Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 6



Bầu không khí rơi vào trầm lặng trong giây lát, Lục Cảnh Nghi nhìn cô chằm chằm, cũng không rõ là suy nghĩ về vấn đề gì, hai mắt đăm chiêu, thật lâu sau mới cất tiếng nói của mình:

"Tôi có nên đặt niềm tin vào một quân y mà đến chức vụ của mình cũng không nhớ nổi hay không?"

Đường Tịnh Thi mím chặt môi, biết rõ bản thân thất thế, nhưng tính khí lại không cho cô cúi đầu chịu trận dễ dàng như vậy. Đôi mắt đen linh động nhìn lên, mắt đối mắt với nam nhân, rõ ràng là yếu thế hơn nhưng lại làm cho người khác cảm giác không hề kém cạnh, ít nhất là không bị khí thế áp bách của người nam nhân này đè ép. Thở ra một hơi nhẹ lòng, cô mới bắt đầu đáp lại:

"Cũng không thể hoàn toàn trách tôi, một phần lỗi cũng là từ ngài mà ra."

"Vậy sao? Lỗi của tôi là gì cơ chứ?" - Đuôi lông mày hơi nhăn lại, nhìn thẳng vào cô gái không biết sợ trước mặt, trực tiếp hỏi.

"Chính là vì khuôn mặt của ngài, ừm, không sai vào đâu được."

"Khuôn mặt của tôi? Khuôn mặt của tôi thì có ảnh hưởng gì đến việc suy nghĩ của cô?" - Lục Cảnh Nghi thật sự bị người phụ nữ này chọc cười, tuy nhiên trong môi trường đặc thù, hắn không dễ gì thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Tất cả những gì Đường Tịnh Thi nhìn thấy chỉ là một cái nhíu mày nhẹ của người đàn ông.

Lại nói, Đường Tịnh Thi cũng không phải là thỏ nhỏ, sẽ không bị cái cau mày kia của đại boss mà sợ hãi khóc lên, tuy là có hơi sợ thật đấy, nhưng biết làm sao được, phóng lao thì phải theo lao mà thôi, dù sao cô vẫn muốn ở lại gắn bó với quân doanh này một thời gian dài.

Rút kinh nghiệm của những trường hợp đi trước, dựa theo lời kể của một số binh sĩ mới quen biết ban sáng, những quân y kia là do không thể chịu nổi áp lực trước mặt của thống tướng vậy nên mới xin nghỉ việc. Đường Tịnh Thi nghiệm ra được, vấn đề ở đây không phải là khí phách mà Lục Cảnh Nghi đem lại khó chịu hay không, mà thực ra chính là bản thân cùng với vị boss tổng này từ cuộc gặp mặt đầu đã tự biến mình trở nên yếu thế hơn trong mắt hắn.

Người yếu thế trong cái quân doanh này rất khó để có thể sinh tồn, Lục Cảnh Nghi đây là đang ngầm kiểm tra xem quân y mà hắn tuyển chọn, ra chiến trường liệu có hay không mà chết trước hắn đây mà.

Lục Cảnh Nghi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, mãi mà vẫn không nghe được đáp án, ngược lại còn thu về trong mắt là khuôn mặt có phần đăm chiêu của cô khiến hắn đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn.

Tuy nhiên, cũng nhờ nhìn cô lâu lâu như vậy, lồng ngực bỗng sinh ra cảm giác quen thuộc khiến hắn có chút bàng hoàng. Cảm giác của một người binh sĩ luôn nhạy bén, nhưng người con gái mới gặp lần đầu thì làm thế nào mà có thể cho hắn sự quen thuộc như vậy?

Đôi mắt màu lam nhạt lướt ngang qua cặp mắt đen láy như nhung, mang theo chút ánh sáng long lanh, tựa hồ như bầu trời đêm với hàng ngàn ánh sao đêm đang tỏa sáng của cô gái. Cùng lúc ấy, Đường Tịnh Thi ngẩng đầu lên, cặp mắt cũng theo đó lay động, nhìn thẳng vào Lục Cảnh Nghi khiến cho hắn có chút chột dạ mà thu hồi lại tầm nhìn của mình, bên tai lần nữa vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ:

"Thống tướng Lục, chẳng lẽ trước giờ chưa ai nói cho ngài biết rằng giá trị nhan sắc mà ngài đang sở hữu là rất cao hay sao?"

