Thời Khắc Rung Động

Chương 42



Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tiểu Nguyệt bước xuống lầu, nhưng lại không có ai, chỉ có một bàn thức ăn do dì Đào để lại, có lẽ anh đã đến công ti, còn dì thì đi siêu thị từ sớm vẫn chưa về.

Tiểu Nguyệt ngồi vào bàn ăn nhưng lại không có tâm trạng ăn uống, đầu lại bắt đầu cảm thấy đau, chỉ là… không đau bằng trái tim cô hiện giờ.

Từ sau khi Hồ Tuyên rời đi, dường như cuộc sống của Tiểu Nguyệt lại trở về với quỹ đạo của nó, ngày ngày cô vẫn phải chơi một mình, ngủ một mình, sống một cách nhàm chán, không có mục đích, không có lựa chọn.

Còn về Cao Nhất Thành, cô đã không còn trông chờ gì vào tình cảm của anh nữa rồi, vì anh vốn dĩ không thích cô, cho dù cô có thích anh bao nhiêu, yêu anh bao nhiêu cũng đâu có nghĩa lí gì. Tất cả… đều do cô tự mình đa tình mà ra, sau này cô hứa sẽ không như vậy nữa, sẽ không làm phiền đến anh, cũng sẽ không ngu ngốc yêu anh nữa.

Đời người mà, cho dù có khờ khạo đến đâu cũng sẽ có ngày nhận ra được chân lí, hiểu ra những gì mình theo đuổi chỉ là hư vô, mãi mãi cũng không thể chạm tay vào.

Tiểu Nguyệt rũ mắt, cô nằm dài trên bàn, cảm giác vô cùng uể oải, có lẽ những chuyện xảy ra thực sự quá sức với một cô gái nhỏ như cô, trong chốc lát lại bị ép phải trưởng thành, cho dù là người bình thường cũng không thể chịu nổi áp lực, huống hồ chi là cô.

Đôi mắt Tiểu Nguyệt dần khép lại, chợt, những kí ức đẹp đẽ lúc nhỏ lại ùa về, khi đó cô có ba yêu thương, có chú cún con cùng cô chơi đùa, còn có dì Đào, vui biết bao. Cô ước gì mình có thể trở về thời gian hạnh phúc đó, dù cho thời gian cứ mãi lặp lại cũng không sao cả, chỉ cần không phải lớn lên, không gặp anh, yêu anh, vậy là được rồi.

Một giọt lệ rơi ra khỏi hốc mắt cô, long lanh và thuần khiết như giọt sương vào sớm mai nhưng lại ẩn chứa nỗi đau đớn không nguôi.

“Người đâu hết rồi hả?”

Chợt, một giọng nói khàn khàn mang theo uy lực vang lên, Tiểu Nguyệt giật mình ngồi dậy, thấp thỏm trốn ở một góc, lén lút nhìn xem. Thì ra người đến là mẹ của Cao Nhất Thành, bên cạnh là Hồ Tuyên, còn dẫn theo rất nhiều người, không biết là muốn làm gì. Ngôn Tình Sủng

Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, dì Đào lại chưa trở về, cô không biết nên làm sao, chỉ có thể bịt chặt miệng trốn vào một góc nhỏ.

Nhưng mẹ anh cũng không phải bị mù, bà ấy nheo mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy tà váy màu trắng khẽ lay động.

Bà ấy ngoắc tay ra lệnh, hai người hầu liền bước đến kéo cô ra ngoài.

“Á! Buông tôi ra! Buông ra!” Tiểu Nguyệt giãy giụa nhưng cho dù cô có lấy hết sức ra để kháng cự cũng không thể nào thoát ra.

“Muốn trốn? Cô nghĩ mình có thể trốn được sao?” Mẹ anh khàn giọng, ánh mắt nhìn cô đầy chán ghét, xem cô còn không bằng cả rác rưởi.

“Buông ra! Thả ra!” Nhìn thấy Hồ Tuyên đang nhếch môi nhìn mình, những kí ức ghê rợn khi bị đánh đập, trấn nước kia lại hiện lên trong đầu cô gái nhỏ, toàn thân Tiểu Nguyệt run rẩy, sức lực như bị rút cạn, đến đứng cũng không thể đứng vững.

Cô ta khẽ mấp máy môi, giả vờ ngoan hiền trước mặt mẹ anh: “Dì à, cô ta hình như phát điên rồi. Nhưng mà nghĩ cũng lạ, sao Nhất Thành lại cương quyết giữ cô ta ở bên cạnh chứ, còn quan tâm cô ta đến như vậy? Có khi nào… anh ấy yêu cô ta rồi không?”

“Không thể nào!” Mẹ anh bực tức lớn giọng, bà ấy đứng dậy, tiến gần đến chỗ cô, ghì chặt lấy cằm cô: “Chắc chắn là con nhỏ điên này đã bỏ bùa Nhất Thành, nếu không, sao nó lại không chịu ly hôn chứ? Hừ! Nhìn đơn giản nhưng lại không đơn giản nhỉ? Còn biết quyến rũ đàn ông?”

Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn bà ấy, trong lòng cảm thấy phẫn uất, cô không muốn nhịn nữa, kích động cắn lấy tay bà ta.

“Đúng là nghiệt chủng! Không biết lớn nhỏ!”

“Chát!”

Bà ấy vừa dứt lời đã vung tay tát một mặt cô, khiến đầu cô nghiêng sang một bên, còn in cả dấu tay lên đó, đau đến mức nước mắt cô lập tức rơi ra.

“Tôi… tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao các người luôn muốn ức hiếp tôi? Tại sao?” Cô nhỏ giọng, cổ họng như có một cái gì đó nghẹn lại, đau đến lồng ngực như muốn vỡ nát.

“Hừ! Cô đừng ở đây trách móc người khác, cô nghĩ mình có cái quyền đó hay sao? Cô nên nhìn lại bản thân mình đi thì hơn, là con của tội phạm, đầu óc còn không được bình thường, vốn dĩ đã là một gánh nặng của xã hội rồi mà còn muốn đeo bám theo con trai tôi? Cô không cảm thấy bản thân mình đê tiện sao?” Bà ấy nhếch mép, khinh bỉ ra mặt: “Mà có nói với cô những lời này cũng vô dụng, chắc cô cũng không thể hiểu được. Để đỡ tốn thời gian, kí vào đơn ly hôn này đi!”