Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 4: Ăn miếng trả miếng



Hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, muốn sống sót ở thế giới lấy võ làm đầu này thì không được phép mềm lòng, ngay cả với đường huynh, đường đệ cũng vậy.

Nếu như hắn không có được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ, tái tạo lại huyết luân, thì hiện tại, chắc chắn hắn đã bị Tô Dương làm nhục trắng trợn.

Thử hỏi, liệu Tô Dương có thương hại hắn không?

Ai sẽ đến giúp hắn? Không ai cả. Đây chính là hiện thực tàn khốc.

“Tô Minh, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nếu ngươi dám ra tay với ta, gia gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tô tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ầm!

Tô Dương còn chưa kịp nói nhảm tiếp thì đã bị đạp mạnh vào bụng, cơn đau nháy mắt lan khắp toàn thân. Do huyết luân bị áp chế, cộng thêm Tô Dương đang cực kỳ sợ hãi, nên hắn ta không có gan đánh trả.

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Dương, giọng của Tô Minh như thể tới từ địa ngục lạnh giá:

“Giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị huyết luân vỡ vụn là như thế nào, để xem ngươi không còn huyết luân nữa thì Tô tộc có còn cần ngươi nữa hay không.”

Nghe vậy, Tô Dương không nhịn được run lẩy bẩy, sợ đến nỗi sắc mặt tái mét trong nháy mắt. Hắn ta điên cuồng giận dữ hét lên: “Tô Minh, ngươi dám!”

“Ta có dám hay không, không phải do ngươi quyết định.”

Huyết luân tràn vào tay phải, ngón tay làm kiếm đâm mạnh về phía Tô Dương. Ánh mắt hắn không hề dao động hay thương hại, như thể chỉ đang nhìn một con lợn rừng giãy chết.

Hắn chưa từng nghĩ tới Tô Dương vẫn luôn đi sau mông hắn vẫy đuôi nịnh nọt, a dua nịnh hót lại là kẻ đầu tiên đến trước mặt hắn, không phải để an ủi hay quan tâm mà là để làm nhục hắn, muốn giẫm vào hắn để trèo lên trên, lấy lòng Tô tộc.

Ngươi đối xử với ta ra sao thì ta sẽ đối xử với ngươi như vậy.

Ngay lập tức!

Tiếng kêu thê thảm vang vọng tầng không, huyết luân ngưng tụ trên đỉnh đầu Tô Dương bị kiếm khí ngang ngược đâm xuyên qua.

Rắc một tiếng, toàn bộ huyết luân vỡ nát, bắn ra máu tươi, Tô Dương lập tức ngất xỉu.

Ngay sau đó.

Tô Minh nhìn về phía đại đường.

Qua miệng Tô Dương, hắn đã biết tin mình sắp bị trục xuất khỏi gia tộc, xem ra gia gia đã chọn từ bỏ hắn vì gia tộc rồi.

Hắn có hận không? Trừ phi hắn là thánh nhân, nếu không sao có thể không hận, gia tộc nuôi nấng mình giờ lại chọn từ bỏ mình.

Tô Minh không ngó ngàng tới Tô Dương đã ngất xỉu, cứ thế rời khỏi sân, đi thẳng tới đại đường.

Trên đường tới đại đường, Tô Minh đã sai người đi báo cho gia gia biết, hắn sẽ lập tức giải quyết việc này.

Trong hành lang.

Tô Uyên được người ta báo cho biết tin đang hết sức kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Tô Minh lại sai người báo cho ông ta biết trước, xem ra Minh Nhi đã biết tin mình sắp bị trục xuất rồi.

Ông ta rất áy náy nhưng không còn cách nào khác. Ông ta là gia chủ của Tô gia, không thể vì một người mà đẩy toàn gia tộc tới chỗ diệt vong được.

Từ bỏ Tô Minh mới có thể bảo vệ gia tộc.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Uyên ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang chậm rãi đi về phía mình, khuôn mặt anh tuấn không hề có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt tới mức làm người ta thấy đau lòng.

Tô Uyên thở dài một tiếng, hai tay để lên ghế nắm chặt lại.

Nếu như có cơ hội dù chỉ là một chút thôi, ông ta cũng sẽ không trục xuất cháu ruột của mình ra khỏi gia tộc. Ông ta đã mất đứa con ưu tú nhất, giờ lại phải mất đi đứa cháu ưu tú nhất.

Ông ta có thể đoán được Minh Nhi rời khỏi gia tộc thì kết cục sẽ thế nào.

Tô Minh không hành lễ với ông ta.

Hắn cứ thế đứng đó, lạnh nhạt nhìn gia gia ngồi ở ghế thủ vị.

Tô Uyên chủ động phá tan sự im lặng.

“Minh Nhi, thương thế của cháu sao rồi?”

“Gia gia vẫn còn quan tâm thương thế của cháu sao?”

Nhận ra sự oán hận trong giọng nói của cháu trai, Tô Uyên thầm thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

“Gia gia là chủ của Tô gia nên phải suy nghĩ cho cả gia tộc.”

Không cần giải thích gì nhiều, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, gia tộc là trên hết, không thể vì một người mà chọn từ bỏ cả gia tộc.

Lúc này.

Tiếng quát giận dữ vang lên bên ngoài đại điện.

“Tên súc sinh Tô Minh kia ở đâu rồi? Hôm nay ta nhất định phải chém nó ra thành ngàn mảnh.”

