Thời Đại Của Gái Ế

Chương 2



Lục Tây Nặc đáp: "Chụp xong rồi."

Lưu Lâm liền phản ứng, nói: "Xong gì mà xong? Còn dài lắm."

Lục Tây Nặc nghe xong liền liếc nhìn cô một cái, trước đó anh chưa từng nhìn thẳng vào cô, đương nhiên, Lưu Lâm không quan tâm.

Phù dâu là Thủy Nhi em họ của Dương Dương, thấy lời nói của Dương Dương và Lục Tây Nặc không hay, nên nhanh chóng tiếp lời Lưu Lâm: "Đúng đúng, ngày tháng còn dài."

Một lát sau, hôn lễ bắt đầu. Lưu Lâm đã nhìn thấy vị trí bàn của bạn bè cô dâu, tìm chỗ ngồi xuống. Biết trong tiệc Dương Dương không có thời gian, nên sau khi ăn, Lưu Lâm nói với Thủy Nhi vài câu rồi rời đi trước.

Lúc sắp ra về, Dương Dương gọi điện thoại tới, nói buổi trưa thật sự không có thời gian tiếp đãi, mời cô buổi tối tới nhà mới tụ tập, không nhiều người, chỉ có vài người bạn thân.

Căn nhà mới của Dương Dương và Trần Thụ Phong ở Nam Sơn, Lưu Lâm dự định sau khi tan tiệc sẽ đến luôn.

Vài phút sau, Dương Dương lại gọi đến và cho cô số điện thoại của Tây Nặc, nói rằng Tây Nặc vẫn đang ở khách sạn Đức Thiên và bảo cô đi chung xe với Tây Nặc đến.

Lưu Lâm cũng không nghĩ nhiều, tan tiệc liền gọi điện cho Lục Tây Nặc, mới vừa nói: "Xin chào! Tôi là Lưu Lâm, bạn cùng lớp với Dương Dương......"

Đối Phương đã lạnh lùng từ chối "Tôi có việc!" rồi cứ vậy mà tắt máy.

Lưu Lâm cầm chặc điện thoại, mặc nóng bừng. Mặc dù là người tính tình bướng bỉnh, nhưng cô không so đo, không dễ dàng nổi giận. Lần này thiếu chút nữa là nổi nóng, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nhịn. Trái phải trước sau gì cũng sẽ không lần sau.

Do tắc đường nên 8 giờ 30 phút Lưu Lâm mới đến nơi.

Lục Tây Nặc đã đến từ sớm, đứng bên trong cửa gọi cho cô. Lưu Lâm nhìn thấy anh, lửa giận không lòng không cần thêm dầu vẫn bốc cao như núi.

Dương Dương chạy tới, nhỏ giọng nói với cô: "Quên nói cho cậu biết, Tây Nặc tính tình rất kỳ quái. Tớ cũng hơi sợ anh ta. Nếu anh ta nói gì cậu cũng đừng để bụng."

Lưu Lâm nói: "Giận cũng giận xong rồi. Có gì cho tớ ăn không?"

Dương Dương biết rõ thói quen của cô, liền lập đưa cho cô gói bánh quy.

Lưu Lâm ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa ăn bánh quy. Đợi Lục Tây Nặc nói chuyện điện thoại xong, ngồi trên sô pha hút thuốc, giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh khi đối mặt với anh - Nhưng điều đó không có nghĩa là thành kiến của cô đối với anh đã biến mất.

Dương Dương mời tổng cộng sáu người, tất cả đều là bạn thân nhất của cô và Trần Thụ Phong. Ngoài Lưu Lâm và Lục Tây Nặc, còn có hai bạn học khác ở Thâm Quyến là Vạn Bình và Lưu Phi Phi, hai người còn lại là bạn tốt của Trần Thụ Phong là Cừu Chí Hiền và vợ chồng Tần Thiếu Hà.

Vạn Bình và Lưu Phi Phi đang làm việc ở Long Cương, đến tương đối muộn, không tham dự tiệc cưới vào buổi trưa, vì vậy cố ý đến đây để chúc mừng.

