[THKV][Cá Biển] Khóa Xuân

Chương 6-2



Ngô Hải còn nhớ rõ nụ cười như hoa nở của Lưu Vũ mấy năm trước.

Khi đó kỳ hạn ba năm còn chưa tới, cuộc sống của Lưu Vũ cũng coi như dễ dàng. Trương Hân Nghiêu trước khi rời đi đã trả tiền công ba năm cho hạ nhân, đảm bảo tất cả hoạt động của Trương phủ vẫn như thường lệ. Lưu Vũ nhớ kỹ câu nói kia của Ngô Hải, Trương Hân Nghiêu chỉ là giả chết lẩn trốn một thời gian, một ngày nào đó sẽ trở về ngôi nhà của hai người.

Ngô Hải thường xuyên đến thăm cậu.

Đôi khi anh sẽ mang theo một vài món mới lạ, tỷ như hộp nhạc Tây Phương được thương hội Hắc Long Giang ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến. Bên thương hội phái tới một kẻ vô cùng dẻo miệng, nói hộp nhạc ấy thành bảo vật trên đời chỉ có một, đào khắp đất trời cũng không tìm được cái thứ hai. Gã cũng mang đến rất nhiều thứ, nhưng đặc biệt chú trọng tâng bốc hộp nhạc bát âm này.

Ngô Hải trầm mặc lắng nghe, kiên nhẫn để tên kia đem bài văn dài 3 trang đọc hết, coi như cho thương hội một chút mặt mũi.

Gã lải nhải không ngớt: "Hộp nhạc bát âm đặc biệt được các vị tiểu thư quý tộc bên Mỹ yêu thích, hơn nữa toàn bộ vùng Đông Bắc tứ tỉnh chỉ có một cái như này. Nếu ngài tặng cho ý trung nhân, chắc chắn có thể làm nàng ấy vui vẻ không thôi..."

Nói xong, gã vặn dây cót sau thân hộp. Dây đàn nhẹ nhàng rung động, tiếng nhạc réo rắc vang lên như dòng suối mát lành.

“Hoa nhài”, một bài hát dân gian mới tuyệt vời làm sao. Anh nghe thấy thanh âm tinh tế của hộp nhạc, phảng phất như nghe được giọng Lưu Vũ hòa ca. Trong lòng Ngô Hải khẽ dao động, không khỏi hỏi: "Hộp nhạc bát âm này giá bao nhiêu?”

Người bị hỏi sửng sốt, nhưng vẫn nói ra một con số không nhỏ. Ngô Hải nhẩm tính, đại khái khoảng tầm một tháng lương của mình.

"Tôi mua." Anh nói. Người kia vội vàng xua tay, ý bảo những thứ này đều là tặng cho ngài, một xu cũng không cần. Gã vất vả lắm mới gặp được một người nguyện ý nghe gã nói hết, còn tưởng rằng giữa chừng thì vị đại gia này sẽ quay gót ra cửa. Không nghe được thứ mình vừa ý, ở lại cũng bằng thừa.

Khi gã tặng quà cho các sĩ quan khác, nếu không phải kêu gã để đồ xuống rồi cút đi, thì cũng là không thèm lấy. Quá đáng nhất chính là vị Trương tư lệnh vừa bị nổ chết kia, trực tiếp đuổi gã ra ngoài, không thèm gặp mặt một lần.

Vị trước mắt này, là người duy nhất trả tiền cho gã. Hóa ra gã không phải tới tặng lễ, mà là đến bày sạp bán hàng. Nhìn trúng thì lưu lại, không nhìn trúng thì mang về.

Nụ cười của gã cứng đờ trên mặt, bị Ngô Hải nhét vào trong ngực một xấp ngân phiếu. Ngô Hải giương cằm hạ lệnh đuổi khách: "Mang mấy thứ còn lại về đi. ”

Gã thấy Ngô Hải không nhìn mình nữa, chỉ lo đùa nghịch cái hộp nhạc nhỏ kia. Tên khuân vác đi cùng tiến lên dọn đồ đạc, gã khẽ co giật khóe miệng rồi rời đi. Cũng không biết tiểu thư nhà nào lại khiến cho viên tư lệnh mới nhậm chức hồn vía mộng mơ như vậy, phỏng chừng phải chờ Ngô Hải thành hôn mới có thể biết.

