Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 88: Em hãy cho anh cơ hội giải thích!



Nhã Ly Bắc tỉnh lại, gọi người nhìn qua rõ ràng có tâm trạng không tệ kia lại: "Ly Tây, em nhỏ giọng một chút, Dương Liên đang ở trên tầng."

Nhã Ly Tây lập tức sửng sốt, mới bước lên được mấy bậc thang, anh ta lập tức nhảy xuống, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh nói thật à?"

Nhã Ly Bắc gật đầu rồi tiếp tục xem tài liệu về nhà họ Lữ mà anh ta tìm thấy ở trên mạng.

Nhã Ly Tây hết sức vui mừng, Dương Liên còn thật sự ra sức, biết rõ Đạo Lữ Kiêu rất khó chịu khi cô ấy và Nhã Ly Bắc qua lại gần gũi, lại vì chuyện tối hôm qua mà xông thẳng vào biệt thự của tình địch. Ha ha, xem tình hình này thì sắp có chiến tranh thế giới rồi. Mà tác dụng của anh ta chính là làm một mồi dẫn lửa, thuận tiện châm thêm chút lửa thôi.

Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Lữ Kiêu. Khi bên kia truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi của Lữ Kiêu, trên gương mặt nữ tính của Nhã Ly Tây vô cùng rạng rỡ: "Thế nào? Anh còn đang tìm Dương Liên à?"

"Có chuyện gì thì nói mau." Lữ Kiêu phiền não nói. Suốt một ngày rồi, đến tận bây giờ mà Dương Liên vẫn chưa liên lạc với anh.

"Này, thật ra đêm qua tôi đã thấy cô ấy." Nhã Ly Tây theo thói quen xoắn lọn tóc quăn của mình, giọng điệu nhẹ nhàng.

Nhã Ly Bắc ngồi ở trên sô pha sửng sốt.

"Cái gì, hôm qua cậu đã gặp Liên Liên à??" Lữ Kiêu lập tức có tinh thần: “Ở đâu?!"

"Ở nhà anh đấy.” Nhã Ly Tây cười: “Lại vào lúc anh đang uống say đến mức không còn biết gì."

Sau khi Lữ Kiêu nghe thấy giọng điệu gợi đòn này của Nhã Ly Tây thì đã biết có điều không ổn mà. Giọng anh lập tức lạnh xuống: "Nhã Ly Tây, có phải cậu lại làm gì đó không??"

"Lữ Kiêu anh thật dữ tợn đấy. Người ta chỉ cho chút thuốc mê vào trong rượu của anh, sau đó nhân lúc anh đã bất tỉnh lại tìm một người phụ nữ ngủ ở bên cạnh anh mà thôi.” Nhã Ly Tây làm nũng: “Ban đầu tôi chỉ muốn chụp ảnh cho anh. Kết quả thật khéo, vào lúc đó người yêu anh trở về, kết quả đã nhìn thấy cảnh tượng anh và một người phụ nữ khác cùng giường cùng gối đấy."

"Nhã Ly Tây, cậu đâm đầu vào chỗ chết!" Lữ Kiêu nắm chặt lấy điện thoại như muốn bóp nát nó vậy, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ cô ấy ở đâu?!" Anh đã biết mình tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Nhã Ly Tây mà! Thảo nào đến bây giờ Dương Liên vẫn không chịu nhận điện thoại của anh!!!

"Bây giờ người yêu của anh đang ở nhà tôi, ở cùng với anh trai tôi đấy." Nhã Ly Tây dường như rất hài lòng khi thấy Lữ Kiêu tức giận, vừa nghĩ tới vẻ mặt dữ tợn của anh là anh ta lại không nhịn được kích động.

Nhã Ly Bắc chậm rãi đứng dậy.

"Gặp quỷ đi!!!" Lữ Kiêu khẽ rủa một tiếng và dứt khoát cúp máy. Khóe miệng Nhã Ly Tây nở nụ cười rạng rỡ, vừa lấy lại tinh thần đã thấy gương mặt đen xì của Nhã Ly Bắc, dường như xung quanh anh ta tản ra sát khí.