Lưu Phi Phi bắt lấy Lưu Lâm ngay khi cô vừa đến, thẳng thừng nói: "Chỉ còn cậu là người duy nhất trong lớp chúng ta chưa kết hôn. Mau nhanh lên!"

Vạn Bình ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy. Không nên kén chọn nữa, càng kén chọn thì sẽ càng bị hoa mắt."

Lưu Lâm bình tĩnh nói: "Gấp cái gì? Tớ còn chưa định kết hôn đâu."

Lưu Phi Phi không chịu được, liền nói: "Cậu nằm mơ à? Cậu không kết hôn tớ sẽ ép đến khi nào cậu kết hôn mới thôi! Trường chúng ta còn rất nhiều người độc thân, tuần này tớ sẽ sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt."

Vạn Bình cũng nói vào: "Đồng nghiệp của tôi có vài người cũng không tệ, không quá nhiều tiền nhưng sự nghiệp rất ổn định. Trước đây tớ đã muốn giới thiệu cho cậu rồi, nhưng Phi Phi không cho, nói cậu là một tài nữ xuất chúng, gã cho giáo viên thì quá đáng tiếc rồi."

Lưu Lâm cảnh cáo Lưu Phi Phi: "Phi Phi, tớ cảnh cáo cậu, đừng có lộn xộn! Cậu biết tớ có gặp người ta cũng không có kết quả gì, nhưng cũng không cần thiết hạ thấp người ta!"

Dương Dương xoa dịu, nói vào: "Phi Phi, bỏ đi, chuyện của cậu ấy, cậu ấy tự biết làm thế nào. Mau qua ăn tối thôi!"

Lục Tây Nặc liên tục hút thuốc, không nói chuyện với bất kỳ ai, Trần Thụ Phong bọn họ điều biết tính khí của anh nên cũng không làm phiền. Lúc nghe thấy Lưu Lâm nói không có dự định kết hôn Lục Tây Nặc liếc nhìn cô một cái. Anh biết Lưu Lâm đối với mình có thành kiến, lần trước anh đột ngột tắt máy không phải là cố ý, lúc đó anh đang thương lượng hợp đồng với khách hàng. Nhưng trước giờ anh chưa từng biện hộ cho mình, hiểu lầm cứ hiểu lầm, thành kiến cứ thành kiến. Dù sao người hiểu lầm, có thành kiến với anh không chỉ có mình cô.

Sau bữa tối, Lưu Lâm ngồi lại một chút rồi từ giã ra về, nhà cô ở Bản Điền, đi từ Nam Sơn qua mất khoảng hai giờ, ngày mai cô còn phải đi làm. Lưu Phi Phi và Vạn Bình xin nghỉ vào ngày mai nên họ ở lại qua đêm.

Lục Tây Nặc cũng đúng lúc muốn về, Trần Thụ Phong thấy vậy nhờ anh đưa Lưu Lâm về.

Lưu Lâm vội vàng từ chối. Dương Dương và Trần Thụ Phong biết ý Lưu Lâm không muốn, cũng không miễn cưỡng cô.

Vì thế trong mắt Lục Tây Nặc, Lưu Lâm là người bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen, vô cùng tầm thường. Đây là điểm chung của phụ nữ ở tầng lớp này.

Lục Tây Nặc lái xe ra khỏi nhà để xe, khi đi qua trạm xe buýt, anh nhìn thấy Lưu Lâm vẫn đang đợi xe ở đó. Anh nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, giờ này hầu hết xe buýt đã ngừng chạy. Cảm thấy không thể nhẫn tâm bỏ cô lại, lái xe đến ngã tư thì quay đầu lại chỗ cô, nhưng lúc ấy Lưu Lâm đã rời đi.

Tiểu Lý kỳ nhân

Những ngày thứ bảy, Lưu Lâm mở gian hàng bên đường cạnh siêu thị để bán quần áo. Vì trời có mưa nhỏ nên việc kinh doanh không tốt lắm.

