Thời Không Lụi Tàn

Chương 95: Vững bước



Ở trên lớp, Thao Láo càng ngày càng trở nên cô độc.

Những vị phụ huynh yêu thương con đều dặn dò mấy đứa trẻ ở nhà, không nên chơi với thằng nhỏ mà học thói nói dối của nó. Biệt danh của thằng bé cũng được nghiễm nhiên đổi từ “Thao Láo” thành “Nói Láo”. Thậm chí có phụ huynh còn lên tận lớp phát biểu ý kiến ngay trước cả lớp, cho rằng nếu thằng bé còn ở trong lớp thì con của họ nhất quyết sẽ không ở lại lớp này nữa.

Điều này khiến cho cô giáo và nhà trường vô cùng khó xử. Nếu đổi lớp Thao Láo lúc này thì phụ huynh của các lớp khác chắc chắn không đồng ý, còn nếu chuyển trường cho thằng bé thì mọi chuyện lại càng rùm beng hơn, e là xử lý không khéo sẽ lại càng khiến cho dư luận phẫn nộ.

May mà cuối cùng họ cũng thuyết phục được vị phụ huynh kia ưng thuận chuyển lớp cho con. Còn những vị phụ huynh khác, nhà trường chỉ đành biết hứa với bọn họ là sẽ cố gắng đưa Thao Láo ra ngồi một bàn riêng, tách xa những đứa trẻ khác một khoảng cách nhất định để con của họ không bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu.

Cách đối xử của thầy cô giáo với thằng nhỏ cũng khác hơn rất nhiều trước kia. Với đống phiền phức mà nó mang lại, họ cũng không tài nào có thể nhìn nó như trước được nữa. Thằng bé lễ phép thì bị cho là giả dối, nói chuyện với bạn thì bị cho là bày trò nghịch phá, trong lớp có ai bị mất đồ gì thì theo thói quen họ hỏi thằng bé đầu tiên.

Các bài kiểm tra cũng như vậy. Họ chấm điểm Thao Láo với ánh mắt khắt khe hơn nhiều so với các bạn khác. Nếu các bạn khác làm sai một chút thì được xem như là vô ý mắc lỗi, có thể bỏ qua, còn bài của Thao Láo thì họ hận không soi mói từng chi tiết, sợ bỏ qua lỗi nào đó lại bị truyền thông chụp được, đưa ra cho ngôn luận dè bỉu.

Sống trong môi trường ác liệt tới mức đó khiến cho tính cách của thằng bé càng ngày càng cực đoan. Ngoài Thuốc Nổ ra, nó cũng chỉ đúng giờ xách cặp tới lớp, đúng giờ lại xách cặp về, chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Tới mức đã có nhiều đứa nhóc lớp khác cố ý đồn lên rằng sau chuỗi sự kiện vừa rồi, thằng bé bị chấn động tâm lý đến nỗi bị câm.

Đã mấy lần Thuốc Nổ thay mặt thằng nhỏ nói với mẹ của nó về chuyện chuyển trường. Tuy nhiên, tâm trí của bà mấy ngày nay rối bời, không phải cả ngày ngồi thất thần thì cũng ráng lê cơ thể vô hồn lên trường dạy học. Hơn nữa, mất đi lao động chính khiến cho tài chính của nhà cũng bước vào giai đoạn khó khăn nhất kể từ khi Thao Láo được sinh ra đời. Họ làm gì có điều kiện mà chuyển trường kia chứ.

Nửa tháng sau, cuối cùng ông Giai cũng đã tỉnh lại. Nhận thấy mình bị tổn thương cột sống và thanh quản nặng, từ trụ cột gia đình biến thành người tàn phế đã khiến cho tính cách của ông đại biến. Khi Thuốc Nổ nhắc tới chuyện này, ông đã phản đối vô cùng quyết liệt:

“Ông được! Ày nhất ịnh phải đi ọc o đàng oàng, uốn ra làm thợ ư ao để cả đời khốn ổ hả?”

(Không được! Mày nhất định phải đi học cho đàng hoàng, muốn ra làm thợ như tao để cả đời khốn khổ hả?)

Nỗi ám ảnh về cuộc đời học hành dang dở đã che mờ lý trí của ông, khiến cho ông không còn tỉnh táo để suy nghĩ thấu đáo việc này nữa.

Chỉ có mỗi Thuốc Nổ là gắng sức thực hiện việc này trong vô vọng thôi, bản thân Thao Láo thì đã từ bỏ. Thằng nhóc chẳng chú tâm gì khác ngoài học tập như một cái máy.

