Thời Đại Của Gái Ế

Chương 4



Tối đến Dương Dương đến thăm Lưu Lâm, sợ cô vì thất nghiệp mà cảm thấy chán nản. Lưu Lâm nói đã tìm được việc làm ở Công ty thương mại Phong Lâm và sẽ đi làm vào thứ Hai tới.

"Công ty thương mại Phong Lâm?" Dương Dương quay lại và hỏi.

"Chà, Phong của phong phú, Lâm của sơn lâm."

Dương Dương do dự một chút, hỏi: "Cậu đi phỏng vấn lúc nào?"

"Hôm nay, xem ra vận may năm nay cũng không tệ." Lưu Lâm vui vẻ.

"Vậy cậu đã gặp Sếp của họ chưa?"

"Chưa. Họ nói là đi công tác."

Ra là vậy. Có vẻ như Lưu Lâm không biết Lục Tây Nặc là ông chủ của công ty Phong Lâm. Mặc kệ, Lục Tây Nặc ở lại Mỹ hơn một tháng, khi quay lại Lưu Lâm nói không chừng đã quen với môi trường làm việc mà không kịch liệt từ chối nữa. Dương Dương quyết định không nói cho cô biết chân tướng, nở một nụ cười: "Tối nay cậu mời, xem như ăn mừng."

Phụ nữ và đàn ông muốn trở thành tình nhân, cần có duyên phận. Phụ nữ và phụ nữ muốn trở thành bạn bè cũng cần có duyên phận.

Ví như, Lưu Lâm và Hà Ngọc Mẫn đều có cùng xuất thân từ nông thôn, bôn ba ở thành phố lớn, sau khi hy sinh thanh xuân của mình cũng có được chút thành tựu. Hà Ngọc Mẫn có được một người bạn trai tốt, Lưu Lâm có được tài khoản mười lăm vạn.

Tại sao tôi không thể làm bạn với Xiao Li trong một năm, nhưng có thể nói về mọi thứ với He Yumin trong vòng chưa đầy một tháng? Đây là số phận. Nền tảng tương tự giúp hai người dễ dàng làm quen, nhanh chóng trở thành bạn bè. Điều quan trọng nhất là cả hai đều có cốt cách lương thiện.

Tại sao cô quen biết Tiểu Lý một năm nhưng vẫn không thể trở thành bạn bè, trong khi có thể nói bất cứ điều gì với Hà Ngọc Mẫn dù quen biết chưa đầy một tháng? Đây là duyên phận.

Đôi khi, khi bạn gặp một người, bạn có thể biết liệu người đó có thể trở thành hay không ngay từ cái nhìn đầu tiên mà không cần xem xét bất kỳ yếu tố lý trí nào liên quan. Khi thực sự trở thành bạn bè, phân tích lại sẽ thấy sở thích và thói quen của cả hai rất đồng điệu.

Điều tương tự cũng xảy ra với Lưu Lâm và Hà Ngọc Mẫn. Sau khi kết thân, cả hai dần phát hiện thói quen sinh hoạt và sở thích hai người rất giống nhau. Cuộc sống rất đơn thuần, không nhiều hoạt động xã hội, chủ yếu là các hoạt động công ty và nơi ở. Không tùy tiện kết giao, không nhiều bạn bè, thích phim ảnh, thích Al Pacino và Robert De Niro. Tuy nhiên, Lưu Lâm thích Al Pacino hơn còn Ngọc Mẫn thích Robert De Niro hơn, cô cho rằng Pacino quá ngông cuồng, trong khi Robert De Niro lại rất lịch thiệp.

