Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 11: Nếu ngươi muốn, ta có thể chịu trách nhiệm



Sau khi Tô Minh rời khỏi Bàn U thành.

Các gia tộc lớn ở Bàn U thành hoàn toàn điên cuồng, bởi vì Tô Minh đã giết chết rất nhiều đệ tử nòng cốt của bọn họ, trong đó thậm chí còn có cả con cái của các tộc trưởng gia tộc.

Các gia tộc lớn cùng nhau kéo đến Tô gia để hỏi tội, lại nhận được câu trả lời là Tô Minh đã bị trục xuất khỏi Tô gia, không còn là người của Tô gia nữa.

Không ai nghi ngờ, bởi vì sự uy hiếp của Tô gia đã được truyền đi khắp Bàn U thành.

Nhưng bọn họ không muốn bỏ qua chuyện này.

Các đại gia tộc lập tức phái võ giả tinh nhuệ nhất của mình ra, dùng phương pháp giăng lưới để tìm kiếm Tô Minh.

Ở nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt, Tô Minh thận trọng dò dẫm từng bước một, bởi vì nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt có rất nhiều loại yêu thú cường hãn, nếu như không may gặp phải bọn chúng, sẽ có phiền phức lớn.

Chỉ cần hắn đi qua rừng rậm thì rất nhanh có thể đi tới học viện Đông Hoang.

Màn đêm hoàn toàn bao phủ rừng rậm.

m trầm tĩnh lặng, yên tĩnh đến kinh người.

Vì muốn tiết kiệm thời gian nên hắn mới cố tình đi vào Bàn U thành, gặp phải nguy hiểm là chuyện thường tình, nếu là người sợ chết thì thà trốn vào một góc còn hơn.

Sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp được bất kỳ con yêu thú nào, thậm chí không hề nghe thấy tiếng gầm rú, nơi này quá mức bình tĩnh.

Làm cho người ta cảm thấy bất thường.

Rừng rậm bị màn đêm bao phủ đen như mực, bốn phía lạnh lẽo hoang vắng, ngay cả Tô Minh cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Nhưng hắn không dừng chân lại.

Vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Dựa theo lộ trình để tính toán thì chỉ cần một ngày nữa là hắn có thể thuận lợi đi xuyên qua rừng rậm, nếu không có yêu thú tấn công thì càng tốt.

"Trời."

Nhìn xác yêu thú chồng chất trước mặt, nằm rải rác khắp nơi, xương cốt chất đống tỏa ra mùi xác thối buồn nôn, chỉ nhìn qua không thể biết được đã có bao nhiêu con yêu thú bị giết chết.

Chẳng trách hắn lại không nhìn thấy con yêu thú nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thì ra tất cả yêu thú đã bị tàn sát hết không còn một con, chuyện này rốt cuộc là do ai làm.

Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, Tô Minh bước từng bước, độ cảnh giác dâng lên đến mức tối cao.

Nhưng đúng vào lúc này.

Một tia sát ý đáng sợ từ bốn phương tám hướng vọt tới, đánh thẳng vào trong óc, hai mắt Tô Minh nháy mắt trở nên mơ màng.

Ở sâu trong óc, xuất hiện một luyện ngục vô tận, vô số xương cốt chồng chất như núi, hình thành một biển xác chết, thi khí cuồn cuộn xoay quanh mãi không chịu biến mất.

Trên mặt Tô Minh lộ ra vẻ thống khổ, hắn nắm chặt tay, bị luyện ngục trong óc khống chế, bên ngoài thân thể cũng xuất hiện một tia đỏ tươi như máu.

Oang!

Đột nhiên, trong đầu Tô Minh vang lên từng tiếng Phật ngâm, tám âm thanh Phật ngâm đồng thời vang vọng trong đầu óc hắn, luyện ngục vừa hiện hữu lập tức biến mất, Tô Minh cũng trở nên thanh tỉnh.

Trên mặt đổ đầy mồ hôi, sát ý của ảo cảnh thật đáng sợ, nếu không nhờ tám vị Phật đà trong hỗn độn thân thể giúp đỡ thì chỉ sợ lúc này hắn đã bị sát ý hoàn toàn khống chế, trở thành cỗ máy giết chóc, hoặc là bị sát ý cắn nuốt mất.

Càng nghĩ càng thấy sợ.

Nhưng Tô Minh không lùi lại, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Có điều.

Lúc này Tô Minh đã bắt đầu vận chuyện Phật môn thần thông, một luồng Phật khí vô hình bao phủ khắp cơ thể hắn, cho dù gặp phải chuyện như vừa rồi thì ít ra hắn cũng có thể đối phó được.

Đi được nửa canh giờ.

Tới trước một vách đá, có một bia đá cao chọc trời khắc đầy hoa văn trên đó, hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ, hình thành đồ án quỷ dị.

Xương cốt yêu thú nằm đầy đất, máu tươi chảy thành sông.

Mà ở trước vách đá, có một bóng người đang đứng đó, làm cho Tô Minh bị hấp dẫn.

Cho dù người đó đang đứng đưa lưng về phía hắn, Tô Minh cũng có thể tưởng tượng ra được dung nhan của nàng tuyệt trần đến mức nào, dáng người cao gầy không chút tỳ vết, mái tóc dài đen nhánh thả xõa ở sau lưng.

Đứng im không nhúc nhích giống như lão tăng ngồi thiền.

Tô Minh cảm thấy tò mò, hắn cũng có thể đoán được vách đá trước mặt chắc chắn là một bảo vật, đặc biệt là hoa văn và đồ án quỷ dị trên đó, hắn có thể cảm thụ được hơi thở kỳ dị truyền ra từ vách đá.