"Hôm qua em bỏ thuốc cho Lữ Kiêu làm cho anh ta và người phụ nữ ngủ cùng một chỗ, còn để cho Dương Liên nhìn thấy cảnh tượng đó à?" Anh ta gằn ra từng từ từng câu rất rõ ràng, cũng dần dần bước tới gần Nhã Ly Tây.

"Anh, anh làm sao vậy?" Nhã Ly Tây hơi sợ. Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của Nhã Ly Bắc, chẳng khác nào một Tu La vậy: “Em mà không làm thế thì Dương Liên làm sao có thể tới tìm anh chứ? Đáng lẽ anh phải cám ơn em mới đúng đấy."

"Vậy em có biết không? Đêm qua, Dương Liên đã bị hai anh em Lữ Đinh và Lữ Minh cưỡng hiếp suýt chết đấy?"

Nhã Ly Bắc hung hăng nắm lấy cổ áo của Nhã Ly Tây và nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu nó mà không phải là em trai mình, Nhã Ly Bắc tin chắc mình đã hung hăng đâm một dao rồi.

Nhã Ly Tây cũng bối rối: "Anh, anh nói gì?"

"Anh nói là khi em bỏ thuốc cho Lữ Kiêu, đồng thời Dương Liên đang bị người ta hành hạ đấy! Nhã Ly Tây!!" Nhã Ly Bắc cuối cùng không nhịn được nữa, đấm mạnh một phát và gương mặt tinh tế lại tuyệt đẹp kia.

Nhã Ly Tây lảo đảo một cái, ngã mạnh xuống đất. Gương mặt nữ tính lập tức hiện ra năm ngón tay, nhưng anh ta dường như không có cảm giác, ngẩng đầu ngây người nhìn Nhã Ly Bắc: "Dương Liên bị cưỡng hiếp à?"

Thảo nào sáng sớm xuất hiện lại chật vật như vậy. Lúc đó Nhã Ly Tây cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, lại chưa từng nghĩ tới phương diện khác. Thử hỏi ai dám động vào người phụ nữ của cậu ba Lữ chứ?

Có phải trong lúc Lữ Kiêu hôn mê, cô ta từng gọi điện thoại xin giúp đỡ? Có phải nếu Lữ Kiêu không bị anh ta làm cho mê man, Dương Liên sẽ có khả năng được cứu hay không?

"Em..." Nhã Ly Tây há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra mình chẳng nói được lời nào. Bất kể nói gì cũng đã không thể bù đắp được nữa. Cho dù anh ta không thích Dương Liên, cho dù Dương Liên là tình địch của anh ta, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới cô ta sẽ gặp phải chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Nhã Ly Tây, đợi lát nữa Lữ Kiêu tới đây, em tốt nhất cứ chờ ở trong phòng đừng ra ngoài." Nhã Ly Bắc lạnh lùng ném lại một câu rồi không để ý tới Nhã Ly Tây nữa. Người này ngây người trên mặt đất một lát, cuối cùng chậm rãi đứng lên và chạy lên trên tầng.

Cho dù bình thường Nhã Ly Tây bất cần đời nhưng chưa từng làm ra chuyện gì gây tổn thương tới người khác, cho dù anh ta bỏ thuốc cho Lữ Kiêu, cũng chỉ tìm một phụ nữ tới chụp mấy tấm ảnh, làm ra chút chuyện nhỏ mà thôi, anh ta có hư hỏng nhưng không hư hỏng triệt để tới mức đó.

Quả nhiên, không lâu lắm, Lữ Kiêu lại xông vào. Nhã Ly Bắc mặc chiếc áo vải rộng rãi, hờ hững ngồi uống cà phê: “Đúng là khách ít đến, Lữ Kiêu."

"Nhã Ly Bắc, bớt nói nhảm đi, Liên Liên đang ở đâu?" Lữ Kiêu từ phía sau nắm lấy Nhã Ly Bắc, trên mặt lộ ra sát khí.

Cốc cà phê vừa cầm lên lại bị hắt vào trên chiếc áo màu trắng, màu nâu nhạt lập tức thấm vào trong. Nhã Ly Bắc nhìn vết bẩn trên áo với vẻ hơi đáng tiếc: "Đây là cái áo tôi thích nhất đấy."

