Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 76: Người phụ nữ này là một mối họa



Đờ đẫn một lát, Dương Liên liền khóc thành tiếng: “Lữ Kiêu…anh…cái đồ ngốc này! Tên đại ngốc!”

Sao lại có thể làm như vậy? Sao lại có thể làm như vậy chứ? Chỉ vì một câu nói của cô mà lại hủy đi dung mạo của mình, như thế này, thì cô không thể rời xa anh nữa rồi đúng không? Đúng là…đồ tồi…

Lữ Kiêu đặt mảnh vỡ xuống, anh nhìn Dương Liên đang khóc nức nở, anh đưa tay ra chạm vào mặt cô, giọng nói cũng dịu dàng đi: “Lần này tin anh chưa?”

Dương Liên nghẹn ngào lắc đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nện vào ngực Lữ Kiêu: “Không tin! Không tin! Em cứ không tin đấy! Đồ tồi!”

Lữ Kiêu cười bất lực rồi ôm người đang làm mình làm mẩy này vào lòng, sự đau đớn trên mặt vẫn đang tiếp tục, nhưng con tim lại bắt đầu mềm nhũn đi.

“Còn không tin nữa thì anh đi nói với anh trai là đá tên anh ra khỏi nhà họ Lữ, như vậy thì anh sẽ trở thành một tên xấu xí nghèo khổ, cả đời đều sẽ dính lấy em.”

Nước mắt của Dương Liên thấm ướt áo của Lữ Kiêu, những giọt nước mắt nóng rực đó làm lồng ngực anh ấm áp hơn.

“Đồ ngốc…đần độn…. ngu đần…” Những ngón tay của Dương Liên túm chặt lấy cổ áo của anh.

“Mau đi bệnh viện thôi…”

Thế là Lữ Kiêu nhếch môi cười rất vui.

“Liên Liên, hôn anh một cái anh mới đi bệnh viện.”

“Cút đi, mặt toàn máu, bẩn chết đi được!”

“Còn không phải vì em sao.”

“Cái đồ bị cửa kẹp đầu! Ai bảo anh lấy mảnh vỡ cắt vào mặt đâu!”



Trên cao tốc, Nhã Ly Tây đang cầm vô lăng, còn Nhã Ly Bắc ngồi ở ghế lái phụ, hai người đều không nói gì, hai người họ rất giống nhau, nếu như không phải khí chất không giống nhau thì hoàn toàn không thể phân biệt, Nhã Văn Môn và Tiểu An trước sau vẫn nghĩ không thông, cùng là một môi trường sống, Nhã Ly Tây cứ lẳng lơ như phụ nữ, còn Nhã Ly Bắc lại là nam tử hán đích thực.

“Anh, sao bây giờ đến một người phụ nữ anh cũng giữ không được vậy?” Nhã Ly Tây oán hận, nhớ lại nét mặt vui mừng khi nhìn thấy Dương Liên của Lữ Kiêu, thì anh ta lại không thoải mái.

Nhã Ly Bắc lạnh nhạt đáp lại: “Không phải em cũng không giữ được Lữ Kiêu sao?”

“Em đã theo đuổi cậu ấy 10 năm rồi!” Nhã Ly Tây cao giọng, như nhấn mạnh sự cực khổ của bản thân.

Vẻ mặt của Nhã Ly Bắc u ám, con ngươi đen như màn đêm tối: “Ly Tây, chúng ta…” “Anh, em sẽ không từ bỏ đâu.” Nhã Ly Tây như là đoán được Nhã Ly Bắc muốn nói cái gì.

“Không lẽ anh không muốn ở bên cạnh Dương Liên sao?”

Nhã Ly Bắc im lặng, sao anh ta lại không muốn được, nhưng đã đến bước này rồi, anh ta còn có thể làm gì đây?

“Em muốn làm gì thì tùy em, nhưng đừng kéo anh vào, nếu không ba về sẽ giết chúng ta đấy.”

“Hừ, em chả sợ.”