Nó còn chẳng màng tới việc đọc những cuốn truyện tranh mà nó vô cùng yêu thích khi trước như Đô Rê Mon hay Thần Đồng Đất Việt. Kết quả trên lớp ngày càng cao tỷ lệ thuận với sự cô đơn trong tâm hồn nó.

Khi thằng bé học càng ngày càng giỏi thì những tiếng nói bất mãn cũng phải im miệng. Đặc biệt là sau khi đại sứ Mỹ chính thức một lần nữa lên tiếng rằng những lời khen lúc trước của ông hoàn toàn là sự thật, dư luận bắt đầu đảo chiều, không còn dễ tin tưởng như trước được nữa. Những luồng ý kiến đối nghịch xuất hiện ngày càng nhiều, đặc biệt là câu hỏi lớn được đặt ra khi cả xã hội lại đi xúm lại công kích một đứa trẻ như vậy.

Đúng như Thuốc Nổ đã nói, dư luận chẳng mấy quan tâm chủ đề nào được lâu. Những ngày cuối năm đó, một vụ tự tử rúng động của một người nhạc sĩ nổi tiếng xảy ra, được cho là do những tai tiếng ồn ào sau hậu trường, khiến cho ai nấy cũng phải rùng mình. Về phần mình, các nhà báo nhanh chóng viết các bài báo thanh minh, đổ hết trách nhiệm cho khái niệm chung chung gọi là dư luận như họ vẫn thường làm.

Thái độ của mọi người với Thao Láo cũng dần dần tốt lên. Tuy vậy, có vẻ như mọi chuyện đã quá muộn màng để cứu vãn.

Giữa năm 2005, dưới sự chăm chỉ của thằng bé và sự giáo dục ngày càng hà khắc của ông Giai, cuối cùng nó cũng thi đậu vào được trường chuyên THCS Nguyễn Khuyến của thành phố. Chỉ có hai cách vào được ngôi trường này, một là thông qua thành tích học tập và hai là thông qua thành tích văn nghệ, thể thao. Thao Láo vào được là nhờ kết quả môn Toán xuất sắc của nó.

Đây là lúc mà trẻ con Việt Nam bắt đầu được tiếp xúc với khái niệm mới gọi là game online. Kể cả có là trường chuyên đi nữa, quán internet gần trường cũng là địa điểm tập trung không ít mấy đứa loi choi mặc áo đồng phục ngồi xen kẽ với đám thanh niên đã đi làm trong mùi thuốc lá nồng nặc.

Trò chơi nở rộ nhất thời kỳ này chính là MU online, trong khi một game mới xuất hiện là Võ Lâm Truyền Kỳ cũng thu hút được sự chú ý của không ít người, kế tiếp năm sau đó chính là Audition, rồi lần lượt những Starcraft trên Battle Net, Dota - custom map của Warcraft III,… trở nên phổ biến. Chúng phát triển trong bối cảnh tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung và các phiên bản truyền hình chuyển thể của chúng đang làm mưa làm gió trên các đài truyền hình ở Việt Nam.

Tất cả khiến cho Thuốc Nổ không khỏi bồi hồi nhớ lại người thanh niên tên Phong năm xưa, khi mà những cuốn sách này chỉ được truyền tay nhau chứ không cho phép xuất bản chính thức. Mới đó mà đã qua mười một năm rồi. Đặc biệt là năm cuốn truyện được xem là hay nhất của Kim Dung bao gồm Xạ Điêu Tam Bộ Khúc – Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp, Cô Gái Đồ Long; Thiên Long Bát Bộ và Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Chúng đã đưa thế giới kiếm hiệp nguyên vẹn và chân thực tới xã hội hiện đại với những anh hùng, hiệp khách, đầu gươm vương vãi máu, cạn chén thỏa chí nguyện bình sinh, một thế giới để thoát ly khỏi thực tại.

Biết bao nhiêu diễn viên nổi tiếng cũng đi vào lòng người hâm mộ từ lúc đó như Lý Á Bằng với vai Quách Tĩnh trong Anh Hùng Xạ Điêu 2003 và Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ 2001, Hồ Quân trong vai Kiều Phong trong Thiên Long Bát Bộ 2003 hay Tô Hữu Bằng trong Cô Gái Đồ Long 2002.

“Em không vào xem Doanh Doanh à?”

