Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 89: Giúp em đạp đổ nhà họ lữ



"Đan Kình Hạo, đừng có nói chuyện với em nữa, em rất mệt mỏi." Tâm trạng của Nguyễn Đào Yêu sa sút, tránh đi ánh mắt sốt ruột của Đan Kình Hạo, đi thẳng vào trong phòng của mình.

"Nè Nguyễn Đào Yêu!" Đan Kình Hạo nào có chịu bị lạnh nhạt, lập tức kéo tay của Nguyễn Đào Yêu qua: "Trả lời vấn đề của anh đi."

"Em đã nói rồi, em rất mệt mỏi." Nguyễn Đào Yêu bực bội hất tay ra, quát lớn. Thật sự quá đủ rồi, đi đâu, gặp ai, cô cũng đều phải báo cáo cho anh một tiếng, cô là người chứ không phải là thú cưng.

Đan Kình Hạo bị sự tức giận không hiểu thấu của Nguyễn Đào Yêu làm cho sửng người, bé thỏ trắng của anh hôm nay bị gì vậy?

"Nguyễn Đào Yêu!" Giọng nói của anh dịu dàng lại, ôm lấy cô từ phía sau lưng, lồng ngực rộng lớn dán sát vào sau lưng của Nguyễn Đào Yêu, hơi ấm truyền đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Em không muốn nói đâu." Nguyễn Đào Yêu dứt khoát từ chối.

Tay của Đan Kình Hạo cứng đờ: "Có chuyện gì mà không thể nói với anh?"

"Nếu như em nói thì anh sẽ giúp em sao?" Nguyễn Đào Yêu cúi đầu xuống, giọng nói mơ màng. Không thể nào đâu, Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu tốt với nhau như vậy, sao có thể vì mình mà trở mặt với nhà họ Lữ được?

"Chỉ cần là chuyện mà em muốn anh làm, anh nhất định sẽ làm được." Cái mũi thân mật cọ vào da thịt ở cổ của Nguyễn Đào Yêu, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.

"Được, anh giúp em đạp đổ nhà họ Lữ đi." Ngón tay của Nguyễn Đào Yêu nắm chặt, biết đây rõ ràng là một yêu cầu ích kỷ đến cỡ nào, nhưng cô vẫn nói ra khỏi miệng. Người đã làm tổn thương Dương Liên, cô tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua!

"Em nói cái gì chứ?" Đan Kình Hạo lập tức buông Nguyễn Đào Yêu ra, sau lưng của Nguyễn Đào Yêu không có chỗ dựa, cái lạnh đột ngột khiến lòng của cô rụt lại một cái.

"Em nói khiến cho nhà họ Lữ không còn gì cả." Nguyễn Đào Yêu xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn Đan Kình Hạo: "Anh có làm được không?"

"Nguyễn Đào Yêu, em sao vậy?" Lòng bàn chân của Đan Kình Hạo cảm thấy ớn lạnh, Nguyễn Đào Yêu như thế này từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy giống như là trên người bao phủ một lớp hận thù.

"Em chỉ hỏi anh có làm được hay là không?" Nguyễn Đào Yêu lại hỏi một lần nữa, đôi mắt của chú nai con vẫn trong veo đến mức không có tạp chất.

Đan Kình Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, mà hiển nhiên Nguyễn Đào Yêu cũng sẽ không định nói cho anh biết, cái cảm giác không thể biết cái gì cả như thế này khiến cho anh cảm thấy rất bực bội. Thế là anh lui về phía sau một bước, lạnh giọng trả lời: "Anh làm không được, không phải là thực lực không đủ, mà là không cần thiết." Lữ Kiêu đã cứu anh, cái này anh vẫn luôn nhớ rất kỹ.

Nguyễn Đào Yêu cúi đầu cười khanh khách: "Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là không cần thiết. Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu là anh em tốt với nhau, làm sao có thể là kẻ thù của nhà họ Lữ được." Cô nhanh chóng xoay người lại, không cho Đan Kình Hạo nhìn thấy nước mắt của mình, cô nói: "Em về phòng đây." Lần này Đan Kình Hạo cũng không giữ chặt cô lại, nhìn bóng lưng chậm chạp của cô, đột nhiên cảm giác được khoảng cách giữa bọn họ đã lập tức bị kéo ra rất lớn, bé thỏ trắng của anh giống như đã bắt đầu thay đổi rồi.

