Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 87: Dương liên đang ở đâu?



Bụng cô ta truyền đến đau đớn dữ dội giống như có thứ gì đó đang khuấy bên trong vậy. Chỉ có điều đau đớn như vậy còn không bằng một phần nghìn nỗi đau trong trái tim cô ta. Cô ta cứ một mình bước tới mà chẳng hề có mục đích. Chờ đến khi cô ta lấy lại tinh thần thì thấy mình đã đứng ở trước cửa căn hộ của Lữ Kiêu.

Dương Liên run rẩy, thậm chí có thể nghe tiếng hàm răng va vào nhau. Bây giờ cô ta chỉ có một suy nghĩ – cô ta muốn gặp Lữ Kiêu, muốn ôm lấy anh ta, muốn cố gắng ngủ một giấc! Cho dù những lời Lữ Đinh nói đều là thật, cho dù từng qua trải việc này, chỉ cần Lữ Kiêu yêu cô ta là đủ rồi, chỉ cần điều này thôi đã là đủ rồi...

Cô ta móc chìa khoá ra và mở cửa, trước mắt cô ta là phòng khách hoàn toàn bừa bộn. Bia và thức ăn rải rác ở khắp nơi, trên bàn và trên mặt đất.

Lúc Dương Liên nhìn thấy Lữ Kiêu ở trên sô pha, đầu óc chợt trở nên trống rỗng, chỉ còn một câu nói, chỉ cần anh yêu mình là được rồi, yêu mình... là được rồi... Nhưng sao một nguyện vọng như thế cũng không thể thực hiện được chứ?

Lữ Kiêu và một người phụ nữ trần truồng ngủ ở trên sô pha, hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra.

Mà Nhã Ly Tây thì đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp chơi Tửu Lệnh. Sau khi nhìn thấy Dương Liên, anh ta hơi sửng sốt. Điều này không giống với kế hoạch của anh ta. Sao Dương Liên có thể xuất hiện ở đây chứ? Hơn nữa còn xuất hiện với dáng vẻ như vậy??

Còn không chờ Nhã Ly Tây kịp phản ứng, Dương Liên đã chạy ra khỏi căn hộ, lại một lần nữa xông vào giữa cơn mưa to.

Hóa ra thế giới này đã vứt bỏ cô ta. Hóa ra Lữ Kiêu của cô đã không còn yêu cô ta nữa...

Cô ta một mình bước đi trên con đường không có một bóng người. Bây giờ mới chỉ vừa sáng, mọi người đều đang ngủ, không ai biết có một cô gái khóc xé tim xé phổi ở giữa cơn mưa to. Tiếng khóc bị tiếng mưa rơi sát đi. Lần này Dương Liên không nhịn được, bởi vì cô ta không cần phải giả vờ kiên cường nữa. Ở nơi không có người, cô ta phải kiên cường cho ai xem chứ?

Khi cô ta bị đưa vào cô nhi viện cũng chỉ mới mười tuổi, người mới tới bao giờ cũng dễ bị bắt nạt. Chính ở trong hoàn cảnh đó, ở nơi đó, cô ta đã dần học được cách kiên cường, rèn một vỏ ngoài cứng rắn để tránh cho mình bị tổn thương. Cô ta biết rõ hơn ai khác, nếu mình không cố gắng sẽ chẳng có người nào giúp mình. Nên cô ta lấy thành tích xuất sắc nhất, để cho viện trưởng giúp cô ta vào trường đại học X, trở thành một nữ sinh đứng đầu khoa Luật.

Cô ta cho rằng cuộc sống khổ sở của mình đã kết thúc, cho dù cuối cùng không thể ở cùng với Lữ Kiêu, ít nhất cô ta cũng được yêu. Nhưng vì sao bây giờ tất cả đều thay đổi chứ?

Tiếng Lữ Đinh nói vẫn vang vọng bên tai giữa cơn mưa to: Cô và anh của bạn trai cô từng làm tình, hơn nữa còn không chỉ một lần... Ngón tay cô ta cào xuống nền xi măng, dần dần co lại. Dương Liên quỳ ở dưới đất, giữa trời đất chỉ còn lại có một mình cô ta.

