Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 3: Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người



Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ nặng nề bị một cú đạp mạnh làm văng ra.

Mấy chục người đi từ ngoài vào, người nào người nấy đều hung thần ác sát, rõ ràng là tới để gây chuyện.

“Thiếu gia, Tô Minh vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta xông vào như vậy liệu có bị gia chủ trách tội không?”

Bốp!

Thanh niên tát người vừa nói một cú thật mạnh, khuôn mặt u ám ánh lên vẻ hung ác. Hắn ta lạnh lùng nói: “Đúng là đồ ăn hại, Tô Minh đã sắp sửa bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ta còn cần phải để ý chuyện này nữa sao? Rõ ràng là Tô Minh không muốn chấp nhận sự thực nên mới cố ý giả vờ hôn mê, chút trò vặt này đừng mơ lừa được ta.”

Tô Dương là con trai của Tô Huyền, Đại gia của Tô gia. Hắn ta mới vừa có được huyết luân cách đây ba hôm, hơn nữa còn thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, trở thành người thứ hai lên Trúc Cơ thành công trong số những người thuộc thế hệ trẻ tuổi của Tô gia.

Người đầu tiên thăng lên Trúc Cơ thành công là Tô Minh.

Cho dù năm ấy Tô Minh đã bị lột mất Đế cốt nhưng thiên phú và thực lực của hắn vẫn áp đảo toàn bộ Tô gia.

Tô Dương giống như một con chó vâng lời, ngày ngày đi theo sau lưng Tô Minh, gọi ca ơi, ca à, cực kỳ hèn mọn.

Chính vì vậy nên sau khi thấy Tô Minh bị phế huyết luân, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, trong lòng Tô Dương mới sung sướng tới tận trời. Thực lực đảo chiều dẫn tới thân phận của bọn họ cũng thay đổi.

Hắn ta không còn là con chó vâng lời chỉ biết cúi đầu, khom lưng nữa. Hôm nay, hắn ta đã hoàn toàn có thể đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh, đòi lại toàn bộ tôn nghiêm đã mất.

Tô Dương nghĩ, bất kể Tô Minh hôn mê thật hay giả, hắn ta cũng sẽ làm nhục Tô Minh một phen trước khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.

“Đi lôi Tô Minh ra đây cho ta, ta muốn xem xem hắn có thể giả bộ tới khi nào.”

“Vâng.”

Không ai dám làm trái lời Tô Dương.

Hiện tại, tình hình ở Tô gia đã hoàn toàn khác xưa.

Tô Minh đã từng hăng hái là thế, sau khi huyết luân vỡ vụn, lại bị Tô tộc uy hiếp, địa vị của hắn không chỉ rớt xuống ngàn trượng mà còn sắp sửa bị gia chủ trục xuất khỏi gia tộc.

Lúc Tô Minh nở mày nở mặt, Tô Dương là kẻ a dua nịnh hót hắn nhất, nhưng hiện giờ, sự đớn hèn lại biến thành tàn độc. Chỉ có như vậy, Tô Dương mới có thể xoa dịu được sự phẫn nộ trong lòng và lấy lại tôn nghiêm của mình.

Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sau này hắn ta sẽ tới Tô tộc, đến lúc đó, không chỉ bọn họ mà ngay cả gia chủ gặp hắn ta cũng phải cung kính vâng lời.

Không đợi bọn họ xông vào phòng.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng được mở ra, Tô Minh bước ra từ bên trong.

Nhìn mười mấy người trước mặt, sắc mặt hắn hết sức lạnh giá, giọng nói tỏa ra hơi lạnh, hắn lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài.”

Huyết luân bị phế, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên mà vẫn còn dám ra vẻ ta đây à?

Tô Dương hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy giễu cợt, hắn ta nói: “Tô Minh, ngươi đừng ngang ngược, gia gia đã quyết định trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc rồi. Hiện giờ, ngươi chỉ là một con chó không có nhà để về mà thôi. Nếu như ngươi chịu quỳ xuống van xin ta thì có lẽ ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, nếu không, hậu quả thế nào, ngươi cứ thử đi rồi biết.”

Tô Dương tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí ra mặt.

Càng làm như vậy, trong lòng hắn ta càng thấy sảng khoái, hắn ta muốn giẫm Tô Minh dưới chân, làm nhục hắn.

Làm nhục kẻ từng là thiên tài của Tô gia.

Chỉ cần nghĩ đến bản thân trước kia đi theo sau mông, làm con chó cho người này là Tô Dương lại không nén nổi lửa giận trong lòng, chỉ có làm nhục đối phương mới có thể vớt vát lại được tôn nghiêm của mình, mới khiến hắn ta thấy dễ chịu.

Mấy chục người đứng sau lưng Tô Dương đều xoa nắm đấm, nhìn Tô Minh bằng ánh mắt tàn độc.

Đối với bọn họ, việc bản thân có thể làm nhục người từng là thiên tài của gia tộc quả là một chuyện cực kỳ sung sướng.

Hiện tại, chuyện bọn họ cần làm chính là lấy lòng Tô Dương để thu được lợi ích tối đa.

Phải giẫm đạp Tô Minh thì mới có thể giành được sự ưu ái của Tô Dương.