"Hả?"

"Ừm, cũng không thể trách ngài được nhỉ, tháng năm lăn lộn cùng với anh em như thế này, mà nam nhân ở chung với nhau trừ những trường hợp đặc biệt cũng rất hiếm khi đem chủ đề nhan sắc ra bàn tán. Còn là nghề nghiệp đặc thù như ngài nữa thì... Cơ hồ vấn đề này chưa kết thành quả thì đã bị đánh bẹp ở trong phôi rồi."

Lục Cảnh Nghi hai mắt tròn xoe, phải dùng từ là tròn xoe nhìn thẳng vào người phụ nữ đang thao thao bất tuyệt trong đầu không khỏi ảo não. Hơn tất thảy chính là, nhan sắc của hắn thì liên quan gì đến chuyện cô quên mất công việc của mình? Tuy rằng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng Lục Cảnh Nghi đã đem vụ nhan sắc trong miệng của cô quân y mới này trở thành lí do củ chuối để qua mắt hắn rồi.

Đường Tịnh Thi tất nhiên không phải người ngốc, nom thấy sắc mặt của thống tướng bắt đầu chuyển biến xấu, cả người thu lại thành một mẩu, thẳng lưng, không dám ho he gì. Thầm nghĩ bản thân nên chữa cháy cho chính mình như thế nào.

"Ừm thì, tôi biết ngài đang nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện, nhưng ha ha... Thống tướng Lục, phiền ngài đứng im như vậy cho tôi nhìn 5 phút, sau khi nhìn qua được sau lớp nhan sắc giá trị này của ngài chỉ là mô xương cùng với mạch máu cơ bản thì tôi nghĩ mình sẽ không bị chi phối nữa."

Không biết Lục Cảnh Nghi suy nghĩ cái gì, sau đó cũng gật đầu không hề do dự, tiến đến trước mặt cô, thẳng lưng đứng nghiêm mặc cho cô ngắm nhìn. Mà Đường Tịnh Thi cũng không hề nói chơi, hai mắt cô không mang một chút tạp niệm nào nhìn thẳng vào dung nhan cực phẩm của vị thống tướng chỉ huy.

Một nam một nữ đứng nhìn nhau như vậy, không biết là vô tình hay cố ý không hề nhận ra ở phía xa, Kha Vu được chứng kiến tường tận sự việc. Mà không phải một mình Kha Vu, bên cạnh cậu còn có thêm một vài binh sĩ cấp thấp mới cùng nhau hoàn thành xong nhiệm vụ, đang chuẩn bị vào bẩm báo kết quả. Lại không ngờ bắt gặp cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng không phải những con người não phẳng, tất nhiên rất nhanh nhẹn mà rời khỏi hiện trường không dấu vết.

...

Sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng, những tiếng bàn tán đã bắt đầu rộn ràng trên các sân tập luyện.

"Cậu biết gì không, đêm qua có người thấy thống tướng cùng với quân y mới nhìn nhau chằm chằm ấy, coi bộ lần này cô quân y xinh đẹp kia lại ra đi sớm nữa rồi."

"Không không, nếu nhìn theo hướng tích cực, lỡ đâu nhờ vào lần này mà thống tướng chúng ta 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' với cô quân y xinh đẹp hay không?"

Câu chuyện sẽ chẳng có gì thu hút nếu nhân vật chính không phải là người có sức ảnh hưởng như Lục thống tướng. Tốc độ lan truyền tin cũng thật nhanh nhẹn, một truyền mười, mười truyền trăm, cho dù ai sau khi kể cho người khác đều kèm theo câu:

"Tôi chỉ nói cho mình cậu nghe thôi đó."

Lại nói câu truyện truyền đi đã là một chuyện, oái oăm hơn nữa chính là, vào miệng từng người khác nhau sẽ thành một thoại bản khác nhau. Cho đến khi câu chuyện lọt vào tai của Đường Tịnh Thi, nó đã trở thành một câu chuyện ân oán tình trường vô cùng lâm li bi đát, điều quan trọng là vô cùng hợp lí và cuốn hút người nghe. Đến cả cô cũng không ngờ đến là bản thân chính là nhân vật nữ chính trong đó...