Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 13: Ngươi không xứng



Khi hai bên đang cách nhau khoảng năm mét.

Bạch Hồ cúi đầu kêu một tiếng, chạy như bay đến chỗ Tô Minh.

"Bạch Hồ, ngươi đang làm gì vậy?"

"Bạch Hồ, dừng lại."

Bạch Hồ cũng thuộc cảnh giới Trúc Cơ, thực lực áp đảo so với Hạ Lê Nhan, nó đột nhiên nổi điên lên khiến cho Hạ Lê Nhan trở tay không kịp.

Nàng ta không ngồi vững, bị ngã xuống khỏi người Bạch Hồ, cái mông dập mạnh trên mặt đất, là Hạ Lê Nhan đau đến mức nhe răng.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Bạch Hồ đi tới trước mặt Tô Minh,, khuỵu hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt Tô Minh.

"Kia có phải là Hạ Lê Nhan của Hạ gia không?"

"Hỏi thừa, ngay cả hòn ngọc quý của Hạ gia mà ngươi còn không biết? Ở trong thành Thiên Cốt này, ngươi có thể không quen thành vệ quân, nhưng không thể không biết Hạ Lê Nhan được."

"Tại sao lại như vậy, vật cưỡi Bạch Hồ của Hạ Lê Nhan sao lah quỳ xuống trước mặt người này, lần này có trò hay để xem rồi."

" y, ngươi nhìn xem sắc mặt của Hạ Lê Nhan kìa."

Nàng ta đứng lên, phủ bụi bẩn trên quần áo.

Nhìn Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, trong lòng Hạ Lê Nhan cực kỳ khiếp sợ, chính nàng cũng không biết tại sao vật cưỡi Bạch Hồ của mình lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt người này.

Lúc này, cho dù là Tô Minh, nhìn con Bạch Hồ đang quỳ phía trước mình cũng có phần không thể tin nổi.

Sao lại như vậy?

"Ngươi là ai? Sao có thể khiến Bạch Hồ của ta quỳ xuống được."

Hạ Lê Nhan đi tới giơ tay vuốt ve Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, dường như đang trấn an nó.

Xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, dù sao thì Hạ Lê Nhan là người nổi danh trong thành Thiên Cốt, bọn họ muốn xem xem vì sao vật cưỡi Bạch Hồ của Hạ Lê Nhan lại đột nhiên quỳ xuống trước người khác.

Tô Minh ngoài mặt tỏ ra vô tội, nhưng trong lòng có chút bực mình nói: "Có lẽ là do sức hấp dẫn của ta quá lớn, cho nên vật cưỡi của ngươi không kìm nén được."

Hả?

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Tình cảm giữa yêu thú và con người hoàn toàn khác nhau, tuy bề ngoài của thanh niên rất anh tuấn, nhưng nếu nói hấp dẫn đến độ làm cho yêu thú quỳ xuống thì đúng là chuyện cười.

Hạ Lê Nhan trợn mắt, khinh bỉ nói: "Ngươi muốn vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói?"

"Hạ muội muội, sao thế này? Ai làm ngươi tức giận à."

Đúng lúc này có một thanh niên bước ra từ trong đám người, trong tay cầm cây quạt, vừa đi vừa phe phẩy, cả người mặc áo trắng, khuôn mặt cũng coi như thanh tú dễ nhìn, còn tô son trát phấn.

"Đổng Chương của Đổng gia tới."

Hắn đi tới bên cạnh Hạ Lê Nhan, nhìn Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, Đổng Chương cũng không thèm phân xử xem ai đúng ai sai, lạnh lùng nói: "Ngươi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Hạ muội muội, nếu như Hạ muội muội không chịu tha thứ, ta sẽ giao ngươi cho thành vệ quân, đến lúc đó hậu quả của ngươi thế nào thì tự ngươi chịu."

Uy hiếp trần trụi.

Mọi người biết rõ Đổng Chương có chỗ dựa để uy hiếp hắn, dù sao thực lực của Đổng gia trong thành Thiên Cốt cũng rất mạnh.

Quỳ xuống? Dập đầu? Nhận lỗi?

Hắn đã làm sai chuyện gì? Tại sao phải xin lỗi thiếu nữ trước mặt.

Ánh mắt Tô Minh dần trở nên lạnh lẽo, hắn không muốn chọc phải phiền phức, nhưng cũng không sợ phiền phức, nếu như có người không biết phân biệt trái phải đúng sai mà nhục nhã hắn, thì chỉ có hai chữ, nằm mơ!

Hiện giờ Tô Minh cũng đã phần nào đoán được tại sao Bạch Hồ lại quỳ xuống trước mặt mình.

Nếu nói đúng ra thì không phải Bạch Hồ quỳ xuống trước hắn, mà là quỳ lạy hồ ly tím trong lòng ngực hắn, xem ra cấp bậc của hồ ly tím rất cao, mới khiến cho Bạch Hồ vội vàng quỳ xuống.

Hắn không hề giải thích, nếu như đối phương nói chuyện hòa thuận, hắn sẽ nói rõ nguyên nhân.

Nhưng nếu cậy vào thế lực sau lưng mà đòi ép buộc hắn quỳ xuống xin lỗi, thì chắc chắn không thể được.

Thấy thanh niên làm lơ mình, Đổng Chương còn tưởng rằng người này đang bị dọa choáng váng, vô cùng tự hào, có điều hắn muốn thể hiện trước mặt Hạ Lê Nhan.