Nguyễn Đào Yêu đóng cửa phòng lại, thân thể dần dần trượt xuống, biết rõ Đan Kình Hạo sẽ không có khả năng giúp cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy trái tim của mình rất lạnh. Nói cho cùng, chung quy cô vẫn kém hơn sự nghiệp và dã tâm của anh, cô không có quyền để yêu cầu Đan Kình Hạo ra mặt cho Liên Liên, trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ.

Chỉ nếu cứ bỏ qua cho hai người kia như vậy thì cũng quá tiện nghi rồi!

Nguyễn Đào Yêu lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thẩm Tống, vì Dương Liên, cô sẽ không tiếc cái gì cả, bao gồm cả tìm sự giúp đỡ của Thẩm Tống, mặc dù như vậy có thể sẽ khiến Đan Kình Hạo phát điên.

Đan Kình Hạo muốn biết tại sao Nguyễn Đào Yêu biến thành như thế này rất đơn giản, chỉ cần tra một chút trước khi cô đi về nhà đã gặp ai thì sẽ biết hết đầu đuôi câu chuyện. Nhưng mà khi kết quả điều tra bày ra ở trước mắt của anh, anh hơi nhíu mày lại.

Cô đi đến nhà họ Nhã? Đã gặp ai vậy? Nhã Ly Bắc hay Nhã Ly Tây? Anh em nhà họ Nhã có bắn đại bác cũng không tới được cô, anh bực bội khép tài liệu lại, đã không biết rõ rồi thì cũng chỉ có thể tự mình đến nhà họ Nhã một chuyến.

Nhã Ly Bắc đang tưới nước ở trong vườn hoa, đối với việc Đan Kình Hạo đến đây vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, anh ta mở miệng hỏi: "Thay Lữ Kiêu đến đây làm thuyết khách hả?"

Đan Kình Hạo không hiểu ra làm sao: "Có liên quan gì đến Lữ Kiêu? Thuyết khách là có ý gì?" Ngày hôm qua biểu hiện khác thường của Nguyễn Đào Yêu có lẽ là cũng có liên quan đến Lữ Kiêu, nếu không thì tại sao lại yêu cầu anh trở mặt với nhà họ Lữ.

Nhã Ly Bắc tiếp tục tưới hoa của anh ta: "Đã không liên quan đến Lữ Kiêu rồi vậy thì cậu tìm tôi có chuyện gì? Không có chuyện gì thì đừng có ở đây nói tới nói lui làm gì."

"Ngày hôm qua Nguyễn Đào Yêu đã đến đây à?" Đan Kình Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại.

Nhã Ly Bắc gật đầu, thừa nhận.

"Cậu đã nói cái gì với cô ấy? Tại sao khi cô ấy về nhà thì liền mở miệng kêu tôi đạp đổ nhà họ Lữ?" Đan Kình Hạo đi thẳng vào vấn đề, đối với Nhã Ly Bắc, quanh co lòng vòng chính là chuyện không sáng suốt.

Nước của Nhã Ly Bắc lập tức tràn ra bên ngoài, sau đó động tác chậm chạp một chút, hỏi: "Cậu nói là Nguyễn Đào Yêu đã kêu cậu trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ?"

Lông mày của Đan Kình Hạo nhíu chặt lại, giọng nói của anh không có thiện chí: "Nhã Ly Bắc là tôi đang hỏi cậu." Tại sao tất cả mọi người đều có biểu cảm khó hiểu, khiến anh cảm thấy mình giống như là một đồ ngốc.

"Cậu vẫn nên không biết chuyện này thì sẽ tốt hơn." Nhã Ly Bắc thở dài, buông thùng nước xuống rồi sau đó đi vào trong đại sảnh.

Đan Kình Hạo bước nhanh đi theo sát ở phía sau, trong lời nói đang đè nén sự tức giận: "Nhã Ly Bắc, đừng có mập mờ mãi như vậy." Bây giờ Nguyễn Đào Yêu đang giận dỗi với anh, ngay cả nguyên nhân mà anh cũng không biết, cái này khiến anh chịu thiệt rất lớn.