“Chị ấy rất xinh nhưng bài toán này thú vị hơn nhiều. Năm nay em nhất định phải thi đậu vào chuyên toán. Mỗi năm chỉ có một cơ hội như vậy thôi, nếu không sẽ không được đi thi học sinh giỏi thành phố. Lúc đó sẽ không có cơ hội thể hiện năng lực của mình rồi.”

Thuốc Nổ nhìn vào mấy bài tập trước mặt. Đối với cậu, những đề bài phân số, hỗn số và chứng minh tia nằm giữa hai tia này chỉ phiền toái thôi chứ chẳng khó chút nào. Tuy nhiên, đối với đứa trẻ như Thao Láo lại là một chuyện khác. Cậu nói:

“Em yêu thích môn toán tới vậy à?”

“Không ạ, em vẫn yêu thích lịch sử, địa lý hơn. Anh cũng biết mà, đặc biệt là em rất thần tượng Nã Phá Luân. Mị lực chết người của ông ấy, sự vĩ đại của ông ấy, từ một người tỉnh lẻ từ đảo Corse đi lên trở thành Hoàng Đế của nước Pháp, được những người lính vừa kính vừa sợ tới nỗi, họ từ chối chiến đấu với ông và chỉ còn biết hô vang Hoàng Đế muôn năm!”

Thuốc Nổ nhớ tới hình ảnh cậu bở hơi tai chạy dọc theo bờ biển của với đứa nhóc Napoleone khi trước, lắc đầu cười khổ. Những thằng nhỏ có xu hướng thần tượng hóa các danh nhân. Thực ra, chẳng có ai trên đời này là vĩ đại tuyệt đối cả, họ cũng có những góc khuất rất đời người. Cậu nói:

“Thế thì em cũng không cần phải nỗ lực tới mức đấy đâu. Em biết đấy, phần lớn những thứ em học nơi này chưa chắc đã có tác dụng gì lớn sau này. Chà, ai mà quan tâm kẻ nào đã trồng đậu Hà Lan hay kẻ nào khác bị táo rơi trúng đầu kia chứ. Em nên xem trường chuyên như một môi trường không bị ngoại lực làm phiền để phát triển và khám phá bản thân hơn là chạy theo những con điểm đó.”

“Anh nói gì thế? Nếu không học thì em vào đây làm gì?”

“Đúng là học, nhưng không phải là thứ này. Mà là học làm người. Học những phẩm chất để thành công, ví như khám phá điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, luyện tập khả năng thuyết trình, nhận biết đam mê, tìm hiểu khuynh hướng xã hội, rèn luyện tinh thần kỷ luật, tự giác và tự học.”

Thao Láo bỏ cây bút mực xuống bàn, dựa lưng vào ghế hỏi Thuốc Nổ:

“Anh kể cho em nghe đi, về giáo dục ở nơi anh tới.”

“Anh chưa bao giờ thực sự trải nghiệm chúng. Nhưng anh cũng biết đại khái mô hình ở đó. Học sinh không cần phải học những môn học bắt buộc mà bản thân nhà trường bắt buộc phải tạo ra những môn học để thích ứng với điều kiện của từng học sinh. Chúng có nhiều dạng khác nhau nhưng chủ yếu vẫn là phát huy điểm mạnh và cải thiện những khuyết điểm của mỗi người.”

“Người ta không quan tâm tới việc dùng giáo dục để định hướng xã hội. Xã hội ở nơi anh tới đã đủ giàu mạnh và tiến bộ để nuôi sống toàn bộ người dân của nó rồi. Giáo dục chỉ còn lại bản chất đơn thuần nhất của giáo dục thôi, đó là phát triển mỗi cá nhân, và từng cá nhân riêng biệt không hòa lẫn. Bởi vì họ chính là độc nhất, không thể dùng một khuôn khổ chung để đánh giá mọi người được.”

Thao Láo hơi lắc đầu:

“Nơi anh tới đúng là một thiên đường trong mơ. Nhưng em đang sống ở thực tại, em không thể bám víu vào những mơ mộng đó để sống cuộc sống của mình được. Em cũng có ước mơ của riêng mình. Và ước mơ của em chỉ có thể thực hiện được khi em học cách biết chấp nhận thực tế, biết chấp nhận mình là một phần của xã hội này, hòa vào làm một với nó.”

Thuốc Nổ ngẩn người. Đây chính là lần đầu tiên thằng nhóc có thể đưa ra một lý lẽ sâu sắc như thế trước mặt cậu.

“Anh làm sao thế?”

