Thú Cưng Của Phản Diện Là Một Miêu Nữ

Chương 5: Xúc cảm bất thường



Khoảng cách giữa một người một mèo chỉ khoảng năm mét, Thẩm Dật Thành ngồi dựa vào thành giường, mà đối diện anh, chính là con mèo nhỏ kia.

Diệp Chi Lan vô thức nuốt ực một cái.

Thẩm Dật Thành không có một mảnh vải che thân, ‘túp lều’ kia đã bị vứt bỏ trên sàn, vật kia sừng sững chĩa thẳng lên trời.

Cô không phải chưa từng nhìn thấy thứ đó của đàn ông, nhưng trực tiếp thế này thì lần đầu nhé, hơn nữa … với kích cỡ đó, nếu bị đâm vào thì liệu còn sống không?

Có lẽ vì không biết Diệp Chi Lan không phải là một con mèo bình thường nên Thẩm Dật Thành vô cùng tự nhiên hành sự. Bàn tay lớn gân guốc mất kiên nhẫn lập tức nắm lấy vật giữa hai chân, vuốt lên vuốt xuống theo nhịp độ không cố định. Trên trán anh rịn mồ hôi, hơi thở trở nên dồn dập, tốc độ dùng tay mỗi lúc một nhanh hơn.

Một màn này khiến Diệp Chi Lan không khỏi cảm thấy ngại ngùng và bức bối, thân mèo bất giác nóng lên, đi không được, ở cũng không xong. Cô không muốn Thẩm Dật Thành phát hiện ra điểm lạ ở mình, nhưng không muốn chứng kiến cảnh này. Bất lực trước hoàn cảnh, cô chỉ biết cứng ngắc nhìn chằm chặp phía trước.

Cảm giác được một ánh mắt nóng bóng đang dõi theo, xúc cảm trong Thẩm Dật Thành bất ngờ tăng cao.

Rõ ràng đó chỉ là một con mèo nhưng sao lại khiến anh có cảm giác như một người nào đó đang nhìn chằm chằm anh vậy, ánh nhìn khiến trái tim anh khó giữ vững nhịp đập, khoái cảm lan ra toàn thân.

Anh ngửa ra sau, tay trái đưa ra sau chống đỡ cơ thể, tay phải hoạt động hết công suất. Vòng cổ ngọn lửa nhiễm mồ hôi như dán vào cơ thể.

Căn phòng chỉ có ánh đèn mờ nhưng với thị giác của mèo, Diệp Chi Lan có thể nhìn rõ được từng thay đổi trên cơ thể Thẩm Dật Thành. Có điều, dù cô hiện trong thân xác mèo nhưng bản thể vẫn là một cô gái, hiếu kì nhìn một lúc thì được chứ cho xem từ đầu đến cuối thì cô chịu không nổi.

Diệp Chi Lan muốn nhấc chân rời khỏi căn phòng này thì phát hiện tứ chi không nhúc nhích, đến cái đầu nhỏ cũng không thể đổi hướng được.

Cô thế mà bị dọa đến bủn rủn cả người rồi.

Được rồi, không đi được thì cô không xem nữa là được.

Diệp Chi Lan nhắm mắt lại, nhưng cô quên mất, khi thị giác đóng thì thính giác sẽ trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Tiếng thở dốc của người đàn ông không ngừng truyền vào tai cô.

“Ah … ưm … ư …”

Mặt mèo nóng bừng lên, Diệp Chi Lan vội mở mắt.

Thế này càng không ổn, cô nhanh chóng suy nghĩ, nếu đã không thể ngăn bản thân quan sát thì cô phải khiến Thẩm Dật Thành ngừng lại.

Nghĩ là làm, Diệp Chi Lan bỏ qua lời cảnh giác lúc nãy của Thẩm Dật Thành, kêu lớn một tiếng.

“Meo!”

Âm vang còn chưa dứt, cô đã nghe thấy một tiếng gầm từ phía đối diện.

Diệp Chi Lan rùng mình, hai chi trước run nhẹ một cái.

Thẩm Dật Thành … cao trào rồi?

Diệp Chi Lan sững sờ nhìn về phía giường.

Cùng lúc, người đàn ông cũng đang nhìn cô.

Toàn thân anh ướt mồ hôi, trong mắt hằn tơ máu, trên bàn tay gân guốc có chứa một lượng chất lỏng đặc sệt, chất lỏng len qua khe ngón tay, chảy xuống chăn mỏng bên dưới.

Đôi mắt anh xoáy sâu vào con mèo nhỏ ở đối diện, trong khoảnh khắc, anh có ảo giác như đó không chỉ là một con mèo. Nghĩ lại, nếu theo lời bà đồng đó nói thì đúng là không thể coi Chi Chi như mèo bình thường được rồi.

