Thử Một Lần Bước Về Phía Anh

Chương 15: Làm sao để anh hết giận?



Nghĩ đến đây, anh lại nhớ lại cô gái nhỏ lúc ban chiều, ngay lúc nhìn thấy tấm lưng của cô từ phía sau, giây phút ấy, anh thấy cô một mình đơn phương độc mã, thấy cô quá nhỏ bé, anh sợ cô sẽ tan biến mất, sẽ thật sự rời khỏi cuộc sống của anh mãi mãi.

Nhưng quả thật, anh đối với cô gái này hôm nay, là một loại cảm giác bất ngờ, chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy một mình đánh ba tên côn đồ gần như sắp phế đến nơi, có chút lạnh sống lưng. Lục Cảnh Nghi anh đương nhiên không sợ hãi một chút nào, ngược lại có chút tự hào. Lí do vì sao ư? Thử nghĩ xem, sau này có người hỏi anh rằng vợ anh có gì. È hèm, anh sẽ lên giọng kiêu hãnh với người đó mà nói vợ anh học rất giỏi, là thủ khoa đó, hơn nữa vợ anh còn biết võ, một mình chấp ba tên côn đồ cũng không hề hấn gì, không một vết xước nào. Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Nghi thấy vui không tả được, khuôn miệng cũng không kiểm soát mà cong lên cười hì hì như kẻ ngốc. Không ổn rồi, anh đúng là thích cô nhiều đến mức phát ngốc rồi. Hình như anh lại nhớ cô rồi!

Anh cảm thấy mỗi lần nhớ cô gái nhỏ, não của anh liền hoạt động không bình thường. Cuối cùng, Lục Cảnh Nghi cũng chịu hạ quyết tâm để đi tắm.

Ba mươi phút sau, cửa phòng tắm được mở ra, Lục Cảnh Nghi cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc, quả thật, đây là cơ thể mà nhiều người mong muốn. Vừa tắm xong, tóc anh còn ướt sũng, cứ mấy chốc lại nhỏ xuống mấy giọt nước, nhưng anh chẳng còn bận tâm mà lau tóc nữa khi nhìn thoáng qua chiếc màn hình điện thoại thông báo

[ Lâm Ái Hạnh đã gửi cho bạn một tin nhắn ]

Còn phải nói sao, chàng trai này là đang vui như muốn nhảy cẫng lên đi khoe với cả thế giới rằng cô gái anh yêu vừa gửi cho anh một tin nhắn.

Đột nhiên anh thấy hồi hộp, thấy khó thở. Là mong chờ đến ná thở rồi. Bàn tay thon day khẽ run run mà bấm vào xem tin nhắn

[ Đàn anh, anh về đến nơi chưa?]

Đọc những dòng này, Lục Cảnh Nghi chợt thấy đầu mình nóng bừng. A! Hạnh Hạnh nhà anhlà đang quan tâm anh nha!

[ Ừm, vừa mới về ]

Tin nhắn được gửi đi khiến cho Lục Cảnh Nghi có chút hồi hộp, nhất thời muốn biết tiếp theo cô sẽ viết gì.

[ Lâm Ái Hạnh đã xem ]

[ Lâm Ái Hạnh đang soạn tin nhắn ]

Anh cảm thấy, bản thân mình chính là mắc bệnh tim, bây giờ nó đang gào thét mà cầu cứu anh. Kết quả mười năm phút rồi vẫn chưa thấy động tĩnh

[ Lâm Ái Hạnh đã gửi một tin nhắn ]

Chỉ đợi có thể, Lục Cảnh Nghi nhanh chóng mở điện thoại lên để xem

[ Đàn anh, thật sự lúc ban chiều em không cố ý đánh nhau, là họ gây sự trước không cho em và bạn học đi, em chỉ là tự vệ chính đáng, bảo vệ kẻ yếu, chống lại cái ác, hoàn toàn lương thiện. Không phải em hung dữ hay có xu hướng bạo lực đâu, em thực sự không có. Hơn nữa em cũng không đánh chết người, họ còn thở đó. ]

Lục Cảnh Nghi sau khi đọc hết tin nhắn này thì không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hạnh Hạnh quá đỗi đáng yêu, đánh người ta rồi còn giải thích như vậy. Chắc có lẽ do ban chiều anh phản ứng như thế khiến cô hiểu lầm rồi.