“Không có gì. Ước mơ của em là gì?”

“Hì hì, bí mật.”



Năm 2009, thế giới trải qua nhiều biến động lớn. Barrack Obama trở thành tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ. Hội nghị thượng đỉnh lớn nhất về khí hậu, từng được tổ chức cho tới lúc này, diễn ra ở Copenhagen, Đan Mạch.

Ở Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai lửa, Quốc Hội đã thông qua một trong những điều luật mang tính lịch sử, bãi bỏ chế độ Bảo Hộ Công của người đứng đầu quốc gia này và thành lập nên chế độ Đệ Nhất Tổng Tài. Theo đó, Bảo Hộ Công hiện tại của quốc gia này là Praktiki Proksime Egale từ đó sẽ mang chức danh trọn đời Đệ Nhất Tổng Tài, nắm quyền lãnh đạo đất nước. Quyết định này nhận được 100% ý kiến ủng hộ của toàn bộ dân chúng.

Đồng thời, người ta ngày càng nhắc nhiều hơn tới những tranh chấp về chủ quyền biển đảo ở trên Biển Đông với vô số những bằng chứng lịch sử và pháp lý được các bên đưa ra. Nó ngày càng thu hút tới sự chú ý của công chúng.

Bản thân thành phố Đà Nẵng cũng đã bắt đầu có những hướng đi thay da đổi thịt. Các tòa nhà cao tầng bắt đầu mọc lên. Nền kinh tế vận chuyển trơn tru dưới động cơ kéo của ngành du lịch và dịch vụ ăn uống, khách sạn.

Việc dạy học thêm của bà Phủng cũng đi vào ổn định. Điều kiện kinh tế của gia đình cũng vượt qua được thời khắc khủng hoảng nhất mà đi vào quỹ đạo. Căn nhà lụp xụp nơi họ ở cũng được cải tạo lại thành một ngôi nhà hai tầng lầu khang trang, sân trước được lát gạch hết sức chỉn chu. Cây mãng cầu đã gắn liền với một phần tuổi thơ Thao Láo cũng đã bị chặt mất.

Ngày hôm đó, Thao Láo về nhà, miệng ngân nga một ca khúc rất phổ biến ở thời bấy giờ:

“Dường như nắng đã làm, má em thêm hồng

Làn mây bay đã yêu tóc em

Trộm nhìn anh khẽ cười, khiến em thẹn thùng

Áo trắng em bay giờ, tan trường



Một lần bên em đó,

Nắng gió sân trường vui đùa

Ngồi tựa vai nhau, anh đưa em qua bao con phố

Và anh nói, thật dịu dàng,

Rằng đã yêu rất lâu rồi

Nụ cười em, cho anh ngàn mơ ước

Từng chiều em trông ngóng

Vẫn đó nơi hàng cây già

Đợi nhau vu vơ, anh mang tên em trong giấc mơ

Rồi mùa thi chợt đến

Bồi hồi nhìn phương rơi

Để chờ một chút mưa, cho đôi mình

Được đứng bên nhau thật lâu…”

Rồi Thuốc Nổ chợt nhận ra một sự thật.

Thao Láo cuối cùng đã lớn, đã có mối tình đầu rồi.

Đó là một cô bạn cùng lớp, nhỏ nhắn và cực kỳ xinh xắn dễ thương. Cô bé có mái tóc ngắn, đeo kính cận, năng động, nhiệt tình và rất tốt bụng. Thật khó để xác định thằng nhỏ thích cô bé từ lúc nào. Người ở đây thường có câu nói, con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt mà. Lại nói, ngoại hình của con gái ở cái độ tuổi này chính là thay đổi xoành xoạch.

“Em không định tỏ tình với cô bé à?”

“Không được đâu, em là con mọt sách như thế này con gái đâu có thích. Lỡ tỏ tình xong rồi mà bạn ấy từ chối thì coi như hết, từ nay còn chẳng thể làm bạn được nữa. Lại bảo, bố mẹ cũng cấm không cho em yêu đương, nếu mà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh đòn và cấm đoán, vậy thà cứ giữ như thế này còn hơn.”

Thuốc Nổ mỉm cười:

“Có những người chỉ đi qua được cuộc đời ta chừng đó ngày thôi. Chắc gì cô bé đã không đồng ý. Anh thấy ánh mắt cô bé nhìn em cũng đặc biệt lắm. Có khi cô bé còn đang chờ em tỏ tình ấy chứ.”

“Thật hả anh?”