Mà “Lưu tiểu thư” quả thật rất thích cái hộp nhạc này.

Cậu tò mò nghịch cái hộp nhỏ tráng men cả một buổi. Trương Hân Nghiêu chướng mắt đồ chơi Tây Dương, thà mua cho cậu một xâu hồ lô đường phèn cũng không muốn xách về một chiếc điện thoại. Nếu không phải cái đồng hồ quả lắc trong nhà là do cấp trên mà hắn kính trọng nhất trực tiếp tặng, chỉ sợ ngay cả nó cũng phải chịu chung số phận cuốn gói ném ra ngoài.

Trên hộp nhạc bát âm thêu một con chim nhỏ, còn điểm ít sợi tơ vàng. Vặn nhẹ dây cót, vẫn là bài dân ca "Hoa nhài" quen thuộc vang lên. Lưu Vũ cảm thấy thú vị, không khỏi mỉm cười. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, lúc ngẩng đầu nhìn Ngô Hải, tựa như chứa cả một bầu trời đầy sao.

Ngô Hải cười với cậu, hỏi cậu có thích hay không. Lưu Vũ gật đầu sau đó nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hộp nhạc, háo hức nhìn đôi cánh chim chuyển động. Vì thế Lưu Vũ bỏ lỡ sự dịu dàng trong ánh mắt Ngô Hải, xen lẫn chút nỗi sầu không tên.

Khi thời hạn ba năm đến gần, Ngô Hải đến Trương phủ thường xuyên hơn.

Cũng không phải lần nào đến cũng chào hỏi Lưu Vũ, nhưng mỗi lần như vậy anh đều ở lại rất lâu. Trương phủ đã rút hết lính gác, không có ai thèm canh xem anh còn trèo tường vô hay không. Ngô Hải ngồi trên mái hiên Trương phủ, xem Lưu Vũ đọc sách trong sân. Anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cậu từ xa. Thỉnh thoảng bị Lưu Vũ bắt gặp sẽ gọi anh xuống ngồi chơi một lát; nhưng hầu hết Lưu Vũ đều đọc sách quá chăm chú, vậy nên chỉ có anh lặng lẽ nhìn cậu rồi lặng lẽ rời đi.

Anh nhịn không được đến thăm Lưu Vũ, nhưng cũng sợ khi phải nói chuyện trực tiếp với cậu. Bởi vì Lưu Vũ sẽ thần thần bí bí kéo tay anh vào sảnh bên, sau đó hỏi Trương Hân Nghiêu khi nào trở về. Cậu tựa hồ chắc chắn Ngô Hải vẫn đang liên lạc với Trương Hân Nghiêu, chờ mong anh nói một đáp án cụ thể. Mà Ngô Hải sẽ luôn không nói nên lời, chỉ có thể qua loa đáp đây là chuyện cơ mật.

Lưu Vũ thoáng mất mát, nhưng cậu hiểu. Câu trả lời của Ngô Hải cũng là ngầm biểu thị Trương Hân Nghiêu hết thảy đều ổn, vậy thì không sao. Cậu thậm chí còn ngượng ngùng cười xin lỗi Ngô Hải vì hỏi những câu khiến anh khó xử.

Mà Ngô Hải nhìn nụ cười của cậu, trong lòng chỉ có chua xót đến nghẹn ngào. Những lần mượn rượu giải sầu, anh biết rằng lời nói dối của mình sớm ngày cũng bị chọc thủng. Nhưng trước đó, anh hy vọng Lưu Vũ sẽ hạnh phúc nhất có thể. Ngô Hải trào dâng một nỗi bất an, anh biết niềm hy vọng của Lưu Vũ sắp tan vỡ.

Anh không dám nói cho cậu biết, đã ba năm rồi, Trương Hân Nghiêu chưa bao giờ liên lạc lại với anh.

————

Những lời nói dối ấy đã bị phanh phui vào một buổi sáng đầy sương gió.

