Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 58: Đại Lý, chỉ mong anh sẽ không làm em thất vọng



Bạn gái của anh ấy sao?

Tưởng Ban Hoa dừng lại động tác lướt weibo, nâng má suy nghĩ một chút sau đó nói: "Hẳn là không có."

Trần Nam gạt tóc, cười cực kỳ vui vẻ sau đó nói: "Vậy là tốt rồi."

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, nhìn Trần Nam ở bên cạnh tuy rằng kiều diễm nhưng lộ ra khí chất tục, cô không nghĩ mà nói liền: "Cô không cần đánh chủ ý lên anh ấy vì anh ấy sẽ không thích cô."

Trần Nam nghe cô nói vậy cũng không phản bác, từ trong túi xách lấy ra một thỏi son, soi gương tô lên, chờ đến khi trang điểm xong, cô ta mới nói: "Không thử xem thì làm sao biết được."

Tưởng Ban Hoa cắn cắn môi, trong lòng có chút hụt hẫng. Cô cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình xuống, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Trần Nam thay một bộ quần áo, sau đó nói: "Đi, ngày mai bắt đầu công tác rồi, buổi tối nay đi chơi."

Tưởng Ban Hoa lắc lắc đầu từ chối lời đề nghị của cô ta.

Trần Nam không để tâm nhún vai, sau đó đeo túi nhỏ lên lưng, uốn éo eo thon rời khỏi phòng.

Tưởng Ban Hoa nhìn cửa phòng đóng chặt liền thở dài.

...

Trần Nam tất nhiên sẽ không đi chơi một mình.

Cô ta đi tới cửa phòng của Lý Tiếu Thảo, ấn chuông cửa.

Nhưng làm cô ta thấy vọng chính là Lão Chu ra mở cửa.

"Cô bé trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn đi đâu?" Lão Chu hoà ái nói.

Trần Nam trợn mắt trắng, hỏi: "Lý Tiếu Thảo đâu?"

"Cậu ta ra ngoài rồi."

Sao có thể?

Trần Nam hướng vào trong phòng nhìn chung quanh, xác thật không có người ở đây, vì thế liền hậm hực rời đi.

Mà lúc này Lý Tiếu Thảo từ trong WC đi ra, cười cười vỗ bả vai của Lão Chu, nói: "Cảm ơn anh."

Lão Chu đóng cửa lại, sờ sờ cằm suy nghĩ nói: "Con nhỏ này có chút phô trương, nhìn cũng được. Ban Hoa có điểm trầm tĩnh, cũng khá tốt. Cậu em, cậu rất có diễm phúc.",

Lý Tiếu Thảo mở máy tính bảng lên, ngồi ở trước bàn làm việc không nói thêm gì chỉ cười cười.

Anh chỉ thích Tương Ban Hoa của anh, những cô gái khác chẳng qua là gió thoảng mây trôi.

Tưởng Ban Hoa đang tẩy trang, cô không nghĩ tới Trần Nam sẽ trở về.

"Sao trở lại vậy?" Tưởng Ban Hoa hỏi.

Trần Nam ném túi xách lên giường, vòng cánh tay khoanh trước ngực, nói: "Lý Tiếu Thảo không có ở đây, mà sao anh ấy lại không có ở đây chứ, không được, tôi phải đi xem lại."

Cô ta nói xong liền đi ra ngoài.

Tưởng Ban Hoa nhìn cô gái này đi tới đi lui như gió mà bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong lòng cô hy vọng Lý Tiếu Thảo không để ý tới Trần Nam, vì quan hệ của bọn họ hiện tại lúng ta lúng túng, có chút mờ ám, nhưng ai cũng không chịu phá vỡ tầng giấy trên cửa sổ đó, nên cô không có tư cách gì quản anh.

Tưởng Ban Hoa thở dài, lẩm bẩm: "Đại Lý, em chỉ hy vọng anh không làm em thất vọng."

...

Lý Tiếu Thảo từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Trần Nam trang điểm tinh xảo, sau đó nói: "Có việc gì không?"

Trần Nam cười đến phong tình vạn chủng(*), cô ta đến gần anh, muốn giữ lấy cánh tay anh lại bị anh linh hoạt tránh thoát.

"Ai nha, người ta chỉ là muốn cùng anh ra ngoài đi dạo phố, nhìn cảnh đêm thôi."

Trong giọng nói của cô ta mang theo sự hờn dỗi của con gái, Lão Chu ở trong phòng nghe thấy thì cả người đều sởn cả da gà, Lý Tiếu Thảo lại như cũ không hề dao động.

"Không được." Anh nói.

"Ai nha, anh đi cùng em đi, đi cùng em đi mà." Trần Nam làm nũng.

Lý Tiếu Thảo vốn là dạng người cảnh cáo người sống chớ lại gần, nhìn thấy có bộ dạng này thì không khỏi nhíu mày.

"Chúng ta không thân."

Anh lạnh lùng mà nói.

Trần Nam cũng không bỏ qua: "Chơi thêm vài lần là thân rồi."

"Sẽ không." Không muốn chơi cùng cô.

Lý Tiếu Thảo xoa xoa nguyệt Thái Dương, sau đó xoay người muốn đi vào phòng, lại bị Trần Nam chặn đường.

"Em mặc kệ, dù sao đêm nay anh cũng phải đi cùng em."

Dù là tính tình của Lý Tiếu Thảo tốt đến đâu mà bị cô ta dây dưa thế này cũng không chịu nổi.

Anh có chút không biết thế nào, xem cô ta không có chút ý từ bỏ nào nên anh liền xoay người đi ra bên ngoài.

Chọc không nổi thì có thể trốn. Ai sợ ai?

Editor: Alissa