Đi tới bên cạnh nữ tử, chỉ quay đầu thoáng nhìn lại.

Da thịt như ngọc, mi mắt như sương, hai mắt lung linh rực rỡ, dưới sống mũi cao thẳng là cánh môi anh đào, còn có một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiên thành, Tô Minh cảm thấy hắn lớn đến ngần này nhưng chưa gặp được ai xinh đẹp giống như nữ tử này.

Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

"Tuyệt thế dung nhan."

Càng nhìn càng tò mò, Tô Minh phát hiện nữ tử này vẫn đứng im như cũ, chỉ nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, sau đó hắn cũng nhìn về vách đá cao chọc trời phía trước.

Vì đảm bảo an toàn cho nên Tô Minh lập tức vận chuyện Phật môn thần thông và Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, sau lưng hắn thoáng hiện lên một bức hỗn độn kim thân.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tô Minh được hỗn độn kim thân bao phủ, lại dần dần phát hiện ra hoa văn trên vách đá ẩn chứa một môn võ học.

"Thái Cổ Thần Ma Quyết?"

Trong lòng hắn vui mừng không thôi, Tô Minh không hề lãng phí thời gian, lập tức vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết trong cơ thể, từng luồng lực thôn phệ không ngừng tràn vào vách đá, bao phu mặt chính diện của vách đá, đặc biệt là những hoa văn được khắc trên đó.

Môn võ học này chắc chắn vô cùng cường hãn, bởi vì chỉ khi hắn dùng lực thôn phệ bao phủ mới có thể hiểu được cái gọi là Thái Cổ Thần Ma Quyết ẩn chứa trên vách đá.

Sau khi cắn nuốt hoa văn xong, trong đầu Tô Minh lập tức bị một đám hoa văn nòng nọc tràn vào, đó là phương pháp tu luyện Thái Cổ Thần Ma Quyết.

Hắn cảm thấy rất vui mừng, không hề chần chừ lãng phí một giây một phút nào, càng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết nhanh hơn, tốc độ cắn nuốt cũng càng lúc càng nhanh.

Sau nửa canh giờ.

Tô Minh mới thở phào một hơi, cuối cùng đã cắn nuốt xong rồi.

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn chợt nhìn thấy nữ tử đột nhiên xoay người về phía mình, hai mắt đen nhánh tựa như bóng đêm đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Minh, nữ tử bắt đầu cởi quần áo ra.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên ửng hồng, đánh thẳng về phía Tô Minh.

Khí thế trên người nữ tử quá mạnh mẽ, trực tiếp giam cầm Tô Minh, làm cho hắn không thể nhúc nhích được, thậm chí không thể nào vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, có muốn lấy bút Táng Kiếp ra cũng không được.

Tô Minh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt cảm thụ lực lượng trong cơ thể bị giam cầm, nháy mắt đã bị nữ tử bổ nhào vào.

"Ta còn là đồng tử nam, đừng mà!"

Không có người để ý đến Tô Minh đang kêu to, chỉ có thi thể yêu thú nằm đầy đất, có điều ngay lúc thân thể hai người ngã xuống, toàn bộ thi thể yêu thú trên mặt đất đã bị lãng khí đẩy ra, từng luồng khí bao phủ hai người, hình thành một kén tằm thật lớn.

Trong đêm tối yên tĩnh, Tô Minh đánh mất lần đầu tiên của nam nhân.

Hơn nữa đánh mất đi trong tình huống như vậy.

Hơi thở hoang vắng bao trùm bốn phía, khoảng sáu canh giờ sau.

Kén tằm nứt ra, thành vô số vết nứt trải khắp mặt kén, kén tằm vỡ ra cái phịch.

Hai mắt nữ tử toát ra vẻ lạnh lẽo, nàng không thể ngờ rằng bản thân mình sẽ bị vách đá ăn mòn, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy, tàn sát toàn bộ yêu thú trong rừng Thiên Phạt, vốn dĩ chỉ muốn giác ngộ được võ học ẩn chứa trên vách đá, lại không thể ngờ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất đi lần đầu tiên của mình.

Chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Trúc Cơ, làm nàng khó mà áp chế sát ý trong lòng, có điều đối với nữ nhân mà nói, người nam nhân đầu tiên không giống với những người khác, nếu là chuyện khác thì chắc chắn nàng đã sớm ra tay rồi.

"Vẻ mặt đó của ngươi là sao?"

Nhìn thanh niên đang làm ra vẻ vô tội, nữ tử cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn một cái.

"Ta có thể có vẻ mặt gì? Ngươi ỷ vào thực lực của mình mạnh hơn ta, cho nên muốn làm gì thì làm, ta còn không có cơ hội để phản kháng kia kìa."

Vô sỉ!

Quá vô sỉ!

Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào vô sỉ đến thế, đã được lợi lại còn khoe khoang, rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt, hiện tại hắn lại làm ra vẻ như hắn mới là người chịu thiệt thòi.

Nữ tử đang phẫn nộ tản ra sát ý lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Minh lại không hề thấy sợ hãi, hắn đúng là người bị hại, theo như suy nghĩ của hắn, vai trò của nam lẫn nữ trong chuyện này quan trọng như nhau, ai bị động thì người đó là người bị hại.

Nhịn!

Nữ tử lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, hỏi: "Ngươi tên là gì? Đến từ đâu?"

"Tô Minh, tán tu."

Hắn đã tự xin trục xuất khỏi Tô gia, không còn là người Tô gia nữa, cho nên coi như một tán tu.

Tô Minh thở dài một tiếng, đứng lên bất đắc dĩ nói: "Thôi, ta là nam nhân, không thèm so đo với ngươi, nếu như ngươi muốn thì ta có thể chịu trách nhiệm."