Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 78: Có giá bao nhiêu?



Lúc Dương Liên đến phòng làm việc của Lữ Kiêu, anh vẫn đang họp ở trong phòng họp, thư kí tất nhiên là biết thân phận của cô, khách khí mời cô vào ngồi trong phòng làm việc, sau đó rót nước cho cô rồi lui ra ngoài.

Dương Liên uống hết ly nước, cô cảm thấy buồn chán nên ngắm nhìn cách bày trí trong phòng làm việc, Lữ Kiêu ngoài mặt là một playboy, nhưng trang hoàng lại rất đơn giản.

Dương Liên đã đến rất nhiều phòng làm việc của nhiều ông chủ, đa số đều hận không thể mạ vàng nạm kinh cương lên phòng làm việc của họ, để cho người khác biết mình giàu có đến mức nào.

Căn phòng của Lữ Kiêu có màu đen trắng hòa hợp với nhau, nhìn rất sạch sẽ, ngoài bàn làm việc, ghế sô pha, còn có tủ rượu ra thì không có bày biện gì nhiều, Dương Liên rất thích cảm giác này.

Đôi mắt xinh đẹp chú ý đến cách bày biện trên bàn, đó là một bức ảnh chụp chung ba người, người ở chính giữa ngồi trên xe lăn, cười rất điềm đạm, hai người đứng bên cạnh, Lữ Kiêu ở bên trái, người kia ở bên phải, cũng cười rất vui vẻ.

Dung mạo của ba người đều rất xuất chúng, thậm chí đến Lữ Kiêu có vẻ ngoài xuất sắc như vậy cũng không che đậy đi được ánh hào quang của hai người kia.

“Muốn biết bọn họ là ai không?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh như nước, cứ như một con rắn nước chui vào trong đáy lòng của Dương Liên, cô hơi hốt hoảng và quay nhanh người lại, thì nhìn thấy hai người còn lại trong bức ảnh xuất hiện trước mặt cô.

“Hai người…” Dương Liên nhạy bén cảm nhận được người vừa đến không thân thiện lắm, cô liền bắt đầu đề phòng.

“Ý thức tự bảo vệ mình cũng tốt lắm.” Lữ Đinh cười nhạt, ra hiệu cho Lữ Minh đẩy anh ta lên trước một chút.

“Xem chừng cô là một cô gái rất thông minh, như vậy tôi cũng bớt phiền đi một chút.”

“Hai người là ai?” Dương Liên dựa lưng vào cái bàn cao bằng nửa người, cô nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt cảnh giác, không thể phủ nhận rằng, hai người họ đều rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn Lữ Kiêu, đặc biệt là người ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch càng tôn thêm vẻ đẹp cho dù là bị bệnh của anh ta, làm người ta không nhịn được muốn đến gần.

Người đang đứng lạnh lùng mở lời: “Bọn tôi là anh trai của Lữ Kiêu, tôi là Lữ Minh, người này là anh hai của tôi, Lữ Đinh.”

Người ta nói nhà họ lữ có ba người đàn ông còn yêu mị hơn cả phụ nữ, nhưng lại giỏi giang hơn những người đàn ông khác, thì ra không phải là giả, chỉ là cậu cả nhà họ Lữ có thương tật, không tiện đi lại, vì vậy tính cách rất đơn giản, không tùy tiện lộ diện, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giao cho cậu hai Lữ Minh và cậu ba Lữ Kiêu làm.

Dương Liên không vì biết họ là anh trai của Lữ Kiêu mà buông lỏng cảnh giác, ánh mắt Lữ Đinh quan sát cô cứ như quan sát một món hàng, đoán chừng giá trị cũng bình thường, làm cô thấy khó chịu: “Nếu như hai người tìm anh ấy nói chuyện, vậy tôi đi trước.”

