Thư Ký Nổi Loạn Làm Tổn Thương Trái Tim Tôi

Chương 2: Thư ký của tôi siêu khổ



Tôi đang tức giận, những ký ức liên quan đến Lâm Ý Nhất dâng lên trong đầu tôi như những đợt sóng cuồn cuộn. Tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ bảy năm trước giữa tôi và Lâm Ý Nhất. Đó là một vở kịch vô cùng cũ rích, giống như mở đầu của mấy câu truyện tổng tài loại ba.

Nhắc đến lần đầu gặp Lâm Ý Nhất, phải kể đến lão già tổng giám đốc công ty bất động sản dầu mỡ kia. Ông ta có ba đứa con, rất vui tính, yêu thích sinh viên thuần khiết, và còn phải là nam.

Tôi ghét ông ta, không cần lý do. Chính là tôi nhìn thấy ông ta đã khó chịu. Nhưng thế giới trưởng thành của cẩu độc thân lại rất bất lực. Mọi người trong cái vòng này, luôn có một số cuộc tụ tập không thể tránh khỏi.

Hôm đó là một bữa tiệc tư nhân, có khoảng mười người ngồi trong phòng khách. Gần như tất cả những người tôi ghét đều tụ tập lại, không khí rất hỗn loạn. Tửu lượng của tôi không tốt, uống vài chén đã đau đầu, gửi tin nhắn kêu tài xế đến đón tôi. Còn chưa kịp ấn gửi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng lôi kéo.

Tôi nhìn thấy một con lợn béo đè một người đàn ông lên bàn bóp cổ cậu ta rồi đổ rượu vào. Từ hướng tôi nhìn thấy, biểu cảm của người kia rất đau khổ. Mọi người xung quanh cười lớn, lấy điện thoại ra quay chụp.

Thật ra chuyện như vậy tôi không thấy ngạc nhiên, họ đặt niềm vui trên hết. Vì tiền bán đi tôn nghiêm là chuyện bình thường. Có khi bạn không bán cho hắn, hắn sẽ quay đầu lại tức giận với bạn.

Tôi xoa sống mũi, thờ ơ nhìn con lợn béo đáng chết kia muốn làm gì thì làm. Chẳng qua, sau khi con lợn béo đáng chết kia đi quá xa, vậy mà ông ta muốn quan hệ với người đàn ông kia ngay tại đây.

Vốn dĩ tôi sẽ không xem vào, nhưng con lợn béo với cái bụng bia kia kiên trì quay đầu, như lấy lòng mà hỏi tôi có muốn tham gia cùng ông ta không.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy như tâm hồn mình đang bị xúc phạm. Tuy tôi không thành công như Mã Vân và Vương Kiện Lâm nhưng bố tôi là người của Trung ương, mẹ tôi có tên trong danh sách Forbes nổi tiếng, còn hai anh trai tôi đều là những học giả lừng lẫy. Ông đây cũng vừa về nước sau khi chăm chỉ học tập ở học viện kinh doanh Wharton. Những tên ngu ngốc chỉ biết chà đạp người khác kia có thể kiếm nhiều tiền như ông đây không?

(*) Mã Vân hay còn gọi là Jack Ma chắc mọi người đều biết rồi

(*) Vương Kiện Lâm: là chủ tịch tập đoàn Vạn Đạt và từng là người giàu nhất Trung Quốc.

Tôi rất tức giận, chỉ vào từng tên hề này quở trách, tôi biết tôi đắc tội rất nhiều người. Nhưng như vậy thì sao, không có nhiều tiền như tôi thì không thể đánh bại tôi, còn phải nhẫn nhịn hahaha.

Tôi kéo cửa ra, đang chuẩn bị đi ra, thì liếc thấy người nằm trên bàn, chính là Lâm Ý Nhất. Tôi không còn nhớ rõ dáng vẻ của cậu ấy, chỉ nhìn rõ cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi nhắm chặt hai mắt lại. Dáng vẻ tuyệt vọng mặc người ức hiếp.

Tôi không phải là người tử tế, chỉ cảm thấy cậu ấy rất bẩn. Nhưng tôi biết tôi vừa đi, những người này sẽ trút hết tức giận với tôi lên người cậu ấy. Không đến mức đùa chết người, nhưng những người này có hàng trăm thủ đoạn làm nhục người khác.

Tôi nghĩ thầm, đi qua đám người đẩy con lợn béo đáng chết kia ra, cởi khoác che cho Lâm Ý Nhất, rồi ôm cậu ấy đi. Bảy năm sau, tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ lần đầu tiên, vô cùng biết ơn vì sai lầm nhất thời lúc đó.

"Người này của tôi, ai chạm vào cậu ấy sẽ phá sản."

Lúc đó trông tôi rất ngầu, nhưng thực chất mọi thứ đều là giả. Dù sao Lâm Ý Nhất cũng là một người đàn ông trưởng thành cao mét tám ba, nặng như chết, tôi cũng uống đến mức không phân biệt được vật gì với vật gì, đi không quá mười mấy mét đến chỗ ngoặt thì buông cậu ấy xuống, hất tay nói: "Cút đi."

