Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 17



Nếu không, chủ nhân đã không dặn đi dặn lại nhiều lần.

Thăm dò hai ngày nay, ta cũng chưa biết rõ thứ mà Lãnh đại nhân đem ra từ Bạch Cốc là vật gì?

Bên ngoài không nhìn thấy bọn họ nắm giữ, thì chắc chắn vật đó không hề lớn, có thể dễ dàng giấu đi.

Việc Lãnh đại nhân vào được Bạch Cốc, mà lại chấp nhận bước ra không có thứ gì, là chuyện rất vô lý.

Tiếp theo đây, ta sẽ ra sức tiếp tục theo dõi hành động của bọn họ.

Kế hoạch dự định đi bằng đường thủy đã thất bại, bây giờ lại phải chuyển qua đi bằng đường bộ.

Đi qua quá nhiều thành trấn ồn ào náo nhiệt, người qua kẻ lại, hơn nữa còn có quan chức địa phương, thật khó lòng ra tay triệt để.

Thôi vậy, ta phải lên một kế hoạch chu toàn hơn nữa, nhất định phải đem bảo vật mang về dâng tặng cho chủ nhân.

Hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên hiện tại đã vào xe ngựa, thoải mái nghỉ ngơi, họ còn chưa biết được, Trần tướng quân kia đang suy nghĩ hàng loạt kế hoạch, chiếm lấy trân bảo của họ a.

Cuộc sống vốn dĩ cũng rất theo định luật nha, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên tuy được sống sung sướng, có kẻ hầu người hạ, nhưng phải luôn trong trạng thái cảnh giác lo sợ.

Còn phía Vương Lam và Lạc My tuy cuộc sống chạy ăn từng bữa, lo trước lo sau, có điều trước mắt vẫn chưa thấy xuất hiện chuyện gì nguy hiểm.

Như tình hình hiện tại lúc này, Vương Lam và Lạc My vẫn còn chờ đợi Phương đại tẩu làm buổi trưa a.

Vì chờ đợi khá lâu, cho nên Lạc My vô cùng sốt ruột, cô bây giờ đang rất đói a.

Nếu là trước kia, Lạc My chưa bao giờ được trải qua cảm giác đói là như thế nào?

Hiểu được tâm trạng của Lạc My, vì vậy Vương Lam nhẹ nhàng an ủi cô bạn thân của mình: "Đừng nóng lòng, chắc là cũng sắp xong rồi đi."

Không riêng gì Lạc My, từ sáng đến giờ, mình cũng chỉ ăn có hai cái bánh bao nhân rau, thật chất bao nhiêu đó... không đủ năng lượng cho cơ thể hoạt động.

Nếu tình hình này còn kéo dài, đừng nói là ý nghĩ giảm cân, kể cả bản thân không muốn giảm cũng phải giảm.

Vấn đề cân nặng cũng không phải quan tâm nhất, chỉ sợ cơ thể không đủ sức hoạt động, mà sinh ra mệt mỏi...

Không để cả hai người chờ đợi lâu hơn nữa, Phương đại tẩu đã đem thức ăn cho buổi trưa ra rồi đây.

Trên tay Phương đại tẩu chỉ có hai chiếc đĩa, một đĩa là bánh báo, đĩa còn lại dường như là dưa muối thì phải.

Phương đại tẩu: "Mau đến đây ăn thôi, bọn muội bây giờ rất đói rồi đúng không?"

Lạc My gật đầu mạnh mẽ, nàng thật sự đói đến nỗi không có tinh thần làm gì hết nha.

Ba người bọn họ cùng phụ giúp kê một chiếc bàn nhỏ ra chỗ Vương Lam và Lạc My đang ngồi, đồ ăn được đặt lên đó.

Bên trong là năm chiếc bánh bao, so về kích cỡ, dường như còn nhỏ hơn cái ban sáng mà bọn họ đã ăn.

Vương Lam tinh ý nhìn qua Phương đại tẩu, biết tẩu ấy là đang ngại nha, cho nên cô càng thấy cuộc sống của bọn họ ngày thường vô cùng khó khăn.

Lạc My không nói gì, càng không có ý định để tâm việc gì, lúc này đã cầm bánh lên ăn ngon lành.

Tuy vẫn là nhân rau như sáng nay, nhưng vào thời điểm đói bụng như thế này, cho dù là màn thầu không nhân, mình cũng tình nguyện ăn.

Vương Lam: "Phương đại tẩu, người không ăn sao?"

