Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 14



Những chú chim thức giấc sau giấc ngủ say ríu rít nhảy nhót trên nhành cây. Ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua tầng mây, rọi chiếu xuống vòm lá, lấp lánh đốm nhỏ trên mặt đất.

Một chú chim bé xíu kéo cái đuôi thật dài rủ rỉ đáp xuống một đôi tay. Ưng nhân với mái tóc đỏ rực xõa trên bờ vai, da thú nâu nhạt quấn lấy cơ thể, lộ ra hơn nửa bả vai.

Arcelor lẳng lặng nghe chim nhỏ báo cáo, trong lòng đại khái hình dung ra địa hình khu rừng này. Không ngờ Đề Khắc Tư lại xây sào huyệt ở nơi này, không giống phong cách thích sinh sống ở nơi cao của mãnh sư a.

Đợi đám chim chóc bay đi, ưng nhân nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống gốc cây, lẻn vào bên trong sơn động. Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương trên chân của cậu đã không còn đáng ngại.

Ngang vẫn bị trói gô ở trong sơn động. Bên kia, Cương cùng tộc nhân đang thì thào nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Ngang, tựa hồ như đang thương lượng gì đó.

Arcelor đương nhiên biết Cương và tộc nhân kiêng kị cái gì. Đám thú nhân này muốn giết Ngang nhưng lại bị cậu cản trở. Không riêng gì bọn họ khó hiểu, ngay cả Arcelor cũng không hiểu vì cái gì mình phải làm vậy.

Đương nhiên, việc này cũng làm Cương hoài nghi. May mắn ưng nhân linh động kịp thời bịa đặt vài chuyện, mới thoát nạn.

Ngang đối với hành động này của Arcelor cũng giật mình không nhỏ. Từ lúc đó tầm mắt của y cứ vô tình hay cố ý bám lấy ưng nhân.

Arcelor cũng không quan tâm tới hành động mờ ám của Ngang, trong lòng đang cố gắng làm thế nào hành động. Bảo vệ tánh mạng Ngang, trọng trách trên vai cậu lại nặng nề hơn. Trừ bỏ cứu Selair trở về, còn phải trợ giúp những thú nhân này thoát khỏi sự trả thù của Đề Khắc Tư, bình an rời khỏi khu rừng này.

Arcelor suy nghĩ, quyết định trước tiên phải đi tìm sào huyệt Đề Khắc Tư.

Cậu nói kế hoạch này cho thú nhân lớn tuổi. Cương lập tức gọi vài tộc nhân mạnh mẽ đi theo, nhưng lại bị Arcelor nhẹ nhàng từ chối.

“Nhiều người sẽ kinh động Đề Khắc Tư, một mình ta là đủ rồi.”

Cậu luôn miệng giải thích, Cương mới miễn cưỡng đáp ứng để cậu đi một mình. Cũng giao cho cậu một lọ trúc nhỏ có chứa chất lỏng xanh biếc.

“Cẩn thận, bằng hữu của ta.”

Thăm dò thời gian săn bắn của Đề Khắc Tư, Arcelor đi theo chim nhỏ dẫn đường rất nhanh liền xuyên qua rừng rậm, tiến tới sào huyệt của mãnh sư.

Trước mắt là một hồ nước trong vắt, nước róc rách chảy xuống từ trên núi, tạo thành một thác nước nhỏ cao hơn 10 met.

Arcelor bơi qua bờ bên kia, đạp lên vách núi lởm chởm chậm rãi đi tới. Vách đá dốc đứng nhưng đối với ưng nhân leo lên không thành vấn đề.

Lúc tới đỉnh núi Arcelor dừng lại, cậu xoay người, hai tay bám vào nham thạch trên vách đá, dưới chân dùng sức đạp mạnh, cả người nhào vào phía thác nước. Trong nháy mắt thân ảnh cậu biến mất sau thác nước.

Không thể không nói mãnh sư quá thông minh, tìm được một nơi bí mật như vậy──ngọn núi này tồn tại một hang động tự nhiên rất lớn, mà cửa vào của nó lại được thác nước che kín.

“Ầm.” một âm thanh vang lên làm thiếu niên đang cuộn mình trong góc bừng tỉnh. Cậu mở to mắt nhìn ưng nhân tới gần, sợ hãi co rụt người vào tấm da thú.

“Đừng sợ, ta tới cứu ngươi.”

Arcelor từ trong lòng lấy ra một sợi dây chuyền có mặt làm từ ngà voi. Nhìn rõ vật này xong thiếu niên lập tức nhào về phía Arcelor, đoạt lấy sợi dây!

Nước mắt từng giọt nhiễu xuống tấm da thú trắng tinh…..

Selair gắt gao ôm chặt lấy di vật của phụ thân trong lòng ngực, cơ thể gầy gò kịch liệt run rẩy.

Thiếu niên ngẩng đầu cảm kích nhìn về phía Arcelor, gương mặt tái nhợt rốt cuộc có một tia huyết sắc………vừa định nói gì đó thì thiếu niên đột ngột nhớ ra cái gì, đẩy mạnh Arcelor ra, vội vàng đuổi cậu đi.

“Ngươi mau đi đi, mau rời khỏi nơi này! Ta…….ta thực cảm tạ vì ngươi tới cứu ta, nhưng ta không thể rời đi……. xin hãy giúp ta chuyển lời với tộc trưởng, coi như, coi như ta đã chết rồi đi……….”

“Selair?”

“Hắn rất mạnh, cũng rất tàn nhẫn…………” Selair lùi về sau vài bước, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

“Hắn cảnh cáo ta…..nếu còn chạy trốn……. hắn sẽ trả thù tộc nhân của ta! Đủ rồi….. ngươi có thể tới tìm ta vậy là đủ rồi…….”

