Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 77: Cô ấy không phải là người mà cô có thể mắng chửi



Ngón tay trắng nõn của Thẩm Tống khẽ vuốt ở mép của ly rượu: “Vậy cô muốn tôi phối hợp như thế nào?”

Khóe môi Tô Vy nở một nụ cười xinh đẹp, làm điên đảo chúng sinh: “Điều này thì không cần vội, đến lúc đó tất nhiên có cách giải quyết.”

Nói xong cô ta liền bỏ tay khỏi vai Thẩm Tống, hơn nữa trong nháy mắt cũng không thấy người đâu, cứ như là chưa từng xuất hiện.

Thẩm Tống đưa ly rượu đến trước mặt nhân viên pha chế, ra hiệu rót thêm một ly nữa, vẫn là vẻ hào hoa phong nhã đó, chỉ là đôi mắt sau cặp kính mạ vàng đó có sát khí làm người khác sợ hãi.

Đan Kình Hạo, tôi sẽ cướp Tiểu Yêu từ bên cạnh anh, vốn dĩ đó không phải là người của anh.

Lúc Nguyễn Đào Yêu ung dung thức giấc thì đã là 9 giờ sáng, bên cạnh chiếc tủ đầu giường có đặt một ly sữa và sandwich, đè lên một tờ giấy có chữ viết tay đẹp mắt của Đan Kình Hạo: Ăn sáng đi, nếu không đủ, trong lò vi sóng còn có bánh bông lan em thích ăn.

Nguyễn Đào Yêu cầm sandwich lên nhét vào miệng, cảm thấy cả người cứ đau nhức, cái tên khốn nạn Đan Kình Hạo này, tối qua hành hạ cô mấy tiếng đồng hồ còn không chịu tha, làm cô bây giờ tay không ra tay, chân không ra chân, bảo cô đi làm kiểu gì đây.

Trên tấm vải nhung mềm mại đặt hai bộ áo quần, bên trên vẫn là mảnh giấy của Đan Kình Hạo, một bộ là đồ mặc đi làm, một bộ là đồ mặc ở nhà.

Nếu như không muốn đi làm thì cứ ngoan ngoãn ở nhà, đợi tối anh về nấu cơm cho anh ăn.

Nguyễn Đào Yêu ăn xong sandwich thì còn mút tay, cô lẩm bẩm: “Em cũng là người cần kiếm tiền, sao có thể không đi làm.”

Ánh nắng chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất tươi tắn, nụ cười vừa ấm áp vừa hạnh phúc, vốn cứ nghĩ Đan Kình Hạo là một người bá đạo không nói lý, cảm thấy thích anh nhất định sẽ rất vất cả, thì ra anh chăm sóc người khác cũng rất chu đáo.

Cô cởi bộ đồ ngủ bằng bông xuống rồi mang đồ công sở vào.

Cô cầm theo túi công văn tài liệu định ra ngoài chen chúc trên xe bus, không ngờ là Lý Mạnh Nam đã đứng ngay ở cửa.

“Mạnh Nam!” Nguyễn Đào Yêu giật nảy mình.

“Sao anh lại ở nhà tôi? Làm thần giữ cửa hả?”

“Cậu chủ nói, nếu như cô muốn đi làm thì để tôi đưa cô sang đó.” Mặt Lý Mạnh Nam không hề biến sắc.

Nguyễn Đào Yêu vỗ vỗ vào con tim nhỏ bé vừa bị dọa cho chết khiếp của mình rồi nói: “Không cần đâu, tôi tự ngồi xe bus qua đó cũng được.”

“Cậu chủ nói, ngồi xe buýt sẽ có mấy tên biến thái, cho nên bảo tôi đến đưa cô đi.”

Nguyễn Đào Yêu chỉ cảm thấy rằng trên đầu mình có một con quạ đen bay qua, cái tên bị chứng vọng tưởng này, cô biết nếu như cô không đồng ý, Lý Mạnh Nam cũng rất khó ăn nói, vì vậy chỉ có thể chán nản đi theo sau lưng anh. Vừa đến công ty thì đã cảm thấy bầu không khí không được đúng lắm, cứ như có sự nghẹt thở khi cơn bão vừa thổi qua, Phù Tiểu Anh lét lút kéo Nguyễn Đào Yêu đang muốn ngồi xuống chỗ của mình và nói khẽ: “Sao bây giờ cậu mới đến? Tổng giám đốc vì không tìm được một tập giấy tờ đã ký mà đang nổi điên đấy.”

