Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 13



Trước cửa sơn động tụ tập hơn mười thú nhân. Bọn họ đều có hai vành tai tròn tròn hình bán nguyệt phủ đầy lông mao. Rõ ràng đây là một bộ lạc có chung một chủng tộc.

Nhìn thấy ưng nhân có phản ứng sắp tỉnh lại. Tộc trưởng dùng mắt ra hiệu cho tộc nhân. Một tộc nhân giống cái trẻ tuổi lập tức đưa bình nước đang cầm tới miệng Arcelor.

Dòng nước thanh lương thấm vào cổ họng, dần dần đánh thức ưng nhân đang mê man.

Arcelor chậm rãi mở mắt, còn chưa kịp phân rõ tình huống thì bị cục diện trước mắt làm hoảng sợ──mười mấy thú nhân, mỗi người đều dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn cậu……..

“Ưng nhân.”

Thú nhân lớn tuổi chậm rãi mở miệng, thanh âm cứng cáp nghiêm túc: “Vì sao ngươi lại tới đây? Theo ta biết, rất cả ưng nhân sinh sống trong một sơn cốc ở bên kia khe núi.”

Arcelor trừng mắt nhìn, sửng sốt một lát, tâm tư xoay chuyển 180 độ. Xem biểu tình của đám thú nhân này như chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt Ngang, rất rõ ràng có thù oán rất sâu với mãnh sư!

Đôi mắt cậu đảo tròn, lập tức có chủ ý.

“Ta…………”

Chỉ thấy Arcelor chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động hơi nước, tràn ngập cô đơn. Hơn nữa thật lâu sau mới thở dài một hơi, ngữ khí vô cùng thê thương.

“Ta cùng tộc nhân vốn sinh sống ở bên kia khe núi, cuộc sống thanh nhàn yên ổn….. đến một ngày nọ……..”

Âm thanh Arcelor đột nhiên cất cao, căm giận chỉ vào Ngang đang hôn mê: “Y tới đó!”

“Mãnh sư, mãnh sư đáng giận không chỉ hủy bộ lạc của ta! Còn đem tất cả tộc nhân, tất cả…….”

Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh Arcelor đột nhiên hạ thấp, cậu cúi đầu không để lộ biểu tình, nhưng bả vai run rẩy đã tiết lộ tình tự của chủ nhân──đang cố nén phẫn nộ cùng đau thương.

“…….các người thấy đó, lông vũ của ta có màu đỏ.” Arcelor nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười khổ sở: “Cũng vì vậy mà ta không bị mãnh sư giết chết, ngược lại bị y bắt làm nô lệ…… so với cái chết còn thống khổ hơn…….”

Sơn động chìm đắm trong không khí yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ưng nhân thút thít nghẹn ngào. Thú nhân nhìn nhau, ánh mắt nhìn cậu tăng thêm vài phần đồng tình cùng luyến tiếc.

“Ưng nhân, nếu ngươi nói thật thì ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi.” Thú nhân lớn tuổi có chút biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh mở miệng.

“Ngươi xem!” Arcelor nhíu chặt mày, như đang cố nén cơn đau kịch liệt. Chỉ thấy cậu cẩn thận nghiêng người đưa đôi cánh ra trước mặt các thú nhân.

“Mãnh sư vì không muốn cho ta trốn đã bẻ gãy cánh của ta, trên đó vẫn còn lưu lại vết trảo của y!”

Nhìn miệng vết thương dữ tợn trên đôi cánh ưng nhân, vài thú nhân hít sâu một hơi. Arcelor thầm đắc ý, thật ra vết thương của cậu cũng không nghiêm trọng như thú nhân nhìn thấy. Chẳng qua cơ thể đang bị trói gô, lông chim cuộn thành một đoàn, vừa lúc bày ra miệng vết thương.

Thú nhân lớn tuổi nhìn chằm chằm Arcelor một hồi lâu, cuối cùng gật đầu sai người tới mở trói cho cậu.

“Ta tin tưởng ngươi, ưng nhân. Mãnh sư cũng là cừu nhân của bộ tộc ta!”

Arcelor cảm kích nhìn thú nhân tộc trưởng, trong lòng thầm thở phào.

