Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 44



Gió gào thét, cảnh sắc rực rỡ dưới chân không ngừng biến hóa: thảo nguyên── rừng rậm ── sơn cốc, rốt cuộc, cổ thụ khổng lồ xuất hiện trước mắt ba người.

Sắc trời đã tối đen, ánh trăng treo trên không trung tỏa ra ánh sáng ôn hòa làm nổi bật yên tĩnh cũng ôn hòa của ban đêm. Sương mù dày đặc, dưới ánh trăng dịu dàng như được nhuộm một lớp màu bạc. Gió lướt qua làm cành lá ‘rì rào’ rung động, âm thanh nhịp nhàng như nảy ra từ ánh trăng mông lung, sâu xa, tuyệt vời làm người ta say mê.

“Chiêm chiếp──” Điểu long canh giữ cổ thụ ngửi được mùi mãnh sư xa lạ tràn ngập nguy hiểm, rống to một tiếng sau đó giương rộng cánh đề phòng nhìn Ngang.

“Suỵt, là ta.” Arcelor cười vỗ về ‘hộ vệ’ tận trung với công tác, điểu long thoải mái ngẩng đầu lên, cọ cọ lòng bàn tay ưng nhân.

“Phát hiện cái gì? A a a──” Bị tiếng kêu của điểu long chú ý, vài dũng sĩ ưng tộc bay tới. Bọn họ nhìn thấy Arcelor đều trừng mắt, kích động ngay cả nói cũng không xong.

“Arcelor! Ngươi đã trở về!”

“Trời ạ, thật là ngươi?”

“Tốt quá, ngươi cuối cùng cũng quay về bộ lạc!”

“Ta đi thông tri tộc trưởng.”

“A, Arcelor…….”

Một tộc nhân hào hứng chạy đi tìm lôi, mấy người còn lại lập tức kéo cậu li xa Ngang một chút nhỏ giọng hỏi: “Là mãnh sư này tìm được ngươi sao? Y cũng muốn ở lại bộ lạc à?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Acelor sao bên cạnh ngươi còn một đứa nhỏ? Chẳng lẽ là con──” Vị tộc nhân kích động còn chưa nói xong đã bị mấy người còn lại bịt miệng kéo qua một bên.

Acelor quay đầu liếc nhìn Ngang, y đang cúi đầu đá đá chân không biết đang suy nghĩ cái gì, còn Keister đang tò mò quan sát xung quanh.

“Đúng vậy, bọn họ sẽ ở cùng ta trụ lại bộ lạc một thời gian.” Arcelor thản nhiên nói, thẳng thắng bình thản rất nhiều, bây giờ cậu đã có đủ dũng khí để đối mặt với tất cả.

“Kia, cái kia……” Tộc nhân vừa mới đặt câu hỏi ngược lại cảm thấy ngượng, xấu hổ giải thích: “Chuyện của ngươi chúng ta ít nhiều gì cũng biết một chút……..cái kia, Arcelor ngươi đừng lo, chúng ta sẽ không…. sẽ không……..” Tộc nhân gãi gãi đầu, trong nhất thời cũng không biết nói sao để an ủi đối phương.

“Ngốc, Arcelor chính là Arcelor, mặc kệ biến thành dạng gì cũng là Arcelor của chúng ta!” Một tộc nhân khác hung hăng đá đồng bạn một cước, sau đó quay đầu lại chớp mắt nhìn Arcelor, làn da ngăm đen hiện lên một mạt đỏ ửng khả nghi.

Ngang đứng một bên quan sát, y khụ lớn một tiếng, vị tộc nhân này mới không cam tâm tình nguyện bay về phía đồng bạn.

Khẽ gật đầu chào một tiếng, Arcelor dắt Ngang bay về phía chỗ của tộc trưởng. Từ ngày quyết định trở về đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị Liên Hoa phạt một trận.

Nhưng lúc gặp nhau, Liên Hoa chỉ ôm chặt lấy cậu, thân hình run rẩy một câu cũng không nói……. sắc mặt Lôi cũng rất kém, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi, mãi đến khi nhìn thấy Arcelor hàng chân mày nhíu chặt mới có thể giãn ra.

Nhìn cha mẹ tiều tụy, Arcelor thực sự muốn tự đấm mình một quyền!

Mỗi lần cậu bị thương, cha mẹ luôn là nơi ấm áp nhất ôm ấp cậu, đuổi đi mọi rét lạnh cùng bi thương…… nhưng mà trừ bỏ tùy hứng chính là tùy hứng, không lúc nào làm cha mẹ an lòng….. cậu, thực sự không xứng đáng là tiểu ưng mà cha mẹ yêu thương nhất……

“Arc……..”

Bé Keister gọi khẽ một tiếng đánh vỡ bầu không khí thương cảm trong phòng. Bé nhìn bả vai không ngừng run rẩy của Arcelor, lại nhìn ưng nhân đứng chật cả phòng, không khỏi tò mò.

Biểu tình Lôi trong nháy mắt biến hóa, xanh mét trừng Ngang. Lúc nãy quá vội nên không để ý tới đứa nhỏ này, chẳng lẽ là Arcelor sinh? Này, này cũng quá bất ngờ đi!