“Tô Dương, trước đây ngươi là chó, hiện giờ vẫn là chó, nếu ngươi muốn sủa mấy tiếng thì cũng phải xem răng nanh của ngươi có đủ sắc không đã.”

Bị mắng chửi là chó ngay trước mặt đám đông, Tô Dương phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Tô Minh, ngươi vẫn còn dám ngông cuồng như vậy sao? Ngươi cho rằng mình vẫn còn là thiên tài số một của gia tộc như trước đây à? Hôm nay, ta muốn ngươi làm con chó quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta.”

“Đánh hắn cho ta.”

“Vâng.”

Mấy chục người cùng nhau xông lên, hoàn toàn không lo lắng điều gì, dù sao, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có Tô Dương hứng. Hiện tại, ở Tô gia, Tô Dương là người được nể trọng nhiều nhất.

Ai dám chọc tới Tô Dương?

Ngay cả gia chủ cũng còn phải lấy lòng Tô Dương.

Một khi Tô Dương được tới Tô tộc tu luyện, sau này chắc chắn có thể trở thành cường giả oai phong ở Bàn U thành, đến lúc đó, gia tộc còn phải nhờ cậy Tô Dương.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Ánh mắt Tô Minh rất lạnh, cho dù là đường huynh đường đệ thì khi đứng trước hiện thực tàn khốc cũng trở nên ghê tởm như vậy.

Trước đây, làm gì có ai dám khiêu khích hắn như vậy?

Thấy hắn sa sút là lập tức lộ ra răng nanh, muốn làm nhục hắn, giậu đổ bìm leo.

Tô Minh sải một bước dài, nháy mắt, cơ thể biến mất tại chỗ.

Hắn dùng ngón tay thay cho kiếm, kiếm khí ngang ngược sắc bén dưới ánh hoàng hôn trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Mấy chục người kia còn chưa kịp tới gần hắn đã hét lên thảm thiết, kiếm khí ngang dọc bao quanh từng người một, chân cụt tay đứt văng tứ tung, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất.

Tàn ảnh thấp thoáng, bóng dáng Tô Minh dần dần ngưng tụ thành hình, nhưng mấy chục người vừa rồi còn mạnh như hổ, hiện tại đều đã biến thành thi thể. Mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên làm Tô Dương sợ hãi, liên tục bước lùi về phía sau.

Tô Minh vẫn mạnh như xưa.

Tô Dương cố dằn cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ trong lòng lại, không ngừng tự nhủ với bản thân: bây giờ huyết luân của Tô Minh đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên.

Còn hắn ta thì đã thăng lên Trúc Cơ thành công, có muốn trấn áp Tô Minh cũng không thành vấn đề.

Hắn ta không làm một con chó nữa.

Hắn ta muốn đứng trên cao nhìn xuống Tô Minh.

“Tô Minh, giờ ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc chênh lệch giữa ngươi và ta lớn chừng nào.”

Ầm!

Mạch máu trong người cuồn cuộn, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bóng một thanh kiếm màu vàng nhạt hiện ra trong huyết luân tỏa ra kiếm ý sắc bén.

“Kể từ khi ta thức tỉnh huyết luân tới giờ, ngươi là người đầu tiên nếm thử nó.”

Huyết luân?

Tô Minh cười khẩy một tiếng, trên đỉnh đầu tỏa ra khí tức huyết mạch, kiếm huyết luân cũng được ngưng tụ ra, uy năng mà nó ẩn chứa áp đảo hoàn toàn cái của Tô Dương.

Cấp bậc huyết luân bị áp chế khiến sắc mặt Tô Dương thay đổi.

Nét mặt lộ rõ vẻ khó tin, hắn ta khiếp sợ quát ầm lên: “Không thể nào, chẳng phải huyết luân của ngươi đã bị Tô Hạo phế bỏ rồi sao? Tại sao ngươi lại tái tạo lại được huyết luân?”

Trong giọng nói sợ hãi chất chứa vô vàn khó tin. Mọi người ở đại lục đều biết, đối với bất kỳ võ giả nào, hễ huyết luân vỡ vụn thì không thể nào tái tạo lại được nữa.

Tô Minh tái tạo lại huyết luân bằng cách nào?

Gia tộc không thể nào lại lan truyền tin tức giả. Hôm qua, hắn ta cũng đã thấy tận mắt Tô Minh bị trọng thương, huyết luân quả thực đã vỡ vụn.

“Chó thì vẫn là chó, mãi mãi không thể trở thành người.”

Khuôn mặt kinh ngạc ngập tràn sợ hãi, lúc này, Tô Dương đã sợ thật rồi, hắn ta vội vàng nói: “Tô Minh, ta đã nhận được lời mời của Tô tộc rồi, sau này ta sẽ tới Tô tộc tu luyện. Nếu ngươi dám đụng tới ta, chưa kể gia tộc, chỉ riêng lửa giận của Tô tộc thôi cũng đã vượt ngoài sức chịu đựng của ngươi rồi.”

Dám dùng Tô tộc để uy hiếp hắn à?

Tô Minh sải bước, bóng dáng nhanh như ma quỷ, nháy mắt đã ngưng tụ lại trước mặt Tô Dương, trong đôi mắt lạnh lùng không hề có chút gợn sóng tình cảm nào. Chuyện lần này đã giúp hắn nhìn rõ bộ mặt thật của rất nhiều người.