Ngày đó Trần Thăng hoảng hốt đến tìm anh nhưng bị ngăn ở bên ngoài quân bộ. Trương Kỳ- hiện tại trở thành cảnh vệ của Ngô Hải, đem chuyện nói cho Ngô Hải, vì thế Trần Thăng mới được thả vào.

Trần Thăng nói, có người muốn thu mua lại Trương phủ, nghe bảo ba năm trước lão gia đã sang tay cho người khác.

Từng chữ từng chữ gõ vào lòng Ngô Hải, anh biết ngày này chung quy cũng tới. Anh đi theo Trần Thăng đến Trương phủ, một đám phụ nhân tay sai vây quanh Lưu Vũ, đối diện là người mặc âu phục giày da đến mua nhà.

Anh thấy Lưu Vũ cau mày nói chuyện với người đàn ông: “Tôi không bán ngôi nhà này.”

"Cậu đương nhiên có thể không bán. Ba năm trước, ngài Trương đã nói rằng nếu cậu muốn tiếp tục sống ở đây, vậy không có vấn đề gì. ”

"Ý ông là sao?" Thanh âm Lưu Vũ mang theo một tia run rẩy, "Cái gì gọi là ba năm trước? ”

Người đàn ông đẩy kính: "Ba năm trước, ngài Trương tìm tôi và nói hôm nay tôi sẽ đến nhận nhà. Nếu cậu Lưu vẫn sống ở đó và sẵn sàng bán, tất cả tiền thu được từ việc bán nhà sẽ được đưa cho cậu. Và nếu cậu không muốn bán đi, cũng không sao cả, cậu cứ tiếp tục cuộc sống như cũ.”

Nhác thấy Lưu Vũ quả thật không có ý bán nhà, ông đứng lên chuẩn bị cáo từ. Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng rời đi, vừa lúc nhìn thấy Ngô Hải đứng ở cửa lớn. Ngô Hải do dự hồi lâu, vẫn đi tới. Lưu Vũ nắm lấy ống tay áo anh, giống như là ba năm trước ở trong bệnh viện, níu chặt lấy mảnh bèo cuối cùng còn sót lại trên bờ.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Trương Hân Nghiêu sẽ trở về, phải không?”

Đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào anh như nai con sắp bị thợ săn bắn chết. Trái tim Ngô Hải bị dằn xé thành từng mảnh, rốt cuộc vẫn không nỡ lừa cậu được nữa. Anh để đầu Lưu Vũ tựa vào lồng ngực mình, tùy ý để nước mắt cậu thấm ướt quân phục. Trương Hân Nghiêu còn dặn dò anh một ít việc, đã đến lúc phải truyền lời cho cậu...

Anh vỗ lưng Lưu Vũ, khàn giọng hỏi: “Cậu có muốn trở về An Huy không?”

Người trong ngực cứng đờ một chút, Lưu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Anh có ý gì?”

Ngô Hải hít sâu một hơi, nhẫn tâm đem những lời còn lại nói ra: “Trương Hân Nghiêu nói, nếu ba năm sau anh ấy không trở về, cậu cứ về An Huy đi.”

Lưu Vũ giống như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi lại: “Chàng ấy đang đuổi ta đi à? ”

Thanh âm của cậu có chút thay đổi, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Ngô Hải sợ cậu lại ngất đi, vội vàng ôm lấy.

"Sao như vậy được. Nghiêu ca thích cậu như thế, sao có thể nỡ đuổi cậu đi. Nhưng sau này các phụ nhân đều đi rồi, một mình ở đây, cậu sẽ tịch mịch đến nhường nào cơ chứ. ”

Anh sốt ruột, liên tiếp nói rất nhiều lời trấn an cậu. Nhưng người trong lòng thủy chung lẳng lặng, không có một chút phản ứng nào. Ngô Hải vội vàng cúi đầu nhìn cậu, Lưu Vũ phảng phất còn chưa hồi thần. Cậu ngơ ngác sững sờ, giống như đang nhìn về một phương xa vô định.

Một lúc lâu sau, anh nghe Lưu Vũ nói:

"Nếu ta rời đi, chàng ấy trở về không tìm được nhà thì làm sao bây giờ?"

