Thời Đại Của Gái Ế

Chương 3



Lưu Lâm nói tiếp: "Chúng tôi đã từng gặp nhau."

Kim Cố nói: "Thì ra hai người đã biết nhau từ lâu rồi. Vậy thì tốt rồi." Lại lắp bắp.

Ba người ăn cơm trong im lặng.

Kim Cố không có cảm giác thèm ăn. Lưu Lâm thì ngược lại.

Lục Tây Nặc liên tục nghe điện thoại, đứng dậy và đi sang một bên để nghe máy.

Lưu Lâm ăn rất nhanh, ăn xong liền từ trong ví lấy ra 300 tệ, đẩy về phía anh nói: "Tôi không nói chuyện, anh cảm thấy rất khó chịu đúng không? Tôi làm dịch vụ, phải nói chuyện rất nhiều với khách hàng, rất phiền phức. Vì vậy khi không ở nơi làm việc, tôi không muốn nói chuyện. Xin anh lượng thứ. Tôi đi trước, anh giữ tiền này thanh toán sau." Nói rồi đứng dậy bỏ đi.

Khi Lục Tây Nặc trở lại sau khi nghe điện thoại, đúng lúc đó Lưu Lâm đã ra ngoài. Anh hỏi Kim Cố: "Cô ấy đi rồi à?"

Kim Cố trả lời: "Vâng."

Lục Tây Nặc quay lại và đi theo Lưu Lâm, nói: "Tôi nói với cô vài lời."

Hai người ra đến bên ngoài, dừng lại.

Lục Tây Nặc nói: "Tôi biết cô và Dương Dương là bạn cùng lớp, vậy tuổi của cô cũng ngang cô ấy, Kim Cố chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cô lớn hơn em ấy ít nhất bốn tuổi. Thật không thể hiểu tại sao cô lại không có suy xét nào? Còn nữa, Kim Cố là người rất lương thiện, nhưng tôi thì không, điều này cô tốt nhất nên biết rõ. Nếu cô đủ thông minh, đừng quấy rầy em ấy nữa."

Lưu Lâm giận toát mồ hôi, ghét cay ghét đắng thái độ xem thường người khác của Lục Tây Nặc, trước đó đã không có ấn tượng tốt, cũng không thèm nói rõ ràng, chỉ nói " Chuyện của tôi có liên quan gì đến anh? Anh lấy quyền gì mà ra lệnh? Đúng là gặp quỷ mà!" Nói xong, cô mặc kệ anh và đi bộ đến bến xe buýt, vừa kịp lên chuyến xe buýt mà cô muốn đi.

Lục Tây Nặc cau mày. Trong khoảng thời gian này, anh nghe nói rằng có một cô gái đang theo đuổi Kim Cố rất nhiệt tình, anh sớm đã nghĩ đến việc dành thời gian để tìm hiểu chi tiết về cô ấy. Vào buổi sáng anh gọi điện cho Kim Cố và rủ đi ăn trưa, tình cờ Kim Cố nói với anh rằng đã có hẹn với một bạn nữ, nhưng là người lạ, anh đoán là cô gái đang theo đuổi Kim Cố, nên muốn qua xem thế nào. Không ngờ lại là Lưu Lâm, dựa vào ấn tượng trước đây của anh đối với Lưu Lâm, anh cho rằng cô đang có ý đồ xấu với Kim Cố nên mới nói những lời khó nghe như vậy.

Kim Cố nhìn qua cửa kính Lư u Lâm giận dữ bỏ đi, vội vã ra ngoài để tìm hiểu lý do.

Lục Tây Nặc chỉ nói không có gì, rồi không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ vai Kim Cố.

"Xem ra cô ấy rất tức giận." Kim Cố nói.

"Chỉ là cho cô ấy vài lời cảnh báo." Lục Tây Nặc nở nụ cười lạnh lùng.

Kim Cố nhìn anh có hơi lo lắng. Anh không biết anh họ và Lưu Lâm có khúc mắc gì, nhưng anh biết nụ cười của anh họ có ý gì. Anh họ sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng.