Giao tiếp với người giàu có không phải là sở trường của cô. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Đợi đã.” Thấy Dương Liên đứng dậy định bỏ đi, Lữ Minh vội vàng ngăn lại.

“Chúng tôi đến tìm cô.”

Dương Liên kinh ngạc, cô ngay lập tức phản ứng lại, dù sao tiết mục như thế này, lúc nhỏ cô đã thấy trong phim ngôn tình, chỉ là số lượng không như nhau thôi, Dương Liên thẳng thắn nói ra những lời kịch mà nọ muốn nói: “Có phải anh muốn hỏi tôi, cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa Lữ Kiêu không?”

Đáy mắt Lữ Minh hiện lên một sắc thái kì lạ, cô gái này hình như không yếu đuối như vẻ bề ngoài, hơn nữa còn trực tiếp nói với anh ta, cô sẽ không dễ dàng rời xa Lữ Kiêu.

Lữ Đinh cười: “Có vẻ như cô Dương đây rất thích xem phim ngôn tình nhỉ, nhưng mà…” Những sợi tóc mái lưa thưa rũ xuống, che đi đôi mắt ngấn nước: “Bàn đến tiền sẽ làm tổn thương tình cảm, tôi đến là để giúp cô Dương.”

Nhất thời Dương Liên có hứng thú, giúp? Anh ta muốn giúp như thế nào? Cô thu cơ thể đang muốn bỏ đi của mình về, hai tay vòng trước ngực, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn Lữ Đinh.

“Nhân vật có quyền uy trong giới luật sư không ai ngoài luật sư Đổng Chí Quốc, cô Dương lại vừa vào phòng luật sư, nếu như có thể trở thành người học sinh cuối cùng của ông ấy, nhất định danh tiếng của cô sẽ rất lớn.” Khóe môi Lữ Đinh khoác lên một nụ cười đắc ý, anh ta nói đầy tự tin.

“Hơn nữa, từ nay về sau, cái người phụ nữ tên Đông Sam đó mãi mãi chỉ có thể ở dưới chân cô, sau đó mở to mắt nhìn cô leo lên cao, cảm giác này nhất định là ước mơ của cô đúng không?”

Dương Liên là một người phụ nữ có dã tâm, nếu như tiền bạc không thể đả động cô, vậy thì dùng quyền lực và danh lợi, cô nhất định sẽ dao động.

Đúng như dự đoán, lúc Dương Liên nghe thấy cái tên Đông Sam này, lông mày cô bất giác hơi nhướng lên, tên Lữ Đinh này cũng có bản lĩnh thật, lại có thể điều tra đến cả mặt này, nhược điểm của cô, chính là muốn nhanh chóng đánh bại Đông Sam, xóa sạch nỗi nhục nhã.

“Đúng là một điều kiện hấp dẫn.” Giọng điệu của Dương Liên rất nhẹ nhàng, cứ như một con bướm vỗ cánh, vô ý vẫy một cái: “Một khi không cẩn thận, suýt nữa thì đã đồng ý rồi.”

Cô cũng bắt chước theo giọng điệu của Lữ Đinh: “Cậu cả nhà lọ Lữ, lẽ nào Lữ Kiêu trong mắt anh chỉ đáng giá như thế này thôi sao?”

Nụ cười của Lữ Đinh trở nên lạnh lùng: “Không phải Lữ Kiêu có đáng từng này không, nhưng mà đối với tôi, giá trị của cô chỉ có thể để tôi làm đến mức này thôi, nếu như cô từ chối, thứ tôi có là cách để làm cô biến mất.”

Lữ Minh ở bên cạnh xen vào: “Cô Dương, tôi khuyên cô vẫn là hợp tác với chúng tôi đi, nếu không cô sẽ chỉ có hai bàn tay trắng thôi.”

Dương Liên ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cô hừ một tiếng lạnh lùng: “Vậy thì hai cậu chủ của nhà họ Lữ đây, tôi cũng khuyên hai người một câu, đừng có phí nước bọt với tôi, Lữ Kiêu, tôi phải có được anh ấy!”