“Ta gọi là Cương, là tộc trưởng bộ lạc này.” Hắn phất tay, tộc nhân lập tức đưa tới một phần thức ăn: “Ngươi hôn mê hơn nửa ngày, nhất định đói bụng rồi.”

“Cám ơn, ta gọi là Arcelor.” Arcelor nhận thức ăn, gật đầu chào hỏi Cương.

“Cương, ngươi nói các ngươi có cừu oán với mãnh sư là sao? Các ngươi vì sao lại ở trong sơn động nho nhỏ này?”

“Ai……….”

Nghe được câu hỏi của Arcelor, Cương thở dài, tộc nhân cũng lộ ra vẻ mặt căm phẫn.

“Này phải nói tới vài tháng trước, bộ lạc chúng ta còn ở trên ngọn núi cao bên ngoài khu rừng. Nơi đó thức ăn và nguồn nước trước nay vẫn luôn dồi dào, rất nhiều thế hệ chúng ta đã sinh sống ở đó. Không biết vì sao…… một năm trước, thực vật trên núi ngày càng ít ỏi hơn. Vì muốn kiếm thêm thức ăn, chúng ta bất đắc dĩ phải dời tới khu rừng này.”

“Lúc đầu chúng ta chỉ săn bắn ở phụ cận khu rừng, không dám kinh động tới chủ nhân nơi này.” Cương nói tới đây, nắm tay đột nhiên siết lại thật chặt: “Đều do ta quá tham lam! Thấy chủ nhân nơi này không có ý đuổi chúng ta đi, liền lớn mật mang theo tộc nhân tiến vào khu rừng xây dựng bộ lạc.

“Không ngờ bộ lạc vừa mới xây dựng xong, con mãnh sư kia đã từ trên trời giáng xuống……. giống như một cơn ác mộng, phá hủy bộ lạc chúng ta mới vất vả xây dựng, thậm chí còn bắt tộc nhân của ta đi!”

“………ngươi nói tộc nhân, có phải là một đứa nhỏ 15, 16 tuổi, tóc dài màu đen?” Nghe hắn nói như vậy, trong đầu Arcelor lập tức nảy ra hình ảnh thiếu niên bên cạnh Đề Khắc Tư.

“Đúng vậy, chính là cậu ta!” Cương có chút kích động, vội vàng kéo cánh tay Arcelor: “Ngươi gặp cậu ta rồi? Ở đâu?”

“Ta chỉ gặp qua một lần, cậu ta bị một mãnh sư tên là Đề Khắc Tư mang theo bên người.”

“Đề Khắc Tư……..” Cương nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhớ kĩ cái tên này: “Hóa ra tên khốn khiếp đó gọi là Đề Khắc Tư!”

“Cám ơn ngươi đã nói cho chúng ta biết, chỉ cần Selair còn sống là tốt rồi, chúng ta nhất định sẽ cứu cậu ta về!”

Hóa ra thiếu niên kia gọi là Selair. Arcelor nhìn đám thú nhân đang hưng phấn, trong lòng có chút buồn bã: đáng tiếc bọn họ còn không biết, có lẽ Selair không còn sống được bao lâu nữa…….

“Cương, sau khi bộ lạc bị phá hủy, các ngươi vẫn ở nơi này sao?” Nhìn thú nhân đang vui sướng trong hang động, Arcelor có chút không được tự nhiên, đổi đề tài.

“Phấn lớn tộc nhân đã quay về trên núi rồi. Chúng ta lưu lại vì muốn cứu Selair, cậu ta là đứa con duy nhất của tộc trưởng tiền nhiệm, là cháu của ta. Ba ba của nó vì bảo hộ tộc nhân mà chết đi, chúng ta không thể bỏ mặc nó.” Cương lộ ra vẻ mặt bi thương, thở dài: “Thực đáng tiếc, tới tận bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được sào huyệt của mãnh sư.”

“Sào huyệt………”

“Đúng vậy, bất quá chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm. Ta thấy vết thương trên người ngươi vẫn chưa lành, tạm thời cứ ở lại đây đi.” Cương vỗ vỗ bả vai Arcelor: “Ngươi bị thương nhiều như vậy là vì rớt xuống khe sâu đi.”

