Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 11



“Không… không được!”

Bội Ân trầm mặc nãy giờ đột nhiên lớn tiếng kêu lên, làm đám thú nhân săn kiêu đều nhìn về phía cậu.

“Không thể! Các ngươi không phải đối thủ của Y Cách… của mãnh sư!” Bội Ân vội vàng mở miệng. Những người này chưa từng tiếp xúc với mãnh sư, bọn họ căn bản không biết mạnh sư cường đại thế nào, bộ tộc săn kiêu muốn cứng đối cứng với mãnh sư quả thực chính là đi tìm chết!

“Này, giống cái, ngươi nói cái gì.” Thú nhân săn kiêu tóc xám hừ lạnh, xem thường lời khuyên can của Bội Ân: “Cả bộ tộc chúng ta chẳng lẽ không đối phó được một mãnh sư?”

“Thú nhân trên đất bằng các ngươi đương nhiên đấu không lại mãnh sư.” Người nọ đắc ý giương cánh, đôi cánh to lớn trong phút chốc che kín cả cửa sơn động——

“Chúng ta chính là săn kiêu, không trung là địa bàn của chúng ta!”

Bội Ân biết mình nói gì cũng vô dụng, bộ tộc mèo rừng là tộc đàn nhỏ yếu, có cuộc sống an nhàn tự cung tự cấp, căn bản không có giao tình với bộ tộc săn kiêu ở thượng du, huống chi giống cái trong tộc đàn không có quyền lên tiếng, thú nhân đối mặt với giống cái luôn có cảm giác ưu việt, cho rằng giống cái gầy yếu nên ngoan ngoãn để bọn họ bảo hộ, nhét vào dưới đôi cánh của bọn họ.

Mặc kệ là tộc nhân, Y Cách Tát Tư hay thậm chí là săn kiêu trước mắt, thú nhân chính là sinh vật tự cao tự đại như vậy.

Bội Ân thở dài, không cố gắng giải thích thêm nữa. Nhưng thật ra Calitri có chút ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, phất tay bảo một tộc nhân săn kiêu trẻ tuổi dẫn cậu rời khỏi sơn động.

Trước khi đi, Bội Ân đã lưu lại một ít lông chim săn kiêu trong góc tối, lúc cậu bị thú nhân săn kiêu áp chế đã lặng lẽ nhổ từ người đối phương xuống. Thời gian cấp bách, không kịp lưu lại nhiều tin tức hơn, Bội Ân chỉ cầu nguyện Y Cách Tát Tư thông minh một chút, không cần xúc động xông thẳng vào bộ lạc săn kiêu. Cậu không hi vọng Y Cách Tát Tư lại gây ra động tĩnh gì lớn nữa.

Thân là tù binh, Bội Ân phi thường tự giác, im lặng đi theo thú nhân săn kiêu rời đi. Bọn họ một đường đi dọc bên bờ nhánh sông Tháp Nạp, đi ngược lên trên. Rất nhanh đã đi tới bìa rừng, con Sông Tháp Nạp giống như một vành đai lớn, quanh co khúc khuỷu quấn quanh.

Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng thét dài chói tai, thân hình thú nhân đang khiêng Bội Ân chuyển một chút, đem người đang vác trên lưng kéo tới phía trước, tiếp đó hắn cùng các tộc nhân khác xếp thành hình chữ 一 bay vút lên bầu trời. Chính giữa mũi tên chính là Calitri, hắn đập đôi cánh mạnh mẽ hướng thẳng lên trên——

Bội Ân cảm thấy gió lạnh thấu xương gào thét bên tai, thậm chí còn có mây mù mát lạnh như tơ tằm lướt qua da thịt, xa xa có thể thấy đỉnh núi cao cao giữa những cụm mây xanh, mây đến mây đi, thay đổi liên tục—— bọn họ bay cao bao nhiêu a? Có lẽ đã sắp chạm tới mây đi?

Chỉ chốc lát sau, mây mù màu trắng ngà dần dần nhạt đi, lọt vào tầm mắt là một vách núi thật lớn, mơ hồ có thể thấy ánh lửa lóng lánh cùng một thôn xóm dày đặc.

Hóa ra bộ tộc săn kiêu xây dựng bộ lạc trên vách núi!

