Thư Ký Nổi Loạn Làm Tổn Thương Trái Tim Tôi

Chương 3: Thư ký của tôi siêu gay



Bây giờ Lâm Ý Nhất vẫn ở nhà tôi. Ban này chúng tôi mới ầm ĩ một trận, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ không nấu bữa tối cho tôi. Không ngờ cậu ấy vẫn bưng một bát cháo nhỏ cho tôi.

Trước đây dạ dày của tôi không tốt, thường xuyên bận rộn bỏ bữa. Mấy năm trước còn xuất huyết dạ dày, lần đó đang nói chuyện cùng Lâm Ý Nhất đột nhiên tôi nôn ra một ngụm máu, khiến cậu ấy sợ đến mức suýt trượt tay lái.

Sau đó cậu ấy liên tục cung cấp đồ ăn ngon cho tôi, mấy năm qua tôi rất ít khi bị đau dạ dày. Sau này cậu ấy đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Cậu ấy là do một tay tôi bồi dưỡng ra, từ lúc bắt đầu ngày não cũng bị tôi mắng cho đến bây giờ mười bữa ăn đều cực kỳ hợp ý.

Ngay cả đồ cậu ta nấu cũng ngon, thư ký như vậy có soi đèn pha cũng khó tìm được.

Lâm Ý Nhất ngồi đối diện tôi, cũng đang ăn cháo, tôi hỏi: "Tại sao từ chức? Cho tôi một lý do thuyết phục đi."

Lâm Ý Nhất không ngẩng đầu lên, bĩnh tĩnh nói: "Mẹ tôi giục về kết hôn."

Kết hôn! Ngay lập tức tôi gần như nghẹt thở, "ực" một tiếng khó khăn nuốt cháo xuống, không nói ra được chữ nào.

Từ xưa nay tôi không chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện Lâm Ý Nhất muốn kết hôn. Một mặt là cậu ấy vẫn luôn ở nhà của tôi. Mặt khác là nhiều năm qua tôi chưa từng thấy cậu ấy có nhu cầu tìm phụ nữ.

Dù là nam hay nữ, xấu hay đẹp, cậu ấy cũng không nhìn hay nói một câu nào. Cho nên tôi luôn cảm thấy cậu ta còn trẻ, tập trung vào sự nghiệp không có mối bận tâm nào, còn luôn làm việc cạnh tôi cho đến khi về hưu.

Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cũng đúng. Thư ký cũng chỉ là một cái nghề, là đàn ông thì cũng nên có gia đình của mình.

Cũng giống như tôi, tuy tôi không yêu vơ chưa cưới của mình, cô ấy cũng không yêu tôi. Nhưng chúng tôi đều lớn cả rồi, tôi ba mươi tám, cô ấy sắp bốn mươi, không nói chuyện tình yêu chỉ nói về tiền.

Sau khi chúng tôi kết hôn trong vòng ba năm giá trị thị trường của hai công ty có thể tăng gấp đôi, đó là điều rất tốt.

Tôi kìm nén sự khó chịu, tâm trạng bình tĩnh lại nói: "Ở quê nhà có thể tìm được người phụ nữ tốt chắc? Cậu đã có hộ khẩu ở Bắc Kinh, quay về thung lũng chỗ nhà cậu, đầu óc có vấn đề hả? Cậu ở đây đi. Nếu thực sự muốn kết hôn thì kết hôn ở đây, tôi sẽ tổ chức đám cưới cho cậu."

Vẻ mặt của thư ký đột nhiên trở nên rất xấu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh...tổ chức đám cưới cho tôi à?"

Căn bản tôi không muốn cậu ấy kết hôn! Ai muốn tổ chức đám cưới cho cậu ấy?

Tôi cố gắng ra vẻ một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy nói: "Nếu cậu không thích thì tôi cũng không can thiệp, tìm công ty chuyên tổ chức hôn lễ đi. Chỗ tôi sắp kết hôn cũng không tệ, rất chuyên nghiệp. Tôi giới thiệu rồi trả tiền giúp cậu."

