Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 7



Lúc ấy đang dở cơm trưa, Đường Tịnh Thi chỉ mới bưng khay đựng đồ ăn ra tới bàn, lại nghe được bên cạnh mình xuất hiện hai thanh niên mặt mày sáng sủa kể cho nhau nghe câu chuyện tình lâm li bi đát. Đường Tịnh Thi còn nghe phong phanh đâu một số lời:

"Lúc đó ngài ấy nói rằng, vì sao vẫn còn muốn dây dưa như vậy? Rõ ràng mối hôn sự hai nhà đã không còn nữa, xin hãy buông tay anh đi."

Người bên cạnh trợn mắt nhìn, khoang miệng hơi hé ra, lắp bắp những chữ rất nhanh:

"Sau đó thì sao? Cô gái ấy trả lời như thế nào?"

Đường Tịnh Thi dù không rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng chỉ cần nghe một chút phần giữa, cũng có thể hiểu thêm một chút về trường hợp mà bọn họ đang nói tới, có lẽ là quân nhân nào đó dính líu hôn nhân thương mại đây mà. Chẳng qua, cô lại càng tò mò hơn, đoạn tình cảm này là của cán bộ cấp cao nào. Hơn hết, hóng chuyện vốn dĩ đã trở thành sự cám dỗ mà ít con người nào có thể vượt qua được, cô chính là đa số trong đó.

Đôi chân lanh lẹ đi lướt qua hàng ghế, ngang qua bàn của bọn họ để tiến đến bàn của mình, nhưng bằng mắt thường cũng cảm thấy tốc độ di chuyển này của cô còn không bằng một con ốc sên bò nữa.

"Thì còn sao được nữa, cô gái kia nghẹn ngào khóc, cũng vì sợ thống tướng nổi giận mà chỉ dám đứng im rơi lệ, cậu không biết lúc ấy trông cô ấy đáng thương như nào đâu, tôi nhìn mà chỉ muốn tiến đến ôm vào lòng an ủi. Haiz, mỹ nhân như hoa như ngọc vậy mà lại yêu trúng vị thống tướng với chiếc não về tình yêu phẳng lì như vậy... Đáng tiếc, đáng tiếc quá."

Nghe đến đoạn này, Đường Tịnh Thi liền cảm thấy cấn cấn, cái gì vậy? Cô rõ ràng điều tra trước khi đến đây rằng đại boss Lục mà cô đang theo đuổi rõ ràng còn chưa liếc nhìn phụ nữ quá 1 phút, sao đào đâu ra thêm một vị hôn thê với khuôn mặt xinh đẹp cùng cảnh khóc hoa lê đái vũ như vậy? Cô rõ ràng chỉ mới đến đây 2 ngày mà thôi, thông tin cũng không đến mức sai lệch trong hai ngày đi?

Đường Tịnh Thi bị cuốn vào suy nghĩ của mình không biết bao lâu, cho đến khi thần thức quay trở lại, bản thân đã thấy mình ngồi giữa hai vị binh sĩ, không quan tâm ánh mắt ngơ ngác ngờ nghệch của hai bọn họ đang nhìn mình. Miệng trào ra giọng nói mềm mại lại có phần tức giận không rõ nguyên nhân:

"Hai vị huynh đệ, cảm phiền cho tôi biết, cô gái trong lời của mọi người nói là ai vậy? Xinh đẹp như thế nào vậy?"

Hai người kia nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn cô gái xinh đẹp lạ mặt. Cho dù Đường Tịnh Thi có màn chào sân với quân doanh vô cùng hoành tráng, nhưng binh sĩ trong quân đội không thể nào một trăm phần trăm biết về cô. Ngang trái chính là, hai người này quả thật không hề biết cô gái trẻ đẹp này là ai, chẳng qua đã xuất hiện trong quân doanh, còn có phiếu cơm ăn thì có nghĩa là người một nhà, bọn họ cũng không hề phòng bị gì mà trực tiếp trả lời lại:

"Cô không biết sao, chuyện này nghe đồn đã lan rộng lắm rồi đấy, cô biết quân y Đường Tịnh Thi chứ?"

"Biết biết, sao vậy, chuyện tình của thống tướng vì Đường Tịnh Thi mà đỗ vỡ à?" - Đường Tịnh Thi đặt câu nghi vấn trong tình trạng đầu óc mụ mị, đến bản thân cũng không tin rằng mình chính là người phát ngôn câu nói ban nãy.

Binh sĩ kia nghe vậy liền bật cười, lắc đầu xua tay.