“Đứa nhỏ này……?” Liên Hoa nhìn nhìn bụng Arcelor, lại nhìn nhìn tiểu mãnh sư, vẻ mặt nghi hoặc.

“Nó gọi là Keister, là đứa nhỏ ta cùng Ngang cứu được ở cốc mãnh sư.”

“Là ấu thú mãnh sư?”

Arcelor gật đầu, sau đó kể lại tình huống gặp được bé Keister. Liên Hoa tinh tế lắng nghe, cuối cùng sâu sắc nhìn đứa con, biểu tình trên mặt vừa vui mừng lại có chút phức tạp.

Cậu hiểu đứa con của mình, Arcelor luôn tự tại, rất ít bị thứ gì trói buộc; hiện tại cậu lại chủ động gánh vác một trách nhiệm……..

Xem ra thay đổi không chỉ là cơ thể Arcelor, ngay cả tư tưởng đứa con cũng đã bắt đầu thay đổi.

Arcelor của cậu lần này đã thực sự trưởng thành, đồng thời cũng chậm rãi rời xa mình, đi tới bên cạnh một người khác……

“Xem ra dọc đường ngươi đã suy nghĩ rất nhiều.” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đỏ rực của tiểu ưng. Liên Hoa ôn nhu nhìn đứa con, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng thương tiếc, ôn nhuận đến mức tựa hồ có thể tan thành nước.

“Bây giờ, quên hết tất cả đi ngủ một giấc thật ngon đi. Ngươi đã về nhà rồi, cái gì cũng không cần nghĩ nữa.”

Dòng nước ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới, nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh băng, nháy mắt xóa tan mọi ưu thương cùng phiền não. Cảm giác nóng bỏng như núi lửa bùng nổ, mang theo hơi nóng cuồn cuộn, mơ hồ hết mọi thứ trước mắt……

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Arcelor nhắm mắt lại mang theo một nụ cười thoải mái.

………….

Ánh trăng dần dần lên cao, phủ lên mọi vật một lớp lụa trắng ngà, nhã nhặn mà an tường.

Arcelor ngồi trước ốc, ngửa đầu thất thần nhìn không trung. Bầu trời bao phủ một màu tối đen, xen lẫn vào đó là vài cụm mây xanh thẫm kéo dài tít ra xa. Hàng vạn ngôi sao như những viên minh châu không ngừng chớp lóe rực rỡ.

Trong mắt cậu không có chút buồn ngủ nào, trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đặn của tiểu mãnh sư, bé con đã bay suốt cả ngày có lẽ đã mệt chết rồi, vừa nằm xuống giường đã lăn ra ngủ.

Ngang đang ngồi bên cạnh, lộ ra lồng ngực rắn chắc, cánh tay gác hờ trên đùi, ánh mắt vàng dưới ánh trăng phá lệ chói sáng, cánh môi mỏng nhếch lên một độ cung.

Cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của đối phương đang nhìn mình chằm chằm, mặt Arcelor hơi đỏ lên, quay đầu lại vừa lúc đối mặt ánh mắt tràn ngập sủng nịch kia──

Trong phút chốc, cảm giác chua xót nảy lên trong lòng. Cậu cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, trước mắt là vết thương đáng sợ cùng con mắt nhắm chặt…….

Tay vô thức đưa lên xoa nhẹ gương mặt đối phương, Arcelor cũng không ý thức được động tác của mình ôn nhu cỡ nào, cẩn thận xẹt qua gương mặt tuấn lãng.

“Ngươi đau lòng vì ta sao?” Âm thanh trầm thấp vang lên.

Động tác Arcelor cứng đờ, trời đất trước mặt đột nhiên nghiêng ngả, sau đó cậu bị kéo vào lòng ngực rắn chắc nóng bỏng của thú nhân, Ngang ôm chặt cậu.

“Đừng nhúc nhích, cứ để ta ôm như vậy đi.” Ngang cười khẽ, lồng ngực cũng chấn động. Tiếng tim đập cách lớp da vững vàng có tác dụng làm yên ổn tâm thần, làm người ta thoải mái không còn suy nghĩ gì nữa.

Trong ánh mắt xám tro của ưng nhân tràn ngập bình tĩnh cùng an bình; cánh môi khẽ nhếch, so với bất cứ thứ gì càng chói sáng hơn trong đêm tối mịt mờ.

“Arcelor, Arcelor của ta…….”

Hồi lâu, cánh một thú nhân đặt một nụ hôn dịu dàng xuống vành tai trắng nõn. Còn Arcelor đã sớm ngủ thật sâu, hơi thở ấm áp, bình thản, khóe miệng khẽ nhếch theo một độ cung duyên dáng.

Cổ họng Ngang siết chặt, hai tay siết chặt ôm lấy ưng nhân như trân bảo trong lòng.

Một tiếng than nhẹ khàn khàn vang lên, trong giây lát liền tiêu tán trong màn đêm lạnh lẽo. Bầu trời đầy sao chớp lóe, mỉm cười nhìn hai người đang ôm chặt nhau.

──hạnh phúc, trong lúc vô tình đã lặng lẽ ập tới.