Người mà Nhã Ly Tây nhìn trúng, không dễ dàng nhả ra vậy đâu.

Nhà họ Đan.

Vết thương của Lữ Kiêu đã được xử lý, lúc khuôn mặt được băng bó xuất hiện trước mắt Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu, Nguyễn Đào Yêu không chút do dự cười phá lên: “Lữ Kiêu, nếu anh quấn thêm một cục trên đầu nữa, thì sẽ là một con cừu vui vẻ độc nhất.”

Đan Kình Hạo tuy không biết cừu vui vẻ là cái thứ gì, nhưng mà tất nhiên vẫn đứng về phía vợ mình: “Khuôn mặt đẹp trai thế này mà cũng ra tay được, Lữ Kiêu, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, câu nói này sắp bị cậu phá vỡ rồi.

Lữ Kiêu oán niệm nhìn bọn họ: “Tớ đã hối hận đến xanh ruột rồi đây, hai người đừng sỉ nhục tớ nữa.”

Dương Liên liếc nhìn một cái: “Nhanh như vậy đã hối hận rồi?”

Lữ Kiêu lập tức cười nịnh nọt: “Không phải, không phải, một chút thương tích này đổi lại em, đáng lắm!”

“Coi như anh biết điều.”

Lữ Kiêu ôm vai Dương Liên, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ hạnh phúc, Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu nhìn nhau một cái, cảm thấy không thể tin được, thật sự không nhìn ra, Lữ Kiêu chính là một tên thê nô điển hình.

“Liên Liên, hay là anh dọn về nhé.” Lữ Kiêu nịnh hót nhìn vào ý trung nhân trong lòng mình.

“Mỗi ngày chạy đi chạy về làm vết thương khó lành lắm.”

Dương Liên đưa tay ra nhéo lưng Lữ Kiêu: “Muốn dọn là dọn, anh coi chỗ em là chỗ thu nạp sao? Đi rồi thì đừng mơ mà về.”

Lữ Kiêu đau đớn: “Liên Liên, cho anh một cơ hội nữa đi.” Ở chung dưới một mái nhà, còn có thể tùy mọi lúc mọi nơi nhào vào cô, nhiều phúc lợi quá.

“Không được.” Dương Liên đáp rất lưu loát gọn gàng.

Hai mắt của Nguyễn Đào Yêu đã sắp xuất hiện bong bóng hình trái tim rồi, Liên Liên quả nhiên là có khí phách, còn cô tuyệt đối không dám nói một chữ “không” nào với Đan Kình Hạo.

“Tốt xấu gì anh cũng là người có quyền sở hữu tài sản của căn nhà đó, đến quyền ở cũng không có sao.” Lữ Kiêu bất mãn càu nhàu.

“Sao, có ý kiến gì?” Giọng nói của Dương Liên trở nên lạnh lùng, ngay lập tức Lữ Kiêu lại nộp vũ khí xin đầu hàng.

“Không có, căn nhà đó nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh, 24 tiếng anh đều mở điện thoại vì em.”

Đan Kình Hạo không nói nên lời nhìn Lữ Kiêu một cái: “Cậu ba nhà họ Lữ, mặt mũi nhà họ Lữ và cả của đàn ông đều bị cậu làm mất sạch rồi.”

Nhưng mà lần này, Nguyễn Đào Yêu hiển nhiên là không đứng về phía Đan Kình Hạo, cô hướng về phía Lữ Kiêu và bật ngón tay cái, cô nói: “Lữ Kiêu, anh quả thật nhà người đàn ông tuyệt thế của thế kỉ 21!”

Đan Kình Hạo lạnh lùng liếc Nguyễn Đào Yêu một cái: “Sao, chồng em không lẽ không phải người đàn ông tốt sao?”

Cảm nhận được sức ép bức người đó, Nguyễn Đào Yêu liền nuốt nước bọt, ngay lập tức cười nịnh nọt: “Đan Kình Hạo, anh tất nhiên là người đàn ông tốt, người đàn ông tốt…A! Đan Kình Hạo, anh muốn làm gì!”