"Ha ha, cô gái, cô làm bên tổ điều tra hả, suy nghĩ cũng nhanh nhẹn thật, tuy nhiên lần này cô đoán sai hoàn toàn rồi, vị hôn thê mà chúng tôi đang nhắc đến chính là quân y Đường Tịnh Thi đấy!"

"Cái gì? Sao có thể?" - Đường Tịnh Thi không khỏi sốc nặng, đập bàn hùng hổ hỏi ngược lại. Cho là việc cô thích đại boss là do ánh mắt của cô không giấu kĩ đi, nhưng làm thế quái nào mà cô trở thành vị hôn thê không chính thuận của Lục Cảnh Nghi vậy? Đã thế còn vì bị hắn từ chối mà khóc như những thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời vậy?

Cô, Đường Tịnh Thi, làm sao có thể khóc sống động mềm mỏng như trong lời của bọn họ nói? Nếu khóc, cô cũng phải gào lên khóc thật lớn ăn vạ, hoặc là im lặng hoàn toàn chờ khi không có một ai mới rơi nước mắt nhá!

Hai người kia cũng vì khí thế của cô dọa tròn mắt nhìn, còn chưa kịp hỏi lí do vì sao cô gái kia lại có biểu cảm như vậy thì đằng xa đã nghe tiếng của Kha Vu trợ lý thống tướng...

"Đường Tịnh Thi, thống tướng cho gọi cô."

Tịnh Thi lúc này không thể làm gì hơn ngoài việc đứng dậy, bỏ lại bữa trưa còn chưa cắn một miếng rời đi. Mà hai vị binh sĩ kia nhìn thấy động tác này của cô cũng sảng hồn. Mãi một lúc sau mới hỏi với tới cô gái chuẩn bị rời đi kia:

"Cô... Cô là Đường Tịnh Thi trong lời đồn?"

Đường Tịnh Thi hơi mím môi, nhìn bọn họ bằng ánh mắt bất lực vài phần... Rõ ràng không biết cô, mà có thể kể chuyện về cô một cách rõ ràng rành mạch như này sao? Hóa ra không chỉ người ở chợ mới chém gió phần phật, ngay cả trong quân đội, mấy thanh niên này còn chém kinh hơn nữa.

Nhưng với lòng bao dung của một quân y tuyệt vời, cô xin bao dung tha thứ cho bọn họ.

...

Cô tha thứ cho bọn họ là một chuyện, cán bộ cấp cao có tha thứ cho bọn họ không là một chuyện hoàn toàn khác biệt.

"Nhanh lên, mỗi người 500 cái hít đất liên tục, lỡ một nhịp là phải đếm lại từ đầu!"

Dưới sân tập luyện giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, nung nền đất nóng tựa hồ như một lò hỏa thiêu, đem gần ngàn con người dường như biến thành dược liệu để lò ra một viên linh đan mang hơi thở của con người.

Nóng là vậy, mệt là vậy, đau là vậy, nhưng không một ai dám ho he lên tiếng chất vấn kì kèo, tất cả đều mang khuôn mặt cứng ngắc vì không đủ sức lực để làm ra biểu cảm nào khác. Lâu lâu lại có những ánh nhìn ngước lên trên khán đài to lớn kia, nhìn về bóng dáng cao lớn nghiêm trang của một người đàn ông mà thầm thở dài.

Lục Cảnh Nghi bị nhìn nhiều quá cũng quen, ánh mắt đạm bạc di chuyển lướt qua một sân người phía dưới, đáy mắt không hề nhìn thấy một tia cảm xúc nào, lạnh nhạt mà cất tiếng nói:

"Mấy cậu có gan làm thì có gan chịu. Đó là phẩm chất cần có của một quân sĩ bắt buộc phải có. Tiếp tục đi, những người phía trên này vẫn luôn đếm từng cái hít đất một của từng người đấy."

Đường Tịnh Thi được Kha Vu dắt tới sân huấn luyện thì hình phạt của những người này cũng vừa hoàn thành, không rõ sự tình trước kia là gì, Đường Tịnh Thi chỉ kip nghe tiếng đồng thanh rất lớn của bọn họ:

"Thống tướng dạy rất phải, chúng tôi xin khắc cốt ghi tâm."

Sau đó bọn họ rời đi ngay hàng thẳng lối, chẳng mấy chốc sân huấn luyện đã chẳng còn một bóng hơi nào, lúc này Kha Vu mới đưa cô vào bên trong.