nếu không phải gió đông mưa tuyết vẫn đang cuộn từng cơn ngoài cửa, Lưu Vũ thực sự nghĩ rằng mình đã trở về An Huy.

Lưu Vũ ăn non nửa chén liền buông đũa xuống, đứng dậy rót cho mỗi người một ly nước nóng. Sau đó cậu trở về phòng lấy thuốc, cầm theo lấy tờ báo đặt trên bộ tản nhiệt khi sáng. Ngô Hải còn chưa ăn xong, tạp dề cũng không tháo, cẩn thận ăn mì như sợ bị dầu bắn. Anh nhìn lọ thuốc trong tay Lưu Vũ, hỏi: "Không ăn nữa?”

Lưu Vũ lắc đầu, ngửa đầu uống thuốc, đoạn mở tờ báo ra, mượn ánh mặt trời ngoài cửa sổ đọc báo. Cậu đọc một tờ báo được in bởi các hãng thông tấn nhỏ, tin tức nhận được sẽ đến chậm hơn so với bình thường. Thật ra rất nhiều sự kiện lớn, đặc biệt là những thứ quan trọng của chính phủ, không đáng tin bằng việc hỏi thẳng Ngô Hải. Nhưng mấy tờ báo lá cải này lại thắng trong cách hành văn, dễ đọc dễ hiểu. Lưu Vũ đọc vô cùng chăm chú, khi cậu chuyển sang trang thứ hai, Ngô Hải vừa vặn ăn xong, xoay người đi rửa mặt.

Ngô Hải sau khi đi ra cầm theo cái áo khoác Lưu Vũ vừa ủi, vô cùng tự nhiên mặc vào. Quân phục ấm áp phủ lên người, không khỏi rùng mình một cái. Ngô Hải khoa tay múa chân trước gương, sau đó nói với Lưu Vũ: "Cậu chỉnh giúp tôi đi. ”

Lưu Vũ tuy rằng sẽ giúp anh ủi quần áo, nhưng sẽ không giống như Trương Hân Nghiêu được cậu cẩn thận chỉnh trang. Quả nhiên đầu nhỏ nghe vậy liền giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu từ phía sau tờ báo, vừa vặn đụng phải đôi mắt cười của Ngô Hải. Giọng Ngô Hải rất ôn hòa, lời nói ra cũng không hề mang ý bỡn cợt: "Hôm nay vô cùng trọng đại, tôi sợ mình không được chỉnh chu.”

Đúng là một lý do vô cùng nghiêm túc. Lưu Vũ ở trong lòng cảm thán, đứng dậy giúp anh cài nút áo. Áo sơ mi của Ngô Hải chưa kịp mặc xong, hai nút trên cùng mở toang. Lưu Vũ giúp anh cài lại, vuốt phẳng cổ áo. Vừa chuẩn bị lui về phía sau hai bước nhìn tổng thể đã bị Ngô Hải giữ chặt thắt lưng. Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn Ngô Hải gần trong gang tấc.

"Buổi tối có muốn ăn gì không?" Ngô Hải hỏi.

"Gì cũng được." Lưu Vũ không nhìn anh, bất động thanh sắc tránh khỏi vòng tay Ngô Hải.

"Tết rồi, cậu muốn ăn cái gì tôi đi mua."

Lưu Vũ vẫn lắc đầu.

Ngô Hải không khỏi khẽ thở dài, chỉ có thể nói: "Vậy để tôi xem có ai bán hồ lô ngào đường hay không, có gì mua kèm thêm ít rượu. ”

Anh đội mũ và chuẩn bị rời đi, tay nắm lấy tay nắm cửa nhưng đột nhiên dừng lại, nói: "Tôi đã mời một lão quân y bên Liên Xô đến, ước chừng mấy ngày Tết nữa sẽ tới nơi, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi xem một chút. ”

Lưu Vũ nhịn không được cười ra tiếng, rốt cục nâng mắt lên nhìn Ngô Hải. Cậu hỏi ngược lại: "Điều đó có ý nghĩa gì không?”

Có lẽ ngữ khí của cậu quá mức bình tĩnh, Ngô Hải há miệng nói không nên lời. Một lúc lâu sau anh buông tay ra, đi tới ôm lấy Lưu Vũ, lần này Lưu Vũ không giãy thoát.

"Ý nghĩa chứ. Ít nhất cậu sẽ không sống như thế này mỗi ngày. "Ngô Hải dần dần siết chặt cánh tay, như muốn khẳm Lưu Vũ vào lồng ngực mình, "Người phải luôn nhìn về phía trước, Lưu Vũ à. ”

Anh đã phải nói điều này một lần nữa, điều mà anh đã lặp đi lặp lại hàng trăm hoặc hàng ngàn lần trong suốt hai năm.

"Lưu Vũ, Trương Hân Nghiêu chết rồi."

________________

Chú thích:

1. Ngũ sắc kỳ/cờ ngũ sắc: Quốc kỳ Trung Hoa Dân Quốc thời kỳ 1912-1928. Năm màu sắc biểu trưng cho sự đoàn kết 5 dân tộc: Hán (đỏ), Mãn Châu (vàng), Mông Cổ (xanh), Hồi (trắng), Tây Tạng (đen)



2. Thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng: Quốc kỳ của Trung Hoa Dân Quốc sau này. (Hiện tại là quốc kỳ của Đài Loan)



3

. Ngày 29/12/1928: Trương Học Lương tuyên bố Mãn Châu chấp nhận quyền lực chính phủ quốc dân ở Nam Kinh, cho hạ Ngũ sắc kỳ và treo Thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng kỳ hay còn gọi là sự kiện "Đông Bắc đổi cờ"

4. Cá quế thối/smelly madarinfish: Một món ăn đặc sản truyền thống được nhiều người ưa thích ở An Huy. Cá được ướp muối mặn vừa phải trong 6-7 ngày. Khi chiên lên có mùi thối đặc trưng nhưng ăn rất ngon miệng.



U là tr lâu rồi toi mới edit lại nên cách hành văn lên xuống quá (ノД') Chương này gốc tận 10k chữ nên toi tách 3 chương cho dễ edit nhen hiuhiu