“Không, ta phải nhanh chóng quay về, nơi này không còn đường khác sao?” Arcelor túm chặt Cương, vội vàng hỏi.

“Không có, trừ phi ngươi muốn băng qua ngọn núi San Carlo. Bất quá ta nghe nói qua ngọn núi đó chính là lãnh địa của lang nhân, ưng tộc hẳn là phải đi xa hơn nữa.”

“Lang tộc!” Arcelor kinh hô một tiếng, gặp được lang tộc là tốt rồi, tiểu Bạch nhất định đang tìm cậu!

“Ngươi có thể nói cho ta biết ngọn núi kia ở đâu không?”

“Không được.” Cương lắc đầu: “Nghe nói trên ngọn núi đó có quái vật rất khủng bố! Ngay cả bộ lạc chúng ta ở vùng núi đó cũng không dám tùy tiện leo lên đỉnh núi. Năm kia thực vật trở nên khan hiếm, tộc trưởng tiền nhiệm từng phái người lên tìm hiểu nhưng không có một dũng sĩ nào trở về.”

“Vì thế người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi không nên xúc động, chờ cánh lành lặn rồi hãy quay về.”

Arcelor cúi đầu có chút ủ rũ, bất quá nghĩ lại thì lời Cương cũng có lí, tình hình này quả thực không nên mạo hiểm.

“Vậy ta quấy rầy vài ngày. Để cám ơn, ta có thể giúp các ngươi tìm được sào huyệt mãnh sư.”

“Cái gì!” Ánh mắt Cương đột nhiên sáng ngời, các tộc nhân cũng xông tới.

“Ngươi thật có thể tìm được sao?!”

“Đương nhiên,”

Arcelor nhướng mi, áp ngón tay lên miệng, chỉ nghe thấy một tiếng huýt cắt ngang bầu trời đêm; không bao lâu sau, ngoài sơn động bay tới hơn mười con chim đủ màu sắc.

Arcelor nâng tay, đám chim chóc lập tức chiêm chiếp nhảy lên tay, thân mật mổ ngón tay cậu. Chỉ thấy ưng nhân mỉm cười, không biết nói gì đó với đám chim chóc sau đó nâng tay làm chúng nó giải tán; lặng yên biến mất trong bóng đêm.

“Năng lực của ta không xuất sắc bằng bậc cha chú, nhưng khống chế đám chim chóc này thì không vấn đề.” Arcelor thản nhiên giải thích, giọng nói có tia tiếc nuối: “Bất quá thực đáng tiếc, các loài chim lớn trong khu rừng này đều bị Đề Khắc──”

“Thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh này.” Âm thanh trầm thấp đột ngột đánh gãy lời cậu. Các thú nhân phản ứng nhanh nhất, lập tức vây quanh trước mặt Arcelor và Cương.

Ngang không biết từ khi nào đã tỉnh lại, nhàn ngã ngồi trong góc, tựa hồ không chút quan tâm tới cơ thể đang bị trói gô.

Arcelor hừ lạnh một tiếng, hiện tại cậu mới không sợ Ngang. Cho dù y có bức đứt dây trói cũng không thể trốn khỏi mười mấy thú nhân đồng loại vây công.

“Tấm tắc~nếu dễ dàng bị các ngươi tìm thấy như vậy, Đề Khắc Tư không xứng làm mãnh sư.”

Khóe môi Ngang nhếch lên một mạt cười lười nhác, trong đáy mắt tràn ngập châm chiếm──chỉ bằng đám người bọn họ cũng muốn tìm được mãnh sư?

Arcelor đứng lên, lửa giận trong lòng bị y châm chích nâng cao tới cực điểm.

“Tìm không thấy? Ha hả, ngươi bây giờ là tù binh của chúng ta, không biết thì đừng có tự tin như vậy a~ ‘mãnh sư’ vĩ đại.” Arcelor lộ ra một nụ cười lạnh, đáy mắt dâng lên một trận hàn khí.

“Ta nhất định sẽ tìm được Đề Khắc Tư, không chỉ như vậy……” Arcelor đưa châm giẫm lên ngực Ngang, tay vòng bên ngực, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng trừng y.

“Ta còn mang Selair về trước mắt hắn! Ngươi chờ xem đi!”