Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 12



“Cư nhiên là ngươi!”

Khiếp sợ qua đi, tình tự Bội Ân dị thường kích động. Cậu giữ chặt tay người nọ, hạ giọng vội vàng hỏi.

“Chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết, sao ngươi lại ở bộ tộc săn kiêu?”

Người nọ lắc nhẹ đầu, làm bộ như đưa thức ăn cho thanh niên, nhỏ giọng trả lời: “Nói ra thì dài. Ngươi ăn trước thứ gì đi, chờ buổi tối không có ai, ta lại tới nhìn ngươi.”

Bội Ân biết hiện giờ nóng vội cũng không có cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn số thức ăn phong phú trước mặt, nghi ngờ nâng mắt lên nhìn đối phương.

Tù binh được ăn ngon vậy sao?

Người nọ đắc ý nhướng mi, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tựa hồ muốn nói ‘có ta ở đây ai dám ngược đãi ngươi’. Sau đó liền lưu lại Bội Ân ôm đầy khó hiểu, tiêu sái quay người rời đi.

Quên đi, dù sao ‘hắn’ đã nói tối nay lại đến.

Bội Ân rất nhanh chuyển lực chú ý lên số thức ăn ngon lành kia, hương khí thơm lừng, ngon vô cùng, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của thú nhân săn kiêu canh ngoài cửa.

Vội vàng ăn một chút, Bội Ân vỗ vỗ bụng, thích ý nằm xuống đất. Ánh trăng theo khe hở chiếu vào căn nhà nhỏ, thanh thanh lãnh lãnh làm nhà gỗ càng thêm treo trẻo, lạnh lùng.

Bội Ân co rụt người, cảm thấy hơi lạnh. Rừng rậm Đặc Tháp Y nằm ở phía nam đại lục, chưa từng có mùa đông, Bội Ân từ nhỏ sống ở vùng đất ấm áp, chưa từng biết ban đêm trên núi lại rét lạnh như vậy. Cậu không khỏi nhớ tới lò lửa thiên nhiên Y Cách Tát Tư kia, nhiệt độ thú nhân so với giống cái cao hơn rất nhiều, cho dù là trong thời tiết rét lạnh tuyết rơi, thú nhân để trần nửa người trên cũng không có việc gì.

“A… Hắt xì ——”

Xoa xoa cái mũi hồng hồng, Bội Ân chỉ hi vọng lúc ‘hắn’ tới sẽ mang cho cậu một cái thảm lông, đêm lạnh thật a.

Ôm lấy cơ thể mơ màng ngủ say, tới nửa đêm, cậu đột nhiên bị một trận gió rét lạnh thấu xương làm tỉnh lại. Gió lạnh lùa vào khắp ngỏ ngách, không khí lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng tràn vào lồng ngực, Bội Ân cảm giác cơ thể ngày càng lạnh, tứ chi đã sắp đông cứng tới chết lặng.

“Ô—— ô——”

Tiếng gió gào thét nghe hệt như dã thú đang rên rỉ, Bội Ân co rụt cơ thể, cậu không phải chưa từng ở trong núi, nhưng tiếng gió khủng bố như vậy lần đầu tiên nghe được.

“Đáng chết, gia hỏa kia sao còn chưa tới, mình sắp chết rét rồi.” Cậu không khỏi nhỏ giọng mắng đối phương. Xem ra không có cách nào ngủ được. Vừa run rẩy, Bội Ân vừa chậm rãi nhích vào một góc phòng. Cậu cố gắng co rụt cơ thể thành một đoàn để giảm bớt nhiệt độ mất đi.



Không một tiếng động, một bóng đen dưới sự che dấu của màn đêm lặng lẽ lẻn vào bộ lạc săn kiêu——

“Đông!”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng vật nặng ngã xuống dọa Bội Ân nhảy dựng.

Cửa gỗ lập tức bị mạnh mẽ đẩy ra, gió lạnh trong khoảnh khắc tràn vào, hàn ý càng tăng thêm vài phần—— Bội Ân run bần bật, đông lạnh tới mức răng cũng va vào nhau lập cập. Nhưng giây tiếp theo, cậu lập tức bị ôm vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.

“Y, Y Cách…” Răng va vào nhau, Bội Ân ngay cả nói chuyện cũng không xong.

Bộ dáng đáng thương hề hề của bầu bạn làm thú nhân càng cảm thấy đau lòng, y ôm chặt thanh niên trong lòng, lực đạo lớn đến mức hệt như muốn khắc sâu cậu vào trong cơ thể mình, không bao giờ… tách ra nữa.