Lâm Ý Nhất không biến, cậu ấy yên lặng nhìn tôi, khàn giọng nói: "Ông chủ, anh có muốn tôi không?"

Trên mặt cậu ta có một vết tát, quanh miệng có vết rượu đỏ, da dẻ trắng bệch, trông rất khổ sở. Nói thế nào nhỉ, bình thường không có gì lạ, còn là đàn ông, tôi thực sự không có hứng thú.

Tôi thiếu kiên nhẫn: "Muốn bán cậu về kia. Một tên đàn ông thì có gì? Phụ nữ còn có thể sinh con cậu có thể sao?"

Lâm Ý Nhất lắc đầu, đôi môi trắng bệch. Tôi lười nói chuyện. Tôi biết con lợn béo đáng chết kia chưa từng gặp phải phiền toái gì, nguyên nhân lớn là do ông ta đưa giá cực cao. Có lẽ người này muốn kiếm tiền nhanh chóng. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, tôi không phải người nhà của cậu ấy, không có tư cách để mắng cậu ấy.

Tôi không để ý đến Lâm Ý Nhất, tiến lên phía trước vài bước, đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế. Vậy mà tài xế của tôi bị lạc đường! Một tên tài xế còn không tìm được đường, tôi không buồn nhiều lời với cậu tam bĩnh tĩnh cúp máy, quyết định sa thải tên tài xế điên khùng này.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mọi thứ dưới trướng mình đều là rác rưởi.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Lâm Ý Nhất còn chưa đi, thì chỉ vào cậu ấy: "Cậu, giúp tôi tìm một phòng."

Khi đó, Lâm Ý Nhất hiểu lầm ý của tôi. Tôi chỉ đơn thuần thấy choáng đầu muốn ngủ, cậu ta lại tưởng tôi muốn chơi cậu ta. Cho nên lúc chuẩn bị ngủ đột nhiên có người chui vào lòng tôi, tôi đạp người xuống theo phản xạ.

Khi đó Lâm Ý Nhất ngồi dưới đất, hoàn toàn bối rối, tôi tức giận cười nói: "Lại lên nữa tôi đá chết cậu."

Lâm Ý Nhất đỡ eo nằm xuống ghế sô pha không động đậy.

Nửa đêm, tôi mơ màng ngồi dậy, tưởng mình đang ở nhà nên nhờ quản gia rốt nước cho tôi. Mãi đến khi Lâm Ý Nhất đưa cho tôi một cốc nước ấm, tôi uống vài hớp mới nhớ ra mình đang ở khách sạn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Lâm Ý Nhất trông khá đáng tin cậy. Làm tôi chợt nhớ đến thư ký cũ đã xin nghỉ việc về nhà sinh con và tên tài xế điên khùng kia...Dưới trướng tôi rất thiếu người, đặc biệt là những người đáng tin cậy.

"Tên là gì?"

"Lâm Ý Nhất."

Lâm Y Y? Tên quái quỷ gì đây! Đấy là tên của đàn ông à?

"Học trường nào?" Tôi lại hỏi cậu ấy.

(*) Thụ tên Ý Nhất [意一: yìyī ] nhưng anh công nghe nhầm thành Lâm Y Y [依依:yīyī ]

Lâm Ý Nhất trả lời làm tôi bất ngờ. Khoa Vật lý đại học XX được xem như chuyên ngành chính của một trường đại học hàng đầu. Không biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì mà đi bán mình. Tôi rút danh thiếp ra ném cho Lâm Ý Nhất: "Tôi thiếu thư ký. Nếu cậu muốn làm việc đàng hoàng thì ngày mai đến phỏng vấn."

Lâm Ý Nhất cầm danh thiếp của tôi, nghiêm túc gật đầu, nói cảm ơn tôi.

Ngày hôm sau, cậu ấy đến, thuận lợi vượt qua phỏng vấn, trở thành thư ký kiêm tài xế của tôi.

Tôi phái người đi điều tra gốc gác của cậu ấy, mới biết ba cậu ấy nợ nặng lãi, tiền gốc là 20 vạn (≈ 680 triệu), lãi cộng lãi lên tới 113 vạn (≈ 3 tỷ 8). Không trả nổi nên nhảy lầu. Những người kia không đòi được nợ, trói mẹ cậu ấy lại, rồi bắt cậu ấy đến bán cho con lợn béo kia.

Tôi giải quyết chuyện vay nặng lãi rồi trả giúp cậu ấy 20 vạn. Cậu ấy và tôi cùng ký hợp đồng bảy năm, 4 năm đầu tiên trả 50 ngàn (≈ 170 triệu). Sau ba năm lương sẽ tăng theo năm, cho đến hôm nay cậu ấy lại muốn từ chức.

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại muốn từ chức, là do ông đây không đủ chiều chuộng hay do ông đây không còn đáng yêu nữa?