Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 100: Chị muốn nói gì?



Anh họ Trần Ánh Nguyệt làm việc rất dứt khoát, chưa đến hai tiếng sau đã gắp lửa bỏ tay người.

Thẩm Thanh Ngọc cải trang đi xuống lầu, dưới cổng của căn hộ chỉ còn lại một hai paparazzi chưa từ bỏ, cô đội mũ đeo khẩu trang, lại mặc một bộ đồ trung tính, nghênh ngang đi qua trước mặt hai paparazzi đó, không ai phát hiện ra cô.

Nhưng mà cũng phải, so với người vợ cũ là cô đây, tất nhiên chị dâu Lâm Mai Phương của Bạc Minh Thành và “tình mới” hôm nay sẽ thu hút sự chú ý hơn.

Lâm Mai Phương không ngờ dư luận sẽ dồn về phía mình, lần này cô ta về vài ngày rồi nhưng vẫn luôn khiêm tốn vì sợ người nhà họ Bạc sẽ chú ý, không ngờ lần này cô ta chẳng làm gì cả, nằm không cũng trúng đạn.

Nhìn hot search trên weibo không ngừng tăng lên, Lâm Mai Phương vô cùng hoảng loạn, cầm điện thoại gọi cho Bạc Minh Thành.

Bạc Minh Thành vừa biết chuyện trên mạng, nhận được điện thoại của Lâm Mai Phương, sắc mặt anh sa sầm: “Chuyện gì?”

“Minh Thành, cậu thấy chuyện trên mạng chưa?”

“Chị muốn nói gì?”

“Minh Thành, chuyện trên mạng không phải tôi làm, thật sự không phải tôi làm! Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi có nên đưa Nguyên Nguyên về nhà họ Bạc không?”

Bạc Minh Thành nhìn xuống lầu, sắc mặt càng lạnh lùng hơn: “Chị không cần làm gì cả, tôi sẽ giải quyết.”

Nghe Bạc Minh Thành nói thế, Lâm Mai Phương thở phào: “Vậy được, tôi không làm phiền cậu nữa, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Bạc Minh Thành đứng trong phòng một lát rồi mới xoay người xuống lầu.

Vừa xuống thì ông nội Bạc đã nhìn anh với vẻ vô cùng giận dữ: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Lâm Mai Phương đang ở nước ngoài sao? Cháu để nó về khi nào? Bạc Minh Thành, có phải cháu điên rồi không? Cháu làm mất mặt nhà họ Bạc chúng ta vẫn chưa đủ à?”

Dứt lời, một tách trà ném thẳng dưới chân anh.

Tách trà sứ men xanh chất lượng cứ thế vỡ thành từng mảnh, Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn: “Con sẽ xử lý ổn thỏa.”

Nói xong, anh dứt khoát xoay người xuống đầu, ông nội Bạc tức đến run người.

“Minh Thành!”

Tần Minh Tú đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn Bạc Minh Thành đi xuống gara dưới tầng hầm.

Bà ấy thở dài, quay đầu nhìn ông nội Bạc: “Bố, trước giờ paparazzi thích phóng đại, Minh Thành lớn thế rồi, nó có chừng mực mà!”

Tần Minh Tú không nói còn được, vừa nói lại càng khiến ông nội Bạc tức hơn: “Có chừng mực có chừng mực! Nếu nó thật sự có chừng mực thì sao lúc đó lại ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc!”

Tầm Minh Tú nhìn ông nội Bạc, đột nhiên im lặng.

Không nhắc đến chuyện ly hôn còn được, nhắc đến là Tần Minh Tú cũng thấy bực ông nội Bạc.

Nếu khi đó ông ta không khăng khăng đòi phạt Thẩm Thanh Ngọc quỳ ở từ đường thì Thẩm Thanh Ngọc với Bạc Minh Thành cũng không ầm ĩ đến mức phải ly hôn.

Bạc Minh Tâm cũng không nhịn được mà xen vào: “Ông nội, lúc đó ai mà ngờ Thẩm Thanh Ngọc có thân phận như vậy chứ!”

Ông nội Bạc trừng mắt nhìn Bạc Minh Tâm: “Cháu còn không biết xấu hổ mà nói nữa à! Là vì cháu nên nhà chúng ta mới đắc tội với nhà họ Thẩm! Cháu mau đi xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc cho ông!”

“Ông nội, cháu đã đăng bài xin lỗi lên mạng rồi!”

“Ông hỏi cháu, rốt cuộc cháu có đi xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc không?”

Bạc Minh Tâm mặt mày trắng bệch, rụt cổ lại, lập tức không dám lên tiếng nữa: “Đi.”

Ông nội Bạc càng nghĩ càng tức, dứt khoát bảo Bạc Minh Tâm cút về phòng.

Mới sáng sớm mà không khí nhà họ Bạc đã trầm lắng, đầy bực dọc và tức giận.