Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 59: Cô sống lâu như vậy cho đến nay mới gặp người đầu tiên không biết xấu hổ như Trần Nam



Tưởng Ban Hoa sau khi tẩy trang xong nằm trên giường lớn trong khách sạn mà nhàm chán.

Cô lăn qua lộn lại, quyết định đi ra ngoài nhìn một chút, về phần vì sao phải ra ngoài thì cô cũng không rõ, chỉ là đi theo tiếng lòng mình thôi.

Hành lang yên tĩnh, không còn ồn ào như vừa rồi.

Tưởng Ban Hoa từ trong phòng thò đầu ra, sau đó đi về phía phòng của Lý Tiếu Thảo.

Chờ đến khi đến cửa rồi thì cô lại chậm chạp không dám ấn chuông cửa.

Lão Chu đúng lúc này đang chuẩn bị ra cửa, anh ta vừa mở cửa đã liền thấy Tưởng Ban Hoa đứng ở bên ngoài với vẻ mặt bị doạ.

"Yo, tìm Lý Tiếu Thảo à, cậu ấy ra ngoài rồi." Lão Chu nhìn đồng hồ, sau đó nói tiếp: "Ra ngoài khoảng nửa tiếng rồi."

"Hả? Anh ấy không có ở đây sao." Tưởng Ban Hoa mất mát hỏi, tâm trạng giống như tàu lượn siêu tốc đột ngột lao xuống dốc.

Chẳng lẽ anh ấy thật sự đã cùng Trần Nam đi ra ngoài?

Tưởng Ban Hoa thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó hỏi Lão Chu: "Lão Chu, anh tính đi đâu vậy?"

"Đi kiếm gì đó ăn." Lão Chu đáp.

Tưởng Ban Hoa nghe anh ta muốn đi ăn liền hứng thú, nháy mắt đem chuyện của Lý Tiếu Thảo cùng Trần Nam quên ở chín tầng mây.

"Em và anh đi chung nha." Tưởng Ban Hoa nói.

Lão Chu ngoài mặt gật đầu không sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy cô gái nhỏ này không có lương tâm.



Lý Tiếu Thảo chui đầu vào một tiệm nét.

Trần Nam đi theo phía sau anh lại phát hiện không thấy người đâu nữa, một mình cô ta đứng ở đầu đường của một thành phố xa lạ, gót chân lại bị giày cao gót có chút đỏ.

"Cái người này." Trần Nam oán giận nói.

Cô ta tìm một cái ghế dài ngồi nghỉ một chút, tháo giày cao gót ra, thở dài.

Mình nhào vào ngực nhưng anh ta như thế nào thì anh ta cũng không tiếp nhận. Chẳng lẽ giá trị quyến rũ của mình bị giảm rồi ư?

Trần Nam còn đang suy nghĩ miên man, từ xa xa liền nhìn thấy Tưởng Ban Hoa và Lão Chu chuẩn bị vượt qua cột đèn giao thông, vì thế cô ta xách giày chạy về phía bọn họ, vừa chạy còn vừa gọi Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nghe thấy có người đang gọi mình, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trần Nam.

Cô nhíu mày lại nhìn về phía sau cô ta nhưng không thấy bóng dáng Lý Tiếu Thảo nên liền hỏi: "Thảo Thảo đâu?"

Thảo Thảo?!

Trần Nam nhìn cô với bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, hỏi ngược lại: "Cô gọi anh ấy như vậy, anh ấy có biết không?"

Tưởng Ban Hoa gật đầu với bộ dáng đương nhiên.

Trần Nam cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ta thở dài, sau đó nói: "Lạc rồi."

Tưởng Ban Hoa ở trong lòng cười thầm, thậm chí có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ, nhưng ở ngoài mặt lại thể hiện không sao cả, cũng không biết bụng dạ đen tối này học từ ai.

"Các người đi đâu vậy?" Trần Nam hỏi.

"Đi ăn cơm." Lão Chu vẫn không nói chuyện lại chen vào nói.

Tưởng Đốm Hoa thấy đèn giao thông đã đổi qua hai lần, vì thế thúc giục nói: "Lão Chu, chúng ta đi nhanh đi."

Trần Nam thấy Tưởng Ban Hoa không muốn đưa cô theo vì thế liền giống như kẹo mạch nha ăn vạ bên người cô.

Lão Chu nhìn hai cô gái nhỏ này, lắc lắc đầu, anh ta chỉ mong nhanh đến ăn cơm xong rồi chạy lấy người thôi.

"Chúng ta còn phải đi bao xa nữa?" Mới đi chưa tới năm phút, Trần Nam đã cau mày hỏi.

Tưởng Ban Hoa vốn không thích cô ta, cho nên cũng không trả lời câu hỏi ấy.

Lão Chu ở một bên an ủi, nói: "Nhanh thôi, thắng lợi liền ở phía trước.",

Trần Nam bĩu môi, cô ta cảm thấy chân mình ngày càng đau, sớm biết sẽ không mang giày mới.

"Ai nha, tôi đi không nổi rồi." Trần Nam cau mày, dừng bước.

Lão Chu thấy cô ta như vậy cũng đành phải dừng bước. Tưởng Ban Hoa nhìn bộ dáng kệch cỡm của cô ta, một chút cũng không muốn thương hoa tiếc ngọc.

"Là tự cô muốn theo mà." Cô lạnh lùng nói.

"Chị Hoa à, nhưng chân tôi đây rất đau đó." Trần Nam chỉ vào đôi chân phiếm hồng của mình, rồi duỗi tay ôm lấy cánh tay của Tưởng Ban Hoa.

"Ở chỗ rẽ là tới rồi." Tưởng Ban Hoa nói, muốn rút cánh tay mình ra khỏi lồng ngực cô ta, lại phát hiện mình bị ôm rất chặt.

Cuối cùng, Lão Chu bị đại tiểu thư này giày vò, nên gọi một chiếc xe, mất chưa tới năm phút liền đến nơi ăn cơm.

Tưởng Ban Hoa thề, cô sống lâu như vậy cho đến nay mới gặp người đầu tiên không biết xấu hổ như Trần Nam.

Editor: Alissa

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!