Thời Khắc Rung Động

Chương 43



Trong lúc đó ở Cao thị, em gái của anh về Cao gia thăm mẹ nhưng lại không thấy bà ấy đâu, nghe nói Hồ Tuyên đã đến tìm bà ấy, còn nói sẽ đến biệt thự tìm Tiểu Nguyệt, vì vậy Mẫn Nhi liền gấp gáp gọi điện thoại đến cho anh.

“Anh hai, không hay rồi, không biết Hồ Tuyên đã đến nói gì với mẹ, bây giờ hai người họ đang đến biệt thự tìm chị dâu, anh mau trở về nhanh đi, Cao gia cách biệt thự khá xa, em sợ sẽ không đến kịp.” Mẫn Nhi hớt hải nói, cô ấy sợ mẹ mình sẽ tin lời của Hồ Tuyên mà làm hại đến Tiểu Nguyệt.

“Gì chứ? Được, anh sẽ về ngay.” Nhận được thông báo từ em gái mình, anh ngay lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Đúng lúc đó trợ lí lại bước vào, nhìn anh gấp gáp định rời đi, cậu ấy liền ngăn cản: “Cao tổng, anh định đi đâu? Phó tổng ông ấy sắp đến rồi.”

“Hủy đi, bây giờ tôi phải trở về.” Cao Nhất Thành không hề suy nghĩ đã nói, đối với anh, hiện tại không có gì là quan trọng hơn Tiểu Nguyệt.

“Nhưng mà Cao tổng, ông ấy dù gì cũng là người có danh tiếng trong thương trường, anh không thể đắc tội với ông ấy được, ít nhất cũng phải gặp mặt một lần.” Trợ lí có chút nhiều lời nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho anh, cho dù anh có là Long Thần đi nữa thì vẫn có vài người anh không thể không nể mặt.

“Tôi nói hủy là hủy, cậu nghe không hiểu sao?” Anh tức giận đẩy mạnh trợ lí sang một bên,nhanh chóng rời khỏi, còn hơn là trời sắp sập xuống, đây cũng là lần đầu tiên trợ lí nhìn thấy bộ dạng này của anh.



Ở biệt thự, Tiểu Nguyệt bị mẹ anh ép kí vào đơn ly hôn, còn đuổi cô ra khỏi biệt thự.

Người của bà ta giúp cô dọn đồ vào hai chiếc vali to rồi ném vào người của cô.

Bà ấy nghiêm giọng, bức cô vào đường cùng: “Giờ thì cô có thể cút ra khỏi đây rồi!”

Hồ Tuyên giả vờ từ bi, thương xót lên tiếng: “Dì à! Hay là chờ anh Nhất Thành về đã rồi hẵng quyết, lỡ đâu anh ấy trở về không thấy Tiểu Nguyệt đâu lại tức giận thì phải làm sao?”

“Con không cần lo, đã có dì ở đây rồi, Nhất Thành nó sẽ không dám làm trái lời dì đâu. Hơn nữa, sao dì có thể để cho con chịu thiệt được chứ.” Mẹ anh an ủi cô ta, hoàn toàn tin vào lời cô ta nói.

Tiểu Nguyệt siết chặt hai tay, đầu tóc rũ rượi, nước mắt không ngăn được mà chảy ra thành dòng, cô không phải không muốn đi, cô chỉ đang chờ dì Đào trở về, lỡ đâu sau khi trở về dì không tìm được cô thì sẽ lo lắng lắm.

“Cô cô còn ngồi ở đó làm gì? Còn không mau cút đi! Tôi nói cho cô biết, cô có chờ cũng vô dụng thôi, Nhất Thành nó sẽ không trở về đâu, vã lại giữa mẹ nó và cô, cô nghĩ con trai tôi sẽ chọn ai đây?” Giọng bà ấy lạnh lẽo, đôi mắt ảm đạm ẩn chứa sự khinh thường.

Hồ Tuyên khẽ cười, nụ cười của một kẻ chiến thắng, sau đó ra lệnh cho người hầu: “Các người còn đứng đó làm gì? Mau đuổi cô ta ra ngoài!”

Người hầu nhìn sắc mặt của chủ nhân mà làm việc, thấy mẹ anh không lên tiếng, xem như đã ngầm đồng ý, họ bắt đầu hành động. Nhưng họ chỉ vừa chạm vào người cô thì đã bị cô vùng ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Tiểu Nguyệt có phần run sợ, cô không muốn bị những người đó khống chế, bị những bàn tay mạnh bạo đó chạm vào nên đã vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Một lúc sau, Nhất Thành và Mẫn Nhi cùng nhau trở về, mẹ anh và Hồ Tuyên đang uống trà nói chuyện thì quay sang, ung dung nhìn họ.

Mẹ anh đặt tách trà xuống, còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nổi cơn thịnh nộ, giọng khàn đặc: “Cô ấy đâu rồi? Mẹ đã làm gì cô ấy?”

Hồ Tuyên cau mày: “Sao anh lại nói chuyện với mẹ mình như vậy?”

Anh lạnh lẽo trừng mắt về phía cô ta, bầu không khí trở nên tối tăm, ngột ngạt: “Ở đây đến lượt cô lên tiếng sao?”

Mẹ anh có đôi phần tức giận, bà ấy gằn giọng: “Đủ rồi, Cao Nhất Thành, con nhìn lại mình xem, nổi điên vì một đứa con gái bệnh hoạn, con xem mình có giống ai không?”

“Con hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm gì cô ấy rồi?” Anh hạ giọng, hai tay siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén cơn bực tức ở trong lòng.

Mẹ ăn thở dài, hất cằm về phía tờ đơn ly hôn đang đặt trên bàn: “Mẹ thì làm gì cô ta được chứ? Chỉ bảo cô ta kí vào đơn ly hôn sau đó… thì đuổi cô ta đi rồi.”

“Chết tiệt!” Anh thầm mắng một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm cô, trong lòng sợ hãi đến độ sắp nổ tung như một quả bong bóng bị bơm căng.

Mẫn Nhi thở dài bất mãn: “Sao mẹ lại làm như vậy chứ?”

“Mẫn Nhi, ngay cả con cũng muốn chống đối mẹ?” Bà ấy tức giận đập bàn, bà ấy không ngờ hai đứa con của mình đều muốn bênh vực cho Tiểu Nguyệt.

“Mẹ, con không phải đang muốn chống đối mẹ, mà mẹ mới chính là người không chịu nghe lời của con nói. Hồ Tuyên cô ta chỉ đang muốn lợi dụng mẹ để đạt được mục đích mà thôi, không lẽ mẹ không nhìn ra dã tâm của cô ta sao?” Có mặt Hồ Tuyên ở đây nhưng Mẫn Nhi vẫn nói thẳng, dù sao da mặt cô ta dày như vậy, chắc cũng không biết hai từ “liêm sỉ” viết như thế nào.

Dì Đào trở về đã thấy mọi chuyện rối tung cả lên, dì thấp thỏm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu thư nhà tôi đâu?”

Mẫn Nhi nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho thoả đáng, cô ấy ậm ừ, nói vài lời an ủi dì Đào: “Dì à, không sao đâu, anh con đã đi tìm chị ấy rồi. Hay là con rót cho dì ly nước?”

Hơi thở của dì Đào có chút hỗn loạn, lồng ngực nhói đau: “Tiểu tư nhà tôi chỉ là một đứa trẻ mệnh khổ, hà cớ gì các người cứ muốn làm hại con bé? Như vậy thì có lợi gì cho các người đâu chứ?”