Tô Huyền phẫn nộ dẫn theo bọn Tô Hồng tới, trông thấy thanh niên đang đứng ở chính giữa đại đường, ông ta giận dữ quát: “Đồ súc sinh, ngươi giỏi lắm.”

“Làm càn!”

“Phụ thân, Tô Minh đã phế bỏ huyết luân của Tô Dương rồi.”

Hả?

Nhìn cháu ruột trước mặt mình, có vẻ như Tô Uyên không tin lắm, dù sao hiện tại huyết luân của Tô Minh cũng đã vỡ vụn, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên, sao hắn có thể phế bỏ huyết luân của Tô Dương được. Phải biết rằng, Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, hơn nữa còn thăng lên Trúc Cơ thành công.

“Đã làm rõ chưa?”

“Phụ thân, huyết luân của Tô Dương đã vỡ vụn, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”

Càng nói, ông ta càng phẫn nộ.

Tô Dương đã thuận lợi thăng lên Trúc Cơ, sắp tới còn sẽ tới Tô tộc tu luyện.

Cha quý nhờ con, ông ta cũng được thơm lây nhờ con trai mình, trở thành người đứng trên người khác.

Giờ thì sao?

Huyết luân của Tô Dương vỡ vụn đã dẫn tới tất cả đều tan biến, Tô tộc sẽ không cần một kẻ rác rưởi huyết luân vỡ nát.

“Ông vừa mới mắng ai là súc sinh?”

“Ta mắng ngươi là súc sinh, ngươi là ung nhọt của gia tộc, muốn gia tộc cũng xui xẻo giống ngươi, gia tộc có hạng rác rưởi như ngươi đúng là một chuyện đáng buồn.”

Nếu không phải e ngại phụ thân của mình, Tô Huyền chỉ hận không thể chém Tô Minh thành muôn mảnh, nghiền xương của hắn thành tro.

Ánh mắt Tô Minh lập tức lạnh đi, bóng dáng hắn nháy mắt biến mất, chỉ để lại tàn ảnh thấp thoáng.

Ngay sau đó!

Tiếng kiếm rít vang khắp đại đường, kiếm khí vô cùng bá đạo xông tới, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ Tô Huyền khiến ông ta rùng mình.

Khuôn mặt hoảng sợ lộ rõ sự khó tin, Tô Huyền thậm chí chưa kịp phản ứng gì đã bị kiếm khí đánh trúng, sau đó hét lên thê thảm, trên người lập tức xuất hiện mấy chục lỗ máu.

Cảm giác đau đớn trên cơ thể làm mặt Tô Huyền co rúm lại, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân ông ta, mùi máu tươi tanh tưởi chậm rãi loang ra.

Lặng ngắt như tờ.

Đại đường tĩnh lặng, mọi người, trong đó có cả Tô Uyên, trợn tròn mắt chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt. Người nào người nấy thi nhau hít vào một hơi khí lạnh, không ai tin nổi một người bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại Tô Huyền đã tới cảnh giới Trúc Cơ cấp tám chỉ bằng một chiêu.

Liệu có phải là do bọn họ bị hoa mắt hay không?

Tô Minh nhìn Tô Huyền, lạnh lùng cười nói: “Phụ tử các người vẫn chưa đủ tư cách giẫm đạp ta để trèo cao đâu, lập tức nói xin lỗi ta, nếu không, kiếm khí sẽ đâm xuyên qua khắp toàn thân ông đấy.”

Tô Huyền cố nén cơn đau trong người, nét mặt ngập tràn hoảng sợ và phẫn nộ. Có đánh chết ông ta cũng không ngờ rằng, tên rác rưởi bị vỡ huyết luân lại có thể đánh bại mình chỉ bằng một đòn duy nhất.

“Tô Minh, dù sao đây cũng là đại bá của ngươi.”

Không đợi Tô Hồng nói xong, Tô Minh đã ngăn lại.

“Nhị bá, đứng trước hiện thực, liệu có còn tình thân nữa không?”

Tô Hồng vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cháu trai, ông ấy thầm thở dài một tiếng, nuốt những lời đã ra tới khóe môi vào bụng.

Tô Huyền nhìn về phía phụ thân, yếu ớt nói: “Phụ thân, lẽ nào người trơ mắt nhìn Tô Minh làm nhục con sao?”

“Con hãy xin lỗi Minh Nhi đi.”

Trong lòng Tô Uyên rất áy náy, ông ta biết mình không còn có thể làm được gì nhiều cho cháu trai.

Hả?

Tô Huyền lùi lại mấy bước, nét mặt lộ rõ sự phẫn nộ và không cam lòng. Ngay cả phụ thân cũng không giúp ông ta, chẳng lẽ ông ta thực sự phải xin lỗi Tô Minh hay sao?

Xin lỗi ư? Không đời nào.

Tô Huyền cười, nói với vẻ khá hả hê: “Tô Minh, đừng tưởng rằng ngươi thắng là hay, ngươi chọc phải Tô Hạo thì chẳng thể sống yên ở đâu được hết, ngươi cũng sắp bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, ha ha ha, ha ha ha ha.”

“Hạ thủ lưu tình.”

Không nhìn gia gia.

Tô Minh thi triển kiếm quyết, dung nhập huyết luân vào trong kiếm quyết, kiếm khí sắc bén ngang ngược đâm xuyên qua đầu Tô Huyền và huyết luân của ông ta.