“Đúng vậy chứ sao.”

Thao Láo đang làm khuôn mặt bụm lại, nín cười như một thằng điên nhưng càng nín lại càng không thể cản được cảm giác dồn nén, cuối cùng thằng nhóc giả vờ đổi từ tiếng cười sang tiếng ho sù sụ để thoát hơi:

“Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không được đâu. Mà thôi, anh đừng có chen vào chuyện của em nữa. Để em tự giải quyết. Những lúc em ở cùng bạn ấy cũng cấm anh xuất hiện, nhất là tuyệt đối không có được giở trò nắm tay, liếc mắt nhìn bạn ấy đấy. Tuyệt đối không được.”

Thuốc Nổ chán nản với thằng nhóc con này:

“Được rồi, được rồi, anh tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của hai đứa, để xem nó diễn tiến như thế nào.”

Trước sự chủ động tiếp cận của Thao Láo, hai đứa cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Thậm chí thằng nhóc còn chực chờ ở trên Yahoo! Messenger hàng đêm chỉ để xem nickname của người ta có sáng lên hay không khiến Thuốc Nổ cũng chẳng còn biết nói gì cho được nữa.

Trong giải bóng đá chia tay vào gần cuối năm lớp 9, Thao Láo đã làm một chuyện mà nó sẽ còn ân hận mãi về sau. Đó là khi nó đã thi đấu tuyệt hay và đưa được đội tuyển của lớp nó vào tận trận chung kết. Dù cho nó không mấy hòa đồng với đám bạn trong những thú vui khác nhưng bóng đá đã thực sự giúp cho bọn nó kết nối tâm hồn đồng điệu với nhau.

Buổi tối trước hôm thi đấu, nó đã chat Yahoo! với cô bạn kia để mong nhận được một sự cổ vũ tinh thần nào đó:

“Bà có đó không?”

“Tui đây, tui đây. Mà sao ông còn chưa đi ngủ nữa, sáng mai là phải dậy sớm đi thi đấu rồi.”

“Tui bồn chồn quá không ngủ được.”

Phía bên kia im lặng một lúc rồi có dòng trạng thái biểu hiện người đối diện đang gõ bàn phím xuất hiện.

“Ngủ đi. Ông chính là công thần lớn nhất của lớp mình. Ngày mai nhất định tụi tôi sẽ cổ vũ cho ông đấy nghe chưa. Đừng có mà làm tụi tôi thất vọng đấy.”

Thao Láo lấy hết can đảm gõ vào bàn phím:

“Này, tặng cho tui một nụ hôn chúc may mắn thì sao?”

“Vô duyên quá à. Đi ngủ đi!”

“Một cái Buzz thôi cũng được.”

“Tởm thiệt sự. Thôi, thôi tui đi ngủ nha.”

Thằng nhóc cứ mãi lởn vởn trong đầu câu chuyện này. Nó nghĩ tới những lời người ta nói nó vô duyên khiến cho lòng buồn phiền muộn, nhưng rồi nó lại tự động viên an ủi mình rằng người ta sẽ cổ vũ cho mình và tin rằng mình sẽ không làm cho người ta thất vọng.

2 – 10…

Đó là một thất bại toàn diện của đội Thao Láo. Nó muối mặt tới mức, bọn nó lúc ra về chỉ rủ nhau đi ăn sữa chua gì đó, chẳng ai còn tâm trạng để nhắc lại những gì đã diễn ra. Thao Láo là đứa chơi tệ nhất trận, thậm chí là lần đầu tiên bị thay ra giữa chừng trong giải này.

Nó nhìn hình ảnh người ta vẫn còn vui vẻ tám chuyện bên mấy đứa bạn khác, cũng chẳng có vẻ gì là buồn bã cả. Thế là nó nói:

“Hôm nay lớp mình thua là do bà đấy!”

“Tại sao lại là do tui?”

“Hôm qua tui đã yêu cầu bà cho nụ hôn may mắn còn gì. Đơn giản vậy thôi mà cũng không cho nữa.”

Mấy đứa kia nhao nhao:

“Chà chà, hai đứa bây gan nha, quen nhau được bao lâu rồi, sao không cho cả lớp biết?”

“Thôi thôi, hôm qua chưa hôn thì bây giờ hôn bù cũng được ha.”

“Hôn đi…Hôn đi…Hôn đi”

Thuốc Nổ thở dài.

Đó là lần cuối cùng mà Thao Láo và cô bạn kia trò chuyện trong một thời gian không hề ngắn, kể cả trên mạng lẫn ngoài đời thật.