Selair lắc đầu, không nói gì được nữa. Thiếu niên che miệng mình nức nở, cơ thể tựa vào vách hang chậm rãi ngồi bệt xuống, cuộn mình thành một đoàn.

Lồng ngực Arcelor như bị một bàn tay túm lấy, siết chặt.

Cậu đưa tay kéo Selair vào lòng: “Ta sẽ cứu ngươi ra ngoài! Cũng sẽ không để tộc nhân ngươi xảy ra chuyện, tin tưởng ta!” Cậu như một vị huynh trưởng từ ái, nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng, ôn nhu an ủi.

Selair nhất thời cứng đờ……. dần dần, cơ thể thiếu niên ngừng run rẩy──thiếu niên chịu đủ tra tấn rốt cuộc nhịn không được bật khóc thành tiếng, đưa tay ôm chặt lấy Arcelor, tựa đầu vào lòng cậu………

———

Trên bầu trời xoay quanh thú ảnh vàng rực, dừng lại một lát sau đó lao thẳng vào hang động bỉ ẩn, luồng khí mạnh mẽ xé rách màn nước bắn ra vô số gợn sóng.

Đề Khắc Tư vẩy số bọt nước trên người, nháy mắt hóa về hình người. Hắn nhìn thoáng qua Selair đang tránh trong góc, trực giác minh mẫn của dã thú làm hắn cảm nhận được một tia bất thường.

“Cầm.” Hắn vừa nói vừa đưa cho Selair một bó thực quả mộng nước tươi ngon.

Nhưng giây tiếp theo, thú nhân đột nhiên kéo thiếu niên tới, áp sát vào lòng bé con ra sức ngửi ngửi.

“Mùi gì đó?”

Trái tim Selair đập thình thích, cuống quít túm chặt tấm thảm da thú dưới thân.

“Hóa ra là thứ này.” Đề Khắc Tư sáng tỏ nhìn tấm da thú trắng tinh, buông thiếu niên ra.

“Lại đây ăn chút gì đi.”

Selair thầm thở phào, trong lòng thầm bảo chính mình phải bình tĩnh, giây tiếp theo cố lấy dũng khí chậm rãi bước về phía Đề Khắc Tư……..

Cùng thời gian này, Arcelor cũng tốc hành lao về sơn tộc bộ tộc thú nhân đang ở, đưa tín vật của Selair cho Cương.

“Ngươi, ngươi thật sự tìm được cậu ta?!”

Thú nhân lớn tuổi kích động, bàn tay thô ráp sờ lên viên đá lục sắc. Cái này giống như mặt dây hắn đưa cho Arcelor, đều là thứ tộc trưởng tiền nhiệm lưu lại cho Selair.

“Đúng vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu ta ra. Cương, ngươi nghe ta, lập tức dắt tộc nhân rời khỏi rừng, trốn vào trong núi.”

“Cái gì?”

“Nói thật cho ngươi biết.” Arcelor cắn môi, quyết định nói ra sự thật: “Selair đã mang đứa nhỏ của mãnh sư, một khi cậu ta trốn thoát Đề Khắc Tư tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Này……..” Cương siết chặt viên bảo thạch trong tay, thân hình cao lớn toát ra một tia mâu thuẫn. Hắn không ngờ động tác của mãnh sư lại nhanh tới vậy! Hắn vốn định cứu Selair ra sẽ lập tức mang tộc nhân trở về núi, nhưng hiện tại Selair đã mang đứa nhỏ của mãnh sư, đối phương nhất định sẽ đuổi theo không thôi. Nói không chừng người đầu tiên Đề Khắc Tư muốn trả thù chính là bộ lạc của hắn……

“Không chỉ vậy, việc sinh sản ấu tử mãnh sư cũng rất nguy hiểm.”

Arcelor dừng lại một chút, chậm rãi nói lại lời của Ngang ngày đó. Cương nghe xong, sắc mặt đột ngột thay đổi.

“Đáng chết! Vậy Selair không phải……..”

“Vì thế ta muốn dẫn cậu ta về……..ta biết một y sư, người này có lẽ giúp được Selair.”

“Được rồi……” Cương thở dài, giống như già đi vài tuổi.

Hắn nhét bảo thạch vào trong tay ưng nhân, gắt gao giữ chặt bả vai ưng nhân.

“Ngày mai ta lập tức dẫn tộc nhân rời đi. Selair……… cậu ta giao cho ngươi.”

Arcelor nhìn mắt Cương, thong thả nhưng kiên định gật đầu.

………

Sáng sớm hôm sau, Cương liền mang tộc nhân toàn bộ rút khỏi sơn động.

Arcelor cẩn thận thu thập số vật phẩm Cương lưu lại, bước về phía thú nhân đang bị trói.

“Đó là cái gì?”

Ngang cau mày, nhìn chằm chằm ống trúc nhỏ trong tay cậu, trong mắt hiện lên một tia uất hận.

“Một loại thảo dược thần kì, phân lượng đủ để ngươi ngủ mê ba ngày.”

Không muốn nói nhiều với đối phương, Arcelor giơ ống trúc lên đâm vào tay Ngang.

“Ta sẽ không bỏ qua ngươi, Đề Khắc Tư cũng sẽ không!”

Arcelor nhíu mày, không hề ngừng lại, lưu loát đâm vào da thịt thú nhân. Dược hiệu rất nhanh có tác dụng, cơ thể Ngang lập tức trở nên cứng ngắc không thể nhúc nhích. Arcelor đỡ y nằm xuống đất, tháo dây trói trên người y. Làm xong hết cậu không chút lưu luyến rời khỏi sơn động.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, Arcelor hít sâu một hơi, tiến vào lãnh địa của Đề Khắc Tư…….