Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 18



Không để Lạc My tìm ra được nguyên nhân, Vương Lam đã nói trước: " Vấn đề không phải ở mái tóc, mà là ở phần tóc phía trước."

Vừa nói, Vương Lam vừa kéo tóc mái của mình ra để dẫn chứng. Không việc gì có thể nhanh hơn, việc tự bản thân mình làm cho cậu ấy xem a!

Lạc My đã hiểu vấn đề: "Nhưng chỉnh như thế nào, khó khăn lắm mới tìm được người cắt vừa ý.

Bây giờ muội nói đổi là đổi, sau này biết đi đâu tìm được người có thể cắt được hợp ý của ta a."

Vương Lam làm ngơ sự phàn nàn của Lạc My, quay qua nhờ Phương đại tẩu bới tóc giúp hai người.

Phương Mạn vui vẻ giúp đỡ hai người bới tóc, thật ra ban đầu Phương Mạn cũng có ý định hỏi về kiểu tóc của hai người họ, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi.

Lấy từ trong nhà ra hai cây trâm gỗ đơn sơ, Phương Mạn nhanh chóng bới xong tóc cho hai người bọn họ.

Bới tóc lên xong, hai người họ còn xinh đẹp hơn, khí chất thiên kim lộ rõ mười phần...

Phương Mạn: "Nhìn hai muội rất đẹp."

Vương Lam cầm tấm gương cũ của Phương đại tẩu mà soi vào, tuy tấm gương đã cũ, nhưng vẫn không làm lu mờ được vẻ đẹp của cô.

Lạc My cũng đến lấy gương qua soi: "Kiểu bới này nhìn cũng rất ổn, lại không làm mất đi kiểu tóc, Phương đại tẩu người dạy hai muội đi."

Phương Mạn: "Rất sẵn lòng."

Vương Lam: "Vậy... bọn muội xin phép đi trước."

Hai người đi đến cửa phía trước không bao xa, thì nghe thấy tiếng gọi của Phương đại tẩu phía sau.

Vương Lam cùng Lạc My không hiểu là có chuyện gì xảy ra?

Phương đại tẩu chạy theo họ, chỉ để đưa hai tấm khăn mà thôi, tính cách của nàng ấy rất lo xa.

Nàng sợ hai người cứ như vậy bước ra ngoài đều sẽ không ổn, cứ dùng khăn che tạm gương mặt lại, vẫn an tâm hơn.

Sau khi giải thích lí do và đưa khăn che mặt, Vương Lam vô cùng cảm kích Phương đại tẩu.

Mình thật sơ ý, cũng may có Phương đại tẩu tinh tế, bằng không lại tự chuốc lấy phiền phức.

Hai người dùng khen che mặt lại, sau đó vui vẻ mà đi ra đường lớn của thôn, bắt đầu đi dạo.

Giống như những gì Phương đại tẩu nói qua, thôn dân ở đây... nữ nhân chủ yếu ở nhà chăm sóc người lớn tuổi và hài tử.

Có người rảnh tay một chút, thì bày đồ thêu thùa trong sân, không thì cũng làm những việc lặt vặt.

Thời gian họ dạo quanh thôn cũng gây ra không ít sự chú ý, lời bàn tán xôn xao không ngừng.

Có một lão bà bà ở gần họ nhất lên tiếng hỏi, họ là ai từ đâu đến đây, sao trước nay bà chưa từng thấy qua họ?

Lạc My cười dịu dàng đáp lời lão bà bà, cô nói rằng, họ là họ hàng của Phương Mạn, thê tử của Lục Tiểu Thanh đại ca, nhà ở gần cuối thôn.

Hôm qua bọn họ mới vừa đến đây, đường xá còn chưa quen thuộc, vì vậy hiện tại đang đi dạo xung quanh, để biết được đường đi lối về.

Một người hỏi, nhưng lại giải đáp được thắc mắc của nhiều người khác đứng xung quanh.

"Thì ra là người nhà của Lục Tiểu Thanh, nhà ở cuối thôn đó sao?"

"Không phải nhà bọn họ, ngày thường đã không dư dả gì, bây giờ có thêm hai người này, xem ra lại càng thiếu thốn."

"Nhìn xem... y phục và giày của bọn họ, thật quá cũ kỹ."

"Tại sao bọn họ lại chuyển đến đây sống?"

Vô số những câu bàn tán vang lên, hỏi có, mỉa mai có...