Nguyễn Đào Yêu bị Đan Kình Hạo khiêng lên vai, sau đó hướng về phía lầu trên và bước đi: “Anh chỉ muốn chứng minh với em một chút, như thế nào mới là người đàn ông tốt.”

Mấy ngày không dạy dỗ, cô gái nhỏ này muốn bị đánh hả, xem anh giày vò cô như thế nào.

Dương Liên thầm chế giễu trong lòng, Đào Yêu, cậu quả thật làm mặt mũi của phụ nữ mất sạch rồi.

Lữ Kiêu và Dương Liên tưởng rằng họ đã vượt qua cửa ải khó khăn giữa hai người, thật không ngờ, phía trước đang có một cái bẫy cực kì lớn đang đợi bọn họ nhảy qua, mà cái bẫy đó, sẽ đoạt lấy sự hạnh phúc hiện tại của bọn họ.

Nhà họ Lữ, căn phòng to như vậy nhưng ánh sáng chỉ chiếu vào một chút, người ngồi trên ghế có khuôn mặt thanh tú, mái tóc nhẹ nhàng màu nâu đay, càng tăng thêm khuôn mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt không chút hồng hào, dưới làn da trắng ngần, có thể thấy lờ mờ những mạch máu màu xanh.

Anh ta như một con búp bê vải mỏng manh, chỉ là đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Anh, không phải đã nói là đừng tùy tiện mở cửa sổ sao?” Người ở phía sau đi vào rồi đóng cánh cửa sổ đã bị mở toang lại, sau đó kéo rèm cửa, cứ thế cản lại ánh nắng duy nhất trong căn phòng.

“Khụ khụ! Anh chỉ muốn hít thở chút không khí tươi mới.” Lữ Đinh ho mấy tiếng, giọng nói yếu ớt.

Lữ Minh đem một tấm thảm lông đắp lên người anh ta, trong những lời trách móc mang theo sự ân cần: “Đợi thời tiết ấm lên chút nữa, em đẩy anh ra ngoài đi dạo.”

“Được.” Lữ Đinh cười nhạt và đồng ý.

“Tiểu Kiêu sao rồi?”

Ánh mắt Lữ Minh trở nên lạnh lùng, anh ta đi đến bên mép bàn rồi cầm lên một bức ảnh: “Vì một người phụ nữ, lại có thể hủy đi khuôn mặt của mình, tên tiểu tử này ngày càng không biết điều rồi.”

Lữ Đinh cầm lấy bức ảnh, không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt nhợt nhạt đó, chỉ là từ đáy mắt anh ta tuôn ra sự lạnh lẽo, ngón tay anh ta dừng lại trên khuôn mặt Dương Liên: “Người phụ nữ này là một mối họa.”

“Tiểu Kiêu trước nay luôn không kiêng nể gì với phụ nữ, lần này có hơi quá trớn.” Lữ Minh lãnh đạm nói.

“Minh, em xem có phải nên tìm cho Tiểu Kiêu một vị hôn thê không?” Lữ Đinh đặt bức ảnh trong tay xuống trên chân mình rồi hỏi.

Lữ Minh nhìn anh ta rồi đáp: “Anh, ý của anh là?”

Lữ Đinh từ từ đẩy xe lăn, giọng nói rất khẽ: “Sau khi ba mẹ mất, chỉ có anh và em đang bảo vệ nhà họ Lữ, nhưng mà anh là một người tàn phế, còn em…” Anh ta ngừng lại một chút rồi không nói tiếp nữa mà liền đổi chủ đề.

“Nhà họ Lữ sớm muộn cũng đến tay Tiểu Kiêu, trước lúc đó, em ấy nhất định phải trở thành một người nhà họ Lữ đủ tư cách, không thể để em ấy tùy ý hồ đồ như vậy nữa.”

“Anh, em biết rồi.” Lữ Minh thản nhiên đáp lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ đó không nhìn ra được bất kì sự vui buồn nào.