Liu Lin nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 30, cô vẫn còn một công việc dạy kèm lúc 8 giờ ở Mai Lâm Nhất Thôn. Dù sao cũng không bán thêm được gì, định đóng cửa tiệm về sớm.

Mai Lâm Nhất Thôn: 梅林一村, một trường mẫu giáo ở Thâm quyến Trung Quốc

Nhưng Tiểu Ly lại tới tìm cô, vừa xuống xe, còn cách cô rất xa, đã nhiệt tình gọi: "Chị Lưu Lâm, chị Lưu Lâm."

Tiểu Lý là em gái Tiêu Cường mối tình đầu của Lưu Lâm. Năm ngoái tốt nghiệp đến Thâm Quyến tìm việc, Lưu Lâm giúp tiền giúp sức, nhưng kết quả không mấy khả quan. Tiểu Lý tiêu tiền như động không đáy, cô thường sẽ tiêu sạch tiền lương sau một tuần nhận lương, những ngày tháng tiếp theo thì sao? Tìm cô mượn tiền. Lưu lâm là người chuyện gì cũng có thể nói thoải mái, chỉ duy nhất chuyện liên quan đến tiền là rất kỳ kèo, năm ngoái cô cho Tiểu Ly mượn ba nghìn tệ nhưng không thể thu hồi, sau đó lại tiếp tục mượn, nhưng cho dù cô có nói trời nói đất thế nào, cô cũng không móc hầu bao.

Sau lưng Tiêu Ly gọi Lưu Lâm là gà trống sắt. Lưu Lâm tất nhiên cũng biết, nhưng cô không quan tâm, theo cách nói của Dương Dương, cô nổi tiếng trong giới bạn bè là keo kiệt, bạn bè không ở trước mặt cô là gà trống sắt, chẳng qua là giữ thể diện cho cô thôi.

Thông thường, nếu không có chuyện gì Tiểu Lý sẽ không đến tìm cô.

Quả nhiên, Tiểu Lý vừa mở lời đã nói: " Chị Lưu Lâm, có thể cho em mượn 2000 được không?"

"Để làm gì?"

Em đăng ký một lớp học tiếng nhật, phải đóng 4800, còn thiếu 2000 tệ. Anh trai em hứa ngày mai sẽ chuyển khoản cho em, khi nào nhận được tiền em sẽ trả lại cho chị.

Anh ấy chuyển tiền sang thẻ của chị hay thẻ của em?

Tiểu lý có chút không thoải mái: "Chuyển vào thẻ của em."

"Vậy đợi khi nào em nhận được tiền rồi đóng sau."

Chiêu này Tiểu Lý đã dùng hàng nghìn lần, vì cô ấy muốn lấy cả hai khoản tiền. Trước tiên là lấy phần của Lưu Lâm, đợi Tiêu Cường chuyển khoảng, cô cũng giữ lại cho riêng mình không chịu trả. Lưu Lâm đã bị thiệt một lần, nhất định không để thiệt lần nữa.

Hơn nữa chuyện Tiểu Lý nói đăng ký đi học tiếng nhật cũng rất đáng nghi ngờ, lần trước cũng nói đăng ký đi học tiếng anh, nhưng kết quả là lấy tiền của của Tiêu Cường đi mua bộ mỹ phẩm Estee Lauter.

"Chị Lưu Lâm, em thực sự cần tiền gấp, tối nay phải đóng rồi, năn nỉ chị mà"

Lưu Lâm phớt lờ, trưc tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Cường, nói rõ ràng, xác nhận Tiêu Cường sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, xong xuôi mới nói với Tiểu Ly: " Em giúp chị xem quần áo, chị đi rút lấy cho em"

Âm mưu của Tiểu Ly thất bại, cô có chút bực bội, đợi Lưu Lâm đi xa rồi, tức giận đá mạnh vào bao đựng quần áo. Thực ra cô thích một bộ quần áo và một chiếc túi xách ở Manhattan, tổng giá hơn 3000, tháng này Tiêu Cường đã chuyển cho cô 3000, trên người chỉ còn lại hơn 2000, không thể cho cô thêm đồng nào nữa. Cô muốn lừa Lưu Lâm lấy thêm chút tiền, nhưng gừng càng già càng cay, khó mà qua mặt được.