Cuộc sống vào cuối tuần của hai người khá khác nhau. Lưu Lâm làm thêm bằng cách mở một quầy hàng trên đường phố, bận rộn nhưng trật tự. Hà Ngọc Mẫn làm đẹp, giữ dáng, học cắm hoa, học đàn tranh và đi xem hòa nhạc, bận rộn nhưng cũng rất trật tự. Chỉ là cuộc sống của Hà Ngọc Mẫn giống cuộc sống bạch lĩnh* hơn, chất lượng và đầy cảm xúc. Khác biệt này là do mục tiêu của hai người không giống nhau, mục tiêu của Lưu Lâm là kiếm tiền đủ nhiều để phụng dưỡng mẹ, mở cửa hàng và đi du lịch vòng quanh thế giới. Ngay cả khi không thể đi vòng quanh thế giới, cũng có thể du lịch vòng quanh Trung Quốc; Mục tiêu của Hà Ngọc Mẫn rất đơn giản, chỉ cần trở thành một bà Lục tiêu chuẩn.

Bạch lĩnh: nhân viên cổ trắng (tiếng Anh: white-collar worker) là một định nghĩa bắt nguồn từ phương Tây, thường được dùng để đại diện cho những nhân viên chuyên nghiệp nhận được khoản lương cao.

Mối quan hệ với Ngọc Mẫn rất tốt, đã gần một tháng kể từ khi cô gia nhập công ty nhưng Lưu Lâm vẫn chưa phát hiện ra ông chủ của mình là Lục Tây Nặc. Cũng khó trách, nhân viên trong công ty chỉ gọi anh là Lục tổng còn Ngọc mẫn thì gọi anh bằng tiếng Anh là Kevin.

Thực ra, nếu Lưu Lâm đủ cẩn thận cô sẽ phát hiện ra tất cả các tài liệu của công ty do Lục Tây Nặc ký đều bằng tiếng Trung. Cô cũng là một người rất cẩn thận, nhưng lại bất cẩn trong vấn đề này. Cũng có thể là do cô không muốn tìm hiểu xem ông chủ là ai, đợi đến khi anh đi công tác về tự nhiên sẽ biết.

Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận, vận mệnh định trước, cả đời này hai người họ không thể cứ đơn giản mà lướt qua nhau.

Cuối cùng cũng mua được một ngôi nhà, nhưng không thấy hạnh phúc.

Khi tài khoản đạt tới con số mười vạn, Lưu Lâm đã liên tục nhờ anh rể Đại Lưu tìm giúp cô một ngôi nhà cũ. Đại Lưu làm việc trong một công ty bất động sản nên rõ đường đi nước bước, Lưu Lâm nhờ anh mua nhà vừa yên tâm vừa đỡ rắc rối.

Đại Lưu xem nhà trong ba bốn tháng, chọn đi chọn lại cuối cùng ưng ý một căn hộ nhỏ trong tiểu khu Lệ Dung, thuộc Bản Điền, rất gần nơi Lưu Lâm hiện đang sống.

Đàm phán xong, thủ tục chuyển nhượng cũng hoàn tất, số tiền đặt cọc nhiều hơn Lưu Lâm dự kiến hơn ba vạn. Hiện trong tay cô chỉ còn mười hai vạn, vài ngày trước cô vừa vay ba vạn để làm thủ tục nhập viện cho người chị họ bị u tử cung, viện phí vẫn còn thiếu hai vạn tệ. Sau khi Ngọc Mẫn biết được, liền cho cô vay hai vạn mà không nói một lời.

Vay ngân hàng 20 vạn, tiền lãi phải trả mỗi tháng là hơn hai nghìn tệ.

Nhà thực sự mua về tay Lưu Lâm cảm nhận được áp lực. Thật sự giống như một cư dân mạng là nô lệ nhà cho biết, không dám để bị ốm, không dám để mất việc, không dám giải trí, không dám tiêu xài hoang phí, mọi thứ đều phải tính toán cẩn thận.

Vì vậy, khi nhận được giấy tờ nhà Lưu Lâm không vui như mong đợi.