“Đau…”

Âm thanh mỏng manh trong lòng ngực truyền tới, Y Cách Tát Tư lúc này mới giống như trong mộng mới tỉnh, vội vàng buông bầu bạn sắp hít thở không thông ra. Đáng chết, y lại quên khống chế lực đạo.

“Đừng…” Thở phì phò, gương mặt thanh niên vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, cậu đưa tay kéo bả vai thú nhân lại: “Đừng rời đi, lạnh chết mất.” Nói xong cậu bổ nhào vào lòng đối phương, giống như một con mèo nhỏ mà cọ tới cọ lui, hận không thể nhét toàn bộ cơ thể mình vào lòng ngực đối phương.

“Được, được——” Cắn răng gầm nhẹ, thú nhân tức giận bùng nổ: “Đáng săn kiêu chết tiệt kia cư nhiên đối với ngươi như vậy!” Ngươi y sủng ái tới mức hận không thể ngậm vào miệng, ôm vào lòng mà yêu thương, thế mà đám săn kiêu cuồng vọng kia dám ngược đãi! Quả thật không thể tha thứ, chết cũng không đủ đền tội!

“Đáng giận, ta không diệt bọn này là không được!”

“Ngươi hét cái gì, nhỏ giọng chút.” Thỏa mãn thở một hơi, Bội Ân nằm trong lòng Y Cách Tát Tư tìm một góc độ thoải mái nằm xuống, quả nhiên vẫn là cơ thể Y Cách ấm áp nhất, còn có hương vị làm người ta an tâm.

“Ngươi thấy lông chim ta lưu lại à?”

Điều chỉnh xong tư thế, Bội Ân cơ hồ đặt hết sức nặng toàn thân lên người thú nhân.

Gật đầu, Y Cách Tát Tư rầu rĩ nói, có vẻ rất ảo não.

“Lúc đầu ta đã hoài nghi săn kiêu, nhưng không xác định lắm. Ta nghĩ đối phương không có can đảm tiếp cận hang ổ mãnh sư, không ngờ bọn họ lại thừa dịp ta không chú ý mà bắt ngươi đi… thực xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi nặng nề cuối cùng kia, hiển nhiên là nói với Bội Ân, điều này làm thanh niên vô cùng kinh ngạc, mãnh sư cư nhiên nói xin lỗi?

“Không sao, ta không phải không có việc gì sao.”

“Không phải, ngươi không hiểu!” Y Cách Tát Tư đột nhiên kích động, y ôm chặt Bội Ân vào lòng, âm thanh trầm thấp khàn khàn, lộ ra hoảng sợ nồng đậm, thật lâu mới áp bách từ trên đỉnh đầu truyền tới.

“Ngươi không hiểu… bầu bạn mãnh sư bị thú nhân khác bắt được sẽ có kết cục gì… Một khi có quan hệ với ta, ngay cả tộc nhân cũng không nguyện tiếp nhận ngươi…”

Vì thế y kém cỏi không dám đụng vào đối phương, không muốn phá hư cuộc sống an bình của bầu bạn. Cô độc cũng tốt, mạnh sư tuyệt chủng cũng tốt… Chỉ cần đối phương có thể vui vẻ sống sót, đối với y Cách Tát Tư mà nói, vậy là đủ rồi.

“Y Cách…” Lo lắng trong nháy mắt nảy nên trong lòng, Bội Ân thậm chí còn có xúc động muốn khóc. Y Cách của cậu a, hóa ra y luôn suy nghĩ cho cậu.

Không tiếng động, cảm xúc mềm mại in lên môi, hương khí tươi mát lướt qua chóp mũi, giờ khắc này, ngay cả tình tự kích động trong cơ thể thú nhân cũng ngừng lại.

“Y Cách, ta không sợ. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, ta không sợ gì cả.” Bội Ân đau lòng ôm lấy thú nhân trẻ tuổi cao lớn hơn mình rất nhiều, hảo muốn vuốt ve nỗi đau trong lòng đối phương. Cậu hiểu Y Cách Tát Tư vì cậu mới đau khổ, áp lực như vậy!

Hóa ra mãnh sư là sinh vật thâm tình như vậy a, cường đại, xinh đẹp, có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cố tình lại bị vận mệnh thống khổ đến không chịu nổi trêu cợt.

Giờ phút này, Bội Ân cảm thấy cho dù phải chết cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh Y Cách Tát Tư…

Nhưng thời khắc hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, không khí ngọt ngào ấm áp rất nhanh bị tiếng gầm nhẹ của thú nhân đánh gảy.