Cô nói chắc như đinh đóng cột, cứ như là một tấm lưới sắt làm người ta không cách nào phá bỏ được, bắt buộc Lữ Đinh và Lữ Minh phải ở bên ngoài.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Giọng điệu của Lữ Đinh lạnh lẽo, khuôn mặt vốn dĩ nhợt nhạt ngày càng không có chút hồng hào nào nữa.

“Nếu như hai vị không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước đây.”

Dương Liên lướt qua người bọn họ, mang theo một mùi hương tươi mát, lúc sắp đến cửa thì cô lấy lại tinh thần, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Đúng rồi, lát nữa Lữ Kiêu về thì giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, tối nay đến nhà tôi, tôi nấu cơm cho anh ấy ăn, còn có sự phục vụ đặc biệt nữa.”

Cô tinh nghịch chớp mắt rồi đi ra ngoài.

Lữ Đinh giận đến mức cả người run rẩy, người phụ nữ này!

Dương Liên vừa mở cửa ra thì thấy Lữ Kiêu trên mặt vẫn còn dán một miếng băng gạc đang thở phì phò muốn xông vào trong, hai người suýt nữa chạm trán nhau: “Liên Liên, em phải đi rồi sao?”

Lữ Kiêu nhanh tay nhanh mắt, thoáng chốc đã ôm chặt lấy người đang lùi về sau.

Dương Liên vẫn đang hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được, cô vỗ vỗ ngực mình mấy cái, đợi một lát mới bình thường trở lại, cô nhìn hai người ở phía trong rồi cười: “Hai người họ hình như có chút chuyện muốn nói với anh, em về nấu cơm trước, đợi anh sang ăn cùng em.”

Thái độ của Dương Liên làm Lữ Kiêu không hiểu gì cả, từ lúc nào mà cô lại dịu dàng với anh như vậy? Đôi mắt hẹp dài thấy Lữ Đinh đang tối sầm mặt, trong lòng anh cũng hiểu được phần nào, anh ôm chặt lấy Dương Liên rồi hướng về phía Lữ Đinh và nói: “Anh hai, anh ba, hai người đã nói gì với Liên Liên?”

Trước đây chưa từng xảy ra tình hình như thế này, chỉ cần có phụ nữ ở bên cạnh Lữ Kiêu lâu một chút, thì đều bị anh hai và anh ba của anh dùng tiền tống cổ đi,

Lữ Minh quát: “Lữ Kiêu, từ lúc nào học được thói chất vấn anh hai của em vậy? Hơn một tháng không về nhà, đến quy củ cũng quên rồi phải không?”

Lữ Đinh xua tay, ra hiệu cho Lữ Minh đừng nói nữa, anh ta ngẩng đầu lên rồi nhìn sang Lữ Kiêu đang đầy giận dữ: “Tiểu Kiêu, có phải em nhất định muốn người phụ nữ này không?”

Lữ Kiêu nắm chặt tay Dương Liên, dùng một giọng nói chưa bao giờ kiên định đến thế đáp lại: “Đúng, đời này em chỉ cần một mình Dương Liên thôi!”

Trái tim của Dương Liên khẽ run rẩy, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lữ Kiêu, đây là lần đầu tiên anh kiên quyết nói cần cô như vậy, trước mặt người nhà của anh, một dòng nước ấm tản ra trong lòng cô rồi truyền đến toàn thân, Dương Liên chỉ cảm thấy người mình như được ngâm suối nước nóng, thoải mái đến mức cô muốn ngủ thiếp đi.

Thì ra được người khác bảo vệ là một chuyện tốt đẹp như vậy.

“Không ngại từ bỏ tất cả mọi thứ của em ở nhà họ Lữ?” Lữ Đinh hỏi tiếp.

