Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 42



“Là bọn nó sao?”

Ngang đứng ở cửa động, cách con cự tích xấu xí kia khoảng một mét. Y tựa hồ không hề có chút lo lắng nào, hếch cằm từ trên cao nhìn xuống, đối với hắn đám này là chỉ là mấy con bò sát thấp kém.

Thủ lĩnh cự tích cảm giác được tôn nghiêm của nó bị xúc phạm, đôi mắt đỏ ngầu phóng đại, nhe hàm răng ngọn về phía Ngang, âm thanh ‘ti ti’ âm lãnh làm người ta rét run ngày càng dồn dập.

Tiểu mãnh sư đột nhiên vặn vẹo, nhân lúc Arcelor không chú ý giãy ra khỏi lòng cậu. Bé con nhảy tới bên cạnh Ngang, cái đầu đè thấp hướng về đám cự tích ‘ô ô ô’ gầm gừ, trong mắt tràn ngập ngọn lửa căm hận.

“Xem ra chính là bọn nó.”

Bàn tay to vỗ nhẹ đầu tiểu mãnh sư, giây tiếp theo Ngang xách bé con lên chuẩn xác quăng vào trong lòng ưng nhân.

“Đừng để nó chạy ra.” Ngang bước tới một bước, hoa văn cổ xưa bắt đầu lưu chuyển, bày ra sắc thái tiên diễm, nháy mắt phát ra áp lực cường đại.

Cự tích trong chớp mắt xuất hiện sợ hãi cùng cực, cương cứng một chỗ không dám tiến tới trước nữa; vài con còn khiếp sợ bắt đầu lui về phía sau! Hành động này chọc giận cự tích thủ lĩnh, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết kì quái, vung cái đuôi lên dẫn đầu lao về phía Ngang!

Chỉ thấy thú nhân không né không tránh, năm ngón tay vung lên không trung sau đó siết chặt thành quyền, mang theo khí thế như sấm vang chớp giật đấm thẳng vào mặt cự tích!

‘Ầm’ một tiếng, cự tích thủ lĩnh theo một đường ba ra bôn đập mạnh lên vách núi, tiếp đó ngã ầm xuống đất. Răng nanh rơi rụng văng khắp nơi, máu tươi cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ phần đầu bị đánh nát’ cự tích thủ lĩnh không chút nhúc nhích nằm trên vũng máu, chỉ có phần đùi phải cùng cái đuôi không ngừng run rẩy…….

Arcelor hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cậu thấy Ngang dùng toàn lực công kích, so với thú nhân sau khi đã thú hóa còn kinh khủng hơn! Mỗi một quyền sẽ mang tới huyết quang, hơn nữa vẻ mặt hung thần ác sát kia, ngay cả tiểu mãnh sư trong lòng cũng sợ hãi không dám kêu tiếng nào.

Đàn cự tích trong nháy mắt rối loạn trận tuyến, phát ra âm thanh thảm thiết hoảng sợ, vài con nhát gan lập tức lao ra khỏi sơn động. Thú nhân cười lạnh, nhất chân đá một con văng một con, đồng thời tay vung lên, chỉ nghe soạt một tiếng, một con khác bị xé làm hai nửa rớt xuống đất.

Giải quyết xong ba con, còn lại hai. Ngang đá bay con cự tích nửa sống nửa chết nằm dưới đất ra khỏi hang động, sau đó chạy đi xử lí hai con đang chạy trốn. Ngay lúc y rời đi không bao lâu thì con cự tích bị thương nằm trong góc đột nhiên mở mắt, con ngươi đỏ au độc ác nhìn Arcelor cùng tiểu mãnh sư trong lòng cậu.

Đồng bạn chết đi, hơn nữa không cam lòng bị mãnh sư dễ dàng đả bại như vậy làm bùng lên tia lí trí cuối cùng. Ánh mắt đỏ ngầu khát máu, cự tích hồn hết sức lực, chi sau chống đỡ phóng về phía ưng nhân. Răng nanh sắc nhọn há cái mồm to, vô cùng dữ tợn.

Hàn quang cắt qua không trung, bắn vào sâu trong động. Arcelor không chút hoảng hốt hơi nghiêng người nguy hiểm né tránh được lợi trảo. Cự tích chụp phải khoảng không, nhất thời thẹn quá thành giận phát ra tiếng rống thê lương. Arcelor che chở tiểu mãnh sư né trái né phải, cự tích cũng không ngừng tấn công.

Ánh mắt sắc bén phát hiện khe hở trong hành động của đối thủ, ánh mắt xám tro của ưng nhân lóe ra sát ý. Cậu nhẹ nhàng lướt qua sau lưng cự tích, thừa dịp nó quay đầu lại trong nháy mắt túm chặt cổ đối phương, dùng lực bóp chặt. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, tiếng vang thanh thúy kêu lên. Cả người cự tích co rút, thân hình khổng lồ mềm nhũn ngã xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy nỗi.

Tiểu mãnh sư phát ra tiếng gào khoái trá, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm ưng nhân, tràn ngập kính nể. Arcelor đưa một ngón tay áp lên môi, khẽ ‘suỵt’ một tiếng với bé, sau đó kéo thi thể cự tích ra cửa hang. Cùng lúc này thú nhân cũng quay lại, một tay kéo một con mồi bay trở về.