Trí não của Nguyễn Đào Yêu hơi chập mạch một chút, giấy tờ đã ký? Hình như trong tay cô có một tập.

“Có phải là tập tài liệu với công ty Ngân Phát không?” Nguyễn Đào Yêu hỏi.

“Haiz, sao cậu biết? công ty Ngân Phát vừa sai người qua đây bàn chuyện hủy hợp đồng, nghe nói tập tài liệu đó đáng giá 150 tỷ đấy.”

“Chết rồi!” Nguyễn Đào Yêu thầm nghĩ không xong rồi, cô vội vàng chạy về chỗ ngồi rồi mở ngăn kéo ra, quả nhiên bản hợp đồng đó đang nằm im lặng ở kia.

Cô muốn khóc quá, hôm qua giúp Đan Kình Hạo sắp xếp lại bàn, không cẩn thận làm đổ cà phê, vì vậy Nguyễn Đào Yêu đem đi hong khô, đúng lúc cô còn có chuyện khác cần làm, cô liền tiện tay bỏ vào trong ngăn kéo.

Cô gõ cửa, bên trong có một đám người đang đứng cúi đầu, mặt mày như tro nguội, những ngón tay của Đan Kình Hạo gõ trên bàn theo nhịp, giọng nói lạnh như băng: “Ai trong mấy người có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc bản hợp đồng đó ở đâu?”

“Tổng giám đốc, hôm qua tôi đánh xong thì đặt trên bàn anh rồi.” Người quản lý của phòng làm việc lí nhí giải thích, giọng nói bất giác run rẩy.

“Vậy ý của cô là tôi làm mất nó rồi hả?” Đan Kình Hạo hỏi ngược lại, mắt anh hướng về phía quản lý, cái ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén đó cứ như muốn đâm vào ngực cô ta.

“Không phải, không phải, tổng giám đốc, tôi nào dám.” Quản lý càng cúi thấp đầu hơn, trong lòng cô ta không khỏi kêu lên, đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng là đặt yên ổn trên bàn rồi, kết quả lại không thấy nữa, bây giờ một đám người phải ở đây nghe mắng chửi, không chừng lát nữa sẽ phải che rồi cuốn người lại mang ra.

“Không dám?” Đan Kình Hạo lạnh lùng.

“Cô có cái gì mà không dám? Cái đám người không biết điều này, gần đây tâm trạng của anh tốt, mấy ngày không quản giáo thì đã mất hết quy củ như vậy rồi, đôi mắt đẹp của anh lộ ra một ánh nhìn sâu thẳm, nên chỉnh đốn một phen thôi.

“Tổng giám đốc.” Nguyễn Đào Yêu ở phía sau gọi một tiếng yếu ớt, sau đó giơ một xấp giấy trong tay lên: “Hợp đồng mà anh cần có phải cái này không?”

Quản lý quay đầu lại nhìn, đột nhiên mặt cô ta đầy nước mắt, thật sự đến suy nghĩ muốn xông lên giết Nguyễn Đào Yêu cũng có, nếu như nửa tiếng trước đem ra, bọn họ còn phải ở đây chịu khổ sao? Đúng là quá oan uổng!

“Nguyễn Đào Yêu! Tập giấy tờ này sao lại ở trong tay cô?” Quản lý nóng lòng muốn đem trách nhiệm đổ sạch đi, còn chưa đợi Đan Kình Hạo nói gì thì đã vội vàng truy hỏi.

Nguyễn Đào Yêu ấp úng, mặt cũng đỏ lên: “Xin lỗi, hôm qua tôi không cẩn thận làm bẩn nó, sau khi hong khô đã quên đặt lại chỗ cũ…”

“Cô…” Người quản lý ngay tức khắc cảm thấy có thể lên mặt rồi.