Sau khi anh rể ra về, cô một mình đi bộ từ nơi ở mới trở về căn nhà thuê, suy nghĩ về việc phân bổ tiền tiết kiệm, tiền lương hàng tháng cho tất cả các khoản. Thực tế, hiện tại cô không còn khoản tiết kiệm nào. Tiền lương là sáu nghìn tệ cộng với thu nhập từ công việc làm thêm và các quầy hàng rong vào cuối tuần, khoảng tám nghìn tệ. Với tám nghìn tệ, hai nghìn năm trăm tệ cho tiền lãi vay tiêu dùng, một nghìn tệ cho phí sinh hoạt, một nghìn tệ cho quỹ hưu trí của mẹ, tiết kiệm được khoảng ba nghìn tệ mỗi tháng, cuộc sống như vậy sẽ kéo dài trong 20 năm. Trong hai mươi năm tới, cô không thể để bị bệnh hay mất việc, đương nhiên, điều này là không thể. Cô không phải công chức, làm sao có thể làm ở một công ty hai mươi năm? Ở tuổi hiện tại của cô, có thể làm ở công ty này năm năm đã rất tốt rồi. Ngẫm nghĩ một lúc cô lại nhớ ra một chuyện, hiện tại cô vẫn chưa vượt qua kỳ thực tập ở công ty.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy áp lực. Tiện chân đi vào siêu thị, nhưng không dám mua đồ ăn vặt. Bây giờ giá đồ ăn vặt càng lúc càng đắt rồi.

Ngồi nghỉ trên ghế trước cửa siêu thị. Một người bạn hàng bán nữ trang nhìn thấy cô ấy, hỏi: "Sao hôm nay không mở sạp?"

"Không mở." Cô đáp, thấy bạn hàng tỏ ý muốn tán gẫu với cô, nhưng cô thật sự không có tâm trạng nên vội đứng dậy nói vài câu rồi rẽ vào siêu thị.

Đến cửa, cô va mạnh vào vai một người, cả người ngã vào cửa kính, đầu đập vào kính choáng váng hồi lâu không phản ứng được.

Người va phải cô là Kim Cố, thấy cô không có phản ứng liền hoảng hốt, đồng thời nhận ra cô, liền kêu lên: "Lưu Lâm, Lưu Lâm." Anh vụng về đưa tay ra lắc qua lắc lại trước mặt cô.

Liu Lin buộc miệng nói: "Anh cầm tinh con cua à?"

Kim Cố sợ cô không nhận ra anh, liền nói: "Là tôi, Kim Cố."

Lưu Lâm liếc Kim Cố một cái: "Tôi biết là anh." Sờ sờ đầu, sau đầu vẫn còn thấy hơi choáng.

Kim Cố vội vàng nói: "Tôi vội quá, không nhìn thấy cô, hay là tôi mời ngươi ăn cơm..."

Hai mắt Lưu Lâm sáng lên, cười nói: "Là cậu nói, không phải tôi ép cậu. Nhưng tôi không muốn đi ăn, cậu mua đồ ăn vặt cho tôi là được."

Kim Cố ngơ ngác: "Mua đồ ăn vặt?"

Lưu Lâm kéo kim cố vào siêu thị.

Lưu Lâm chọn đồ ăn vặt giá 50 nhân dân tệ, đều là những món rẻ. Sau khi ăn no, tâm trạng khá lên nhiều, cô vỗ tay nói: "Được rồi, không sao đâu."

Kim Cố ngây người nhìn cô, sau khi nghe những gì cô nói, anh hỏi: "Tâm trạng chị không tốt à?"

"Ừ. Nhưng giờ đỡ hơn rồi." Lưu Lâm thu dọn những gói đồ ăn vặt còn dang dở rồi cầm túi lên, "Cảm ơn."

Kim Cố đi theo cô: "Sao tâm trạng chị lại không tốt?"

"Tôi vừa mua nhà."

Kim Cố lại ngơ ngác: "Mua được nhà sao lại không vui?"

Lúc này Lưu Lâm mới nhớ ra rằng Lục Tây Nặc là anh họ của Kim Cố và có một công ty riêng, với tư cách là em họ chắc cũng không nghèo đường nào được, cô nói: "Cậu là một người có tiền, sẽ không hiểu được những phiền não này đâu. Bây giờ tôi không còn một xu dính túi, ngôi nhà cũng trống rỗng, đến đồ ăn vặt cũng mua không nỗi nữa."

