Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 90: Tôi sẽ không khách khí đâu



"Tôi sẽ giúp em." Nhã Ly Bắc vội vàng nói, chỉ cần anh đứng ở phía sau của Dương Liên, cho dù là cuối cùng Lữ Đinh và Lữ Minh không thể kết tội được, nhưng khiến bọn họ thân bại danh liệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dương Liên quay đầu lại nhìn Nhã Ly Bắc, cuối cùng vẫn là thở dài: "Vì tôi mà trở mặt với nhà họ Lữ là không đáng. Hơn nữa..." Cô dừng lại một chút: "Nếu như Lữ Kiêu biết chuyện này, anh ấy nhất định sẽ rất đau khổ."

Tuyên bố với toàn thế giới mình bị hai người anh trai của bạn trai mình cưỡng hiếp, không thể nghi ngờ gì chính là hủy hoại hai người cô với Lữ Kiêu. Tình cảm của bọn họ cũng đã không tiếp tục được, không cần thiết phải làm xấu danh tiếng. Huống hồ gì cho dù bây giờ muốn tố cáo cũng không kịp nữa rồi, cũng đã trôi qua hai ngày, chứng cớ gì cũng không có.

Thế là Nhã Ly Bắc không nói gì thêm nữa, anh ta còn có thể nói cái gì đây? Cho dù bị bọn người Lữ Đinh ép buộc đến tình trạng như thế này, cô vẫn một lòng suy nghĩ cho Lữ Kiêu, không tiếc để một mình mình chịu nhận hết tất cả đau khổ. Yêu như thế này, sợ là anh muốn lợi dụng thời cơ mà chen chân vào cũng không có cơ hội.

Chỉ là bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy, thật sự quá không công bằng.

Thẩm Tống nhìn Nguyễn Đào Yêu mang theo vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi ở trước mặt mình, trên gương mặt tuấn tú vẫn là nụ cười hào hoa phong nhã như thế, anh ta dịu dàng nói: "Tiểu Yêu, sao vậy?"

Lần trước gặp nhau ở trong trung tâm thương mại cũng đã trôi qua rất lâu rồi, bọn họ cũng không tiếp tục gặp nhau, anh ta bận với việc đối phó với Đan Kình Hạo, hơn nữa xem ra bởi vì Nguyễn Đào Yêu đã gặp chuyện gì đó ầm ĩ với Đan Kình Hạo, ngược lại cũng thu liễm không ít, anh ta không ngờ tới Nguyễn Đào Yêu sẽ chủ động đến tìm anh ta.

Nguyễn Đào Yêu vui đầu quậy ly cà phê của mình, thấp giọng hỏi: "Anh Thẩm Tống, nếu như một người giàu phạm tội hiếp dâm thì cơ hội thắng kiện là bao nhiêu?"

Thẩm Tống kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Đào Yêu: "Tiểu Yêu, em bị người ta bắt nạt hả?"

Nguyễn Đào Yêu liền vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu, không phải là em, là một người bạn của em."

Thẩm Tống lập tức thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi."

Trái tim của Nguyễn Đào Yêu như ngừng đập, có một lớp sương mù đang đọng lại trong mắt của cô, cô hỏi một lần nữa: "Anh Thẩm Tống, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

"Tiểu Yêu, loại chuyện phạm tội này không hề có liên quan đến việc có nhiều tiền hay là không, chỉ cần có chứng cứ thì có thể khiến cho người kia ngồi tù." Thẩm Tống kiên nhẫn giải thích.

"Nếu như hai người kia là Lữ Đinh và Lữ Minh thì sao?" Nguyễn Đào Yêu không kiềm lòng được mà tiếp tục hỏi.

Động tác của Thẩm Tống hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt trong trẻo của Nguyễn Đào Yêu: "Tiểu Yêu, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nếu như là Lữ Đinh và Lữ Minh thì chuyện này cũng không tốt lắm, dù sao thì quyền lực của bọn họ ở thành phố C này, ngay cả cấp trên của anh ta mà còn phải kiêng kị ba phần, muốn để cho bọn họ có tội, khả năng cũng không hề lớn. Từ việc thăng cấp đến giới kinh doanh, áp lực về mọi mặt khiến anh ta cũng khó bước đi được nửa bước. "Chính là một người bạn của em đã bị Lữ Đinh và Lữ Minh cưỡng hiếp." Nguyễn Đào Yêu bối rối né tránh ánh mắt của Thẩm Tống: "Cô ấy rất là đau khổ, nhưng mà hai tên cầm thú kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho nên em mới đến hỏi anh thử một chút."