Ngô Hải nhịn không được cũng đỏ hốc mắt, vội ngẩng đầu nhìn trời. Một lúc lâu sau, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lưu Vũ, ôn nhu hỏi: "Vậy tôi cùng cậu chờ, được không?”

————

Trương Hân Nghiêu chết trong một đêm tuyết trước Tết Nguyên đán, vì thế năm năm nay, bọn họ không còn ăn Tết nữa. Năm nay xem như là một chuyện ngoài ý muốn, nhất định phải thay đổi không khí Tết. Quân đội phải thuần phục chính phủ trung ương, vì vậy pháo hoa được bắn gần khu dân cư của quân đội.

Ngô Hải ngày đó mang rượu về cùng với ít hồ lô đường phèn đã mua ba ngày trước. Anh nghe Trương Kỳ nói thứ này không vệ sinh lắm, không nên để phu nhân ăn mỗi ngày. Nhưng Ngô Hải vẫn tiếp tục mua, bởi vì Lưu Vũ chỉ muốn ăn cái này. Mà sau khi ăn xong sơn trà, cơm cũng có thể ăn được thêm nửa chén.

Lưu Vũ vẫn là bộ dáng héo mòn như những ngày trước, không buồn không vui, tựa hồ cái gì cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu. Đau lòng lâu, tâm cũng dần chết lặng. Nhưng uống rượu sẽ tốt hơn một chút, cảm giác nóng rát trong tim có thể làm Lưu Vũ biết mình vẫn còn tồn tại trên cõi đời này.

Ngô Hải cũng không rõ tửu lượng của Lưu Vũ ra sao. Đông Bắc khí trời giá rét, hiện giờ chỉ có thể tìm được rượu trắng. Anh đem bầu rượu đặt ở trong nước ấm, ai ngờ một chút lơ đãng không chú ý, liền thấy Lưu Vũ uống được non nửa bình rượu.

Lúc Ngô Hải phát hiện ra thì Lưu Vũ đã say đến mức gật gù như gà mổ thóc trên bàn ăn, không khỏi giật mình hoảng sợ. Không thể trách Ngô Hải không chịu phòng bị, thật sự Lưu Vũ hai năm nay đều không có chút biểu hiện hứng thú nào với đồ ăn. Anh thật sự là không thể tưởng tượng được Lưu Vũ lại bất thình lình nốc tận nửa chai rượu!

Anh vừa mới trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, vội vàng chạy tới vỗ vỗ mặt Lưu Vũ hỏi cậu có xảy ra chuyện gì không. Ánh mắt Lưu Vũ say mê mông lung, mơ màng như sắp ngủ. Nhưng ý thức của cậu tựa hồ vẫn còn thanh tỉnh, tập trung nhìn rõ người trước mắt, lè nhè một tiếng Ngô Hải.

Ngô Hải thở dài, cũng không biết có nên cao hứng hay không. Nhìn bộ dáng này của Lưu Vũ, anh chỉ có thể đánh bạo đem cậu nhẹ nhàng ôm lên, thấp giọng hỏi: “Có buồn không?”

Lưu Vũ lắc đầu, khẽ tựa vào ngực Ngô Hải. Không một chút phòng bị, như một chú chim non nép mình vào chim mẹ. Lại giống như những lần anh vô tình nhìn thấy, cậu nhu thuận tựa vào trong ngực Trương Hân Nghiêu. Hai năm nay, dục vọng của anh đã dần vượt qua ranh giới lễ nghĩ, anh không tin Lưu Vũ nhìn không ra.

Tâm tư của Lưu Vũ mẫn cảm tinh tế như thế nào, Ngô Hải ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nói không thể cảm nhận được là giả. Nhưng mỗi khi trái tim không tự chủ được mà rung động, trong đầu cậu lại luôn hiện lên khuôn mặt Trương Hân Nghiêu. Trương Hân Nghiêu đối với cậu tốt như thế, còn hận không thể dâng hết mọi thứ cho người trong lòng hắn.

Những cảm xúc ấy khiến cậu thấy bản thân như đang sa chân vào vũng lầy tội lỗi, cả người nặng thêm một tầng gông xiềng xích. Cậu chỉ đành nhẫn tâm không quan tâm Ngô Hải, lơ đi phần nhu tình trong mắt anh.