Nhã Ly Bắc ngồi xuống ghế sofa, gương mặt góc cạnh bất lực nhìn Đan Kình Hạo: "Cậu có biết đi nữa cũng không có lợi ích gì, hơn nữa quản tốt bé thỏ trắng của cậu đi, nhà họ Lữ cũng không phải là nơi mà cô ấy có thể trêu chọc được."

Đan Kình Hạo híp mắt lại: "Chỉ cần có tôi ở đây, cô ấy muốn trêu chọc ai mà không được?"

Nhã Ly Bắc gối hai tay ra sau đầu, nói: "Đan Kình Hạo cậu có thể một tay che trời, nhưng mà cậu sẽ không trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ, như thế này đối với Nguyễn Đào Yêu mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Có phải là Lữ Kiêu đã bắt nạt Nguyễn Đào Yêu?" Đan Kình Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu không thì cô cũng sẽ không giải thích mà chỉ nói một câu như thế.

"Không phải." Nhã Ly Bắc trả lời rất ngắn gọn.

Ánh mắt của Đan Kình Hạo dần dần tập trung vào tài liệu rải rác ở trên bàn, chỉ một lúc sau, anh liền nhìn thấy được đó là những tài liệu thuộc về nhà họ Lữ, anh tỉnh táo lại: "Là bởi vì Dương Liên?"

Nếu như là như vậy, biểu hiện không bình thường kia của Nguyễn Đào Yêu đã có thể hiểu rõ rồi, chắc chắn là do Lữ Kiêu đã bắt nạt Dương Liên, cho nên cô gái ngốc Nguyễn Đào Yêu mới muốn báo thù thay cho Dương Liên. Hơn nữa Nhã Ly Bắc đã bắt đầu điều tra nhà họ Lữ, nhất định là bởi vì Dương Liên.

Nhã Ly Bắc lấy mấy tờ báo che lên trên tài liệu ở trên bàn, thản nhiên nói: "Cậu cũng đã đoán được như vậy rồi, vậy thì cứ về nhà đi, tôi hiểu cậu rất rõ ràng, cậu sẽ không vì ra mặt cho Dương Liên mà trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ."

"Vậy còn cậu có thể vì một người Dương Liên mà đi đối phó với Lữ Kiêu?" Đan Kình Hạo không hiểu.

"Không phải, không phải là Lữ Kiêu." Nhã Ly Bắc lắc đầu nói: "Là hai anh em Lữ Đinh và Lữ Minh, tôi không có nhằm vào Lữ Kiêu."

Đan Kình Hạo càng không hiểu ra làm sao: "Từ lúc nào mà Dương Liên lại dính líu quan hệ với Lữ Đinh và Lữ Minh?"

Nhã Ly Bắc đã bắt đầu mất đi tính nhẫn nại, chuyện của Dương Liên, nếu như có càng nhiều người biết, chỉ sợ lại ảnh hưởng sẽ càng lớn thêm. Bảo vệ Dương Liên, chỉ cần một mình anh ta là đủ rồi.

"Đan Kình Hạo, nếu như tôi đối đầu với nhà họ Lữ, tôi không yêu cầu xa vời cậu có thể đứng về phía tôi, nhưng mà ít nhất..." Giọng nói của Nhã Ly Bắc lạnh lùng: "Hãy khoanh tay đứng nhìn một lần."

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện như thế nào lại có thể khiến cho Nhã Ly Bắc không thèm quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm như vậy với Lữ Kiêu, lựa chọn đối đầu với nhà họ Lữ? Lữ Đinh và Lữ Minh, bọn họ đã làm cái gì với Dương Liên chứ?

"Được thôi, tôi đồng ý với cậu." Đan Kình Hạo cũng không muốn phải tiếp tục hỏi cho ra ngọn nguồn, anh chỉ cần biết Nguyễn Đào Yêu tại sao lại giận dỗi với anh là được rồi.

Đan Kình Hạo mới đi, Dương Liên liền bước xuống từ trên lầu, sắc mặt của cô vẫn rất yếu ớt, bước chân lạc lõng, trông cô yếu ớt không chịu nổi.

"Sao lại không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút?" Nhã Ly Bắc đi lên đỡ Dương Liên ngồi ở ghế sofa, lo lắng hỏi.