"Nhã Ly Bắc!" Lữ Kiêu vô cùng tức giận: “Tôi hỏi anh, Dương Liên đang ở đâu??"

Nhã Ly Bắc khẽ dùng sức lại đẩy ngón tay của Lữ Kiêu ra. Anh ta nhìn về phía Lữ Kiêu, cười hỏi: "Lữ Kiêu, anh không bị sốt chứ? sao anh lại muốn tới hỏi tôi về người yêu anh?"

"Anh bớt giả vờ cho tôi! Nhã Ly Bắc, tôi và anh làm anh em mấy chục năm, không ngờ anh lại thông đồng với Nhã Ly Tây của anh bỏ thuốc cho tôi?!"

Vẻ mặt Nhã Ly Bắc xem thường: "Anh cũng nói chúng ta làm anh em mấy chục năm, tôi có phải là loại người bỏ thuốc hay không thì anh là người biết rõ nhất."

Lữ Kiêu bị anh ta nói ngược lại thì không muốn nói nhiều nữa, xông thẳng lên tầng: "Tôi muốn gặp Liên Liên."

Nhã Ly Bắc nhanh tay nhanh mắt, lập tức chặn ở đầu hành lang: “Cô ấy không ở đây."

Đôi mắt hẹp dài của Lữ Kiêu nheo lại lộ vẻ nguy hiểm, mái tóc vàng khoa trương lộ ra vẻ không tốt, anh lạnh lùng nhìn Nhã Ly Bắc: "Anh đừng ép tôi."

Nhã Ly Bắc cười giễu cợt nói: "Lữ Kiêu, anh biết rõ nhất, từ trước đến nay anh chưa từng đánh thắng được tôi. Nếu anh ra tay ở đây thì người thua thiệt vĩnh viễn cũng chỉ là anh."

"Hôm nay tôi nhất định phải gặp được cô ấy." Lữ Kiêu nói chắc như đinh đóng cột.

Trên tầng, Nguyễn Đào Yêu ôm lấy Dương Liên với một tư thế của người bảo vệ. Từ khi hai người bọn họ quen biết nhau đến bây giờ đều là Dương Liên bảo vệ Nguyễn Đào Yêu, đuổi ma đánh yêu giúp cô, không để cho cô bị tổn thương. Nhưng khi Dương Liên bị tổn thương, Nguyễn Đào Yêu lại cảm thấy mình không có chút tác dụng gì, chỉ có thể rơi nước mắt cùng cô ấy.

Dưới tầng vọng đến tiếng đánh nhau ầm ĩ, có tiếng đồ sứ bị đập vỡ. Dương Liên khẽ nhíu mày, giọng nói yếu ớt hỏi: "Sao phía dưới ầm ĩ thế?"

Nguyễn Đào Yêu vừa định trả lời lại nghe có tiếng Lữ Kiêu kêu lên: "Liên Liên! Dương Liên!! Em ra đây gặp anh đi!!"

Dương Liên chấn động, trái tim vừa mới bình tĩnh lại đập loạn lên. Lữ Kiêu... anh ở phía dưới... Dương Liên run rẩy, giọng khàn khàn: "Yêu Đào, tớ không muốn gặp anh ấy... Tớ không muốn gặp..."

Nguyễn Đào Yêu đau lòng ôm cô ấy, an ủi: "Được, được rồi, chúng ta không gặp, chúng ta không gặp."

Dưới tầng, Lữ Kiêu bị Nhã Ly Bắc đè xuống đất, giữ chặt. Anh không cam lòng, vẫn cứng cổ nhìn về phía tầng hai: "Dương Liên!! Em đi ra nghe anh giải thích đi!! Anh không làm chuyện gì có lỗi với em hết! Không có!!!"