Thẩm Tống thu hẹp các mối quan hệ của Nguyễn Đào Yêu, cũng không nói chuyện, bạn bè của Nguyễn Đào Yêu không nhiều, có thể khiến cho cô liều lĩnh đến tìm anh cũng chỉ có một người, đó chính là Dương Liên!

Chẳng lẽ...

Thấy Thẩm Tống trầm mặc, trong lòng của Nguyễn Đào Yêu không biết làm sao. Thân thể của cô chòm ra đằng trước, cầm lấy tay của Thẩm Tống, giọng nói vội vã: "Cho dù là không thể tố cáo bọn họ, khiến cho bọn họ sống không thoải mái cũng được. Anh Thẩm Tống, anh là cảnh sát, chắc chắn sẽ có cách."

Thẩm Tống nhìn bàn tay nhỏ bé kia, sau đó đồng ý với một giọng nói dịu dàng: "Được, nếu như là chuyện mà Tiểu Yêu đã nhờ anh làm, vậy thì anh nhất định sẽ cố hết sức mà làm."

Nguyễn Đào Yêu có thể đi tìm anh ta, chuyện này đã biểu thị Đan Kình Hạo không chịu ra tay, như vậy... Trong lúc lơ đãng, Thẩm Tống nâng lên một nụ cười. Đan Kình Hạo, cậu đã tự tay đưa Nguyễn Đào Yêu đến bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng không khách khí.

Gần đây thành phố C không yên ổn, đầu tiên là cục cảnh sát bị phát nổ, hoạt động của băng nhóm xã hội đen càng hung hăng ngang ngược hơn. Mà bây giờ, ngay cả công ty nhà họ Lữ cũng không thể may mắn thoát khỏi khó khăn, trong vòng một đêm, công ty con của nhà họ Lữ bị một đám phần tử ngoài vòng pháp luật đến quấy rối đánh đập, cho nên công ty đã lâm vào tình trạng tê liệt, tổn thất trong vòng một ngày lại đạt đến ba trăm tỷ. Sau khi những người kia bị bắt vào cục cảnh sát, không bao lâu liền nộp tiền bảo lãnh rồi đi ra, nói cách khác, sự tổn thất của nhà họ Lữ đã phí công vô ích.

Nhã Ly Tây cầm tờ báo xông vào phòng Nhã Ly Bắc: "Anh, anh điên rồi hả! Cho người đến đập công ty của Lữ Kiêu, anh làm như vậy sẽ khiến cho nhà họ Nhã lâm vào cục điện khó xử."

Nhã Ly Bắc ung dung uống một ngụm cà phê, nói: "Cái giá này là nhẹ nhất rồi, anh sẽ khiến cho Lữ Đinh và Lữ Minh vì chuyện mà bọn họ đã làm mà cảm thấy hối hận."

Nhã Ly Tây khiếp sợ nhìn anh ta, không tiếc trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ thế mà chỉ vì một người Dương Liên? Bởi vì một người phụ nữ không yêu anh ta?

"Anh, em không thể để cho anh lấy nhà họ Nhã ra để chơi đùa như thế này." Nhã Ly Tây ném xuống một câu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Đan Kình Hạo nhìn tin tức tràn ngập trên mạng, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh như biển cả, Nhã Ly Bắc thật sự đã ra tay với nhà họ Lữ, hơn nữa cũng không hề lưu tình chút nào. Chỉ là một Dương Liên thế mà lại có thể khiến Nhã Ly Bắc gây ra tình trạng như thế này, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Có điều anh tò mò chính là rốt cuộc Dương Liên đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Nguyễn Đào Yêu không thèm quan tâm đến chừng mực, khiến cho Nhã Ly Bắc làm lớn chuyện với nhà họ Lữ.

Đáp án này dần dần được vạch ra sau cuộc điện thoại của Thẩm Tống.