“Cô là một người thư kí, lại có thể làm ra sai lầm cơ bản như vậy, cô có biết tập tài liệu này đáng giá bao nhiêu tiền không? Bán cô đi còn chưa đủ để bù số lẻ đâu! Tôi đã nói mà, rõ ràng đặt trên bàn…”

“Vậy cô có biết là, cô ấy không phải người cô có thể tùy tiện mắng chửi?” Giọng nói lạnh lùng của Đan Kình Hạo vang lên từ bên khác, trực tiếp làm quản lý sợ hãi mà nuốt xuống những lời phía sau.

“Tổng giám đốc…” Người có ngốc đến mức nào đi nữa cũng nghe ra được hàm ý trong câu nói này, rõ ràng Đan Kình Hạo đang bảo vệ Nguyễn Đào Yêu, khuôn mặt với lớp trang điểm dày cộp của quản lý toát ra mồ hôi lạnh, đây là đạp vào đuôi hổ rồi sao, người sau lưng cô ta cũng không dám thốt ra một lời nào.

“Làm tổn thất tiền của cô rồi sao?” Đan Kình Hạo không còn gõ tay lên mặt bàn nữa, đôi mắt như biển cả nhìn vào người trước mặt anh và hỏi.

“Không…không có.” Quản lý lau đi những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, đến lưỡi cũng líu lại.

“Từ ngày mai trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây nữa.” Đôi môi mỏng của Đan Kình Hạo nói, âm thanh phát ra nhẹ nhàng chui vào tai của tất cả mọi người, quản lý ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy không thể tin được,

“Tổng giám đốc, tôi không làm sai…”

“Nhưng cô chửi sai.” Đan Kình Hạo ngước đôi mắt lạnh lùng lên.

“Thư ký của tôi đến lượt cô chõ mồm vào rồi sao?”

“Tổng giám đốc!” Nguyễn Đào Yêu thấy tình hình không ổn liền vội vàng lên tiếng.

“Xin lỗi, tổng giám đốc, lần này là do tôi sơ suất, không liên quan gì đến bọn họ, anh muốn mắng thì cứ mắng một mình tôi thôi.”

Đan Kình Hạo nhìn cô, thấy đôi mắt trong veo của cô mang theo ý cầu xin, thế là anh lại mềm lòng đi, chắc là cô không muốn thấy rằng vì lỗi của mình mà làm anh giận lây sang người khác.

Giọng nói của anh có chút dịu lại: “Mấy người về trước đi, Nguyễn Đào Yêu, cô ở lại.”

Quản lý nhìn Đan Kình Hạo bằng ánh mắt ngờ vực: “Tổng giám đốc, vậy tôi…”

“Tùy cô, tôi không muốn can thiệp.” Đan Kình Hạo lạnh lùng ném cho cô ta một câu.

Cô ta sững sờ một lát, cuối cùng cũng hiểu anh có ý gì, thế là vô cùng cảm kích lui ra.

Chớp mắt một cái, phòng làm việc ồn ào đột nhiên trở nên im ắng, Nguyễn Đào Yêu lo lắng bất an đứng trước mặt Đan Kình Hạo và vắn áo của mình: “Xin…xin lỗi, Đan Kình Hạo, em lại làm sai rồi…nếu như em đi làm sớm một chút, thì…”

Không biết từ lúc nào Đan Kình Hạo đã đến bên cạnh Nguyễn Đào Yêu rồi ôm người đang tự trách đến sắp khóc vào lòng mình, anh an ủi: “Đồ ngốc, không phải là một cái hợp đồng thôi sao, có gì mà phải buồn.”

“Nhưng mà Tiểu Anh nói đáng giá 150 tỷ.” Nguyễn Đào Yêu nhớ lại con số này thì cảm thấy da đầu cứ tê dại, trong lòng lại càng buồn hơn.

Đan Kình Hạo cắn răng, Phù Tiểu Anh cái đồ nhiều chuyện này, anh nhất định phải cho cô một trận, nhưng mà lần này hiếm lắm mới có cơ hội trêu đùa cô, tất nhiên anh phải nắm chặt lấy.

Thế là người nào đó nghiêm túc đẩy Nguyễn Đào Yêu ra, nghiêm nghị nói: “Vậy nếu anh nói phải phạt em, thì em có chấp nhận không?”