"Lần sau tôi lại mua cho chị". Vừa nói xong Kim Cố nhận ra mình lại ngốc nghếch rồi, nói như vậy chẳng phải đang dỗ trẻ con sao?

Lưu Lâm cười cảm ơn, nói: "Lần này là do cậu nợ tôi, lần sau lại để cậu mua tôi sẽ nợ cậu, không được!"

"Ah?"

"Về đến nhà rồi."

Kim Cố lúng túng phản ứng: "Thật ngại quá. Tôi về đây."

Lưu Lâm gọi lại: "Lên nhà ngồi một lát."

Kim Cố trong phút chốc không thể hiểu được dụng ý của cô.

Lưu Lâm nói: "Đừng nghĩ nhiều, nếu muốn thì lên nhà ngồi một lát, không muốn thì có thể về."

Vì hiếu kỳ, Kim Cố vẫn theo cô lên lầu. Quan sát xung quanh thấy môi trường xung quanh ngôi nhà cho thuê dù rất tồi tàn nhưng nơi ở của cô rất sạch sẽ. Mặc dù bày trí đơn giản nhưng rất ấm cúng. Giữa nhà có một chiếc bàn nhỏ bày đầy búp bê Shin-chan với nhiều hình dạng khác nhau. Vậy là Kim Cố có đề tài, cầm hết búp bê này đến búp bê khác lên xem cẩn thận rồi đánh giá về nó, trước khi rời đi còn khư khư xin một ống đựng bút hình Shin-chan. Lưu Lâm còn hứa cho anh ta mượn cả bộ đĩa của Shin-chan mà cô mua cho riêng mình. Trước khi đi, Kim Cố còn mang đi mấy chiếc đĩa phim Al Pacino.

Bất công chồng chất

Khi Lục Tây Nặc từ Mỹ trở về, Ngọc Mẫn đưa cho anh thông tin nhân sự của Lưu Lâm để anh xác nhận, bên trên hố sơ có dáng ảnh của cô.

Lục Tây Nặc ngạc nhiên hỏi Ngọc Mẫn "Là em tuyển người này?"

Ngọc Mẫn giải thích: "Cô ấy là bạn của Thụ Phong."

Lục Tây Nặc vỗ trán trước thông tin nhân sự của Lưu Lâm, tất nhiên Lưu Lâm cũng là bạn của Trần Thụ Phong. Thật trớ trêu, anh thông qua các mối quan hệ để ép cô rời khỏi công ty cũ, vốn dĩ muốn dạy cho cô một bài học nhưng cuối cùng lại tự mình hại mình tuyển cô vào công ty với mức lương cao.

"Em mời cô ấy vào," Lục Tây Nặc nói. Tất nhiên anh không có ý định giữ Lưu Lâm lại.

"Cô ấy xin nghỉ phép." Lưu Lâm xin nghỉ phép về quê đón mẹ.

"Vậy... Em đi ra ngoài trước đi."

Ngọc Mẫn nhìn anh.

Lục Tây Nặc cảm thấy áy náy, dịu đi vẻ mặt nói: "Anh hơi mệt, em pha giúp anh một tách cà phê."

Ngọc Mẫn lặng lẽ đi ra ngoài, cô nhìn thấy được phiền muộn của anh mặc dù anh che giấu rất kỹ.

Lục Tây Nặc đuổi theo cô đến cửa và ngăn cô lại, nói: "Không cần cà phê. Tối nay cùng nhau ăn tối.

Tối đến Kim Cố cũng được gọi đến ăn tối cùng. Đây là quy luật bất biến. Ngọc Mẫn không bận tâm, cũng không phàn nàn. Trong lòng cô rất rõ, thực ra khi hai người có thêm Kim Cố ở ngược lại rất giống một đôi.

Khi ở một mình với Lục Tây Nặc, cả hai chủ yếu nói về công việc của công ty, trừ chuyện này ra dường như họ không tìm được chủ đề nào khác để nói. Lưu Lâm giúp cô phân tích qua nguyên nhân, cô thấy rằng Ngọc Mẫn quá tôn kính Lục Tây Nặc nên dẫn đến tình huống như vậy. Tất nhiên, lúc đó Lưu Lâm chỉ biết đó là Kevin, nếu cô biết đó là Lục Tây Nặc nhất định sẽ đổ tất cả lỗi cho anh, cho rằng do anh quá kiêu ngạo và vô lí.

