Thú Cưng Của Phản Diện Là Một Miêu Nữ

Chương 6: Đừng gặp ác mộng



Như thường lệ, sau câu nói này, Mao Mao sẽ trực tiếp truyền cốt truyện vào đầu cô, nhưng lần này thì không.

[Chi Chi, tôi quên không nói với cô, thế giới này là trừng phạt, không phải nhiệm vụ thông thường, vậy nên cô sẽ không được tiếp thu toàn bộ cốt truyện, tùy vào trường hợp, tôi sẽ nói tình huống với cô, cô không được phép biết tất cả.]

[Thế mà cậu nói như đúng rồi ấy nhờ.]

Diệp Chi Lan hừ lạnh một câu.

Lúc trước cô không quá quan trọng điều này nhưng hiện tại thì có, cô cần biết cốt truyện để có thể nghĩ cách làm sao để Thẩm Dật Thành đồng ý kết hôn với một con mèo.

Vốn dĩ là mèo đã khó hành động, giờ còn không được biết nguyên tác nữa thì cô biết phải làm sao?

Mao Mao hiếm khi an ủi ký chủ của mình.

[Cô yên tâm, tất cả thì không thể nhưng một phần thì vẫn được phép mà. Tại thời điểm này, đây là những thông tin cô được biết:

Nguyên tác: Không thể ngừng yêu.

Nam chính: Bạch Cảnh Hạo.

Nữ chính: Lục Thủy Tinh.

Phản diện: Diêu Mộc Miên, Thẩm Dật Thành.

Tiến độ diễn biến: Diêu Mộc Miên khiến Lục Thủy Tinh hiểu nhầm Bạch Cảnh Hạo là vị hôn phu của cô ấy. Trên thương trường, Thẩm Dật Thành liên tục nhắm vào Bạch gia sau khi biết được sự thật là những tổn thương về thể chất và tinh thần hồi nhỏ của anh đều bắt nguồn từ Bạch gia.]

Theo lời Mao Mao, hình ảnh và thông tin cá nhân của các nhân vật hiện lên trước mắt Diệp Chi Lan.

Cô nhìn mà không khỏi chẹp miệng.

Vẫn biết là ít nhưng cô không nghĩ hệ thống lại giản lược thông tin đến mức này. Hãу‎ tìm‎ đọc‎ t𝗋a𝗻g‎ chí𝗻h‎ ở‎ ~‎ 𝑇𝗋ùm𝑇‎ 𝗋uуệ𝗻.𝗩𝗻‎ ~

Nhìn xem, đến địa chỉ nhà của họ cũng chỉ hiện tên quận, gia đình thì chỉ hiện mỗi tên cha mẹ.

Tuy có chút thất vọng nhưng Diệp Chi Lan biết mình không có quyền đòi hỏi nhiều, cô chỉ nhìn chằm chằm vào dòng ‘tiến độ diễn biến’:

[Những tổn thương của Thẩm Dật Thành đều bắt nguồn từ Bạch gia? Tôi có thể biết rõ hơn được không?]

[Đợi chút … không thể, chưa đến lúc.]

[Khi nào thì đến lúc?]

[Không thể nói.]

Mao Mao ngừng hai giây rồi nói liền một mạch.

[À, còn một điểm nữa, ở thế giới này tôi sẽ không theo cô 24/7, thời gian hoạt động của tôi là từ 6 giờ sáng đến 11 giờ 30 phút tối, nghỉ chủ nhật. Ngoài khoảng thời gian này, cô sẽ không được liên kết với tôi, vậy nên chú ý nhé. Tôi hết giờ làm rồi, lúc ngắt kết nối đầu cô sẽ hơi đau một chút nhưng không ảnh hưởng gì đâu, cố lên, tạm biệt.]

Diệp Chi Lan còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được liên kết với Mao Mao bị cắt đứt. Cô nhíu mày, hai chân trước vươn lên ôm lấy đầu.

Đại não đau nhức như muốn phát nổ, duy trì không ngừng gần chục giây, sau đó mới giảm dần, chỉ còn cơn choáng váng nhẹ.

Diệp Chi Lan thở gấp.

Không phải chứ? Chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải chịu cái này?

Tuy cơn đau không kéo dài nhưng nó vẫn là đau đấy.

Diệp Chi Lan mắng thầm trong đầu.

Đúng là thế giới trừng phạt với thế giới nhiệm vụ thường có khác biệt, nó khiến cô không hối hận không được mà.

Cơn choáng váng qua đi, Diệp Chi Lan nhìn về phía cửa.

Sao cô có cảm giác như lần tắm này của Thẩm Dật Thành còn lâu hơn lần trước vậy nhỉ?