"Tôi muốn đi ra ngoài một chút, ngủ nhiều quá cũng hơi mệt." Nụ cười của Dương Liên trông rất trong suốt, mái tóc xoăn màu nâu tùy ý xóa ở trên vai, rõ ràng là ăn mặc rất giản dị, nhưng mà lại không thể che được hơi thở hoàn mỹ phát ra từ trên người cô.

"Cũng được, hôm nay thời tiết không tệ, tôi với em đến vườn hoa đi dạo một chút đi."

Vườn hoa của nhà họ Nhã rất là lớn, giống như là một rừng cây cây, cỏ màu xanh hoa màu đỏ xen lẫn với nhau, nhìn thấy khiến cho tâm trạng của người ta đều không nhịn được mà cảm thấy khá hơn. Một tay của Nhã Ly Bắc nhẹ nhàng chạm vào eo của Dương Liên, đề phòng cô bị ngã sấp xuống, một cái tay khác đỡ lấy cánh tay của cô, lịch sự mà lại xa cách.

Anh ta luôn rất chú ý chừng mực, dù sao Dương Liên vừa mới gặp một chuyện như vậy, đối với sự đụng chạm của đàn ông chắc chắn cũng sẽ rất phản cảm.

Dương Liên đi tới đi lui ở trong vườn hoa, mặt cỏ ở dưới chân mềm mại giống như là một tấm thảm, đạp lên rất dễ chịu.

"Cảm ơn anh, Nhã Ly Bắc." Thật lâu sau, Dương Liên bỗng nhiên thốt ra một câu.

Nhã Ly Bắc sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được cô đang nói cái gì, cho nên anh nói: "Tôi cũng không có giúp em cái gì cả, em không cần phải cảm ơn."

Dương Liên cười khẽ: "Có phải là anh cảm thấy nếu như buổi tối ngày hôm đó anh có thể cứu tôi kịp thời từ tay của hai người kia, đây mới gọi là đã giúp tôi sao?" Rõ ràng là chuyện của hôm trước, Dương Liên lại không muốn nhớ kỹ thời gian, cô chỉ nói vào buổi tối ngày hôm đó.

Trái tim của Nhã Ly Bắc tê rần một trận, nụ cười đó trong suốt đến nỗi sắp không tồn tại nữa, đây không phải là điều mà Dương Liên nên có. Đau lòng như vậy, bất lực như vậy, không có hi vọng như vậy.

Thấy Nhã Ly Bắc không trả lời lại, Dương Liên đành phải nói sang chuyện khác: "Lúc nãy Đan Kình Hạo đã đến đây à?"

"Ừm." Nhã Ly Bắc nhẹ trọng trả lời: "Có lẽ bởi vì Nguyễn Đào Yêu đã vì chuyện của em mà ầm ĩ không thôi với cậu ấy, cho nên Đan Kình Hạo phải đuổi đến nơi này hỏi tôi rằng có phải tôi đã nói cái gì đó với bé thỏ trắng của cậu ấy hay không."

"Phong cách này thật sự đúng là Nguyễn Đào Yêu mà. Dương Liên cảm khái, mặc dù là Nguyễn Đào Yêu nhát gan, tính cách yếu đuối, nhưng mà đối xử với cô lại rất trượng nghĩa. Chỉ cần là có người nào đó ức hiếp cô, Nguyễn Đào Yêu chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra ngăn ở trước người của cô, lần này lại trở mặt với Đan Kình Hạo, ngược lại cô cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Lại im lặng một hồi, mặt đất yên tĩnh dường như có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của hoa cỏ, bóng dáng của Dương Liên lẫn vào trong hoa cỏ, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

"Em không có ý định tố cáo bọn họ ư?" Nhã Ly Bắc nhìn một bên mặt của Dương Liên, mở miệng hỏi.

Khóe miệng của Dương Liên vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, cô hơi lắc đầu: "Tôi cũng đã biết, cho dù có tố cáo đi nữa cũng không thể nào định tội bọn họ được." Cô là luật sư, chuyện tiền tài vượt lên cả pháp luật cô đã thấy quá nhiều rồi. Lữ Đinh và Lữ Minh dường như có thể nói là quyền thế che trời ở thành phố C này, cô không có lòng tin tố cáo bọn họ ngồi tù được.