Thỏ Đáng Yêu

Chương 18



Trời lúc này chỉ mới tờ mờ sáng, những cơn mưa rào cứ đến rồi lại đi.

Có khá nhiều tuyến đường để đi từ địa phận Bình Phước đến Hồ Chí Minh, nhưng đại đội trưởng quyết định vẫn sẽ chọn tuyến đường ngắn nhất, cho dù được Thỏ cảnh báo có khả năng trên những con đường này sẽ có nhiều zombie nhất.

Duy Khải nghĩ, chọn đường đi ngắn nhất hay chọn đường đi ít zombie nhất đều tồn tại những rủi ro nhất định. Nếu là chọn tuyến đường ít zombie, đoàn người hơn sáu trăm người như bọn họ phải đi đường vòng rất xa, sẽ tốn thời gian hơn, và cả nguyên vật liệu như lương thực, xăng dầu hơn rất nhiều.

Còn nếu chọn tuyến đường ngắn nhất, thời gian và hao phí vật tư sẽ được rút bớt lại. Cho dù có độ rủi ro về số lượng zombie cao hơn, nhưng biết đâu bọn họ may mắn vì số lượng zombie không nhiều như tưởng tượng? Dù sao việc 'số lượng zombie cao nhất' cũng chỉ là dự báo trước, cũng chưa được xác thực, Duy Khải quyết đánh cược một lần.

Hơn nữa, bọn họ cũng không thiếu thốn về vũ trang cho lắm, những binh sĩ và quân nhân đã được huấn luyện qua đều đạt chuẩn về năng lực. Nếu trong một trận chiến, số lượng zombie không vượt quá một ngàn con thì chẳng vấn đề gì.

Thỏ tôn trọng quyết định của đại đội trưởng nên không ý kiến gì, im lặng lái xe theo xe của anh ta. Còn Trường Minh thì bận quan tâm đến Cu Tí, bởi vì bé bị sốt cao từ đêm hôm qua tới giờ, dù đã dán miếng hạ sốt và được cậu dùng khăn nhúng nước lau chùi cẩn thận, nhưng thân nhiệt bé vẫn cao bất thường.

Nhìn chiếc nhiệt kế thuỷ ngân hiện lên gần 40 độ, Trường Minh ngày càng cảm thấy bất an trong lòng.

Thỏ không biết phải an ủi cậu như thế nào. Hắn biết triệu chứng của Cu Tí khả năng cao là đang bước vào giai đoạn thức tỉnh siêu năng lực. Nhưng ở thế giới của hắn, việc một người thức tỉnh không hoàn toàn dựa vào phát sốt, có một số người thân thể chẳng có điềm báo gì trước mà bỗng dưng thức tỉnh, có người phải trải qua thập tử nhất sinh hoặc nỗi khát vọng sâu thẳm nào đó mới có thể thức tỉnh.

Và những người bị sốt trước khi thức tỉnh, không phải ai cũng có thể sống sót cả. Bởi vì nhiệt độ cơ thể sẽ ngày càng tăng cao, tựa như đốt cháy hết tất cả các dây thần kinh bên trong não, khiến cho họ như đang chìm trong nham thạch vậy. Chỉ người có ý chí cao mới có thể sống và thức tỉnh.

Thỏ không chắc Cu Tí có qua được hay không, hắn sợ nếu hắn nói việc này cho Trường Minh biết, cậu sẽ lo lắng vì Cu Tí có khả năng không qua khỏi, rồi lại lựa chọn hy vọng bé sẽ thức tỉnh. Nếu như bé không được, Trường Minh sẽ thất vọng đến đau lòng.

Thỏ rót một ly nước mát lạnh đưa cho Trường Minh, nước này do chính siêu năng lực của hắn hóa ra, mặc dù không có tác dụng giúp Cu Tí đùng một phát thức tỉnh ngay, nhưng cũng có tác dụng hỗ trợ và hạ thân nhiệt cho bé.

Trường Minh vội đút từng chút nước cho Cu Tí, nhận thấy bé không còn lên cơn co giật nữa, hơi thở đang dần bình ổn lại, cậu thở hắt một hơi.

Trường Minh nhíu mày: "Gia Bảo bị làm sao vậy nhỉ? Đến cả bác sĩ cũng không khám ra chính xác là bệnh gì.. Chúng ta phải làm gì đây anh?"

Thỏ dùng một tay xoa đầu cậu: "Không sao. Tin tưởng thằng bé là được."

"Tin.. tưởng?" Trường Minh cái hiểu cái không. "Tin tưởng về cái gì ạ?"