Dương Liên bịt chặt tai và hốt hoảng lắc đầu, cô ta không muốn nghe, không muốn nghe gì cả. Có hay không đã không quan trọng nữa rồi. Cô ta làm sao có thể nói ra khỏi miệng chuyện mình đã gặp phải đêm qua? Lẽ nào cô ta nói: "Lữ Kiêu, em bị hai người anh của anh cưỡng hiếp, còn không chỉ một lần vì mẹ anh bị mẹ em ép chết, mà ba anh bị ba tôi đâm chết." Nói như vậy chính là dội một thùng nước muối lên trên vết thương của cô ta, còn sẽ làm cho Lữ Kiêu phải đau khổ cả đời.

Cho dù anh biết được sự thật, bọn họ cũng không thể đến với nhau được nữa, cần gì phải làm vậy chứ? Cần gì phải làm cho hai người cùng gánh lấy xiềng xích nặng nề này?

"Lữ Kiêu, tôi đã nói cô ấy không có ở đây rồi." Giọng Nhã Ly Bắc lạnh lùng nói.

"Dương Liên!!! Em cho anh cơ hội giải thích đi!! Dương Liên…" Lữ Kiêu dường như không nghe được lời Nhã Ly Bắc nói, vẫn kêu lên như xé tim xé phổi.

Trong biệt thự yên ắng, anh đờ đẫn nhìn về phía tầng hai, hi vọng trong giây lát, người anh muốn gặp sẽ đi từ bên trong ra.

Nhưng không có.

Dương Liên khóc và ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, sau khi thích Lữ Kiêu, cô ta cuối cùng đã biết thế nào là xé tim xé phổi, cuối cùng đã biết thế nào gọi là yêu nhau thì giết nhau.

Đó không phải là thích, mà là yêu.

Cuối cùng, dưới tầng đã yên tĩnh trở lại, Nhã Ly Bắc mở cửa phòng và trầm giọng nói: "Anh ta về rồi."

Nguyễn Đào Yêu xoay người nói: "Cảm ơn." Dương Liên đã khóc và ngất đi trong lòng cô, trên gương mặt tinh tế này đầm đìa vệt nước mắt.

Nhã Ly Bắc bế Dương Liên lên trên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ta. Nguyễn Đào Yêu đứng ở bên cạnh, sau khi xác định cô ta ngủ rồi, cô và Nhã Ly Bắc mới ra khỏi gian phòng.

"Mấy ngày tới, Liên Liên lại phải làm phiền anh rồi." Giọng Nguyễn Đào Yêu rất khẽ, khóe mắt vẫn còn hiện ra vệt nước mắt. Bây giờ cô không có năng lực bảo vệ Dương Liên, chỗ tránh nạn tốt nhất chỉ có thể là Nhã Ly Bắc mà thôi.

Thế lực nhà họ Lữ không tầm thường, cô là một cô gái không quyền không thế, căn bản không thể trả thù cho Dương Liên, điều duy nhất cô có thể làm chính là ở bên cạnh Dương Liên lúc cô ta cần.

"Tôi biết rồi." Nhã Ly Bắc nhận lời. Cho dù phải đối địch với Lữ Kiêu, đối địch với nhà họ Lữ, anh ta cũng sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ Dương Liên.

Trên đường về nhà, điện thoại Nguyễn Đào Yêu vẫn vang lên bài hát Cát Tường Tam Bảo mãi, trên màn hình báo có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lữ Kiêu. Trong sự xoắn xuýt của người tài xế, Nguyễn Đào Yêu phiền não tắt luôn điện thoại. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Lữ Kiêu, mặc dù biết chuyện này vốn không phải là lỗi của Lữ Kiêu, nhưng cô không có cách nào tha thứ được cho Lữ Đinh và Lữ Minh đã làm chuyện đó với Liên Liên.

Nguyễn Đào Yêu mới vào biệt thự, lại đụng phải Đan Kình Hạo đang sốt ruột ra ngoài, suýt nữa làm cô ngã.

"Nguyễn Đào Yêu, em đi đâu thế? Sao em lại tắt điện thoại vậy?!" Đan Kình Hạo gấp đến mức thậm chí cái lệch cúc áo, rất sợ Nguyễn Đào Yêu xảy ra chuyện gì. Dù sao cô còn đang mang thai, anh không muốn lại xuất hiện chuyện sinh non giống như lần trước nữa.