“Thật lợi hại…”

Bội Ân không khỏi tán thưởng, cậu từng nghe nói ưng tộc cường đại thành lập bộ lạc trong thụ hải, nhưng có một tộc ác điểu khác cũng nổi danh không kém ưng tộc—— săn kiêu, cũng rất ít người biết bọn họ xây dựng bộ lạc ở nơi nào.

Tuy mèo rừng cùng săn kiêu là láng giềng, đều sinh hoạt trong rừng Đặc Tháp Y, nhưng hai bên cách biệt một trời một vực. Bộ tộc mèo rừng tự túc, không tính là cường đại, chỉ cầu một cuộc sống an nhàn ổn định, cũng khó trách săn kiêu tâm cao khí ngạo không muốn có giao tình với ‘hàng xóm’ này.

Cậu đã quá xem thường săn kiêu a, Bội Ân thở dài, vốn tưởng mình biết rất nhiều tri thức, không ngờ ếch ngồi đáy giếng lại chính là mình. Lại nói tiếp, cậu luôn trêu đùa Y Cách Tát Tư, cảm thấy đối phương đơn thuần đáng yêu, nhưng kì thật Y Cách hiểu biết hơn cậu rất nhiều.

Nhớ tới Y Cách Tát Tư, trong lòng Bội Ân không khỏi rối rắm một trận, gia hỏa táo bạo kia không biết sẽ nháo loạn bộ lạc săn kiêu tới mức nào đây? Tin tức cậu lưu lại hẳn y thấy được đi, Bội Ân tin tưởng với bản lĩnh của Y Cách Tát Tư, hẳn rất nhanh có thể tìm được chỗ ở của bộ tộc săn kiêu, huống chi trước kia y cũng có nói tới săn kiêu, nghe khẩu khí có vẻ rất xem thường.

Nếu vạn nhất, đến lúc đó Y Cách Tát Tư thật sự thú tính quá, cậu cố hết sức ngăn cản là được. Đối với địa vị cùng phân lượng của mình trong lòng thú nhân, Bội Ân rất có tin tưởng.



Bay tới một khoảng đất bằng phẳng trống trải trên sườn núi, Bội Ân phát hiện nơi đó đã sớm tụ tập rất nhiều người, là thú nhân săn kiêu thuần một loại cánh chim màu xám, nửa người dưới là thú văn.

Đứng đầu là một nam nhân cao lớn mày rậm mắt sắc, hơn ba mươi tuổi, quần áo cùng trang sức trên người bất đồng với những người khác. Bội Ân đoán đối phương hẳn chính là thủ lĩnh bộ tộc săn kiêu.

“Tộc trưởng, chúng ta đã trở lại.”

Quả nhiên, Calitri dẫn đầu đi về hướng nam tử cao lớn kia. Tầm mắt người nọ ngay từ lúc đầu đã tập trung trên người Bội Ân, ánh mắt sắc bén không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

Tộc trưởng khá trẻ tuổi a, điểm này thật ngoài dự kiến của Bội Ân.

Nam nhân không có chút biểu tình nhìn chằm chằm Bội Ân, thẳng tới lúc Calitri nói chuyện mới dời ánh mắt, nhẹ giọng nói gì đó với Calitri, Bội Ân chỉ nghe được vài tiếng đứt quãng ‘…cứ theo lời ta nói mà làm… đừng cho hắn biết…” linh tinh, cuối cùng, trên gương mặt nghiêm túc lãnh khốc của nam xuất hiện một chút do dự.

“Giống cái này làm sao bây giờ?” Thú nhân trẻ tuổi vác Bội Ân mở miệng hỏi.

Tộc trưởng vung tay: “Dẫn đi, trước cứ tạm giam lại.”

Sau đó nhóm thú nhân săn kiêu thảo luận chuyện gì Bội Ân không còn cơ hội biết được. Cậu bị đưa tới một căn nhà gỗ nhỏ khá hẻo lánh, bên trong cũng khá sạch sẽ, chính là hơi tối một chút, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào, giờ phút này cửa sổ cũng bị thú nhân đưa cậu tới đây đóng lại.

Tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, Bội Ân nhàm chán nhìn chằm chằm cửa gỗ ngẩn người, bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này. Từ khi gặp Y Cách Tát Tư, cuộc sống của cậu đã thay đổi hoàn toàn. Bội Ân biết mình không phải giống cái an phận, ngoan ngoãn theo sau thú nhân, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ rời khỏi bộ lạc đã dưỡng dục mình trưởng thành, cậu vốn muốn tìm một bầu bạn tôn trọng mình, cùng nhau hạnh phúc sống trọn một đời.

Kỳ thật trong lòng cậu luôn khao khát cuộc sống tự do tự tại này, vì thế mới bị Y Cách Tát Tư hấp dẫn đi. Bởi vì trên người Y Cách có thứ mà cậu không có, y tựa như một cơn gió, cơn gió cuồng dã, bộ dáng tiêu sái phóng khoáng của y là điều Bội Ân cả đời này cũng không có khả năng có được.

Vì thế mới vô thức bị hấp dẫn, vô thức muốn gần gũi đối phương hơn nữa, nhưng ngay lúc Bội Ân nghĩ mình có thể bắt được cơn gió thì đối phương lại rời đi…

Sâu kín thở dài, Bội Ân bi ai phát hiện số lần mình thở dài trong mấy ngày nay đã vượt qua hai mươi bốn năm gộp lại. Đúng vậy, cậu đã hai mươi bốn tuổi, giống cái bình thường lúc vừa trưởng thành đã lựa chọn bầu bạn, chỉ có cậu vẫn luôn tìm đủ lý do cùng lấy cớ để từ chối. Bội Ân có lúc cũng thực mê hoặc, không hiểu chính mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì… Nhưng hiện giờ, cậu rốt cuộc cũng hiểu ra, hóa ra người cậu luôn chờ đợi chính là Y Cách Tát Tư a.

Nhớ tới ánh mắt kháng cự cùng mâu thuẫn của thú nhân, Bội Ân chỉ có thể mỉm cười tự trào phúng bản thân. Cho tới giờ đều là thú nhân vây quanh giống cái, xum xoe lấy lòng, chỉ có cậu thì ngược lại, không chỉ chủ động thổ lộ còn phải nghĩ biện pháp tiếp cận cùng quyến rũ đối phương, ai… Con đường tình yêu của cậu thật gian khổ.

Đột nhiên——

“Di? Sao ngươi lại tới đưa cơm, tộc trưởng không phải…”

“Hi không khỏe nên nhờ ta đưa giùm.” Âm thanh mềm nhẹ thập phần ôn nhuận, giống như thủy tinh mỏng manh trong suốt: “Đừng lo lắng, tộc trưởng biết mà.”

Tiếng nói chuyện ngoài phòng nhanh chóng kéo Bội Ân khỏi trận trầm tư, cậu vãnh tai, cứ cảm thấy âm thanh ôn nhu kia tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.

“Chính là… tộc trưởng có nói qua…”

“Yên tâm đi, ta sẽ không nói gì, huống chi nếu tộc trưởng không đồng ý ta dám đến sao? Bái Thác Lạp, ta chỉ đưa cơm thôi mà, vào tí ta ra ngay.”

“Vậy được rồi…”

Thú nhân canh giữ bên ngoài rốt cuộc cũng đồng ý, cửa gổ ‘két’ một tiếng mở ra.

Ánh trăng trong veo tản mát trước phòng nhỏ, gió đêm hơi lành lạnh thổi bay mái tóc dài màu đen, áo trắng tung bay, quất vào mặt là hương trầm quen thuộc.

“Là ngươi!”

Bội Ân trừng to mắt, không ngờ lại gặp ‘người’ sớm mất tích ở chỗ này!

“Suỵt.” Người nọ nháy mắt, hơi ló đầu ra ngoài dò xét thú nhân canh giữ bên ngoài. Bội Ân lập tức hiểu ý, ngậm miệng lại không lên tiếng. Đôi mắt đen láy của cậu trông mong nhìn người nọ lấy thức ăn trong giỏ trúc ra, trong đầu có một đống nghi vấn, chỉ hận không thể lập tức giải đáp.

“Hì hì ~” Nhìn bộ dáng lo lắng của thanh niên, người nọ nhịn không được bật cười.

“Thật không ngờ ngươi lại trở thành bầu bạn của mãnh sư a.” Người nọ cười tủm tỉm nhìn Bội Ân, ánh mắt nhạt màu ôn nhu tới mức có thể tích ra nước.

“Bội Ân, đã lâu không gặp.”