Thỏ không trả lời. Hắn vội thắng xe lại, cả người căng cứng lên, nắm chặt khẩu súng trong tay. Vì phía trước đoàn người bỗng xuất hiện hai con zombie dạng người to lớn.

Rõ ràng mấy giây trước, Thỏ nhìn đoạn đường phía trước không hề có một vật cản nào. Nhưng chỉ trong cái chớp mắt, hai con zombie như bước ra từ trong không trung, đứng sừng sững chặn đoàn người, cách họ khoảng ba trăm mét.

Cũng giống như quái vật mà Trường Minh và Thỏ từng đụng độ trong rừng cao su, hai con zombie này cũng được ghép lại bởi hàng ngàn con zombie dạng người có kích bình thường.

Chúng cao khoảng sáu mét, có hình dạng của một nam một nữ. Tỷ lệ thân thể của chúng cũng dựa trên tỷ lệ của con người, cân đối đến hoàn mỹ, tựa như thế lực đã tạo ra nó là một nhà điêu khắc mắc chứng OCD, những bộ phận dư thừa của những con zombie nhỏ ảnh hưởng đến hình dạng của zombie lớn đều sẽ bị gọt bỏ đi.

"Sao thế ạ?" Thấy xe dừng đột ngột, đám nhóc 506 nhao nhao hỏi. Sau đó, bọn họ nhìn thấy hai con zombie trước mặt, một trận buồn nôn cùng da gà cùng nổi lên.

Những người dân bình thường nhìn thấy quái vật liền hoảng sợ tột độ, phụ nữ yếu vía không nhịn được mà hét toáng lên, trẻ con thì thi nhau khóc. Chỉ trong chốc lát, đoàn người liền không còn giữ được đội ngũ chỉnh tề. Thậm chí có người còn nhảy xuống xe, bỏ chạy về hướng ngược lại.

Quân nhân ở cùng xe không quản được cái người bỏ chạy, họ cũng vừa phải dằn lại nỗi sợ vừa phải trấn an dân chúng. Được lệnh của đại đội trưởng, đoàn xe tải chở dân thường và chở nguyên vật liệu quyết định chạy đi tuyến đường khác, chỉ để đoàn binh sĩ ở lại để đối phó với quái vật.

Hai trăm binh lính súng đạn chỉnh tề bước xuống xe cùng đại đội trưởng, tiểu đội 506 đã được huấn luyện tinh thần thép cũng nhanh chóng ổn định lại, bước xuống cùng Thỏ. Trường Minh ở lại trên xe cùng Cu Tí.

"Chuyện này là sao?" Duy Khải chưa bao giờ đụng độ zombie.. không, phải nói là quái vật như này.

Thỏ lắc đầu, đây là lần thứ hai hắn gặp quái vật, không hề có thông tin gì về cấu tạo hay sức mạnh, hắn cũng không biết phải tiêu diệt làm sao.

Hai con zombie kêu gào liên tục đến chói tai, chúng dần tiến lại gần đoàn binh sĩ. Mỗi một bước đi, mặt đường nhựa sẽ bị lún xuống tạo thành ổ gà, mặt đất sẽ rung chuyển theo biên độ nhẹ.

Cùng với âm thành ghê rợn của zombie là âm thanh của hàng trăm viên đạn được nổ ra. Những con zombie nhỏ bị bắn trúng đầu sẽ nằm bất động trên thân thể quái vật, không còn kêu gào nữa. Còn quái vật vẫn chẳng hề hấn gì.

"Tiểu đội 503! Chuẩn bị! Bắn!"

"Tiểu đội 504! Chuẩn bị! Bắn!"

* * *

Mỗi lần Duy Khải hô tên một tiểu đội thì tiểu đội đằng trước sẽ lui về sau và lên đạn để chuẩn bị.

Hai con quái vật bỗng dừng lại, chúng đứng yên cho con người bắn, sau đó sẽ kêu gào như đang chế giễu mấy con châu chấu quèn mà cũng đòi đá xe tăng.

"Dùng súng vô dụng." Thỏ nhíu mày. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu với một con quái vật tương tự, súng bom trong trường hợp này giống như mấy cây bông lau, sức sát thương gần như bằng không.

"Vậy phải làm sao?" Duy Khải gấp đến độ chảy mồ hôi trán. Hắn không ngờ còn có thể loại zombie như thế này, loài người làm sao đấu nổi.

"Nếu có pháo phản lực.. thì cơ hội thắng là 30%." Hiện tại căn cứ không có loại vũ khí này, nhưng trong không gian của Thỏ có vài cây. Nhưng hắn không thể lấy ra.

