Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 43



‘Tí tách!” Sương sớm lạnh lẽo bất ngờ rơi xuống cần cổ trắng nõn làm ưng nhân đang say ngủ rùng mình một cái.

Đôi ngươi xám tro chậm rãi hé mở, trước mắt là một mảnh trắng xóa, khu rừng tràn ngập hơi sương, nhè nhẹ phiêu đãng; từng tia nắng sớm chiếu xuyên qua những đám mây xi một tầng màu vàng rực rở trên khu rừng nguyên thủy bát ngát.

Vừa khẽ động muốn đứng dậy thì phát hiện cơ thể mình bị một lớn một nhỏ quấn chặt. Bàn tay to của thú nhân bá đạo ôm chặt thắt lưng cậu, còn đầu cậu không biết tự khi nào đã tựa vào lồng ngực Ngang. Tiếng hít thở dài mà trầm ổn của Ngang, lồng ngực theo quy luật phập phồng. So ra thì bé con bên dưới có vẻ khá hổn loạn, bất quá trên gương mặt tiểu mãnh sư tràn ngập vui sướng cùng thỏa mãn, có vẻ mơ thấy mộng đẹp.

“Tí tách!” Lại một giọt sương lạnh rơi trúng gáy cổ. Arcelor ngầng đầu, thấy bọt nước long lanh đang tụ trên đỉnh đầu. Cậu cử động muốn đẩy Ngang ra nhưng không ngờ khí lực thú nhân quá lờn, lúc ngủ vẫn ôm chặt mình không thể động đậy.

Mắt thấy giọt nước lại sắp nhiễu xuống, Arcelor lại càng dùng sức đẩy Ngang, thú nhân hơi nghiêng người, than thở một câu ‘đừng ồn’, hai tay lại càng siết chặt hơn, ngay cả chân cũng quấn lấy người cậu. Hành động này của Ngang suýt chút nữa làm tiểu mãnh sư trong lòng Arcelor rớt xuống. Bé con ‘ô ô’ kháng nghị, sau đó trở mình ôm lấy chân Ngang tiếp tục ngủ.

“Tí tách!”

──Acelor dùng sức lắc đầu, cái trán một lần nữa trúng chiêu….. sương sớm lạnh ngắt chảy dọc theo gò má, ưng nhân hít sâu một hơi, một tiếng hét kinh thiên động địa đột ngột vang lên trong rừng rậm yên tĩnh!

Rừng cây nhất thời bùng nổ, chim chóc bị dọa nhất thời bay loạn xạ. Ngang xoa xoa màng tai đau nhức, ngáp một cái bò dậy mới phát hiện có chút không thích hợp, vừa nhìn xuống liền thấy quỷ con đang bám chân mình ngủ say sưa, ra vẻ tiếng hét khi nãy của ưng nhân hoàn toàn không ảnh hưởng.

“Keister!”

Ngang lắc lắc chân, tiểu mãnh sư càu nhàu lăn qua bên cạnh thân cây, may mắn Arcelor lanh tay lẹ mắt bắt được nếu không bé con này nhất định sẽ rớt xuống.

“Ưm…….?” Đứa nhỏ có mái tóc xoăn màu nâu, nghiêng ngả lảo đảo đi về bên cạnh Ngang, ánh mắt hơi híp lại muốn ngủ tiếp.

“Còn ngủ, hôm nay không muốn đi săn thú?” Vừa nghe thấy hai chữ ‘săn thú’, tiểu mãnh sư lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt mở to, vô cùng nịnh nọt nhìn vẻ mặt chế nhạo của thú nhân.

“Tốt, có chí khí!” Ngang hài lòng vỗ đầu bé con, nhìn sắc trời, tiếp đó quay đầu vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn ưng nhân.

“Sao hôm nay lại gọi chúng ta dậy sớm như vậy?”

“Ngươi không phải vội vã trở về sao?” Arcelor thản nhiên hỏi ngược lại, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ vật.

Tính ra thì bọn họ rời khỏi cốc mãnh sư cũng được nửa tháng. Cậu vốn lo lắng Ngang sẽ bài xích tiểu mãnh sư, không ngờ dọc đường hai người vô cùng hòa hợp, bé con này rất sùng bái Ngang, mặc kệ y đùa giỡn thế nào cũng luôn nhắm mắt theo đuôi Ngang.

‘Keister’ là tên tiểu mãnh sư, không phải cậu và Ngang đặt. Ngang nói tiểu mãnh sư vừa sinh ra đã có tên của mình, ấu thú vừa phá xác ra ngoài đã có thể mở mắt, đồng thời sẽ nhớ kĩ dung mạo cùng lời nói của cha mẹ.

‘Keister’ hẳn là tên của ba ba nó đặt cho.

“Arc…….” Bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo ưng nhân, bé Keister mơ mơ hồ hồ gọi. Arcelor  một tay bế bé lên làm bé con cười ‘khanh khách’ không ngừng.

Ấu thú mãnh sư rất thông minh, Arcelor sớm nhận ra điểm này. Chỉ mới phá xác nửa năm nhưng Keister đã có thể mở miệng nói chuyện, điều này làm Arcelor kinh hãi. Đôi cánh của bé dần dần đầy đặn, lông mao cũng sáng màu hơn rất nhiều. Chạng vạng hôm qua Ngang thậm chí còn định đưa bé đi săn thú!

