Thử Một Lần Bước Về Phía Anh

Chương 16: Bắt tại trận



Lâm Ái Hạnh sau khi nhận được tin nhắn cũng tức tốc đi chuẩn bị. Cô không biết trang điểm, nhất thời cũng chỉ là ăn tối một bữa, không cần quá cầu kì hay rườm rà nên cô cũng chỉ bôi son nhẹ. Ái Hạnh chọn cho mình một chiếc váy dài quá đầu gối, thoạt nhìn rất dịu dàng. Liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ hẹn, Lâm Ái Hạnh liền nhanh chóng lấy túi xách rồi xuống lầu.

Cô rõ ràng đã xuống sớm hơn giờ hẹn, nhưng không ngờ anh đã sớm có mặt ở đây. Cảm thấy có chút xấu hồ mà lên tiếng:

- Đàn anh, anh đợi có lâu không?

- Không lâu, vừa mới tới thôi

Chàng trai mặc trên mình một bộ đồ thể thao, thoạt nhìn thật nam tính vừa cất lời, môi mỏng vừa cong lên cười nhẹ thật đẹp.

Cả hai cùng nhau đến một nhà hàng, khác với lần trước, lần này là nhà hàng mà Lục Cảnh Nghi chọn. Nhà hàng này cũng không cách trường học quá xa, nghe nói anh rất thích đồ ăn ở đây.

Vừa đến nơi đã có rất nhiều nhân viên xếp hàng ngoài cửa:

- Chào Lục thiế...

Lời này còn chưa được nói hết đã bị Lục Cảnh Nghi ho chen lời vào

- È hèm...

Vừa ho anh vừa nhướn mày ra hiệu với nhân viên vào trong. Dường như đã hiểu ý, người quản lí khẽ gật đầu cười nhẹ với anh và cô, sau đó liền mời hai người vài phòng ăn.

Anh và cô ăn trong một phòng bao riêng, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Lần này anh rút kinh nghiệm không gọi hải sản, còn đặc biệt gọi nhiều sườn chua ngọt mà cô thích. Nghe đến đây, Lâm Ái Hạnh thấy cảm động trong lòng.

Bữa ăn diễn ra rất bình thường, đồ ăn cũng từ từ mà được đưa lên.

Dưới lầu của nhà hàng Nam Đô bỗng có tiếng dừng xe. Là một chiếc Rolls-Royce Boat Tail mang màu sắc của vỏ ngọc trai, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là xe riêng của Lục phu nhân, điều này cũng không quá bất ngờ khi có sự xuất hiện của Lục phu nhân ở đây bởi lẽ nhà hàng Nam Đô là một trong số những nhà hàng thuộc quản lí của Lục thị. Cửa xe vừa được mở ra đã thấy bóng dáng của một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất sang trọng, nhìn thoáng qua cũng đã biết là người có tiền.

Lục phu nhân vừa bước vào sảnh nhà hàng đã có hàng chục nhân viên đón tiếp:

- Chào Lục phu nhân!

Trước một màn này, người phụ nữ chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu nhẹ xem như đồng ý sau đó toàn bộ nhân viên lại đi làm công việc của mình. Bà Lục không nhanh không chậm liền bước đến khu vực lễ tân rồi cất lời:

- Lục thiếu gia có tới đây không?

Người bên lễ tân nghe thấy thế rất nhanh đã thành thật trả lời:

- Dạ thưa, Lục thiếu vừa tới đây khoảng mười năm phút trước thưa phu nhân.

Lời này vừa nói xong Lục phu nhân liền hỏi tiếp:

- Đi với ai sao?

- Dạ là một cô gái rất xinh đẹp ạ!

Nhân viên này nhanh nhẹn trả lời những gì mình vừa chứng kiến cho phu nhân nghe

- Được rồi, nói số phòng cho tôi

- Dạ là phòng 520

Người phụ nữ như nghe được thứ mình muốn liền mỉm cười thật tươi rồi từ từ đi đến thang máy.

Rất nhanh đã đến trước cửa phòng mà Lục Cảnh Nghi và Lâm Ái Hạnh đang ăn. Phòng bao ở nhà hàng này đặc biệt kín đáo nhằm giữ gìn riêng tư cho khách hàng, cũng chính vì thế mà toàn bộ các phòng đều được cách âm.

Nếu muốn xem thì chỉ còn cách xem camera hoặc là... nhân cơ hội mở cửa phòng mà ngó nghiêng vào một chút. Nghĩ tới đây lập tức liền có một nhân viên phục vụ bê đồ tới

- Xin thứ lỗi phu nhân, mạn phép cho tôi đi qua

Cơ hội đây rồi, vừa thoáng nghĩ, trên môi của người phụ nữ đã nở một nụ cười mà khẽ nói nhỏ vào tai của nhân viên phục vụ:

- Lúc cậu bước vào, đừng đóng cửa, làm mọi thứ thật chậm thôi nghe rõ không?

Người phục vụ không biết Lục phu nhân có ý đồ gì nhưng đây là cấp trên của cậu, nhất định phải làm theo liền lập tức đồng ý:

- Dạ thưa phu nhân

Người nhân viên vừa gõ cửa ba cái liền mở cánh cửa ra rồi cất lời:

- Cho phép tôi mang món ăn lên cho quý khách

Cánh cửa vừa được mở ra, Lục phu nhân liền căng mắt lên để tìm kiếm cô gái kia. Ấn tượng đầu tiên là gương mặt thanh tú cùng nước da trắng của cô bé này, thật sự thu hút người nhìn. Thoáng qua đã thấy cô bé này chắc chắn là con nhà gia giáo, lúc ăn cơm lại im lặng như vậy, không phát ra tiếng động nào. Đánh mắt sang con trai bà, không thèm động đũa mà chỉ dán đôi mắt vào con nhà người ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên bà thấy ánh nhìn này của con trai mình đối với người khác, có lẽ là một loại dịu dàng nào đó chỉ dành cho cô bé này.

Ngay lúc người phục vụ chuẩn bị bước ra thì Lục Cảnh Nghi cũng rời mắt sang phía ngoài cửa, lập tức phát hiện người phụ nữ mà anh gọi là " mẹ " đang ở ngoài cửa mà nhìn chằm chằm vào trong phòng. Lục Cảnh Nghi đưa mắt về phía mẹ mình như muốn đuổi người, Lục phu nhân đến đây lại cảm thấy không vui, giống như bản thân bị vứt bỏ liền quay gót mà đi về, lúc đi cũng không quên giơ ngón tay như muốn cảnh cáo anh. Đến đây Lục Cảnh Nghi mới thấy nhẹ nhõm, chắc chắn với tính cách của mẹ anh, một chốc nữa sẽ có mặt ở biệt thự Lục gia để tra hỏi anh, sau đó sẽ về nhà chính Lục gia để mách chuyện với ba anh. Chuyện này xem như là lẽ thường tình, Cảnh Nghi không đến nỗi lo lắng. Nhưng tình huống này quả thật có chút giống với hai học sinh yêu sớm bị gia đình phát hiện, bắt tại trận... Có chút xấu hổ!