Nhìn vào đĩa bánh bao trên bàn, Phương đại tẩu kiềm lòng lại nói: "Ta đã ăn trong bếp, các muội cứ ăn tự nhiên."

Rõ ràng thần sắc của tẩu ấy rất mệt mỏi, không giống như đã ăn rồi đi, có thể là nhường lại cho bọn ta cũng không chừng.

Vương Lam cầm lên một cái đưa qua cho Phương đại tẩu: "Ăn rồi thì ăn tiếp cũng không vấn đề gì, nào... tẩu mau ăn với bọn muội cho vui."

Hương thơm của bánh bao thật quá mức hấp dẫn, hơn nữa từ sáng Phương Mạn cũng chưa được ăn gì, nàng cầm lấy ăn rất vui vẻ.

Vương Lam trong tâm thầm thở dài, cảnh này sẽ còn tiếp tục đến khi nào a?

Trên bàn ăn, ba người họ chỉ im lặng ăn phần của mình, Vương Lam cảm thấy có chút tẻ nhạt, nên bắt đầu bàn chuyện phím.

Vương Lam: "Phương đại tẩu, Lục đại ca đã đi ra ngoài từ sớm sao?"

Lạc My: "Đúng vậy, cả buổi sáng chưa hề thấy qua huynh ấy."

Phương đại tẩu: "Thôn chúng tôi vào sáng sớm phải đi lên rừng kiếm củi, nếu đi trễ có khi lại không kiếm đủ củi để bán."

Ra là vậy, không chỉ làm nương mà những người đi kiếm củi cũng phải đi từ rất sớm, hiện tại còn nuôi thêm hai người bọn họ, Lục đại ca càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Phương Mạn xé một miếng bánh bao, cho thêm ít dưa muối đưa qua cho Lạc My: "Các muội nếm thử đi, ăn rất ngon."

Vương Lam học theo: "Rất ngon, Lạc My cậu mau thử đi.

Phương đại tẩu, ở thôn chúng ta ngoại trừ những nam nhân đi vào núi kiếm củi hoặc làm công việc đồng áng, thì nữ nhân ở nhà sẽ làm gì?"

Nếu chỉ là may vá thêu thùa, chăm sóc hài tử, làm việc nhà, chắc không chiếm hết thời gian nhàn rỗi.

Phần là thôn nữ bọn họ sẽ rất chịu khó tìm việc gì đó để làm, kiếm thêm ít tiền phụ giúp gia đình.

Phương đại tẩu: "Ở chỗ chúng tôi, ngoài những hộ làm nông ra thì đều đi vào núi kiếm sống.

Nữ nhân ở nhà chăm hài tử, người già lớn tuổi, thời gian rãnh sẽ thêu một ít khăn tay mang lên trấn trên để bán."

Hầu hết nữ nhân ở thời cổ đại đều biết thêu thùa may vá, Phương đại tẩu hằng ngày chắc là cũng kiếm tiền dựa vào việc này.

Tuy nhiên khăn tay chất liệu bình thường, kiểu thêu cũng không được đẹp như ở thành trấn lớn, vì vậy bán không được bao nhiêu tiền, cho nên cuộc sống của bọn họ không khá lên được.

Vấn đề quan trọng ở đây chính là tay nghề, Phương đại tẩu chỉ quen thêu thùa bình thường, tay nghề không cao.

Mình và Lạc My thì không phải nói, vô cùng hậu đậu, một mẫu thêu ra cũng tốn rất nhiều thời gian.

Con đường này không thích hợp cho việc chọn lựa làm kế sinh nhai lâu dài, cho phu thê họ được.

Một thời gian nữa, mình cùng Lạc My cũng sẽ rời đi, khi đó... mình muốn cuộc sống của hai người họ ổn định hơn.

Dù sau này không có mình, bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm để sinh sống!

Lạc My: "Thêu thùa thì muội xin phép, muội không học giỏi môn này."

Vương Lam e dè: "Muội cũng như vậy!"

Hai người Vương Lam và Lạc My làm cho Phương Mạn vừa buồn cười, vừa đau lòng.

Nữ nhân a... nếu không biết thêu thùa, thì sau này phải làm sao đây.

Mong hôm nay Lục lang có thể đổi được ít tiền, mua được nhiều bột mì hơn.

Ta không nỡ nhìn hai người muội ấy, mỗi ngày đều ăn không được no...

Vương Lam gọi Phương đại tẩu vài tiếng, nhưng không thấy có động tĩnh, liền lay lay người tẩu ấy: "Phương đại tẩu, người có nghe muội gọi hay không?"