Nhã Ly Bắc bị tiếng chuông điện thoại di động trên tủ đầu giường đánh thức. Trong lúc anh ta cầm điện thoại qua, muốn xem thử là người nào không muốn sống lại dám gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này, trên màn hình hiện ra con số lại làm cho anh ta giật mình. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ tới Dương Liên sẽ gọi điện thoại qua.

Anh ta cẩn thận nghe máy, đầu điện thoại bên kia chỉ truyền đến tiếng mưa rơi. Thật lâu sau, giọng nói yếu ớt của Dương Liên xuyên qua điện thoại đập vào màng tai của Nhã Ly Bắc: “Nhã Ly Bắc, cứu tôi..." Khi Nhã Ly Bắc tìm được Dương Liên thì cô ta đã ngất đi, trên người cô ta từ trên xuống dưới đầy vết thương, những dấu vết này đã nói rõ cho anh ta biết Dương Liên gặp phải chuyện gì.

Trong căn hộ, Nhã Ly Tây nhìn cửa phòng mở rộng, lại nhìn Lữ Kiêu bị anh ta bỏ suốt đang ngủ say. Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất anh ta đã đạt được mục đích của mình. Anh ta vốn định chụp ảnh này rồi gửi qua cho Dương Liên, không ngờ người trong cuộc trực tiếp tới đây, bớt cho anh ta rất nhiều sức lực đấy.

Nhã Ly Tây lại ngồi xuống, vui vẻ ôm lấy người phụ nữ trên mặt đất, mỉm cười nói: "Nào, chơi tiếp đi."

Dù sao chút hiểu nhầm nho nhỏ ấy sẽ không làm cho bọn họ chia tay, nhưng có thể ầm ĩ một trận đấy. Nhã Ly Tây cười rất giảo hoạt. Với tính tình này của Dương Liên... thì không dễ giải quyết đâu.

Lữ Kiêu, xem ra sắp tới anh có thể phải chịu tội rồi.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua tấm màn mỏng, chiếu vào trên chiếc giường đôi rộng rãi, mùi thơm của nắng hình như lặng lẽ bay vào, kèm theo mùi của cỏ xanh. Nhã Ly Bắc tắm dưới ánh mặt trời, nhìn Dương Liên ngủ say không chớp mắt.

Hôm qua anh ta mời bác sĩ qua kiểm tra cho cô ta ngay giữa đêm, kết quả được cho biết cô ta đã gặp phải sự đối xử tàn nhẫn tới mức nào, cần phải tĩnh dưỡng.

Khớp ngón tay Nhã Ly Bắc kêu lên răng rắc, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ dữ tợn. Lữ Đinh, Lữ Minh, hóa ra là bọn họ. Dương Liên gọi tên hai người kia suốt cả một đêm, bảo bọn họ tha cho mình. Cô nhỏ bé yếu ớt như vậy, không ngờ lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy, trái tim của hai người kia rốt cuộc làm bằng gì vậy?! Hơn nữa, không ngờ lại làm vậy với bạn gái của em trai mình...

Không thể tha thứ được!

Lúc Lữ Kiêu tỉnh lại thì mặt trời vừa mới mọc, anh khẽ xoa cái đầu đang đau đớn, cảm giác như đầu muốn nứt ra vậy. Anh ta chỉ nhớ hôm qua Nhã Ly Tây uống rượu với anh ta, sau lại anh ta không nhớ được gì nữa. Gian phòng hoàn toàn bừa bộn. Không biết Nhã Ly Tây đã rời đi từ lúc nào. Anh ta lấy điện thoại di động ra, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Dương Liên, nhưng bên kia mãi không có ai nghe máy.

Nhã Ly Bắc nhìn số hiện ra trên màn hình và cảm thấy chẳng khác nào một củ khoai nóng bỏng tay, nghe máy thì khó tránh khỏi sẽ gây ra hiểu nhầm, không nghe máy - hình như cũng không tốt lắm.