“Đúng!” Lữ Kiêu không hề do dự đáp lại, nếu như không có Dương Liên, thế giới của anh chỉ là một màn trống rỗng, vậy còn cần những thứ đó làm gì? Trên mặt anh nhìn vẫn rất buồn cười vì phải dán băng gạc, bác sĩ nói, nếu như hồi phục tốt thì vết sẹo sẽ rất nhạt, không ảnh hưởng đến khuôn mặt, anh đã vì Dương Liên mà làm đến nước này, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?

Thần sắc Lữ Minh khẽ dao động, nhiều năm như vậy rồi, anh ta đã rất lâu chưa nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc như thế này của Lữ Kiêu, em trai của anh ta, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

“Cho dù là phải đoạn tuyệt quan hệ với anh và anh ba em, em cũng sẽ không tiếc?” Giọng nói của Lữ Đinh càng nhẹ nhàng hơn, nhưng lọt vào tai Lữ Kiêu cứ như con đội, làm anh nhất thời không biết phải làm sao.

Đến Lữ Minh cũng không tin nổi mà nhìn anh hai của mình: “Anh, anh muốn nói gì?” Đoạn tuyệt quan hệ? Sao lại có thể? Vì một người phụ nữ mà ba anh em bọn họ phải cãi nhau đến mức này sao?

Lữ Kiêu cũng thẫn thờ: “Anh hai, anh có ý gì?”

“Nếu như để em chọn bọn anh hoặc người phụ nữ này, em sẽ làm thế nào?” Lữ Đinh ngồi trên xe lăn cứ như biến thành một cơn lốc xoáy, đem tất cả mọi thứ bên cạnh cuốn vào đó, anh ta là người làm chủ thật sự của nhà họ Lữ, là người đứng sau chỉ đạo, tất nhiên là khí thế bức người.

“Anh, chuyện này không thể so sánh được.” Lữ Kiêu cuống cuồng.

“Anh và anh ba là người thân duy nhất của em, Liên Liên là người mà em muốn ở bên cả đời, vì sao nhất định phải chọn một chứ?”

“Em phải đưa ra quyết định.” Lữ Đinh lãnh khốc nói.

“Không, em không muốn.” Lữ Kiêu chỉ cần nghĩ đến ba anh em họ phải tách ra thì trong lòng cứ như bị xé rách, ba người họ từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, ở nhà người họ hàng trong cảnh quẫn bách, người họ hàng cứ như hổ đói nhìn chằm chằm vào tài sản của nhà họ Lưu, khó khăn lắm mới sinh tồn được, sau đó làm nhà họ Lữ lớn mạnh thêm, vì sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy.

Dương Liên cũng cảm nhận được sự khổ sở của Lữ Kiêu, tuy lòng báo thù của cô rất lớn, nhưng cũng không đến mức nhìn Lữ Kiêu vướng mắc trong mâu thuẫn, vì vậy cô liền nói xen vào: “Hai vị cậu chủ nhà họ Lữ, nếu như hai người thấy tôi còn chỗ nào không xứng với Lữ Kiêu, tôi thay đổi là được rồi, đừng ép anh ấy như vậy, anh ấy đau khổ là chuyện mà chúng ta đều không muốn nhìn thấy.

Lữ Minh nhìn Dương Liên bằng ánh mắt sâu xa, trong đôi mắt anh ta có một cảm xúc nào đó.

“Anh em bọn tôi nói chuyện, đến lượt người phụ nữ như cô xen vào sao?” Cả người Lữ Đinh được khoác lên một cơn lốc màu đen, làm Dương Liên cảm nhận được sát khí làm người khác kính sợ, không ngờ nhằng Lữ Đinh nhìn có vẻ nhã nhặn, lại có thể có lúc kinh khủng như vậy.

Tính cách Dương Liên cũng rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng biết lúc này không thể đổ thêm dầu vào lửa, nếu không Lữ Kiêu càng khó chọn lựa.