Phương Mạn giật mình, ngại ngùng hỏi: "Muội gọi ta?"

Lạc My: "Bọn muội định hỏi tẩu, khi nào Lục đại ca mới trở về nhà."

Phương Mạn lắc đầu tỏ ý không biết, thật ra giờ giấc trước nay chưa từng giống nhau.

Do đó Phương đại tẩu không thể cho bọn bọ câu trả lời chính xác nhất. Hơn nữa hôm nay trước khi đi Lục Tiểu Thanh cũng có nói qua, sẽ về trễ hơn mọi ngày. Vì y muốn tìm thêm nhiều củi để bán.

Ở nhà có thêm hai người đến làm khách, không thể để họ ngay cả bánh bao nhân rau, cũng không có để ăn.

Phương đại tẩu: "Ta cũng không dám chắc khi nào Lục lang mới trở về, nhưng có thể sẽ về khá muộn.

Các muội ăn xong thì cứ việc nghỉ trưa, ta bận một chút việc nhà."

Lạc My: "Bọn muội không cần nghỉ trưa."

Vương Lam: "Đúng vậy, tẩu có việc bận thì cứ làm, hai người bọn muội muốn ra thôn dạo một chút."

Phương Mạn tỏ ra khó hiểu nhìn hai người họ, không phải buổi sáng đã đi về rồi sao?

Bây giờ lại muốn tiếp tục đi, bọn họ rất thích ra ngoài đi dạo...

Vương Lam nhẹ nhàng giải thích: "Thật ra buổi sáng bọn muội vẫn chưa đi được xa.

Nhưng vì mang đôi giày đó, có phần bất tiện, cho nên mới quyết định quay về nhà."

Chuyện mà hai muội ấy đột nhiên quay lại rất sớm, thì ra... nguyên nhân nằm ở đây a.

Cũng phải, với hai đôi giày đặc biệt như vậy, nếu đi ra bên ngoài sẽ dễ bị người khác nhìn ngó.

Người tốt không nói, nếu gặp người không tốt, thì phải làm sao!

Phương Mạn: "Tốt thôi, vậy ta đi vào trong trước, các muội đi cẩn thận."

Vừa cất bước, Vương Lam chợt nhớ đến một việc rất quan trọng: "Khoan đã, Phương đại tẩu."

Phương Mạn quay lại: "Còn chuyện gì ư?"

Vương Lam: "Bọn muội là người từ bên ngoài đến, lỡ như dạo quanh đây trên đường gặp phải ai đó.

Thì bọn muội... nên nói thế nào cho đúng a."

Thời điểm này Lạc My mới ngộ ra được vấn đề: "Muội không nhắc nhở, thì tỉ cũng đã quên mất, Phương đại tẩu chuyện này..."

Nói đến là người từ bên ngoài, thì Phương Mạn cũng không phải là người có gốc gác ở thôn này.

Nàng là người từ một thôn nhỏ cách đây khá xa, sau khi được gả cho Lục Tiểu Thanh mới về đây sinh sống.

Vì thế hầu hết thôn dân nơi đây, đều sẽ không rõ về gia cảnh cùng người thân của nàng.

Phương đại tẩu: "Các muội cứ nói với thôn dân rằng, hai muội là họ hàng của ta là được.

Yên tâm, ta cũng là người đến từ thôn khác, mọi người ở đây không hiểu rõ người trong nhà của ta có những ai."

Thì ra Phương đại tẩu cũng là từ nơi khác đến, thân phận xem như đã được giải quyết.

Nhưng vấn đề tiếp theo là... hai người chúng ta đến từ thế giới hiện đại, vì vậy kiểu tóc thật đặc biệt a.

Của mình là tóc gợn sóng, của Lạc My là tóc dài thẳng... có điều tóc mái của cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng nó cũng không hề bình thường.

Vương Lam vuốt vuốt tóc mái của Lạc My, dùng tay kéo lại, với hi vọng nó có thể bình thường hơn...

Lạc My: "Muội đang làm cái gì vậy, có thời gian rảnh rỗi, cũng đừng nên đem tóc của tỉ ra đùa giỡn như vậy chứ!"

Vương Lam nhăn mày khó chịu: "Muội không có rỗi hơi mà làm mấy chuyện đó.

Tóc của chúng ta... kiểu dáng khác lạ, chỉnh sửa trước hãy đi ra ngoài."

Lạc My tự suy ngẫm về kiểu tóc của mình, cảm thấy không có gì là bất thường. Đây đã là kiểu đơn giản nhất trong các mẫu mà mình hay lựa chọn.