Giữa học kỳ hai năm đó, Thao Láo lấy hết can đảm tỏ tình với cô bạn kia, cuối cùng chỉ nhận lại được một lời xin lỗi:

“Tui rất tiếc, tui đã có bạn trai rồi. Anh ấy cũng mới chỉ tỏ tình hôm qua thôi và tui đã đồng ý. Đã lâu lắm rồi tụi mình không nói chuyện nhỉ. Sau này tụi mình vẫn là bạn tốt chứ?”

Ngày hôm đó, Thao Láo đã đạp xe đạp thẳng về nhà mặc cho trời mưa như trút nước. Thằng nhóc bị cảm sốt cả tuần liền phải nghỉ học. Sau đó, nó lại bắt đầu cắm đầu vào học cho kỳ thi lên cấp ba mà chẳng còn màng ăn uống gì cả.

Cuối năm, Thao Láo thi đậu vào trường chuyên của thành phố, vẫn môn chuyên là toán. Trong khi đó, cô bạn kia thi đậu vào trường Phan Chu Trinh, cũng là một trường cấp ba có tiếng, so với chỉ thấp hơn một chút. Từ đó hai người đã không bao giờ còn có thể gặp nhau được nữa, kể cả trong những buổi họp lớp.

...

Thuốc Nổ cảm thấy may mắn.

May mà, thằng nhỏ vẫn luôn là con người lạc quan, tin tưởng vào tương lai ở phía trước. Chính nhờ đó, nó có thể vượt qua được hoàn cảnh bị cả xã hội và bạn bè khinh bỉ lúc còn nhỏ. Chính nhờ đó, nó có thể vượt qua được nỗi đau tình yêu đầu đời bị phũ phàng từ chối mà tiếp tục tiến bước. Chính nhờ đó, nó có thể trở thành con người như nó ngày hôm nay, vẫn còn chưa hết trẻ con nhưng đã dần xây dựng được những giá trị đạo đức và tín niệm cho bản thân mình.

Cấp ba cũng là thời gian mà Thao Láo phải đối mặt với một trong những quyết định khó khăn nhất của đời người.

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, em sẽ định học gì?”

“Em đã có câu trả lời rồi!”

Thằng nhỏ cầm trên tay một tờ giấy A4, được in đen trắng vội vã. Nó là một tập hợp vô số các dòng chữ bằng tiếng Anh với nội dung đại khái về việc NASA đang tuyển phi hành gia.

“Em chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

“Tại sao? Em cũng biết là ở Việt Nam không hề có ngành này mà. Nếu muốn làm phi hành gia, chắc chắn em sẽ phải ra nước ngoài. Hơn nữa, nó sẽ liên quan tới rất nhiều vấn đề rắc rối khác như tương lai không ổn định, quan hệ ngoại giao giữa các nước này rồi mức độ ứng dụng của cái nghề này trong các lĩnh vực khác nữa. Người ta chỉ tuyển công dân Mỹ thôi đấy.”

Thao Láo mỉm cười ngắt lời Thuốc Nổ:

“Em muốn nhìn thấy thế giới đó một lần.”

“Thế giới tương lai mà anh nói tới. Những con tàu liên hành tinh có thể đi lại xuyên qua không gian, những chiếc động cơ có thể đẩy chúng ta đi nhanh hơn tốc độ ánh sáng, vẻ đẹp của Aresio ở trên sao Hỏa hay Tuệ Tĩnh Hoa ở trên Enceladeus. Em muốn được một lần đi trên con tàu Thiên Cung, được một lần ăn trong quán Chảo Cháy, được một lần tắm ở trong những đại dương ngầm của Europa.”

“Nhưng với những hạn chế về khoa học kỹ thuật thời đại này, em sẽ không bao giờ có thể tới được tương lai đó đâu.”

“Vậy thì em sẽ vừa làm một nhà phi hành gia vừa làm một nhà khoa học vậy. Em chỉ cần nỗ lực gấp đôi so với người bình thường mà thôi phải không? Quan trọng nhất vẫn là…”

“…Em muốn đưa anh về nhà.”

Thuốc Nổ ngẩn người. Cậu có thể đưa ra hàng ngàn, hàng vạn lý do để phản đối quyết định của thằng bé. Nhưng chỉ cần duy nhất một lý do như vậy của nó thôi, cậu đã hoàn toàn không thể nói lại bất cứ một lời nào nữa.