Mặc dù đến ngày mai, siêu năng lực sẽ không còn là bí mật. Nhưng Thỏ không định công khai bốn loại siêu năng lực khác ngoài siêu năng lực lửa, vì hắn muốn chừa đường lui cho Trường Minh và hắn.

Vậy nên nếu Thỏ lấy súng ra từ không trung, người thông minh sẽ đoán được về siêu năng lực không gian ngay.

"Biết thế tôi nghe lời cậu, chọn tuyến đường an toàn nhất rồi." Duy Khải tự trách. "Chạy thôi. Tất cả quay về trong xe, chúng ta phải rời khỏi đây!"

Thỏ lắc đầu, không đồng ý với câu đầu của Duy Khải. Vì hai con quái vật này xuất hiện từ không trung, dù có chạy đường nào mà xui xẻo thì cũng sẽ gặp bọn chúng.

Nhìn thấy đám binh sĩ hỗn loạn chạy đi, chỉ còn tiểu đội 506 ở lại đợi lệnh của Thỏ, hắn buộc phải sử dụng siêu năng lực lửa.

"Mấy đứa về trong xe đi, bảo vệ Trường Minh giúp thầy." Thỏ tiến về phía trước.

"Thầy!" Đám thiếu niên, thiếu nữ nhao nhao. Bọn họ nghĩ rằng cho dù Thỏ có sức mạnh thể chất tới đâu thì cũng không thể đánh lại hai con quái vật này được. Hắn tiến lên chính là muốn cảm tử một mình.

Nhưng chưa kịp đợi tiểu đội nói gì thêm, Trường Minh không biết từ khi nào đã xuống xe, giơ súng bắn về một hướng, xẹt qua đầu của Hồng Ánh khiến cô nhóc co rúm ró người lại.

"Phía sau có zombie!" Trường Minh hét lên.

Lúc cậu đang ở trong xe quan sát tình hình, cậu cảm giác như có hằng trăm con mắt nhìn vào cậu khiến lông tơ cậu dựng đứng cả lên. Sau đó, một cái đầu con mèo nhô ra khỏi cửa sổ, Trường Minh liền biết bọn họ đã bị đám zombie bao vây.

Những con zombie dạng chó và dạng mèo xuất hiện từ hai bên đường, có lẽ chúng đã nấp trong các tòa nhà ngay từ đầu, giống như có thế lực nào đó điều khiển chúng, chỉ chực chờ cơ hội xuất hiện để kết nạp thêm thành viên vào chủng loài kinh tởm này.

Các binh sĩ chưa kịp leo lên xe đã phải cầm súng bắn loạn xạ về phía zombie, Duy Khải vừa tập trung tinh thần dùng súng bắn chúng vừa phải chỉ huy các tiểu đội.

Tiểu đội 506 cũng không cần Thỏ chỉ đạo, các em cũng tự biết phối hợp với nhau để tiêu diệt đám zombie, không cho bọn chúng tiến gần.

Trường Minh vắt cây súng ra sau lưng, cầm hai con dao quân dụng bằng hai tay, chuẩn bị vô thế chiến đấu. Nhưng trước đó cậu hỏi Thỏ: "Anh, anh có nắm chắc là sẽ tiêu diệt hai cái con gớm ghiếc kia không ạ?"

Đáp lại cậu là một tiếng nổ lớn, hai con zombie gào thét vì bị lửa đốt. Chúng dùng chân đạp đạp mạnh xuống đường làm nền đất rung động mạnh mẽ, một số binh sĩ không đứng vững liền bị ngã ra, ta cơ hội cho mấy con zombie nhào lên cắn.

Vốn dĩ zombie ở dạng chó mèo sẽ có tốc độ nhanh hơn và khả năng tránh né linh hoạt hơn, vậy nên việc dùng súng bắn bắt buộc phải trúng vào đầu là rất khó, mấy con zombie bị trúng vào thân thể vẫn hoạt động bình thường, mà binh sĩ sau khi bắn xong một băng đạn cũng cần có thời gian thay băng và lên đạn.

Vì thế, ngay từ đầu Trường Minh chọn dùng dao quân dụng, mỗi lần ra tay, cậu đều đâm chính xác vào đầu zombie, rồi nhanh chóng rút dao ra, tránh né một vài con, rồi lại nhanh chóng hai tay đâm hai cái đầu.

Duy Khải và Tiểu đội 506 thấy cách của Trường Minh hiệu quả hơn nên cũng làm theo, rồi các binh sĩ khác cũng bắt đầu dùng dao, dần dần, con người cũng lấy lại được thế thương phong, số lượng zombie đã giảm đi nhanh chóng chỉ còn lại vài chục con.