Lưu Vũ sống với Ngô Hải hai năm, không muốn mang danh ăn bám vô dụng nên cậu luôn cố gắng giúp đỡ anh làm gì đó. Cho dù Ngô Hải chưa bao giờ yêu cầu cậu giặt quần áo hay quét dọn, Lưu Vũ vẫn bao trọn tất cả việc nhà. Ngô Hải không giống Trương Hân Nghiêu, trong nhà anh không có hạ nhân, viện phủ cũng không lớn như vậy. Hết thảy đều tự mình làm, cũng có một phen tư vị nhân sinh. Hai người bọn họ sinh hoạt trong căn nhà này, hệt như một đôi vợ chồng bình thường. Ngay cả Trương Kỳ cũng cho rằng cậu đã đi theo Ngô Hải, vì thế xưng hô phu nhân chưa bao giờ thay đổi.

Lưu Vũ hai ngày nay gặp một chuyện, cậu muốn tâm sự với Ngô Hải. Sau khi được đặt lên giường, cậu kéo nhẹ góc áo Ngô Hải không cho anh rời đi, tiếp theo nhẹ nhàng mở miệng: "Ngô Hải, anh không cần phải lo lắng.”

“Tối hôm qua ta mơ thấy Trương Hân Nghiêu."

Ngô Hải chợt dừng lại, ngồi xuống bên giường, giống như là muốn nghe cậu tiếp tục nói.

"Ta mơ thấy chàng ấy trở lại và đứng ở cửa nhà. Ta vọt tới ôm chàng, trong ngực chàng ấy đặc biệt ấm áp, bộ dáng rất ôn nhu. ”

Năm năm, Lưu Vũ hẳn là thường xuyên mơ thấy Trương Hân Nghiêu. Nhưng cậu chưa bao giờ nói ra miệng, đây là lần đầu tiên.

"Đây là lần đầu tiên ta mơ thấy chàng ấy."

Ngô Hải có chút kinh ngạc, chỉ thấy trên mặt Lưu Vũ lăn dài một dòng nước mắt.

"Năm năm rồi, chàng rốt cục cũng trở về thăm ta."

Lưu Vũ đã tiết lộ gốc rễ nỗi đau của mình.

Nỗi đau của Lưu Vũ là cái chết của Trương Hân Nghiêu. Nó giống như một cây xương rồng gai góc găm chặt lấy trái tim cậu, rút lấy từng tia sinh mệnh, héo hon đến mức kiệt quệ. Lưu Vũ khóc đến ruột gan như đứt từng khúc, giống như muốn giải thoát tất cả sự ủy khuất trong suốt năm năm nay.

Ngô Hải đã lâu không thấy Lưu Vũ khóc, nhưng lần này anh không giúp cậu lau nước mắt. Lưu Vũ vì Trương Hân Nghiêu mà đau năm năm, mà anh cũng ở cùng Lưu Vũ năm năm. Con người luôn luôn phải tiến về phía trước, nhìn về phía trước để có hy vọng.

Anh vuốt ve mái tóc của Lưu Vũ và đưa ra quyết định.

"Khóc đi, coi như là lần cuối cùng cậu khóc vì anh ấy." Ngô Hải nghe thấy lời mình nói, đó là câu mà anh đã diễn luyện vô số lần trong lòng. Tim anh đập nhanh như trống, tựa hồ bản thân cũng choáng say, nương theo xúc động đem những lời còn lại nói ra.

"Sau này lại nghĩ về tôi nhiều hơn, được không?"

- -----------------------

Chương sau sẽ là xôi thịt nhé ( ´ ▽ ') Thật ra bộ này tag 3P, ntr ấy mọi người, nên nếu ai không thích thể loại này thì quay xe từ chương này nhé hic.

Những cảm xúc và suy nghĩ nội tâm của nhân vật mình đã cố edit trong chương này và mình mong những chương sau mọi người sẽ không đánh giá ba nhân vật chính vì tình cảm của họ đều đáng quý như nhau ạ hiuhiu (ノω・、)