Lưu Lâm đang rút tiền thì ban quản lý đô thị đến.

Những người bán hàng rong bên đường phản ứng rất nhanh, sớm đã cuốn gói bỏ chạy.

Tiểu Lý đang ngồi một góc chán nản suy nghĩ với 2000 tệ thì nên mua quần áo trước hay túi xách trước. Hai cán bộ quản lý đi tới chỗ cô, chẳng nói chẳng rằng gom quầy quần áo đi, không một lời chào.

Tiểu Lý còn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn quầy quần áo lần lược được đưa lên xe tải.

Lưu Lâm rút tiền trở về, thấy con phố vốn tấp nập người bán hàng giờ

bỗng nhiên thưa thớt hẳn, cô đoán có quản lý đô thị đến. Lại thấy Tiểu Ly ngồi ngây người, quần áo đâu mất hết, cô vội vàng hỏi "Tiểu Ly, quần áo đâu?"

Tiểu Ly nhìn vào chiếc xe tải cách đó không xa: "Trên chiếc xe đằng kia"

Lưu Lâm chỉ còn biết trách mình xui xẻo, tính toán lại khoản lỗ, gần một trăm tệ, hôm nay xem như trắng tay rồi. Lúc đếm tiền đưa cho Tiểu Lý, cô chợt nhớ ra chiếc túi đựng tiền lẻ của mình vẫn còn treo trên móc, tuy tiền không nhiều nhưng bên trong còn có chìa khoá nhà. Thế là cô nhanh chóng nhét tiền vào tay Tiểu Lý rồi chạy theo chiếc xe tải. Chiếc xe đang khởi động, cô bám vào đuôi xe, xe chạy làm cô mất đà mà bị ngã.

Những người gần đó thấy cảnh giật mình hét lên trong hỗn loạn: "Tông trúng người rồi, tông trúng người rồi, dừng lại, dừng lại!"

Một cảnh sát giao thông đã đuổi kịp chiếc xe, ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó đến đỡ Lưu Lâm đứng dậy.

Lưu Lâm bị gãy chân, đau đến mức nước mắt chảy dài trên má.

Những cán bộ quản lý đô thị cũng xuống xe, nhất thời không biết làm sao.

Lưu Lâm nổi giận hét lên: "Trả túi cho tôi."

Một cán bộ quản lý nhỏ giọng hỏi: "Túi gì"

Lưu Lâm lau nước mắt, nói: " Cái túi treo trên móc áo." Đang định leo lên xe thì bị cảnh sát giao thông ngăn lại, bắt cán bộ quản lý lên tìm cho cô.

Lấy được túi, Lưu Lâm cũng không truy cứu nữa, tự lê đôi chân khập khiễng của mình đến một phòng khám cạnh siêu thị để băng bó vết thương. Vị cảnh sát luôn đi theo cô, nhưng Lưu Lâm không mấy để tâm, ngược lại Tiểu Lý lại rất quan tâm đến vị cảnh sát đẹp trai, trong vài phút đã có tên và số điện thoại của anh ta. Vị cảnh sát họ Kim, tên là Kim Cố.

Xử lý xong, viết thương, cũng đã 7 giờ 30, Lưu Lâm gấp đến lớp nên chào người đã giúp mình Kim Cố một tiếng rồi nói: "Tôi còn có việc, lần sau mời anh ăn trưa, đưa điện thoại cho tôi."

Kim Cố đưa cô điện thoại, cô gọi vào điện thoại của mình, lưu lại số và nói: "Có thời gian sẽ gọi cho anh."

Kim Cố hỏi: " Chân cô không sao chứ?" Một câu hỏi thật là thừa.

Lưu Lâm cũng thấy hỏi rất thừa nên không trả lời, chỉ nhìn anh một cái rồi vội vàng lái xe rời đi.

Tiểu Lý nắm lấy cơ hội nói: Em mời anh ăn cơm, xem như thay mặt chị cảm ơn anh." Kim Cố từ chối, anh vẫn đang làm nhiệm vụ.