Nguyễn Đào yêu vừa muốn vừa không muốn mà gật đầu: “Cho dù là hình phạt gì em cũng chấp nhận.”

Một con thỏ hiền lành nào đó đã đẩy mình vào miệng sói xám, còn mảy may không biết gì.

Tâm trạng của Đan Kình Hạo rất tốt, khóe môi anh cong lên, giọng nói quyến rũ: “Tối nay mang đồng phục học sinh cho anh ngắm được không?”

Nguyễn Đào Yêu chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, dáng vẻ ngờ nghệch: “Hình phạt chỉ là cái này, đơn giản vậy sao?”

“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Đan Kình Hạo cười xấu xa.

“Vậy được, cứ quyết định thế đi.” Nguyễn Đào Yêu cố giữ thái độ nghiêm túc, bộ dạng không sợ hãi gì cả.

“Vậy anh phải đồng ý với em một chuyện.”

“Sao?” Đan Kình Hạo khoái chí, không lẽ cũng muốn anh mang đồng phục học sinh để phối hợp, vậy thì quá hợp ý anh rồi.

“Không được tùy tiện giận cá chém thớt nữa, em không thích bộ dạng hà khắc đó của anh đâu.” Nhớ lại bộ dạng lúc nãy của Đan Kình Hạo, từ đầu đến chân Nguyễn Đào Yêu cứ dâng lên cảm giác ớn lạnh.

“Người đó nói em như vậy, em không giận sao?”

“Vốn dĩ là lỗi của em, cô ấy nói vậy cũng đúng, em không muốn vì em là người phụ nữ của anh mà có được sự đối xử đặc biệt.” Nguyễn Đào Yêu dựa vào ngực Đan Kình Hạo rồi thỏ thẻ.

Đan Kình Hạo hài lòng nói: “Được, lần sau anh sẽ không tùy tiện sa thải người khác nữa.”

Bên ngoài, một đám người cứ áp sát tai vào tường, đặc biệt là Phù Tiểu Anh, kĩ năng hóng hớt của cô đã đạt đến mức dày công tôi luyện.

Trời ơi, đồng phục học sinh quyến rũ, thì ra tổng giám đốc của bọn họ khẩu vị nặng như vậy, Nguyễn Đào Yêu đáng thương có lẽ không biết cái gì gọi là đồng phục học sinh quyến rũ chứ gì? Nhưng mà, điều làm Phù Tiểu Anh hứng thú hơn là, Nguyễn Đào Yêu từ lúc nào trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc? Cô đúng là giả dối mà!

Quả nhiên, đừng có đắc tội bất kì người phụ nào bên cạnh sếp, bởi vì cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể là bà chủ tương lai.

Tối đến, Nguyễn Đào Yêu khom người quỳ trên giường, bộ đồng phục màu trắng trên người đã nhăn nhúm lộn xộn, Đan Kình Hạo ở phía sau chỉ mới vừa nổi máu đàn ông lên. Làm sao cô cũng không ngờ tới, cái gọi là đồng phục học sinh là một loại nội y gợi dục, kết quả cô vừa mang vào, Đan Kình Hạo cứ như sói nhào vào cô.

Nguyễn Đào Yêu nhỏ bé sao lại chịu được sự hành hạ như thế này của Đan Kình Hạo, không bao lâu sau cô đã thút thít rồi dở dốc, cô trách móc Đan Kình Hạo: “Anh, anh giở trò xấu xa!”

Đan Kình Hạo đương nhiên không nhận tiếng giở trò xấu xa một cách lãng phí được, anh thật sự không hề tốn chút sức lực nào, một tay hô mưa một tay gọi gió, tất nhiên mưa gió ở đây đều là Nguyễn Đào Yêu.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Đào Yêu đã ngủ say, Đan Kình Hạo mới cười nhạt rồi bế cô vào phòng tắm, sau khi tắm táp cẩn thận cho cô mới dịu dàng ôm cô ngủ.

Thể lực của cô bé này thật sự là không ổn, phải tập luyện nhiều mới được, nếu không anh sẽ không thỏa mãn được.