Lão bà bà là người từ tốn, bà nhẹ giọng răn dạy những người phía sau kia, bớt nói lại vài câu.

Rồi quay sang dặn dò hai người Vương Lam vài chuyện cần lưu ý, khi ở trong thôn của họ.

Mọi người thấy không còn cơ hội bàn luận, nên cũng tản đi hết.

Đi hết một vòng qua thôn cũng khá lâu, hai người họ đến hiện tại vẫn chưa quay lại được nhà của phu thê Lục gia.

Vương Lam: "Hình như... chúng ta đã lạc đường rồi đi."

Lạc My thở dài: "Đi cùng với cậu nha, lạc đường không có gì là lạ đâu.

Cũng không thể trách được cậu, ngay cả tớ cũng không thể nắm chắc..."

Vương Lam và Lạc My đành phải đi thêm một đoạn nữa, xem tình hình thế nào, dự định của Vương Lam là... nếu nhìn thấy ai, sẽ hỏi người ta đường đi là được.

May thay phía trước có một vị đại tỉ nào đó, hai người nhanh chân chạy lên để hỏi đường.

Vương Lam: "Vị đại tỷ đây, cho muội hỏi thăm một chút."

Cô nương phía trước dừng bước chân, xoay người lại nhìn bọn họ: "Hỏi đường sao?"

Đang trong lúc lạc đường, có người hiểu được ý của bọn họ như vậy, quả nhiên là tri kỷ a. Hai người gật đầu lia lịa.

Vương Lam vui vẻ hỏi đường cô nương nhà người ta, đối phương cũng chỉ đường rất nhiệt tâm, còn khá chi tiết.

Lo lắng mình hay quên đường, Vương Lam đã gọi Lạc My đến cùng nghe với mình.

Sau khi hỏi được đường đi, hai người cúi người cảm ơn người ta, rồi vội vàng đi về.

Có điều, vị cô nương này thật cho người ta cảm giác lạnh lẽo, vô tình...

Vương Lam bỏ qua ý nghĩ vừa rồi, chuyên tâm tìm đường mà về.

Vừa về được đến nhà đã là chiều tối, bên ngoài trời dường như nhà nhà đều lên đèn.

Phương Mạn đứng ở cổng nhìn thấy là hai người bọn họ thì vui mừng, nàng lo lắng hai người bọn họ lạc đường, không biết đường về thì phải làm sao!

Ha ha... Phương đại tẩu lo xa, nhưng đã đúng rồi đây, bọn họ thật đã lạc đường.

Vương Lam nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy Lục Tiểu Thanh: "Phương đại tẩu, Lục đại ca vẫn còn chưa về ư?"

Phương đại tẩu: "Đúng vậy, hôm nay Lục lang đến giờ vẫn chưa về đến nhà.

Ta đây thật rất lo, không biết chàng ấy có việc gì hay không?"

Lạc My: "Sao? Đến giờ mà Lục đại ca chưa về đến, không lẽ vẫn đang ở trên núi đó chứ.

Chúng ta có cần lên đó để đón huynh ấy về?"

Vương Lam: "..."

Phương đại tẩu: "..."

Ba người đang rơi vào trạng thái hoang mang vô cùng, Vương Lam có ý định cùng Lạc My vào núi tìm Lục đại ca.

Nhưng lại bị Phương đại tẩu ngăn cản, trong khi ba người đang bàn luận quyết liệt, thì từ xa đã thấy bóng dáng một người nam nhân.

Càng đi đến gần thì càng rõ hơn, đó không phải Lục Tiểu Thanh thì còn là ai nữa chứ.

Bọn người ở nhà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì người cần chờ cũng đã về đến nhà.

Phương đại tẩu cùng hai người họ rối loạn hỏi thăm Lục Tiểu Thanh, tại sao đi đến giờ này mới về đến.

Lục Tiểu Thanh chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ kịp nói mọi người bình tĩnh, mỗi người hỏi một câu thôi, cùng nhau hỏi luân phiên như vậy, y thật tình khó mà trả lời.

Người đầu tiên hỏi tất nhiên là Phương đại tẩu, nàng chỉ muốn biết phu quân nhà nàng có chuyện gì nguy hiểm hay không mà thôi.

Còn về phía hai người Lạc My... thì bọn họ muốn biết, có phải lý do Lục Tiểu Thanh về trễ như vậy là do họ.

Lục Tiểu Thanh nghe qua đã đại khái hiểu được ý của từng người, y bắt đầu giải thích.