Theo bản năng vuốt ve bụng mình, Arcelor không khỏi bắt đầu tưởng tượng: đứa nhỏ mình đang mang rốt cuộc sẽ thế nào……. giống Ngang, hay giống mình? Hay là không phải mãnh sư cũng không phải ưng nhân, mà là một giống cái ôn nhu xinh đẹp?

“Đừng ôm nó mãi.” Ngang xách tiểu mãnh sư lên, sắc mặt có chút khó coi, bất luận là ngữ khí hay động tác đều tràn ngập hơi thở ghen tuông.

“Tới lúc để nó học phi hành rồi.”

“Được không?” Arcelor có chút nghi ngờ khỏi. Cậu kéo đôi cánh của bé Keister, bên dưới là xương cánh nhàn nhạt mỏng manh có vẻ yếu ớt.

“Phi hành trong khoảng cách nhỏ không thành vấn đề.” Mày rậm nhíu lại, khóe miệng Ngang nhếch lên một mạt cười tự tin, ra mòi đã dự định trước: “Đừng xem thường mãnh sư.”

“Hình người học rất khó, vẫn là biến về hình thú đi.” Y buông Keister xuống, cánh tay duỗi thẳng, khom người trong nháy mắt biến thành mãnh sư khổng lồ.

Trải qua một thời gian luyện tập, Keister hiện tại đã hoàn toàn nắm giữ bí quyết biến hóa. Bé hưng phấn kêu một tiếng, thuần thục biến thành tiểu mãnh sư vô cùng đáng yêu.

“Ngang, nó còn nhỏ, đừng quá miễn cưỡng.” Arcelor thu dọn xong, trên đỉnh thụ biến thành một mảnh đất trống trải.

Mãnh sư lớn gật đầu, đôi cánh mạnh mẽ quạt mạnh, bốc lên một trận gió xoáy. Tiểu mãnh sư lảo đảo một chút, suýt chút nữa không đứng vững được. Chi trước nó bấu vào thân cây, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngang, cẩn thận quan sát từng động tác của mãnh sư trưởng thành.

Ngang bay một vòng xung quanh đại thụ, sau đó dừng lại trên không trung cách tiểu mãnh sư khoảng mười thước, gật đầu ý bảo nó bắt đầu.

Keister bước tới trước vài bước, động tác đập cách có chút lúng túng. Bé cố gắng lấy tinh thần, dùng sức quạt cánh nhảy vọt xuống đại thụ.

Nhìn thân hình bé rơi xuống, trái tim Arcelor cũng lơ lửng tên không trung, thiếu chút nữa đã muốn bay theo! Hoàn hảo…. rơi một hồi, tiểu mãnh sư cuối cùng cũng nắm được kĩ xảo phi hành, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.

Dọc theo đường đi, Ngang không ngừng dạy Keister cách phi hành, bay mệt thì để bé ghé trên lưng mình nghỉ ngơi, cho dù là ai thấy cảnh này cũng nghĩ bọn họ là cha con thân sinh.

Cảm giác mình bị bỏ quên, Arcelor có chút ghen tỵ, sau đó cậu lập tức bị suy nghĩ này dọa sợ──cư nhiên, cậu cư nhiên lại bực bội vì Ngang không đủ quan tâm mình! Vì cái gì lại như vậy?

Arcelor có chút tức giận, bắt đầu nghĩ lại những hành động của Ngang trong khoảng thời gian này, vì cái gì lại gây ảnh hưởng tới mình lớn như vậy! Nghĩ một hồi cậu không khỏi hoảng sợ: hóa ra bất trung bất giác Ngang đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của cậu. Y bá đạo, y tức giận làm người ta phải sợ hãi, y nén giận, hay thân ảnh cô độc rời đi….. còn nữa, những khi y bật cười sang sảng, bộ dáng anh dũng mê người khi đi săn; hay đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn mình……

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt y, trái tim Arcelor nhịn không được bắt đầu co rút đau đớn. Ngũ quan Ngang anh tuấn sâu sắc, lộ ra khí chất vương giả làm người ta không dám nhìn thẳng. Hàng mày rậm ngang ngược, bên dưới là một đôi mắt sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng đủ làm đối thủ run sợ. Mà hiện giờ, vết sẹo dài cắt ngang qua khóe mắt, phá hủy dung mạo nguyên bản tuấn lãng của y, cặp mắt kia không còn phát ra quang mang chói lọi như xưa nữa…..

Đột nhiên một tiếng thét dài đánh gảy suy nghĩ của cậu, Arcelor có chút sửng sốt, chỉ thấy Ngang cùng bé Keister đều quay đầu lại thúc giục mình. Mà trước mắt xuất hiện một bình nguyên trống trải rộng lớn──

“Băng qua bình nguyên chính là lãnh địa của ưng tộc!”

Arcelor kích động nhìn thảo nguyên xanh ươm quen thuộc dưới chân……. rốt cuộc, cậu rốt cuộc cũng đã về nhà!