Trên đường đi, Kim Cố nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Lý liên tục hỏi anh đang ở đâu. Kim Cố không còn lựa chọn nào khác đành nói cho cô địa chỉ, nói rằng anh đang đi ăn tối với anh họ và chị dâu tương lai, đây là bữa tối gia đình anh nghĩ rằng cô sẽ hiểu.

Tắt điện thoại chưa đầy 20 phút, Tiểu Lý đã vội vàng gọi một chiếc taxi chạy tới, tự nhiên kết thân, còn mạnh miệng gọi anh họ và chị dâu.

Lục Tây Nặc luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Kim Cố vô cùng chán nản. Thực ra anh cũng có lỗi, Tiểu Lý cứ luôn xem anh là bạn trai. Anh biết rõ mình nên giải thích rõ ràng. Nhưng Tiểu Lý trẻ đẹp, miệng lưỡi sắc sảo, rất thu hút, anh đưa cô đi dự tiệc cùng bạn bè luôn thấy rất có mặt mũi, có một cô bạn gái như vậy cũng không tệ nên anh cứ do dự mãi.

Sau bữa tối, sau khi đưa Ngọc Mẫn về nhà, Lục Tây Nặc cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, nói: "Em làm sao vậy? Toàn tìm những phụ nữ tinh linh không ra gì?"

Kim Cố biết mình sai nên không dám lên tiếng. Một lúc sau mới nói: "Cô ấy chỉ là có chút tự nhiên quá mức, nhưng các mặc khác điều rất tốt."

Lục Tây Nặc uống nước để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

"Em định hẹn hò với cô ta à?"

"Vẫn đang suy nghĩ." Lập tức bổ sung, "Em sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định."

"Còn Lưu Lâm, em với cô ta xem như xong, về sau tuyệt đối không được đụng vào loại nữ nhân này. Bước vào xã hội nhiều năm như vậy cũng nên trưởng thành rồi, em không phải là đối thủ của họ đâu."

Kim Cố khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến Lưu Lâm?" Nghĩ đi nghĩ lại, anh hiểu ra: "Anh nghĩ em với cô ấy yêu nhau sao?"

"Lúc trước nghe nói cô ta điên cuồng theo đuổi em."

Kim Cố vẻ mặt ngạc nhiên: "Cô ấy theo đuổi em? Anh nghe ai nói? Quan hệ của em và cô ấy đại bác tám nòng cũng bắn không tới."

Lục Tây Nặc bối rối.

Kim Cố giải thích: "Em chỉ gặp cô ấy tổng cộng ba lần và không hề thân thiết. Tin đồn này thực sự thái quá."

"Vậy cô gái lúc trước hay đi bên cạnh em là ai?"

"Ai? Anh nói Tiểu Lý sao? Em có ở cùng cô ấy hơi nhiều, điều này em thừa nhận."

Hóa ra là một hiểu lầm. Đối với Lưu Lâm, Lục Tây Nặc cảm thấy áy náy. Cũng vừa hay cô vào công ty của anh, cũng xem như là một sự bù đắp. May mắn là cô xin nghỉ phép nên anh chưa có thời gian đuổi việc cô.

Sau kỳ nghỉ phép, Lưu Lâm trở lại công ty làm việc. Ngọc Mẫn đưa cô đến văn phòng của Lục Tây Nặc. Não Lưu Lâm có đôi khi phản ứng đặc biệt nhanh, vừa nhìn thấy Lục Tây Nặc liền biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. Đồng thời trong não đang bắt đầu một cuộc đấu tranh, từ chức hay ở lại?

Lục Tây Nặc nói với Ngọc Mẫn: "Em ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

Ngọc mẫn ra ngoài.

Lục Tây Nặc giơ tay ra, nói "Hoan nghênh cô gia nhập công ty của chúng tôi."