[ Ừm, là tự vệ chính đáng ]

Bên này, Lâm Ái Hạnh đọc tin nhắn kia liền ngẩn người. Không phải anh giận rồi chứ? Cô cảm thấy bản thân cũng có chút đáng trách, tự nhiên lại đánh người như vậy. Quả thật lúc đó cô đã tức giận mà đánh người. Nghĩ lại có chút bồng bột, nếu bình thường làm nhiệm vụ ra tay khi chưa có mệnh lệnh của cấp trên, đương nhiên là bị khiển trách rồi. Lúc chiều, cô thấy anh mặt tối sầm ôm chặt lấy cô, không lẽ là anh sợ sao?

[ Đàn anh, anh giận sao? ]

Lục Cảnh Nghi rất nhanh mà soạn tin nhắn gửi đi

[ Ừm giận rồi ]

Lâm Ái Hạnh đương nhiên là tin rằng anh đã giận mà cảm thấy có chút tủi thân, nhưng cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.

[ Vậy làm sao để anh hết giận? ]

Vì tin nhắn này mà Lục Cảnh Nghi phải dụi dụi mắt mấy lần mới dám tin cái mình vừa nhìn thất trên màn hình điện thoại

[ Hạnh Hạnh, lúc tức giận thường thấy đói bụng lắm, anh muốn ăn tối ]

Lời này làm Lâm Ái Hạnh có chút không hiểu, nhưng vậy thì dễ rồi, cô mời anh đi ăn tốt là được. Cô quả thật ngày càng thông minh lên

[ Vậy em mời anh ăn tối được không? ]

Nghe đến đây Lục Cảnh Nghi vui đến nỗi bàn tay soạn tin nhắn run run mãi tin nhắn mới được gửi đi.

[ Được, ba mươi phút nữa ở dưới kí túc đợi em ]

Chỉ đợi có thể, Lục Cảnh Nghi nhanh chóng thay đồ rồi xuống lầu, ăn tối nhưng anh cũng không nên làm quá nên chỉ chọn một bộ quần áo thể thao màu xám tro.

Vừa bước xuống lầu liền thấy dì An đang từ cửa bước vào

- Cậu chủ, cậu định đi đâu sao

- Hôm nay dì không cần nấu cơm cho con đâu, con đi ăn ở ngoài

- Là cùng cô bé đó sao?

- Dạ vâng

Dì An dù chưa từng nhìn qua mặt mũi cô bé đó nhưng có điều chắc chắn là rất xinh đẹp mới có thể khiến cậu chủ nhà họ Lục si mê đến như vậy. Nhưng cậu chủ nhà bà quá mức lộ liễu, thích người ta đến mức người ngoài nhìn vào một cái đã phát hiện, không biết cô bé đó có nhận ra hay không.

Lục Cảnh Nghi vừa rời đi thì điện thoại riêng của biệt thự Lục gia cũng kêu lên từ phòng khách, lúc này dì An cũng nhanh chóng đến để nghe điện thoại, nhìn tên danh bạ, là Lục phu nhân.

[ Dạ thưa bà chủ ]

[ A! Dì An sao, Lục Cảnh Nghi dạo này có chịu ăn uống đầy đủ không thế ]

[ Dạ thưa, cậu chủ đã ra ngoài ăn tối rồi ạ ]

[ Tôi đã nói với dì là đừng để nó ăn ngoài mà, không tốt cho dạ dày nó ]

[ Dạ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ rút kinh nghi.. ]

[ Khoan đã, nó ăn tối với ai, là Nhất Minh sao? ]

[ Dạ thưa không phải, là cô bé đó ]