Lại là Lục Tây Nặc

Thứ Hai tuần sau, Lưu Lâm mất việc.

Vừa vào công ty từ sáng sớm, còn chưa kịp phân phát quà mang về từ Trường Sa cho đồng nghiệp thì Sếp đã gọi vào văn phòng và hỏi cô có phải đã đắt tội ai không. Một khách hàng lớn đã gây áp lực lên công ty, đoe dọa sẽ hủy hợp tác nếu công ty giữ cô lại. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, công ty đã chọn từ bỏ cô mà không chút do dự.

Công ty cũng xem như nhân từ, Lưu Lâm nói thế nào cũng đã phục vụ cho công ty nhiều năm như vây, không có công lao cũng có khổ lao, vì thế công ty ngoài bồi thường hợp đồng lao động là năm tháng tiền lương còn bồi thường cho cô hai vạn tệ.

Sếp trước giờ luôn coi trọng cô, Liu Lin tin rằng đây không phải là cái cớ mà công ty bịa ra để sa thải cô. Cô biết tính khí của mình, rất có thể đã vô tình xúc phạm khách hàng.

Dù sao cũng là chuyện đã rồi, cô ấy cũng không muốn tìm hiểu xem mình đã xúc phạm khách hàng nào. Dù sao cũng là thời đại của những người làm việc bán thời gian, chỗ này không cần, ắt có chỗ khác cần.

Đối với tình trạng thất nghiệp, Lưu Lâm đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Với trình độ của cô, không khó để tìm một công việc khác. Cô đã sớm dự định tự mình làm một việc gì đó, mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ chẳng hạn, vậy thì đã không vất vả như bây giờ, cùng lúc làm nhiều công việc, lại mở thêm một quầy hàng trên phố.

Cô nhẩm tính số tiền tiết kiệm được cộng với tiền bồi thường của công ty thì được khoảng 150.000 tệ. Ngoại trừ tiền mua nhà, có thể không đủ để mở cửa hàng. Trong trường hợp này, cô phải tìm việc làm lại và đi làm thêm hai năm nữa.

Nhà nhất định phải mua. Nhà cô có ba chị em, chị gái Lưu Vân và em gái Lưu Mai đều đã kết hôn và mua nhà ở Thâm Quyến. Mẹ cô hiện tại đang ở nhà một mình. Lưu Vân và Lưu Mai cũng có ý định đưa mẹ đến ở cùng nhưng Lưu Lâm không cho, sơ mẹ đến ở sẽ gây ra mâu thuẫn gia đình giữa hai người. Đối với những cô gái xuất thân từ nông thôn, có được một gia đình hòa thuận, lập nghiệp ở Thâm Quyến, mười người chỉ được một. Lưu Lâm tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ tình huống nào phá vỡ hạnh phúc gia đình của hai người. Đây là lý do tại sao cô phải mua nhà. Nếu muốn đưa mẹ đến ở cùng, phải mua được nhà.

Buổi chiều, dù sao cũng không có việc gì làm nên cô mở một quầy hàng ở cổng siêu thị. Buôn bán cũng không tệ, thậm chí còn kiếm được số tiền bằng một ngày làm việc của cô.

Dương Dương có gọi điện hỏi cô tại sao không vào MSN, cô ấy cần cô dịch một tài liệu tiếng Anh, sau khi biết được tình trạng thất nghiệp của Lưu Lâm, cô liền gọi hỏi bạn bè xem công việc nào không. Một giờ sau, cuộc gọi lại đến, nói rằng công ty của Lục Tây Nặc đang tuyển dụng nhân viên kinh doanh, Trần Thụ Phong sớm đã giúp cô ấy chào hỏi, hẹn cô đi phỏng vấn vào hôm sau, thực chất là bàn về tiền lương.

Tất nhiên Lưu Lâm vẫn nhớ Lục Tây Nặc, cô cũng không phải không tìm được việc làm, nên không cần phải chịu đựng mà nhân công việc này, vì vậy cô vừa nghe xong đã từ chối.