Cuối cùng, sau khi kêu lên hơn mười lần, màn hình của điện thoại đã tối lại. Nhã Ly Bắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Kiêu mệt mỏi rũ tay xuống. Cô còn giận vì hôm qua anh ta không nghe điện thoại sao? Anh ta thu dọn một chút, lại ra ngoài tìm Dương Liên. Khi anh ta vào phòng trọ của cô ta, phát hiện không hề có dấu vết gì là cô ta đã trở lại đêm qua. Trong lòng Lữ Kiêu chợt ớn lạnh, luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Nguyễn Đào Yêu, nhưng vẫn không có cách nào gọi được. Anh ta đành phải gọi cho Đan Kình Hạo. Mặc dù biết hậu quả khi làm vậy tuyệt đối khó tránh khỏi số phận làm bao cát một lần - sự khó chịu của người kia khi bị đánh thức cũng chẳng phải bình thường đâu.

Quả nhiên giọng điệu bên kia rõ ràng rất tức giận: "Alo?!"

"Đan Kình Hạo, tôi tìm Nguyễn Đào Yêu."

"Lữ Kiêu, anh tìm bạn gái của anh thì liên quan quái gì đến tôi chứ?" Giọng Đan Kình Hạo rất khàn khàn, kèm theo sự thù địch rất rõ ràng.

"Bởi vì tôi không thấy bạn gái mình đâu cả." Lữ Kiêu trả lời rất dứt khoát. Vì vậy Đan Kình Hạo cũng dứt khoát ném điện thoại cho Nguyễn Đào Yêu đang mơ màng ngủ và nói: "Lữ Kiêu tìm Dương Liên tới chỗ em rồi này."

Nguyễn Đào Yêu mơ hồ đáp một tiếng không rõ rồi cầm điện thoại qua: "Alo?"

"Nguyễn Đào Yêu, cô có biết Liên Liên đang ở đâu không?"

Nguyễn Đào Yêu dụi mắt, đầu óc vẫn còn lơ mơ: "Hai người lại cãi nhau à?" Nếu không sao Lữ Kiêu lại tìm tới chỗ cô chứ?

"Cô tạm thời không cần quan tâm tới chuyện này, cô chỉ cần nói cho tôi biết, Liên Liên có ở chỗ của cô hay không thôi." Lữ Kiêu lười giải thích. Nói chuyện với Nguyễn Đào Yêu cần phải có tính nhẫn nại cực lớn và cột thu lôi.

"Cô ấy không ở đây, mấy ngày nay tôi chưa từng gặp cô ấy.” Nguyễn Đào Yêu trả lời thẳng, vừa ngáp vừa nói: “Có phải anh bắt nạt Liên Liên, nên cô ấy mới không chịu gặp anh không hả?"

Lữ Kiêu lầu bầu một tiếng, cũng không nói gì đã cúp máy. Nguyễn Đào Yêu không suy nghĩ nhiều, bỏ điện thoại sang một bên và tiếp tục ngủ. Cô mới không sợ Liên Liên bị Lữ Kiêu bắt nạt đâu. Từ trước đến nay cũng chỉ có cô ta đi bắt nạt người khác thôi.

Lúc Nguyễn Đào Yêu nhận được điện thoại của Nhã Ly Bắc thì đã chập tối, cô đang ở nhà nấu cơm tối cho Đan Kình Hạo.

Giọng Nhã Ly Bắc còn nặng nề hơn cả Đan Kình Hạo: "Nguyễn Đào Yêu, bây giờ Liên Liên đang ở chỗ tôi. Cô qua đây một chuyến đi. Nhớ kỹ, tạm thời không được nói tin này cho Lữ Kiêu biết."

Nguyễn Đào Yêu lại thấy mơ hồ, nhưng vẫn nghe được sự bất thường trong lời nói của anh ta. Cô thầm giật mình kinh ngạc, vừa muốn mở miệng hỏi anh ta thì điện thoại đã bị cúp.

