Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 8



Đường Tịnh Thi còn chưa kịp cúi chào theo đúng lễ nghi của một quân sĩ, bên tai đã nghe thấy tiếng gọi trầm thấp của nam nhân trước mặt mình.

"Đường... quân y."

Lục Cảnh Nghi bước đến trước mắt cô, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, toát lên vẻ nam tính cùng nghiêm trang khó nói. Điều không ngờ rằng giây sau người đàn ông với dáng vẻ nghiêm chỉnh cao lớn ấy lại nghiêng mình cúi xuống, cất ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được phong thái của một nhà lãnh đạo.

"Xin lỗi."

Đường Tịnh Thi bị tiếng xin lỗi đường đột này của hắn làm cho giật mình, trố mắt một hồi lâu, khẽ hắng giọng nhằm bỏ qua sự ngượng ngùng của chính bản thân, cô quay ngược lại hỏi hắn:

"Vì sao lại phải xin lỗi tôi nha?"

"Tôi không nghĩ cô chưa nghe qua những tin đồn bậy bạ bị lan truyền trong quân doanh mấy ngày qua."

Đường Tịnh Thi phất tay, cười nhạt, nhưng dưới đôi mắt đen linh động là tia sáng kì lạ, cô nhanh chóng đáp lại Lục Cảnh Nghi:

"Ha ha, là chuyện này hả, tôi cũng chỉ vừa mới nghe qua mà thôi, sự tình cũng không to tác đến như vậy..." - Đường Tịnh Thi vừa nói đến đây, cánh môi bất giác run rẩy, chẳng hiểu sao trong đầu cô lúc này lại liên tưởng đến ca huấn luyện ban nãy mình vô tình được chiêm ngưỡng cho dù chỉ là những phút giây sau chót.

Dựa vào khả năng đọc hiểu vấn đề thuộc hàng trung bình của mình, Đường Tịnh Thi lúc này liền cảm nhận được sau gáy mình hơi lạnh, dè dặt cất từng chữ một hỏi vị đại boss trước mặt của mình:

"Cái kia... Buổi huấn luyện kia của ngài không phải là hình phạt cho những người phân rải tin đồn bậy bạ đó chứ?"

Nhìn vào đôi mắt lam nhạt sắc lạnh kia, không ai biết Đường Tịnh Thi đã mong mỏi câu trả lời phủ định của người đàn ông ấy đến nhường nào. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô lại là câu nói khô khan mang theo sức sát thương không hề nhỏ.

"Có thể nói là như vậy, tính cách của quân nhân không thể có việc ăn không nói có, hơn hết câu chuyện lại về một cô gái, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến thanh danh sau này của cô. Nếu như cô còn muốn trừng phạt thêm thì cứ nói thẳng ra, tôi không giỏi đọc vị con gái, nếu xét sự trừng phạt nằm trong khuôn khổ, tôi sẽ cân nhắc thực hiện hay không."

Nghe đến đây, cánh môi của vị nữ quân y xinh đẹp không thể khống chế được mà khẽ giật hai cái... Thầm nghĩ trong đầu, cô nên chân thành cảm ơn ngài đại boss quan tâm đến thanh danh của cô mà làm ra hành động biến cô từ một hạt cát, đúng, là hạt cát trong quân doanh rộng lớn này trong một buổi huấn luyện lại trở thành tâm điểm của sự chú ý hay không? Đường Tịnh Thi lúc này thật sự muốn mở miệng của mình mắng một trận thật ra trò với tên họ Lục này...

Hắn không biết cái gì gọi là phản tác dụng hay sao? Cô thực sự rất cảm động khi biết rằng hắn quan tâm đến danh tiết của cô, nhưng một thống tướng lại vì những lời đồn thất thiệt của một cô gái mà trừng phạt quân lính của mình như vậy, không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra bọn họ tuy bên ngoài không nói ra, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ suy diễn câu chuyện kia hơn phân nửa trở thành sự thật.

Trong lúc suy nghĩ, cô lỡ buột miệng nói ra lời trong lòng lúc nào không hay:

"Có vị lãnh đạo cấp cao nào lại vì chuyện cỏn con của một nữ quân y làm to chuyện như vậy đâu chứ... Aiza, ngài làm vậy không phải là giúp mà hại tôi mới đúng..."

Lục Cảnh Nghi vì chuyện của cô quân y mới mà bất bình, mới sáng sớm đã cho người điều tra chuyện một lượt rồi lại giúp cô trừng phạt những binh sĩ tung lời sai trái đi. Những tưởng sẽ nhận lại tiếng cảm ơn chân thành của cô gái. Nào ngờ đâu thứ hắn nhận được lại là câu nói có phần trách cứ của cô, chính câu nói kia không chỉ làm hắn mà những người có mặt ở đây đều lập tức sững người, trơ mắt nhìn cô một cách khó hiểu. Đến cả Kha Vu ngày thường không quan tâm chuyện ngoài lề cũng phải nhìn Đường Tịnh Thi bằng con mắt ngơ ngác vài phần.

Tuy nhiên, Lục Cảnh Nghi cũng không thể để bản thân làm việc tốt bị đánh giá trở thành người tệ được, hắn ngẩng đầu lên, đúng như phong thái ban đầu của mình, cao ngạo với bóng lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh nói chuyện:

"Nếu cô chưa thấy thì bây giờ đã thấy rồi, không giải quyết được những chuyện từ khi nó còn nhỏ nhặt, thử hỏi Đường quân y định nó biến chất rồi mới bắt đầu giải quyết sao? Hơn hết, tôi không biết bản thân giải quyết vấn đề sai ở đâu để từ việc giúp cô trở thành hại cô, mong Đường quân y chỉ giáo?"

Giọng nói hắn trầm trầm, không nghe ra được khung bậc cảm xúc gì trong đó, nhưng nhìn đến trong đôi mắt lam nhạt kia là sự nghiêm túc khó có thể làm giả, Đường Tịnh Thi trong chốc lát cảm thấy hắn nói cũng có lý. Lại một lần suy nghĩ, dù sao nơi này cũng là quân đội, không thể nào làm trái lệnh cấp trên được đúng chứ. Nếu sau này có người vì sự việc lần này muốn trả thù cô chắc cũng phải bước qua được sự bảo kê của vị thống tướng quyền lực này có phải hay không?

Như vậy thì cô sẽ an toàn đúng không nhỉ?

Lục Cảnh Nghi không rõ cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô chốc chốc lại gật lên gật xuống như gà mổ thóc nhìn có chút khôi hài. Mãi một lúc sau mới nghe được từ trong miệng cô gái kia phát ra tiếng cảm ơn trịnh trọng. Hắn dù sao cũng là một thống tướng rộng lòng bao dung, không thèm bắt bẻ đến việc cô nói mình hại cô ban nãy.

Đường Tịnh Thi tất nhiên nhìn ra sự không vui của đại boss, khóe miệng cong lên một vòng cung công nghiệp, cười lấy lòng sếp lớn, chỉ thiếu mỗi mọc thêm cái đuôi ve vẩy phía sau.

"Lục thống tướng, ngài gọi tôi đến đây chắc không chỉ vì muốn tôi cảm ơn ngài thôi đâu nhỉ? Ngài cứ việc giao nhiệm vụ cho tôi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi nhất định cũng sẽ hoàn thành công việc này một cách hoàn hảo nhất."