Dương Dương tức giận mắng. Công ty của Lục Tây Nặc nổi tiếng đãi ngộ tốt, hơn nữa Lục Tây Nặc cũng không phải là người tùy tiện, bởi vì Trần Thụ Phong có quan hệ thân thiết với anh ta nên anh ta mới đồng ý cho cô một cơ hội. Cô không suy nghĩ đã từ chối thẳng thừng, không để lại chút đường lùi.

Lưu Lâm mặc cho Dương Dương mắng, chỉ xem cô ấy đang hát. Dù sao thỉnh thoảng cũng phải tìm cơ hội mắng bản thân một trận, sớm cũng thành quen.

Muốn cô đến làm việc cho tên ma vương mặt lạnh đó, không có cửa! Thà cô đến đây dựng sạp hàng ngày dưới cái nắng như thiêu như đốt, ăn ít lại một bữa cũng không làm.

Lục Tây Nặc đợi gặp Lưu Lâm vào hôm sau, anh không hề biết người mình đợi là Lưu Lâm vì trước đó Trần Thụ Phong chỉ nói là một người bạn của anh.

Cho đến khi tan sở, anh vẫn chưa gặp được người bạn nào của Trần Thụ Phong đến.

Anh đưa cho Ngọc Mẫn một số điện thoại, nói: "Ngày mai anh sẽ về Mỹ. Em gọi điện cho số này, nói chuyện với cô ấy, sau đó mời cô ấy đến làm việc. Cô ấy là bạn của Thụ Phong."

Hà Ngọc Mẫn trả lời: "Được." Cẩn thận đặt số điện thoại vào hồ sơ đang chờ xử lý, và viết một ghi chú: Bạn của Thụ Phong, được ưu tiên trước.

Cô hiểu tính cách của Lục Tây Nặc, anh không phải là người nói nhiều, nhưng Thụ Phong là một ngoại lệ. Thụ Phong và anh đã là bạn hơn ba mươi năm, vì vậy chỉ cần Thụ Phong mở lời, dù bất cứ điều gì, anh sẽ không để bạn mất mặt.

Thấy cô làm xong việc, Lục Tây Nặc nói: "Ăn tối xong anh đưa em về."

"Em tự về được rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi" Cô ân cần nói.

Lục Tây Nặc hôn cô một cái.

Chỉ cần như vậy, cô đã thấy rất mãn nguyện.

Cô là một lọ lem hiện đại điển hình, sau khi tốt nghiệp đại học, với tấm bằng tốt nghiệp và khuôn mặt xinh đẹp, dễ dàng lọt vào tầm mắt của Tây Nặc và làm trợ lý bên cạnh anh đã hai năm. Cô là một người thực dụng, trước giờ không mơ tưởng đến những điều viển vông. Cô biết khoảng cách giữa mình và Lục Tây Nặc quá xa, cho nên chưa bao giờ có hy vọng xa vời, chỉ nghiêm túc làm việc và nhận phần lương thuộc về mình.

Cho đến một ngày của hai năm trước, sau khi tan sở Lục Tây Nặc gọi cô ở lại, nói thẳng với cô: "Ngọc Mẫn, làm bạn gái của anh đi, anh cho em một tuần để suy nghĩ."

Cũng xem là một buổi tán tỉnh, không có hoa tươi, không có bữa tối dưới ánh nến, và một cái nhìn kiểu công việc. Nhưng cô đã đồng ý, cô cảm thấy đây là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho người không đòi hỏi như cô.

Ngày hôm sau, Lưu Lâm nhận được điện thoại của Hà Ngọc Mẫn yêu cầu phỏng vấn, bên kia chỉ nói rằng là công ty Phong Lâm, tất nhiên cô không biết rằng công ty Phong Lâm là công ty của Lục Tây Nặc, còn nghĩ rằng bên kia đã đọc bức thư xin việc cô đăng trên Internet. Sau khi nói chuyện một lúc, thấy điều kiện cũng không tệ, nhưng cố định giờ làm việc.