Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 99: Chó Bạc bất nhân, chi bằng chúng ta cũng bất nghĩa



Thẩm Thanh Ngọc vẫn không thể nào chắc chắn được Phó Ngọc Hải có nghiêm túc hay không, cuối cùng chuyện bốn năm trước có phải Phó Ngọc Hải hay không.

Nhưng điều cô có thể chắc chắn đó là Bạc Minh Thành thật sự là chó.1

Sáng sớm, Thẩm Thanh Ngọc phát hiện điện thoại của mình có tận mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Ánh Nguyệt, cô tưởng đã điều tra ra chuyện bốn năm trước, lúc gọi lại còn cảm khái năng suất làm việc của Trần Minh Quang – anh họ Trần Ánh Nguyệt cao thật.

Tuy nhiên sau khi điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của Trần Ánh Nguyệt ở đầu kia điện thoại là: “Tiểu Ngũ, hôm nay cậu vẫn chưa ra ngoài đúng không?”

Hôm nay là chủ nhật, Thẩm Thanh Ngọc muốn đến phòng gym một chuyến.

Trần Ánh Nguyệt vừa mở miệng đã hỏi câu này, cô không khỏi nhướng mày: “Sao vậy? Cửa nhà tớ bị người ta chặn rồi à?”

“Cậu vừa dậy à? Chưa đọc tin nhắn tớ gửi cậu sao?”

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy cô nghe rất rõ những gì Trần Ánh Nguyệt nói, nhưng cô không hiểu lắm.

Thẩm Thanh Ngọc hờ hững đáp lại một tiếng, mở loa ngoài rồi vào wechat, vừa nhấn mở thì thấy có rất nhiều người gửi tin nhắn cho mình.

Hai mươi mấy chấm đỏ của Trần Ánh Nguyệt, cô nhấp vào đọc, lúc nhìn thấy tiêu đề của tin tức trên tấm ảnh, Thẩm Thanh Ngọc lập tức hiểu ra.

Tối qua Bạc Minh Thành với người yêu mới ra vào khách sạn bị người ta chụp được, anh ở khách sạn cho đến hơn hai giờ sáng mới rời đi.

“Giờ nhìn thấy rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười.

Trần Ánh Nguyệt ở đầu kia điện thoại nhịn mấy tiếng đồng hồ hệt như đập nước được mở van, ồ át xả ra: “Chó Bạc này đúng là không làm chuyện mà con người làm, hai người đã ly hôn rồi, theo lý mà nói thì anh ta có người yêu mới hay có bao nhiêu người yêu mới thì cũng không liên quan đến cậu, nhưng rốt cuộc tối qua anh ta lên cơn gì mà ra khỏi khách sạn rồi lại đến đứng dưới lầu căn hộ của cậu? Tên khốn này đang giả vờ thâm tình gì chứ?”

Nói thật, Thẩm Thanh Ngọc cũng không hiểu những hành động này của Bạc Minh Thành, cô mím môi: “Có thể là anh ta thật sự điên rồi đấy.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn tiêu đề tin tức trên ảnh Trần Ánh Nguyệt gửi cho cô, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Thế nào gọi là tình mới tình cũ, hay là tình cũ vẫn ở trong tim?

Cô chưa bao giờ là tình cũ của Bạc Minh Thành.

Trần Ánh Nguyệt tức đến phát run, không nhịn được chửi tục: “Anh tớ nói bây giờ một phần ba paparazzi ở Lâm Thành đều đến dưới lầu căn hộ của cậu, hôm nay cậu đừng nên ra ngoài thì hơn. Đúng là Bạc Minh Thành không làm chuyện con người làm.”

Nghe Trần Ánh Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Ngọc khẽ cau mày, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, kéo rèm nhìn xuống dưới.

Nhưng cô ở tầng cao, thế nên không nhìn thấy.

Trần Ánh Nguyệt ở đầu kia điện thoại mắng Bạc Minh Thành một lúc rồi dừng lại, đột nhiên hóng hớt hỏi: “He he Tiểu Ngũ, chó Bạc bất nhân chi bằng chúng ta cũng bất nghĩa. Lâm Mai Phương về nước rồi, tớ nghe nói chị ta cũng ở khách sạn đó, tớ vô cùng nghi ngờ tình mới của chó Bạc chính là Lâm Mai Phương!”

Thẩm Thanh Ngọc nghe cô ấy nói thế thì khẽ cười: “Cho dù không phải Lâm Mai Phương thì chúng ta không thể bất nghĩa sao?”

Trần Ánh Nguyệt khựng lại, không hiểu sao lại phấn khích: “Đúng đúng đúng! Vậy tớ bảo anh họ tớ giúp nhé?”

Thẩm Thanh Ngọc không từ chối, trước đây cô cũng rất chán ghét Lâm Mai Phương, vốn dĩ muốn cho nợ vì tương lai còn dài, bây giờ cơ hội đến, vậy cô cũng không khách sáo nữa.

“Được.”

Thẩm Thanh Ngọc đáp, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, khẽ nheo mắt lại: “Không nói nữa, tớ đi đánh răng đây.”

“Đi đi, tớ gọi cho anh tớ.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn bức ảnh Trần Ánh Nguyệt gửi đến, không khỏi nhếch miệng cười: “Thật sự là tình mới này.”

Người trong bức ảnh đó không phải Lâm Mai Phương, tốt xấu gì thì cô cũng là vợ em trai chồng của Lâm Mai Phương ba năm, cho dù không nhìn chính diện thì vẫn có thể nhận ra, góc nghiêng của người phụ nữ đó không phải Lâm Mai Phương.

Tình mới tình cũ, không biết tiếp theo Bạc Minh Thành sẽ chọn thế nào đây.

Haiz.