Tiểu mãnh sư lập tức nhào qua phẫn nộ vươn móng vuốt quào thi thể cự tích.

“Định xử lí thế nào?” Arcelor chỉ vào đống thi thể khổng lồ của cự tích hỏi.

“Vất đi.” Ngang khinh thường, bẻ tay phát ra tiếng răng rắc. Y xách tiểu mãnh sư đang đùa đến quên cả trời đất lên hỏi: “Có muốn tự mình báo thù không?”

Bé con ngừng kêu la hưng phấn, nghiêng đầu nhìn Ngang hiển nhiên không hiểu y đang nói gì.

“Ngốc!”

Trong nháy mắt một tiếng kêu vang dội phát ra từ cái trán tiểu mãnh sư. Bé con đau đớn kêu ‘ô ô’ không ngừng, đồng thời dùng móng vuốt bé xíu xoa xoa cái trán bị búng đau.

“Nó chỉ là đứa nhỏ mới sinh không lâu, đương nhiên không hiểu ngươi nói gì.” Arcelor vội vàng ôm lấy bé con, trừng mắt lườm thú nhân, cắt đứt ý nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc bé.

“Ngươi định thăm dò hang ổ cự tích?”

Ngang gật đầu: “Dám ra tay với mãnh sư, không thể tha cho bọn nó.”

“Ta không nghĩ chỉ có dám cự tích này măm me mãnh sư.” Arcelor thở dài, nói ra lo lắng trong lòng: “Ngươi nói cốc mãnh sư cũng không còn an toàn nữa, ta sợ đám thú dữ khác cũng măm me xuống tay với đứa nhỏ này.”

“Ý của ngươi là…… muốn mang nó theo? Ưng nhân có tiếp nhận nó không?”

Ngang nhíu mày, ấu thú mãnh sư thường sinh sống đơn độc ngoài thiên nhiên, rất hiếm có trường hợp lớn lên trong vòng tay cha mẹ. Huống chi bộ tộc ưng nhân cũng không chắc sẽ tiếp nhận nhóc con này, dù sao thú nhân rất coi trọng huyết thống. Nhóc con này mặc dù vẫn còn bé nhưng trong cơ thể vẫn đang chảy máu mãnh sư, tộc thú nhân có thể sẽ không chấp nhận để mối uy hiếp như vậy trong bộ lạc.

“Ta quyết định thế này.” Arcelor thong thả mà kiên định gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc nó, ba ba hẳn sẽ không phản đối.”

Ngang nhìn cậu, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất trầm tư. Y cùng Đề Khắc Tư cũng không thể ở lâu trong bộ lạc ưng tộc, một khi Selair cùng Arcelor bình an sinh đứa nhỏ, cũng chính là thời điểm bọn họ rời đi, lưu lại tiểu mãnh sư ở bộ lạc ưng nhân hiển nhiên không phải quyết định sáng suốt. Huống chi bộ tộc mãnh sư đang đứng trên đường ranh diệt vong; vật nhỏ này lại rất thú vị, nếu bỏ lại nó một mình, về công về tư thì mình cũng có chút không an tâm…… thôi thì, cứ làm theo ý Arcelor đi. Chỉ là thêm một miệng ăn thôi, cũng không khó khăn gì.

“Được rồi, ngày mai giải quyết xong đám cự tích chúng ta quay về.”

“Ừ.” Trên mặt Arcelor rốt cuộc cũng để lộ tươi cười bỏ quên từ lâu, tầm mắt Ngang nhất thời tối sầm, ánh mắt vàng ươm lộ ra quang mang âm u thâm trầm.

Y cười xấu xa túm lấy tiểu mãnh sư, nắm cái mũi không cho thở. Bé con dùng sức đạp chân, cuối cùng nhịn không được chỉ có thể biến về hình người, dùng miệng từng ngụm hít thở, ánh mắt vàng ươm to tròn nhất thời bịt kín một tầng hơi nước.

Ngang thấy mục đích đạt được lúc này mới cười ha hả buông tha bé con.

“Ấu thú lúc này vẫn chưa kiểm soát được biến thân, làm vậy nó mới ngoan ngoãn biến trở về.” Thấy ánh mắt sắc lạnh của ưng nhân trừng mình, Ngang vội vàng giải thích.

Arcelor hừ lạnh một tiếng, ôm tiểu mãnh sư tiếp tục ngủ. Ngang xấu hổ, sờ sờ mũi đi ra hang động dọn dẹp đám thi thể cự tích. Chờ đến khi y quay trở lại sơn động thì một lớn một nhỏ đang say ngủ: bé con vẻ mặt non nớt ngậm một ngón tay, tay còn lại túm chặt góc áo Arcelor, trên mặt tràn ngập thỏa mãn trước nay chưa từng có; người lớn thì đang ôm chặt bé con vào lòng, trên khóe miệng là một nụ cười ấm áp, xinh đẹp đến mức làm người ta đuôi mù……

Cô độc xâm chiếm trong xương tủy, một khắc này hoàn toàn bị đuổi đi….. cổ họng Ngang chuyển động lên xuống, nắm tay buông bên người run rẩy nhẹ nhẹ. Y hít sâu một hơi, tựa đầu vùi sâu vào giữa hai tay, chỉ lộ ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn hình ảnh trước mặt, thật lâu…….