"Sao vậy, đã tìm được chứng cứ bắt tôi rồi sao?" Đan Kình Hạo nhìn Thẩm Tống đang uống cà phê ở đối diện, giọng nói không mấy thân thiện. Lần trước, chuyện cục cảnh sát bị nổ thế mà vẫn không kéo anh ta xuống ngựa, khiến cho Đan Kình Hạo cảm thấy rất khó chịu.

"Tổng giám đốc Đan anh khôn khéo như vậy, sao có thể để cho tôi tìm được chứng cứ chứ." Thẩm Tống cười nói, tâm trạng có vẻ không tệ: "Tôi chỉ là đến đây nhắc nhở anh một tiếng, tâm trạng của Tiểu Yêu không tốt lắm đâu nha."

Sắc mặt của Đan Kình Hạo lập tức đen thui: "Anh đã gặp Nguyễn Đào Yêu rồi?"

"Tôi đã nói rồi, anh không thể nào cấm không cho Tiểu Yêu gặp mặt tôi được, bởi vì tôi mãi mãi là anh Thẩm Tống của cô ấy."

Đan Kình Hạo nắm chặt nắm đấm, Nguyễn Đào Yêu này thế mà lại đi tìm Thẩm Tống giúp đỡ, cô quả thật là chán sống rồi.

"Nếu như chỉ là chuyện này, tôi nghĩ chúng ta cũng không có chuyện gì tốt để nói với nhau. Cô ấy muốn tìm anh giúp đỡ là chuyện của cô ấy, tôi không can thiệp vào." Đan Kình Hạo đứng dậy muốn rời khỏi, lại bị lời nói phía sau của Thẩm Tống buộc phải trở về chỗ ngồi.

"Chẳng lẽ là anh không muốn biết điều kiện mà tôi giúp cô ấy à?" Cặp mắt đằng sau mắt kính gọng vàng lóe lên tia gian xảo, giọng nói của Thẩm Tống hờ hững.

"Cô ấy có thể tìm anh giúp đỡ, chắc có lẽ là anh nên âm thầm vui vẻ, còn có điều kiện nữa à?" Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà Đan Kình Hạo vẫn ngồi về chỗ cũ.

Ngón tay thon dài có Thẩm Tống nhẹ nhàng miết ly cà phê: "Đương nhiên là có rồi, bởi vì chuyện mà cô ấy nhờ tôi làm khiến cho tôi rất đau đầu."

Đan Kình Hạo nhạy bén đã nhận ra bầu không khí thay đổi: "Liên quan đến Lữ Kiêu?" Anh thăm dò hỏi: "Cô ấy muốn anh đối phó với nhà họ Lữ?"

Rốt cuộc là Dương Liên đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho Nguyễn Đào Yêu lo lắng như vậy, đi khắp nơi tìm người giúp đỡ?

Mười ngón tay của Thẩm Tống đan vào nhau, nháy nháy mắt: "Rốt cuộc là anh có biết Dương Liên đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Kiểu nói chuyện như thế này khiến cho Đan Kình Hạo cảm thấy rất phản cảm, tất cả những vấn đề của anh đều bị Thẩm Tống nhẹ nhàng ném trở về. Mà dường như là chuyện của Dương Liên, chỉ có mình anh là mơ mơ màng màng, tại sao tất cả mọi người đều giả bộ mang dáng vẻ đã biết hết tất cả? Nhã Ly Bắc cũng như vậy, bây giờ Thẩm Tống cũng là như vậy?

"Có thể khiến cho Nguyễn Đào Yêu hận nhà họ Lữ như vậy, chắc có lẽ là Lữ Kiêu và Dương Liên đã xảy ra chuyện gì đó?"

"Hóa ra là anh thật sự không biết." Thẩm Tống lộ ra một biểu cảm muốn ăn đòn, anh ta đẩy mắt kính trên sống mũi: "Không phải là Lữ Kiêu, là hai anh em Lữ Đinh và Lữ Minh đã làm gì đó với Dương Liên."

Đan Kình Hạo lấy làm kinh hãi: "Lữ Đinh và Lữ Minh?" Hai anh em họ đã làm gì với Dương Liên, đơn giản là ép buộc cô ấy với Lữ Kiêu chia tay, loại chuyện này Lữ Kiêu hẳn đã sớm đoán được từ trước.

Anh đã làm anh em với Lữ Kiêu nhiều năm như vậy, phụ nữ ở bên cạnh Lữ Kiêu bị Lữ Đinh và Lữ Minh ép buộc rời đi cũng không phải là lần một lần hai, lần này chẳng lẽ ồn ào cực kỳ nghiêm trọng.