Tôi thấy Lâm Ý Nhất nắm chặt tay: "Tôi không ở Bắc Kinh. Tôi muốn về nhà."

"Nhất Nhất." Tôi xoa sống mũi, bất đắc dĩ nói: "Các mối quan hệ của cậu đều ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Cậu khổ sở phấn đấu bảy năm cũng không cần là có ý gì. Cậu về Thành Đô làm gì? Tuổi trẻ không vào Tứ Xuyên, tuổi già không rời Thục, cậu còn trẻ trở về mở nhà hàng lẩu chắc?"

(*)"Tuổi trẻ không vào Tứ Xuyên, tuổi già không rời Thục" [少不入川, 老不出蜀]: có hai cách hiểu. Đầu tiên là: miêu tả sự khó khăn của con đường đi Thục. Nếu lúc nhỏ không rời đi có thể không gặp được cha mẹ khi về già, nếu về già mà không rời đi có thể phải chết ở nơi xa lạ. Sau này nó ám chỉ Thành Đô quá thoải mái. Thứ hai là người trẻ nên có tư tưởng thế giới, nếu đến Tứ Xuyên từ sớm, những người không quyết tâm chắc chắn sẽ nán lại quên quay. Còn "tuổi già không rời Thục", đây là nơi thích hợp để sinh sống và giải trí, người già không muốn rời đi là chuyện bình thường. ( Baidu)

"Sang năm tôi cũng ba mươi tuổi rồi." Lâm Ý Nhất nhìn thẳng tôi.

Tôi cố gắng thuyết phục cậu ấy: "Chỉ mới ba mươi bông hoa, tôi ba tám tuổi cũng chưa yêu ai đây. Hay thế này, tôi cho cậu nghỉ hè, có được không? Cậu ra ngoài chơi mấy tháng, thả lỏng một chút. Sau đó cậu trở về lấy một người phụ nữ hợp ý cậu. Làm thư ký chán quá cũng không sao, đúng lúc tổng giám đốc công ty chi nhánh của tôi thăng chức. Cậu trở thành ông chủ được chưa?"

"Tôi không cần anh quan tâm."

Tôi phát cáu: "Tôi không quan tâm cậu thì ai quan tâm cậu. Mẹ của cậu sẵn sàng chơi mạt chược đến mạng cũng không cần thì mẹ cậu sẽ quan tâm cậu sao? Cậu cưới vợ rồi đứa trẻ không cần đi học sao? Sống ở đâu, Thành Đô? Cả nước có không biết bao nhiêu đứa trẻ muốn học ở Bắc Kinh? Cậu tính để đứa trẻ giống như cậu bán lẩu ở Thành Đô sao? Lâm Ý Nhất, cậu đi đâu tìm vợ? Hả? Trước nay chưa từng nghe thấy cậu nói, hôn nhân đại sự có thể làm trò đùa sao? Tìm ảnh của cô gái đó đi, cả căn cước nhân dân cũng phải báo cho tôi. Tôi kiểm tra giúp cậu trước."

Lâm Ý Nhất ngồi im, tôi quyết định đấu với cậu ấy đến cùng, trừng mắt nhìn cậu ấy không nói câu nào. Hồi lâu cậu ấy mới nói: "Không có người phụ nữ nào cả."

Cuối cùng tôi cũng thấy cậu ấy mở miệng, nhướng mày đắc thắng: "Không có phụ nữ thì làm sao cậu kết hôn được?"

"...Tôi thích con trai."

TÔI: "..."

Lâm Ý Nhất ngẩng đầu lên, chỉ sợ tôi không nghe rõ, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi thích con trai. Thành Đô nhiều gay."

TÔI: "..."

Đây là lần thứ hai tôi cảm nhận được ác ý từ cuộc sống.

Thư ký của tôi muốn từ chức, thư ký của tôi nói muốn kết hôn, thư ký của tôi vừa thổ lộ với tôi.

Con mẹ nó tôi tắt thở chết mất.