“Có người!”

Y Cách Tát Tư đột nhiên buông Bội Ân trong lòng, thân hình chợt lóe phóng thẳng ra ngoài. Động tác của y nhanh như tia chớp, mau đến mức thậm chí không để đối phương kịp có thời gian phản ứng.

“Nha——”

Tiếng than nhẹ quen thuộc truyền vào tao, Bội Ân thầm kêu không tốt. Quả nhiên, Y Cách Tát Tư rất nhanh xách một giống cái nhỏ xinh trở vào nhà gỗ.

“Người này lén lút ở bên ngoài nghe lén.” Thú nhân không hề có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc, thô lỗ xách đối phương lên trước mắt mình.

Bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, người này ngoài ý muốn lại lúng túng hơi cong người, hai tay theo bản năng cố bảo vệ phần bụng.

Y Cách Tát Tư nhíu mi, ngửi ngửi trên người đối phương, vẻ mặt chán ghét mở miệng: “Trên người ngươi có mùi săn kiêu.” Y chú ý tới hành động mờ ám của giống cái, cẩn thận ngửi ngửi, sau đó kinh ngạc mở miệng nói.

“Ngươi hoài đản! Săn kiêu cư nhiên để bầu bạn chạy loạn khắp nơi?

“Kiara! Ngươi hoài trứng săn kiêu?!”

“Bội Ân, bảo y thả ta xuống đi.”

Hai người đồng thời mở miệng, Kiara vô tội chớp mắt; còn Bội Ân thì thầm kêu không tốt, trước đó đã quên nói với Kiara, ai ngờ Y Cách Tát Tư nhanh như vậy đã tìm tới cửa?

Lén liếc mắt nhìn thú nhân im lặng trầm mặc, đôi mắt hổ phách nhìn không ra cảm xúc, dòng khí lưu âm u bắt đầu khởi động.

Bội Ân cảm giác lòng bàn tay mình khẩn trương đổ đầy mồ hôi.

Nhẹ nhàng buông giống cái trong tay xuống, biểu tình trên mặt Y Cách Tát Tư không ngừng biến đổi, cuối cùng cắn răng chỉ vào Bội Ân nói từng chữ một.

“Ngươi mới gọi cậu ta là gì!”

Liếc mắt thấy Bội Ân không ngừng nháy mắt ra hiệu, Kiara lập tức hiểu mình đã nói lời không nên nói.

“Ách… ta quên rồi.”

Xấu hổ cười cười với thú nhân, Kiara rõ ràng nhìn thấy mạch máu trên trán đối phương đang hung hăng nảy lên.

Y Cách Tát Tư hung tợn mắng một tiếng, đi tới trước mặt thanh niên đang cúi đầu giả làm đà điểu, một tay túm đối phương tới, âm thanh lạnh buốt vang lên.

“Ngươi chính là Bội Ân?” Thú nhân hỏi thực nhẹ thực ôn nhu, biểu thị sự yên lặng trước cơn bão.

Không biết nếu giờ thẳng thắng nói hết thảy, Y Cách Tát Tư có tức giận mà cắn chết cậu hay không. Bội Ân cười khổ, ngẩng đầu đáng thương nhịn đối phương, hiển nhiên kế sách vờ đáng thương không có tác dụng.

“Nói——!”

Thân ảnh ẩn chứa cơn phẫn nộ đột ngột bùng nổ, âm thanh thú nhân trong nháy mắt cất cao vài độ, làm hai giống cái sợ tới mức mặt mũi trắng bệt.

“Ngươi nhỏ giọng chút.”

“Đừng lớn tiếng như vậy!”

Một là có tật giật mình, còn người còn lại là sợ đưa đám săn kiêu tới, bất quá hiện giờ là đêm hôm yên tĩnh—— ngay lúc thú nhân rống lên một tiếng, sự yên lặng của ban đêm lập tức bị đánh vỡ, ngoài phòng rất nhanh truyền tới những trận động tĩnh huyên náo.

Y Cách Tát Tư hung hăng cắn răng, quyết định thật nhanh, một tay túm một người bay ra khỏi nhà gỗ.

“Kiara——!”

Âm thanh bi phẫn cơ hồ làm người ta đinh tai nhức óc.

Tộc trưởng săn kiêu trẻ tuổi gắt gao trừng thú nhân mãnh sư xâm nhập bộ lạc, ánh mắt phẫn nộ đến mức cơ hồ có thể phun ra lửa, hận không thể lập tức nhào tới xé xác đối phương.