Hắn vẫn luôn theo đuổi Hạ Lê Nhan, hiện tại đang có cơ hội ngàn năm có một để thể hiện, sao có thể bỏ qua được.

"Tiểu tử, quỳ xuống xin lỗi, bổn thiếu gia có thể cho ngươi một cơ hội, cho phép ngươi làm một con chó dưới chân ta."

Tô Minh gật đầu, đi tới trước mặt Đổng Chương, nói: "Ngươi không xứng."

Vừa dứt lời, thân thể Tô Minh đã di chuyển, chỉ để lại một bóng người nhoáng lên, hắn thi triển Cổn Thạch Quyền, nắm đấm đầy trời giáng xuống trên Đổng Chương.

Đổng Chương chỉ là cảnh giới Trúc Cơ cấp ba, kém Tô Minh năm cấp.

Từng nắm đấm rơi xuống trên người Đổng Chương, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng lúc đó cơ thể của Đổng Chương bị đánh ngã xuống đất, Tô Minh đạp mạnh lên chân trái của Đổng Chương.

"Tiểu tử, ta đến từ Đổng gia đấy, nếu ngươi dám động vào ta thì ngươi tiêu đời rồi, ngươi chờ mà xem, bổn thiếu gia nhất định sẽ khiến ngươi hối hận."

Những người đang vây quanh xem há hốc mồm, không thể tin nổi.

Đổng Chương bình thường kiêu ngạo ngang ngược, làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Dù sao thân phận của hắn không phải bình thường, sau lưng có Đổng gia làm chỗ dựa, trong thành Thiên Cốt này có ai dám trêu chọc Đổng gia?

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Có phải uy hiếp hay không tự ngươi cũng biết rõ, ta khuyên ngươi một câu, đừng làm chuyện ngu xuẩn." Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, cố nén từng cơn đau đớn trên thân thể, theo suy nghĩ của Đổng Chương, thành Thiên Cốt này là địa bàn của Đổng gia, cho dù thực lực của đối phương có cao cường hơn mình, thì cũng chỉ là một kẻ cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.

Hắn không tin đối phương dám ra tay tiếp.

"Mau nhìn xem, thành vệ quân tới rồi."

Hơn mười vị thành vệ quân mặc áo giáp đi tới, bọn họ nhìn thấy chuyện đang xảy ra trước mặt, nhưng mặc kệ trong chuyện này ai đúng ai sai thì cũng phải thiên vị Đổng gia, đây là điều hiển nhiên.

Một bên là thanh niên lạ lẫm, một bên là gia tộc lâu đời của thành Thiên Cốt, còn cần phải lựa chọn?

"Trong thành Thiên Cốt nghiêm cấm đánh nhau, bắt cả hai người này về phủ thành chủ."

Chỉ làm bộ thế thôi.

Chờ đến khi Đổng Chương bị bắt về phủ thành chủ, chắc chắn là chân trước đi vào chân sau đi ra, còn về thanh niên này chỉ sợ không được may mắn như vậy.

Trong thành Thiên Cốt, hết thảy mọi chuyện là do thành vệ quân quyết định, thành vệ quân nói ngươi đúng thì ngươi đúng, thành vệ quân nói ngươi sai thì ngươi sai.

Rắc!

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chân của Đổng Chương bị dẫm gãy, tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi, không ai có thể tưởng tượng ra được thành vệ quân đã kéo tới đây mà người này vẫn còn kiêu căng như vậy, dám dẫm gãy chân Đổng Chương, hành động này hoàn toàn đang khiêu khích thành vệ quân.

Đồng thời đắc tội với thành Thiên Cốt và Đổng gia, xem ra hắn không nghĩ đến chuyện ở lại trong thành Thiên Cốt nữa.

"Đồ láo xược!"

"To gan lớn mật, dám làm chuyện càn rỡ như vậy, mau bắt lấy hắn."

Sao Tô Minh có thể không nhận ra những kẻ gọi là thành vệ quân sẽ thiên vị cho Đổng Chương, nếu hắn đi theo bọn họ đến phủ thành chủ, thì chỉ có thể vào mà không ra.

Chuyện đã đến nước này, hắn không còn đường lui, đắc tội với một Đổng gia, hay đắc tội thêm một phủ thành chủ thì cũng như nhau cả.

Nếu khoanh tay chịu trói, chỉ có đường chết.

Nếu liều một lần, còn có cơ hội thoát thân.

Tô Minh hiểu rõ tình huống lúc này của mình đã nguy hiểm thế nào, nhưng lại không hề hối hận, là nam nhân có thể bị giết, nhưng không thể bị nhục nhã.

"Mau đi báo cho người của Đổng gia, để người của gia tộc đến cứu ta."

"Mau lên."

Chính tiếng gào hoảng sợ của Đổng Chương đã cho thấy hắn sợ hãi như thế nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới, thậm chí người này còn không để thành vệ quân vào mắt.

Hắn rất sợ bị giết, cho dù sau này gia tộc có báo thù thì hắn cũng chết rồi.

Hắn không phản kháng nữa.

Nơi này là thành Thiên Cốt, Đổng gia và phủ thành chủ nhận được tin tức đều chạy tới đây, bọn họ nhìn thấy Đổng Chương bị giẫm dưới chân, thì rất tức giận.

Chủ nhân Đổng gia, Đổng Hi cố nén lửa giận trong lòng, nói với vẻ mặt u ám: “Các hạ, ngươi thả Đổng Chương ra trước đã, chúng ta từ từ thương lượng chuyện này.”

“Phụ thân, giúp con giết hắn ta.”