Tiểu Lý vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hẹn anh ăn trưa vào hôm sau.

Buổi tối

Năm tuần sau đó, Lưu Lâm mới mời Kim Cố đi ăn tối. Trước đó, cô có chuyến công tác dài ở Trường Sa. Trở về Thâm Quyến nhìn vào tập giấy ghi nhớ mới nhớ ra mình nợ Kim Cố một bữa ăn.

Kim Cố rất ngạc nhiên khi nhân được điện thoại của cô. Hơn một tháng nay, Tiểu Lý vẫn thường xuyên liên lạc với anh, rủ anh đi ăn tối, đi mua sắm, xem phim, quan hệ cũng trở nên tương đối sâu đậm. Khi ở bên cạnh nhau, khó tránh sẽ hỏi về Lưu Lâm. Trên thực tế, ấn tượng của anh về Lưu Lâm hôm đó khá mờ nhạt. Nói thế nào nhỉ, anh cảm thây cô ấy rất thật, đau thì khóc, giận thì hét, không hề che giấu chút cảm xúc nào. Anh thích một người có khí chất thực sự, cho rằng những người như vậy không có tâm cơ, không phải đề phòng khi giao tiếp. Nhưng từ miệng của Tiểu Lý, Lưu Lâm là một người khác, ích kỷ, nhỏ nhen và độc đoán. Vì vậy, lúc đầu anh còn mong Lưu Lâm gọi cho mình, nhưng sau khi nghe Tiểu Lý nói về cô như vậy, anh dần trở nên thờ ơ.

Hẹn tại nhà hàng Mao Gia ở Hoa Cường, cùng ăn trưa.

Lưu Lâm đến trước, đợi 10 phút.

Thực tế cả hai điều đã quên mất đối phương trông như thế nào. Kim Cố đi một vòng trong đại sảnh, thấy cả đại sảnh chỉ có một người phụ nữ độc thân ngồi bên cửa sổ, nhưng vẫn chưa chắc chắn, chỉ khi gọi xong điện thoại xác nhận mới ngồi xuống.

"Anh vẫn còn một người bạn đang đến, em không phiền chứ?" Khách sáo vài câu, anh hỏi.

"Không sao." Lưu Lâm đưa thực đơn cho anh, "Mời gọi món."

"Em gọi món, hôm nay anh mời."

"Em không muốn nợ anh thêm bữa nữa."

Lưu Lâm có chút không kiên nhẫn, đối với cô mà nói, mời anh ăn tối là một nhiệm vụ, mời xong là nhiệm vụ hoàn thành, cô không muốn trì hoãn kéo dài.

Kim cố không nói thêm nữa, gọi hai món rau và một món thịt xào. Qua miệng của Tiểu Lý, hình ảnh của Lưu Lâm trong lòng anh là một con gà trống sắt. Sợ gọi món đắt tiền, Lưu Lâm sẽ cúi mặt xuống lúng túng khó chịu, nên anh không mạo hiểm.

Sau khi Lưu Lâm yêu cầu phục vụ báo cáo thực đơn, cô gọi thêm bốn món thịt và thêm hai món điểm tâm.

Kim Cố kinh ngạc, đây hoàn toàn không giống mà Tiểu Lý nói.

Vì không thân, không có chuyện gì để nói, hai người cứ yên lặng chờ phục vụ mang đồ ăn lên.

Lưu Lâm là người không bao giờ chủ động bắt chuyện, cô là người rất lười nói.

Còn Kim Cố thì bình thường nói rất nhiều, dù là người quen hay người lạ thì anh ấy cũng lắm lời. Lưu Lâm người đầu tiên khiến anh ấy hoàn toàn không nói nên lời. Chính anh cũng không hiểu tại sao chỉ cần cô ngồi trước mặt mình, anh không khỏi có chút bối rối.

Khoảng năm phút sau, Lục Tây Nặc tới.

Sau khi Kim Cố giới thiệu hai người, anh nói, "Đây là anh họ của tôi..."