Nguyễn Đào Yêu thật vất vả tìm đến biệt thự Nhã Ly Bắc. Trong gian phòng cực lớn, cô nhìn thấy Dương Liên co người trong góc tường. Từ trước đến nay Nguyễn Đào Yêu chưa từng nhìn thấy Liên Liên, sợ hãi nhát gan, tiều tụy chật vật như vậy, cô ta giống như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ, không thể đụng vào được.

Nguyễn Đào Yêu sợ đến mức che miệng của mình lại, nước mắt lập tức rơi xuống. Đó không phải là Dương Liên mà cô quen... Không phải... Cô đi từng bước về phía Dương Liên, cứ bước một bước tới gần là cô lại cảm giác được Dương Liên run rẩy một lần.

Lúc này Dương Liên càng giống như một con thỏ trắng nhỏ bị sợ hãi, rất sợ người khác đụng vào mình.

"Sáng sớm hôm nay, sau khi cô ấy tỉnh lại thì luôn trong trạng thái này, đã mười mấy tiếng rồi mà cô ấy không uống một hớp nước nhỏ nào. Tôi sợ cơ thể cô ấy sẽ không chịu đựng được nên mới gọi điện thoại cho cô.” Nhã Ly Bắc giải thích và đưa bát cháo trên tay cho Nguyễn Đào Yêu: “Cô nghĩ cách để cho cô ấy ăn chút gì đó đi. Bác sĩ nói, cô ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Nguyễn Đào Yêu ngây người nhận lấy, người kia đã chậm rãi đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa lại, anh ta liếc nhìn Dương Liên, trong mắt đầy vẻ đau xót. Người khuynh thành của anh ta tự nhiên lại trở nên chật vật như vậy.

"Liên Liên..." Nguyễn Đào Yêu ngồi xổm ở trước mặt cô ta và gọi một tiếng thăm dò. Dương Liên ở trong góc dường như nghe được giọng nói quen thuộc mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy rõ mặt của Nguyễn Đào Yêu, cô ta chợt nhào tới ôm lấy Nguyễn Đào Yêu và òa khóc.

"Yêu Đào... Yêu Đào..." Giọng nói đặc biệt đau thương, giống như tảng đá nặng nghìn cân lập tức đè xuống trái tim của Nguyễn Đào Yêu vậy. Viền mắt cô lập tức lại đỏ hoe. Cơ thể gầy yếu của Dương Liên ôm thật chặt lấy cô, từng giọt nước mắt rơi xuống.

"Liên Liên, có tớ ở đây rồi, không phải sợ nữa."

Dương Liên nghĩ, từng có một người cũng đã nói với cô ta một câu như vậy: Không phải sợ, có anh ở đây rồi! Người kia có ánh mắt đẹp nhất thế giới, giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng, rõ ràng là dáng vẻ của người đàn ông ga lăng, lại thỉnh thoảng có chút trẻ con. Chẳng qua khi cô ta thật sự cần anh ta, anh ta lại đang tìm vui, ân ái với những người phụ nữ khác.

"Lữ Đinh... Lữ Minh... Lữ Kiêu..." Liên Liên khẽ gọi ra tên của ba người, trong miệng khẽ nức nở.

Ba người kia là kiếp nạn của cả đời cô ta, là thuốc độc chặn kín cổ họng của cô ta, phá hủy tất cả hy vọng của cô ta.

Nhã Ly Tây khe khẽ hát và vui vẻ chạy vào, ngón tay còn xoay chùm chìa khóa xe. Vừa vào cửa, anh ta liền bắt gặp gương mặt lạnh như băng của Nhã Ly Bắc. Nhã Ly Tây giật mình, bất mãn phàn nàn: "Anh, anh làm gì mà mới sáng sớm đã giống như thần giữ cửa thế?"

"Không có gì." Ngón tay Nhã Ly Bắc cầm cốc cà phê âm thầm siết chặt. Anh ta đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để đối phó với nhà họ Lữ.

Nhã Ly Tây cũng không để ý, bước lên tầng.