Diệp Chi Lan vừa định đứng dậy thì tiếng mở cửa vang lên, cô theo quán tính thay đổi hành động, quay ngoắt lại, đưa lưng về phía Thẩm Dật Thành, miệng lẩm bẩm như muốn nói: “Làm ơn đi, một lần là quá đủ rồi.”

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Dật Thành vắt khăn trên cổ, phía dưới mặc một chiếc quần đùi đen, phía trên để trần, chỉ còn hồng ngọc hình ngọn lửa nổi bật.

Nhìn vị trí cũ không thấy con mèo nhỏ, anh đảo mắt nhìn xung quanh.

Vẫn không thấy.

Thẩm Dật Thành nhíu mày gọi một tiếng.

“Chi Chi!”

Diệp Chi Lan giật nảy một cái nhưng không dám lên tiếng, cô vẫn chưa quên chuyện gì xảy ra khi cô vừa kêu đâu. Diệp Chi Lan chầm chậm di chuyển tới vị trí dưới chân ghế, trong phòng hiện chỉ bật một cái đèn ngủ ở đầu giường, nhất định Thẩm Dật Thành sẽ không nhìn thấy cô ở đây.

Sự thật đúng là vậy, Diệp Chi Lan không phát ra tiếng, Thẩm Dật Thành không thấy cô, nhưng anh sẽ không ngu ngốc đến mức tìm mèo trong bóng tối. Lông của cô màu khói, gần màu với nội thất trong phòng anh, nếu tắt đèn thì tìm đường trời.

Một tiếng ‘tạch’ vang lên, cả căn phòng lập tức sáng chưng như ban ngày.

Diệp Chi Lan bị ánh sáng bật ngờ ‘tập kích’, đôi mắt theo phản xạ nhắm chặt lại.

Không đến ba giây, Thẩm Dật Thành đã nhìn thấy con mèo nhỏ dưới ngầm ghế. Anh tiến tới, nhấc gáy cô lên.

“Trốn cái gì? Lên giường ngủ.”

Giọng nói vừa truyền tới tai, Diệp Chi Lan lập tức mở to mắt, cô lấy đà định nhảy xuống nhưng người nào đó đã đoán được ý định của cô, dùng hai bàn tay lớn giam cô lại, bao cô trong hương sữa tám dịu nhẹ.

“Hiện tại thời tiết chuẩn bị vào đông, nằm đó sẽ chết rét đấy.”

Diệp Chi Lan làm như không hiểu, cố tình giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay lúc nãy còn ‘an ủi’ thân chủ của mình.

Thẩm Dật Thành ngồi xuống giường, tay phải đỡ tứ chi của mèo con, tay trái nắm lấy cái đầu nhỏ nó, cố định, ép nó nhìn mình.

“Tôi biết nhóc hiểu lời tôi nói, nếu nhóc còn phản kháng, tôi không ngại diễn lại một màn kia đâu.”

Quả nhiên nghe lời này, Diệp Chi Lan yên ổn hẳn, nhưng nhớ đến việc mình phải sắm vai một con mèo bình thường, cô giãy giụa thêm vài cái giống như không hiểu, đến khi cái đầu nhỏ thoát khỏi bàn tay kia thì mới yên tĩnh trở lại.

Một thoáng hụt hẫng vụt qua, Thẩm Dật Thành tự cười chính mình.

Anh thế mà lại mong con mèo nhỏ này giãy dụa thêm một lát nữa. Nhưng thôi, anh không phải người tốt nhưng là kẻ giữ lời, anh đã đồng ý với mèo con thì sẽ không làm chuyện đó.

Một tay Thẩm Dật Thành ôm Diệp Chi Lan, tay còn lại nhanh nhẹn dọn dẹp đống hỗn độn trên giường. Sau đó, anh thả cô xuống gối bên trái, kéo chăn che kín người cô rồi tắt đèn.

“Đừng gặp ác mộng.”

Lúc này, tinh thần Diệp Chi Lan mới được thả lỏng một chút.

Cô nói rồi mà, phản diện không tệ, chỉ cần đối xử với anh ta đúng cách thì anh ta còn tốt hơn cả nam chính.

Mèo con nở một nụ cười thỏa mãn rồi nhắm mắt đi ngủ.

Tuy người cô hơi dơ, vết máu đã khô vẫn tạo nên vài vệt bẩn trên giường, nhưng chủ là Thẩm Dật Thành còn không có quan tâm thì cô để ý làm gì chứ.

Có điều Diệp Chi Lan quên mất, hiện tại cô vốn không phải là người, mà đối với người, Thẩm Dật Thành chưa từng có kiên nhẫn giải thích.

Khoảnh khắc con mèo nhỏ nhắm mắt lại, mí mắt yên tĩnh của người đàn ông bên cạnh bất ngờ kéo lên, trong ánh nhìn lạnh lùng không che giấu sát ý.