Hôm nay quả thật y có dự định kiếm thêm ít củi để bán, nhưng ở trên núi lại vô tình hái được ít thảo dược, cho nên y đã đem nó để đổi lấy tiền.

May mắn là có một vị thương gia trên trấn, vừa gặp được y đã ngỏ ý muốn mua lại hết số thảo dược đó, với giá cao gấp mấy lần so với tiệm thuốc.

Dù có thắc mắc, nhưng Lục Tiểu Thanh cũng không dám hỏi, người thương gia đó nhìn thấu được suy nghĩ của y, nên đã nói rằng, thảo dược y hái còn tươi mới, lại là thứ người ấy cần dùng gấp, việc trả thêm tiền cho Lục Tiểu Thanh xem như tiền thưởng.

Ngoài ra vì để cảm ơn về sự xuất hiện kịp thời của số thảo dược này, mà người lạ mặt đó đã tặng y thêm một số tiền nhỏ.

Mặc dù Lục Tiểu Thanh đã ra sức từ chối, nhưng người kia cứ nhất quyết bắt y nhận lấy, sau một hồi hai bên tranh luận, thì Lục Tiểu Thanh đành buộc lòng nhận.

Ba người kia nghe đến đây đều cảm thấy Lục Tiểu Thanh thật may mắn, ra đường gặp được một vị quý nhân tốt bụng.

Buổi tối nay xem ra... bọn họ có được một bữa ăn no rồi đi.

Đồ vật mà Lục Tiểu Thanh mua về từ trấn trên cũng khá nhiều, bột mì, một ít gạo, thịt heo, đồ gia vị... và vài thứ vật dụng cần thiết khác.

Trong thời gian Lục Tiểu Thanh đi tắm, thì Phương đại tẩu cùng hai người Lạc My đều đang ở trong bếp.

Lục đại ca mua được một ít gạo, vì thế Phương đại tẩu đã đem đi nấu cơm, làm một ít thịt heo cùng một món rau xào.

Bếp chính tất nhiên thuộc về Phương đại tẩu a.

Mặc dù ngày thường Vương Lam cũng có ít tài nấu nướng, nhưng trong trường hợp này... mình vẫn nên để gia chủ nấu thì tốt hơn.

Do đó hai người Lạc My cùng Vương Lam, chỉ phụ trách làm sạch rau và chuẩn bị dọn bát mà thôi.

Lục Tiểu Thanh tắm sạch sẽ xong, cũng bước đến bàn ăn, lúc này Vương Lam và Phương đại tẩu lần lượt đem thức ăn lên.

Mùi thơm của từng hạt gạo và đồ ăn lan tỏa trong không khí, làm mọi người càng thêm đói bụng.

Không để mọi người chờ đợi lâu thêm, khi thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, thì Lục Tiểu Thanh là người bắt đầu dùng trước, kế đó là Phương đại tẩu.

Sau cùng thì mới đến hai người Vương Lam và Lạc My, đến nhà người ta làm khách, bọn họ cũng biết giữ ý tứ một chút.

Bốn người ngồi dùng bữa tối vô cùng vui vẻ, nhất là Lục Tiểu Thanh, chắc chắn huynh ấy vẫn chưa hết cảm xúc hạnh phúc khi được nhận số tiền nhiều bằng cả tháng bán củi.

Hơn nữa, đã bao nhiêu lâu hai phu thê họ mới có được bữa cơm tươm tất như thế này, có gạo có thịt...

Sau khi ăn cơm tối và dọn dẹp sạch sẽ, bốn người đều đi ra bàn nhỏ trước sân ngồi uống trà trò chuyện.

Vương Lam đã bàn qua trước với Lạc My, về việc ngày mai mà bọn họ phải làm.

Ánh trăng ở thời không này thật sự rất đẹp, vừa to vừa tròn, đã vậy còn kết hợp với phong cảnh cổ đại như thế này, làm người ta càng ngắm thì càng thích.

Lục Tiểu Thanh: "Ta nghe nương tử nói, hôm nay hai muội có đi ra đường thôn dạo một vòng.

Có ai làm khó dễ gì các muội hay không?"

Lạc My lắc đầu: "Không có ai làm khó dễ gì bọn muội cả."

Chỉ là ở phía sau bàn tán xôn xao mà thôi, cũng khó trách... đột nhiên ở đâu ra hai người lạ mặt, bọn họ có muốn không bàn luận, cũng không được rồi.