Mọi thứ như một cơn gió thoáng qua, Thẩm Dật Thành với lấy khăn ướt ở đầu giường, bình tĩnh lau dọn. Lẽ ra lúc này anh sẽ vào tắm một lần nữa, nhưng không, anh xuống giường, đi thẳng về phía mèo con đang hóa đá.

Trải qua một màn mười tám cộng trực tuyến, Diệp Chi Lan có hơi hốt hoảng, đại não như được phủ một lớp đen xì, cô nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mắt, cảm giác có điều gì đó ở anh đã thay đổi.

Thẩm Dật Thành lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt cô, hồng ngọc hình ngọn lửa đung đưa trước mặt cô, mùi hương đặc trưng của người đàn ông tràn ngập căn phòng.

Diệp Chi Lan không cảm thấy chán ghét nhưng cô cảm giác mình không thoát ra được.

Thẩm Dật Thành không chạm vào cô, anh chỉ quan sát cô một hồi lâu rồi cong môi.

“Xem ra bà lão đó nói không sai. Chi Chi … đặc biệt thật nha.”

Cách ngắt nghỉ của Thẩm Dật Thành khiến Diệp Chi Lan không khỏi nảy sinh cảnh giác trước sự nhen nhóm của một điều gì đó nguy hiểm. Rõ ràng anh đang cười nhưng cô lại chẳng thấy vui chút nào, cô dường như còn thấy được sát ý trong đôi mắt ấy, cô sững người, trong lòng bất giác hoảng sợ.

Lúc này, anh đứng dậy, đi qua cô, một lần nữa vào nhà vệ sinh.

Trong đầu Diệp Chi Lan như có đàn lạc đà chạy qua, cô run rẩy vừa định hỏi Mao Mao thì chiếc hệ thống nào đó đã chủ động lên tiếng trước.

[À suýt thì quên, Chi Chi, tôi chưa nói với cô về nội dung thế giới này nhỉ?]

Diệp Chi Lan bất ngờ trước thái độ bình tĩnh của Mao Mao.

[Mao mập, cậu không nhìn thấy những gì vừa diễn ra sao?]

[Cái gì?]

Mao Mao ngừng một giây rồi nói.

[À, cái gì thì tôi cũng không biết, khi phản diện của cô cởi áo choàng tắm, hệ thống của tôi đã tự động tạo lớp ngăn cách giữa hai chúng ta rồi. Lúc đó tôi không thấy, không nghe, cũng không cảm nhận được chuyện gì xảy ra ở bên cô hết.]

[Vậy sao? Nhưng trước kia đâu có như vậy?]

Diệp Chi Lan vẫn nhớ rõ, ở thế giới thứ hai, cô rủ nữ chính đi xem nữ phụ bị người ta đánh ghen đến lột trần truồng ra, Mao Mao vẫn còn ở đó cảm thán cơ mà.

Mao Mao chẳng thấy gì là lạ, giải thích qua loa.

[Vì thế giới này đặc biệt, chẳng lẽ cô muốn khi cô làm chuyện đó với Thẩm Dật Thành, tôi ngồi cạnh bình luận à?]

[Cậu quên tôi là mèo à? Làm sao làm được.]

[Cô chắc …]

Như nhận ra mình lỡ miệng, Mao Mao chuyển chủ đề.

[Vậy tôi truyền cốt truyện cho cô nhé.]

[Đợi chút.]

Diệp Chi Lan cảm thấy có điểm lạ mà nhất thời không nghĩ ra được lạ chỗ nào.

Nhưng cô là mèo, Thẩm Dật Thành hẳn sẽ không cầm thú đến mức làm với một con mèo đâu ha?

Mao Mao ngồi nhìn suy nghĩ của Diệp Chi Lan mà đảo mắt làm ngơ.

Diệp Chi Lan hít sâu một hơi mới có thể bĩnh tĩnh lại được. Lúc này cô không muốn ở trong căn phòng này thêm một phút nào, nhưng Thẩm Dật Thành đóng cửa, chân mèo của cô không mở được.

Sau một hồi tinh thần căng thẳng, Diệp Chi Lan đã muốn ngủ, nhưng nhìn cái giường kia, cô lập tức quay lưng lại.

Bỏ đi, Thẩm Dật Thành sẽ sớm mua cho cô cái ổ thôi.

Diệp Chi Lan đưa mắt nhìn vòng quanh, cuối cùng cô đi ra bàn đọc sách, nơi đó có một tấm thảm lông, vẫn tốt hơn là nằm sàn lạnh trong thời tiết này.

Sau khi đã yên vị, cô với gọi Mao Mao.

[Bắt đầu đi.]