"Mấy ngày trước đây, Lữ Đinh và Lữ Minh đã cưỡng hiếp Dương Liên." Lúc Thẩm Tống nói ra chuyện này, giọng nói của anh ta hoàn toàn thong dong giống như lúc trước, giống như tất cả mọi chuyện đối với anh ta mà nói cũng chỉ là một chuyện cũ mà thôi. Anh ta chỉ là người đứng xem, không trộn lẫn tình cảm ở bên trong.

Đan Kình Hạo lỡ tay làm đổ ly nước ở trên bàn, đôi mắt âm trầm đột nhiên lập tức trừng rất lớn, lắp bắp lặp lại: "Cưỡng hiếp Dương Liên? Lữ Đinh và Lữ Minh?"

"Lần này anh đã biết tại sao Tiểu Yêu lại nóng lòng cầu xin anh đối phó với người nhà họ Lữ như vậy rồi chứ?" Thẩm Tống rất hài lòng mà nhìn biểu cảm của Đan Kình Hạo, thưởng thức vẻ mặt thất thố của anh là một chuyện rất thú vị: "Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu là bạn thân với nhau, bạn thân của cô ấy xảy ra chuyện như thế này, anh cho rằng cô ấy sẽ khoanh tay đứng nhìn à?"

Nắm tay siết chặt lại với nhau, khó trách cô ấy lại kêu mình trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ, hóa ra là muốn ra mặt cho Dương Liên, nhưng mà tại sao chứ? Tại sao Lữ Đinh và Lữ Minh lại đối xử với Dương Liên như vậy? Lữ Kiêu có biết chuyện này không?

"Anh làm chồng của cô ấy, lúc mà cô ấy cần sự giúp đỡ nhất thì anh lại từ chối, chỉ sợ là hình tượng của anh ở trong mắt của cô ấy đã rớt xuống ngàn trượng rồi." Lời nói lạnh lùng của Thẩm Tống bổ vào lòng của Đan Kình Hạo, từng câu từng chữ giống như dao.

"Anh đã đồng ý giúp cô ấy?" Đan Kình Hạo cắn răng nói.

Thẩm Tống nhẹ nhàng dựa người lên trên ghế dựa mềm, ánh nắng chiếu vào mặt của anh ta tạo thành một vệt sáng: "Vậy anh cho là như thế nào, mấy người của nhà họ Nhã ra đập phá công ty của nhà họ Lữ lại dễ dàng nộp tiền bảo lãnh như vậy à? Tôi đang mạo hiểm nguy cơ bị cách chức của mình để giúp Tiểu Yêu."

Đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, sắc mặt của Đan Kình Hạo tối sầm lại, nhìn chăm chăm vào Thẩm Tống. Cô ngóc Nguyễn Đào Yêu kia thế mà... chẳng lẽ anh ở trong lòng cô lại không đáng tin tưởng như vậy sao?

"Anh nói xem, tôi liều lĩnh giúp cô ấy như vậy, cô ấy sẽ báo đáp tôi như thế nào đây?" Thẩm Tống cởi mở cười cười: "Điều kiện của tôi, cô ấy đều sẽ đồng ý hết toàn bộ."

"Anh đã để cô ấy làm cái gì?" Đan Kình Hạo chìm nửa người ra phía trước, hung hăng nắm chặt cổ áo của Thẩm Tống: "Nói!"

Đôi mắt của Thẩm Tống nhướng lên một chút: "Tôi muốn nhất là cái gì, anh hẳn biết rất rõ. Đan Kình Hạo, là anh đã từ chối sự cầu cứu của cô ấy trước, cho nên anh không thể trách người khác được."

"Cái tên khốn nạn nhà anh!" Đan Kình Hạo hung hăng vung nắm đấm, lại bị Thẩm Tống nhanh nhẹn tránh được. Anh ta móc tiền từ trong ví ra, đặt lên trên bàn, cười nói: "Buổi trà chiều hôm nay, tôi mời, tổng giám đốc Đan chậm rãi dùng."

Anh ta đi lướt qua bên người của Đan Kình Hạo: "Tiểu Yêu sẽ chỉ là của tôi, Đan Kình Hạo."