Lửa đốt cháy trụi thân xác zombie, cũng lộ ra cái thân thể bằng kim loại bạc của hai con quái vật. Khuôn mặt chúng vẫn có hình dạng giống con người, nhưng không có mắt mũi, chỉ có cái miệng đen ngòm rộng hoác liên tục phát ra âm thanh. Hai con quái vật tức giận vì bị Thỏ đốt cháy bộ quần áo xinh đẹp của chúng, nên bắt đầu dùng bốn cái chân nặng hàng trăm tấn đạp lên Thỏ, hòng muốn hắn thịt nát xương tan.

Thỏ cũng không phải dạng vừa, hắn dễ dàng tránh né khỏi những cái dẫm đạp trời giáng, trong lúc đó cũng thử dùng mấy quả cầu lửa ném về bọn chúng. Cái chân kim loại vẫn chắc chắn không xi nhê, còn bọn chúng thì gào thét giận dữ, muốn ngày hôm nay bắt buộc phải dẫm chết con kiến này.

Hai con quái vật như hai đứa trẻ, cứ đứng một chỗ rồi đạp qua đạp lại, vì tức giận mà dùng lực mạnh quá, cuối cùng hai con bị đụng trúng nhau, mỗi con đều bị ngã ngửa ra phía sau.

Trường Minh không hiểu sao lại thấy cái cảnh này giống với hồi năm cậu hõ lớp 9, khi ấy trường cấp hai của cậu tổ chức Hội trại 26/3, cậu cùng Nhật được phân đi thi trò đạp bong bóng. Lúc đó, hai người cũng đạp bóng rất khí thế, là đội hoàn thành nhanh nhất, nhưng cũng vì thế mà hai cậu bị tông trúng nhau mà nằm ngã ngửa ra đất, tạo ra nụ cười cho mọi người.

Hai con quái vật hiện giờ giống ý chang vậy, chỉ tiếc là "bong bóng" mà bọn chúng muốn đạp quá linh hoạt, đạp mãi mà chẳng trúng.

Nhân lúc quái vật mở to cái mồm thét gào, Trường Minh nhanh chóng chạy lại gần, ném vào mồm mỗi con hai quả lựu đạn, rồi kéo Thỏ ra xa.

Bom phát nổ, quái vật rống những tiếng thật to khiến đoàn xe chở dân thường đã đi xa cũng nghe rõ mồn, mà những binh sĩ ở gần dù có bịt chặt hai tai lại nhưng vẫn bị tổn thương.

Cơn mưa nặng hạt rơi xuống, hai con quái vật lại đứng lên như chưa có gì xảy ra, thân thể chúng phát ra một loại từ trường có thể hút mấy ngàn con zombie từ phía xa xa lại, lúc này 'lớp da' của chúng không được đẹp cho lắm, nhưng độ khủng bố chúng mạng lại cho những người chứng kiến là rất lớn. Chúng ngoác miệng cười khúc khích, tựa như đang chế giễu sức lực yếu ớt của loài người nhỏ bé.

Sau đó một giây, bọn quái vật biến mất, đột ngột như cái cách mà bọn chúng xuất hiện.

Mưa rơi càng lúc càng nhiều, từng cơn gió lốc gào thét như muốn cuốn trôi mọi thứ.

Duy Khải thở dài, nhìn hai mươi binh sĩ trẻ tuổi bị zombie cắn. Anh cắn răng nói hai từ: "Xin lỗi!" Sau đó giơ súng lên.

Có người chấp nhận số phận, họ thà bị giết khi còn là con người, còn hơn trở thành một con zombie mất nhân tính. Nhưng cũng có người xin tha, họ sợ cái chết.

Ngay trước Duy Khải nhấn cò, Thỏ lên tiếng ngăn lại.

Duy Khải không hiểu, ánh mắt dò hỏi vì sao.

"Trước tiên cứ trói chặt bọn họ lại đã, cứ đợi qua ngày mai xem xem." Thỏ không giải thích gì thêm.

Duy Khải tuy chưa hiểu nhưng cũng làm theo lời Thỏ. Anh tin hắn hành động như vậy là có nguyên nhân, chờ đợi một câu giải thích từ hắn.

Mọi người vào nghỉ tạm trong mấy căn nhà ở bên đường, mấy chục binh sĩ báo cáo lại với hắn, họ cảm thấy mệt trong người, mất hết sức lực nên muốn nghỉ ngơi một tiếng.

Duy Khải thở dốc, cảm nhận cơn sốt dần cao lên bên trong người mình, có lẽ do dầm mưa hơi lâu, anh ta nghĩ.