Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 67



Đã mười một giờ đêm, nhưng cô chưa ngủ.

Cô cảm thấy buồn bực.

Cả ngày hôm nay, anh không đến thăm cô. Một lần cũng chưa đến.

Mộng Dao thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh trăng đêm nay thật đẹp, trăng tròn lung linh treo giữa bầu trời, còn có ánh sao ở xung quanh. Thật tĩnh mịch và êm dịu.

Nhưng cô lại không vui.

Cô đếm đến ba, nói anh không đến, cô sẽ không chờ nữa, sẽ đi ngủ.

Cô đếm bằng ngón tay.

Một ngón.

Hai ngón.

Ngón thứ ba cô có hơi chần chừ.

Khi định đưa ngón thứ ba lên thì có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay ấm áp của cô.

"Sao lại chưa ngủ? Hửm? Sao lại hư như vậy?" Anh nhẹ nhàng nói, như đang trách cứ nhưng lại như đang trêu ghẹo.

Mộng Dao nở nụ cười tinh nghịch, vẫn chưa thể nói nổi nhưng vẫn cất giọng yếu ớt: "Chờ anh."

"Sau này đừng chờ anh nữa, lỡ như anh không đến thì sao? Em định thứ cả đêm à?" Anh hơi cao giọng, mày còn nhíu chặt, làn này hình như giận thật rồi. Giận vì quan tâm cô.

Cô không trả lời, chỉ né tránh ánh mắt của anh như một đứa trẻ đang bị khiển trách.

Sau đó Ngô Đình Kiêu vẫn không nỡ nặng lời bới cô, anh khẽ xoa đầu cô rồi lại hôn lên mái tóc cô.

Nụ hôn của anh thật lạnh, còn lạnh hơn cả tuyết.

"Xem em đem gì cho em nè! Là hoa hướng dương." Anh khẽ cười rồi lại khẽ cau mày, lấy bó hoa hồng vứt sang một bên sao đó cám hoa hướng dương vào lọ. Anh hỏi: "Có đẹp không?"

Mộng Dao gật đầu, miệng cười rất tươi, tươi đến mức làm ấm cả cơ thể lạnh lẽo của anh, khiến anh có chút ngại ngùng mà gõ nhẹ vào trán cô: "Trông ngốc nghếch quá đi!"

Mộng Dao không giận, cô vẫn cười.

Ngô Đình Kiêu thấy vậy, đột nhiên lại ghé sát vào gương mặt nhỏ bé của cô: "Dao Dao của chúng ta xinh đẹp như vậy, rạng rỡ như vậy, cuốn hút như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích. Lúc đó có lẽ em sẽ không còn nhớ anh là ai nữa. Hơi đáng tiếc nhỉ?"

Mộng Dao ngẩn ra một lúc, sau đó vội lắc đầu: "Sẽ... không đâu."

Anh xoa đầu cô, lại bảo cô là đồ ngốc, ai nói: "Không được, em phải quên anh đi. Anh không muốn em nhớ đến anh, nhớ đến những cảnh tượng đáng sợ đó, nhớ anh đã làm tổn thương em, làm đau em. Hiểu không? Anh không muốn làm phải kẻ xấu xa trong lòng của em đâu."

Mộng Dao lắc đầu, với ý muốn nói, không phải.

Nhưng cô vừa há miệng, anh đã vội bịt mắt cô lại: "Ngoan, trễ lắm rồi, mau ngủ đi em."

Ngô Đình Kiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm rất chặt, sau đó nhồi xuống, tựa đầu vào giường, ngẩng đầu nhìn vào không trung.

"Anh sẽ luôn ở đây, em ngủ đi. Trong giấc ngủ, em sẽ mơ được một giấc mơ thật đẹp, thật đẹp mà không có một kẻ tàn nhẫn như anh." Anh nói, giọng rất thản nhiên như đang nói về ai đó chứ không phải mình. Từ bao giờ mà anh lại luôn biến mình thành một kẻ thấp hèn như vậy ở trước mặt cô?

Vào một giờ sáng, đêm khuya thanh tĩnh, không ồn ào, không gió, không mây, anh biến mất.

...

Một ngày nữa, cô lại tỉnh giấc và thấy mình đang ở bệnh viện.

Đêm qua cô đã mơ một giấc mơ rất kì lạ, quả thật là rất kì lạ, không phải ác mộng nhưng lại khiến trái tim cô nặng trĩu.

Cô mơ thấy, một ngày đẹp trời nào đó, cô thật sự đã quên mất người tên là Ngô Đình Kiêu, trên thế giới này cũng chưa từng tồn tại một người như vậy, anh hoàn toàn biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại.

Sao có thể như vậy được chứ?

Mộng Dao gạt giấc mơ đó sang một bên, cô vui vẻ nhìn sang lọ họ.

Nhưng... thật kì lạ, hoa hướng dương đêm qua anh đem đến biến đâu mất rồi, trong lọ hoa chỉ có hoa hồng đỏ rực của Giang Quân Phong.

Cứ như là nó chưa từng tồn tại vậy.

Tim Mộng Dao hẫng một nhịp, đôi mắt ngơ ngác nhìn mãi về phía lọ hoa, trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn, rất kì lạ, rất đau, thật sự rất đau.

...

Giang Quân Phong lại đến, lần này cô mở miệng nói chuyện, cô hỏi, Ngô Đình Kiêu đâu?

Giang Quân Phong ậm ừ một lúc thì trả lời: "Anh không biết, em cũng đừng bận tâm quá, có khi anh ta chán em rồi nên không muốn tốn thời gian đến đây chăm sóc. Mấy hôm trước, anh ta còn bảo anh chăm sóc cho em. Anh ta đúng là vô trách nhiệm."

Mộng Dao cau mày, một chữ của Giang Quân Phong nói cô cũng không nghe lọt. Có cảm giác như cả bầu trời của cô lại sắp sập xuống một lần nữa.

Trong lòng cảm thấy trống trãi.

Nhưng rõ ràng, đêm nào anh cũng đến đây thăm cô.