Lữ Đinh đưa bức ảnh của Dương Liên cho Lữ Minh và nói: “Nhanh chóng điều tra tất cả tài liệu của người phụ nữ này đi.”

“Dạ, anh hai.”

Nhà họ Lữ, tuyệt đối không thể để cho một người phụ nữ lai lịch bất minh làm chủ.

Thẩm Tống rất ít khi đến những nơi như quán bar, thân thế của anh không thích hợp ở những chỗ tốt xấu lẫn lộn, chỉ là lần này, anh chỉ muốn được chìm ngập trong đoàn người để say một phen, Tiểu Yêu của anh, Tiểu Yêu của người đó, lại có thể bị Đan Kình Hạo cướp mất rồi! Nếu như là người khác, có lẽ anh sẽ thành tâm chúc phúc, chỉ là người đó tuyệt đối không thể là Đan Kình Hạo.

Ly whisky đá anh uống một hơi hết sạch, chất lỏng nóng bỏng đó thuận theo thực quản chảy một mạch đốt cháy xuống đến dạ dày, vì vậy tất nhiên là sẽ co rút một chút, Thẩm Tống có dáng vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã, anh rất nổi bật trong cảnh ăn chơi trác táng ở quán bar, những người phụ nữ ăn mặc ở hang lần lượt thăm dò đến gần anh, nhưng mỗi người đều bỏ đi vì thất bại.

Từng ly whisky được rót xuống bụng, rất nhanh chóng, trước mắt đã mơ hồ, nhân viên pha chế lại rót rượu cho anh, lúc anh đang định một hơi uống sạch thì một bàn tay trắng nõn đã che ly rượu của anh lại

Thẩm Tống mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Tô Vy đeo một chiếc kính râm có thể che đi nửa khuôn mặt xuất hiện trước mắt anh, Thẩm Tống tuy không thích giới giải trí, nhưng sự nổi tiếng của Tô Vy thì anh có nghe qua, anh lạnh lùng chế giễu, không hề có chút phong độ ga lăng nào của ngày thường: “Sao, đại minh tinh Tô đây cũng đến mấy chỗ này? Không sợ bị paparazii chụp trộm sao?”

Tô Vy thổi tóc một chút, những lọn tóc xoăn sóng lớn rớt xuống một chút che khuất đi gương mặt của cô ta, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thẩm Tống, bây giờ chúng ta đang cùng trên một chiến tuyến, đừng có châm chọc khiêu khích tôi như vậy chứ.”

Hai người họ rất rõ mục đích của đối phương, bởi vì có mục đích giống nhau, nên không có lý do gì mà không lợi dụng lẫn nhau.

“Vậy cô muốn thế nào?” Thẩm Tống hất tay Tô Vy ra rồi uống cạn rượu.

“Nhược điểm duy nhất của Đan Kình Hạo là không tin người phụ nữ anh ấy yêu, chỉ cần tạo ra cảnh Nguyễn Đào Yêu phản bội anh ấy, tự nhiên anh ấy sẽ đẩy cô ta ra, lúc đó, Nguyễn Đào Yêu chính là của anh.”

Thẩm Tống hừ lạnh lùng: “Bảo tôi quyến rũ Tiểu Yêu, rồi cô ngồi làm ngư ông đắc lợi sao? Tô Vy, cô đúng là một người lão luyện trong giới giải trí tạp nham đó.”

Tô Vy từ từ đặt tay lên vai Thẩm Tống rồi đến gần anh, ngay sau đó dưới mũi liền có mùi hương của người say rượu: “Anh cảm thấy lợi dụng nhược điểm Đan Kình Hạo phản bội, cô tình nhân bé nhỏ đó của anh sẽ dễ dàng rời xa anh ấy sao? Anh biết rõ tính cách của Nguyễn Đào Yêu, cho dù cô ta biết Đan Kình Hạo ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cũng sẽ không ly hôn một cách đơn giản vậy đâu, cho nên cô ta mới là điểm mấu chốt của màn kịch này.